Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Đăng vào: 12 tháng trước
‘Mụ già’ của Lăng Phi rốt cục cũng tìm tới Mỹ Á, bởi vì không tin tưởng công ty quảng cáo trung gian do đó qua mặt, trực tiếp gặp gỡ người phụ trách của Mỹ Á, kết quả, điều kiện giá cả chết người của bà ta đưa ra suýt nữa làm người của Mỹ Á nhảy lầu, quay đầu chán nản gọi điện thoại cầu cứu Trang Noãn Thần, ý kiến Trang Noãn Thần đưa ra là chờ đợi, đối phương rõ ràng mượn gió bẻ măng, không thể thỏa mãn nguyện vọng của bà ta được. ‘Mụ già’ không phải là biệt danh Trang Noãn Thần đặt, là Cao Doanh, sau khi đại chiến khoảng bốn trăm hiệp với người đại diện của Lăng Phi đều rơi vào thảm bại liền nghiến răng nghiến lợi phong cho bà ta cái biệt danh này.
Quá trưa, không biết Hạ Lữ nhận được cú điện thoại gì liền vội vã rời công ty, lúc Trang Noãn Thần đích thân đến chỗ làm việc của cô tìm cô thì chỗ đó lại trống không.
“Biết quản lý Hạ đi đâu không?” Đúng lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Từ Hiểu Kỳ, Trang Noãn Thần thuận miệng hỏi.
Từ Hiểu Kỳ lắc đầu, “Dạ em không biết, nhưng có vẻ rất sốt ruột, ngay cả công việc của hôm nay cũng chưa sắp xếp cho em làm.”
Trang Noãn Thần gật đầu, vừa định xoay người đi.
“Giám đốc Trang…” Từ Hiểu Kỳ đứng dậy gọi cô lại.
Cô ngừng bước, quay đầu lại.
“Là như vầy, hiện tại em đang phụ trách các ấn phẩm nội bội của Tiêu Duy, có một số chỗ không rõ ràng lắm, nên em muốn thỉnh giáo giám đốc Trang.” Từ Hiểu Kỳ nói xong liền tắt đi phương án đang đọc, vì vậy liền để lộ hình nền trên máy tính.
Là ảnh tự sướng của Từ Hiểu Kỳ, phông nền rõ ràng là ở trong xe.
Trang Noãn Thần thấy được, trong lòng đánh thót một cái.
Từ Hiểu Kỳ trong tấm ảnh cười vô cùng vui vẻ, cộng thêm động tác giơ hai ngón tay, ánh sáng trong xe rất tốt, nhu hòa nền nã, ánh lên làn da cô thật đẹp, nhưng đẹp hơn phải kể đến chiếc xe, góc độ cô chụp rất tốt, chụp rất toàn diện sự xa hoa của nội thất bên trong.
Trang Noãn Thần liếc mắt liền nhìn ra đây là xe của Giang Mạc Viễn.
Nếu không phải bởi vì Từ Hiểu Kỳ chụp quá toàn diện, cô sẽ không nhìn tới chiếc tivi LCD trong khoang xe, xe có gắn tivi LCD không hẳn chỉ có xe của Giang Mạc Viễn, nhưng Từ Hiểu Kỳ lại cố tình chụp trúng chai rượu vang ở giá rượu bên cạnh, nói vậy cũng quá trùng hợp và quá cẩu huyết. Chai rượu này cô từng uống trong một lần cùng anh dự tiệc, uống xong khẩu cảm rất tốt, Giang Mạc Viễn cũng rất hào phóng, nên dứt khoát đặt cố định chai rượu này ở trong xe, sau đó Trang Noãn Thần mới biết hóa ra chai rượu này được sản xuất tại một rượu trang nổi tiếng của Pháp, mỗi lần đều vận chuyển bằng máy bay về Bắc Kinh.
Giang Mạc Viễn không thích uống rượu này, vì vị của nó hơi ngọt, nhưng cô lại thích ngọt, cho nên tới giờ chai rượu đó vẫn được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong xe.
Từ Hiểu Kỳ cầm lấy tài liệu, thấy Trang Noãn Thần sau khi nhìn thấy tấm ảnh cũng không có phản ứng gì, liền cố ý hỏi, “Giám đốc Trang, chị thấy tấm ảnh này em chụp có đẹp không?” Cô biết đắc tội với cấp trên là chuyện rất nguy hiểm, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Hôm qua, Giang Mạc Viễn còn sai người đưa cô về nhà, chứng minh được rằng anh không hề phản cảm với cô.
Trang Noãn Thần lại nhìn tấm ảnh lần nữa, thản nhiên mỉm cười, “Rất đẹp.”
Từ Hiểu Kỳ cười càng rạng rỡ, mở tài liệu ra hỏi công việc. Trang Noãn Thần nhẫn nại chỉ dẫn, sau khi giải thích tường tận hết thảy, Trang Noãn Thần mới nhìn thoáng qua lỗ tai cô, ánh mắt dừng một chút, lát sau nhẹ nhàng nói, “Thời nay mấy cô nàng trẻ trung như cô làm cái gì cũng muốn thật cá tính, ngay cả bông tai cũng chỉ đeo có một chiếc.”
Nghe vậy, TỪ hiểu Kỳ sờ sờ lỗ tai, trong mắt xẹt qua tia bối rối nhưng nhanh chóng áp chế, “À, tối qua em ngồi xe bạn trai về nhà, chắc rơi ở trên xe rồi.”
Trang Noãn Thần vừa xem tài liệu vừa mỉm cười, “Lần sau chú ý một chút.” Nói xong đưa tài liệu cho cô, “Tài liệu này không có vấn đề, có thể cho vào nội dung ấn phẩm. Sau khi quản lý Hạ quay lại thì nhắn lên văn phòng của tôi nhé.”
“Dạ.” Từ Hiểu Kỳ nhìn theo bóng lưng xoay đi của Trang Noãn Thần mà cảm thấy có chút thất vọng, lạ thật, sao một chút phản ứng chị ta cũng không có? Nhìn thấy hình nền máy tính, chụp rõ ràng như vậy hẳn là chị ta nên phát hiện mới phải, hay là chị ta chưa phát hiện ra chiếc hoa tai kia nhỉ?
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, Từ Hiểu Kỳ luôn nghĩ đến hai khả năng. Nếu Trang Noãn Thần là người nhìn thấy hoa tai, căn cứ vào sự nhạy cảm cùng tâm lý của phụ nữ sau khi nhìn thấy tấm ảnh sẽ hỏi han, từ đó nảy sinh mâu thuẫn với Giang Mạc Viễn. Nếu hoa tai là Giang Mạc Viễn nhặt được, như vậy cũng có thể nghĩ đến là của cô, không lẽ lại ném hoa tai của cô đi à? Cứ như vậy là cô sẽ danh chính ngôn thuận tiếp xúc lần nữa với anh.
Nhưng hiện tại là tình huống gì? Trang Noãn Thần không có phản ứng, Giang Mạc Viễn cũng không gọi điện đến. Từ Hiểu Kỳ tự thấy bản thân xinh đẹp hơn Trang Noãn Thần bao nhiêu lần, trên đời này làm gì có đàn ông không vụng trộm, xuất chúng như Giang Mạc Viễn, cô không tin ngoại trừ Trang Noãn Thần, bên cạnh anh không có người phụ nữ nào khác.
Nắm điện thoại trong tay, có vẻ Trang Noãn Thần không phát hiện chiếc hoa tai kia rồi, một khi đã vậy, cô quyết định chủ động xuất kích. Cầm lấy điện thoại, Từ Hiểu Kỳ bước ra khỏi văn phòng.
Văn phòng giám đốc.
Trang Noãn Thần ngồi dựa vào ghế, một tay cầm ly uống nước, một tay mân mê chiếc hoa tai kia, nói tâm trạng không phức tạp thì là giả, nói không có cảm giác cũng là giả. Tối qua cô đã mất ngủ cả đêm, trước khi Giang Mạc Viễn về là vì chuyện công việc, sau khi Giang Mạc Viễn về lại là chuyện chiếc hoa tai này, nhìn bộ dạng anh ngủ say bên cạnh, cô thật sự nghĩ muốn nổ đầu cũng không nghĩ đến cô gái này lại có thể là Từ Hiểu Kỳ.
Nếu như chỉ nhìn thấy tấm ảnh kia, cô tất nhiên sẽ thất vọng và đau lòng, thậm chí còn có thể bị kích động mà chạy đến Tiêu Duy ném thẳng chiếc hoa tai này vào mặt của Giang Mạc Viễn trước bàn dân thiên hạ, thế nhưng…
Trang Noãn Thần bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, một con nhóc vắt mũi chưa sạch dù sao vẫn còn non nớt lắm, tuy rằng trên phương diện tình cảm nam nữ cô cũng chẳng phải là cao thủ gì, nhưng mắt nhìn người của cô khá chuẩn, có lẽ là ở chung với Giang Mạc Viễn thời gian lâu nên cũng bị lây nhiễm.
Lỗi là lỗi ở chỗ Từ Hiểu Kỳ rất muốn nói cho cô biết chuyện này.
Đang nói đến vấn đề bông tai, Trang Noãn Thần rõ ràng nhìn ra vẻ giật mình của cô nàng là giả vờ, công việc của cô là gì chứ? Là làm quảng cáo, ở đại học vẫn theo chuyên ngành tin tức, bất luận là định làm phóng viên hay làm quảng cáo như hiện tại, thì quan sát tỉ mỉ là điều cơ bản nhất, đương nhiên, có lẽ mắt nhìn người của cô kém hơn Giang Mạc Viễn, cũng kém hơn chuyên gia tâm lý nói đâu trúng đó, nhưng cô cũng có thể khẳng định Từ Hiểu Kỳ đang nói dối.
Người ta nói ánh mắt là cửa sổ tâm hôn dễ phát hiện nhất, điều này thật sự không sai. Não phải của con người khống chế sức sáng tạo, não trái lại kiểm soát dự trữ ký ức, thời điểm được hỏi đến một sự kiện, khi nói chuyện ánh mắt của đối phương hơi nghiêng về bên trái một chút thì thể hiện rằng người này đang nhớ lại, lời nói lúc này khá đáng tin; ngược lại, nếu nói chuyện mà ánh mắt lại nghiêng về bên phải hơn, liền tỏ vẻ họ đang sáng tạo, tỷ lệ nói dối sẽ cao hơn.
Trang Noãn Thần thở dài, cho dù thế nào, cũng có một điều Từ Hiểu Kỳ không nói dối, chính là tối qua cô nàng thật sự có ngồi xe của Giang Mạc Viễn, hoa tai, tám phần là cô nàng chủ động đánh rơi, Giang Mạc Viễn là người thông minh, một khi phát hiện hoa tai kia thì chỉ có ném đi, làm gì còn để cho cô phát hiện ra?
Nói cách khác, Giang Mạc Viễn cũng không biết hành vi của Từ Hiểu Kỳ, chỉ là, tối qua sao anh lại có thể đưa cô ta về nhà?
Là đàn ông đều sẽ ăn vụng, cho dù không vụng trộm cũng sẽ hưởng thụ cảm giác mờ ám. Trang Noãn Thần nghĩ đến bộ dạng của Giang Mạc Viễn, rất nhanh phủ định điều này, Giang Mạc Viễn là người vô cùng ngại phiền phức trong quan hệ nam nữ, điều này có thể dễ dàng nhận ra trong những lần đi dự tiệc cùng anh trước kia, chỉ là, cô thật sự hiểu anh như vậy ư?
Trang Noãn Thần dựa vào ghế xoay một vòng, sau khi nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn làm việc thật lâu, cô cầm nó lên…
***
Có cuộc họp đầu giờ chiều, sau khi tan họp Giang Mạc Viễn trực tiếp quay về phòng làm việc, nhớ lại lời của nhóm cổ đông già liền cảm thấy phiền lòng. Châu Niên đi theo đến, đặt tất cả văn kiện lên bàn làm việc, “Cuối tuần Ben sẽ đến Bắc Kinh, có vẻ là bị nhóm cổ đông này nói đến phiền.”
Giang Mạc Viễn uống hớp nước, thản nhiên nói, “Ben là nhà đầu tư lớn nhất của Tiêu Duy, đến Trung Quốc tìm hiểu tình hình một chút cũng là bình thường, không đáng phải ngạc nhiên.”
“Tôi chỉ sợ Ben đến thì khu Trung Quốc chúng ta phải tăng thêm lượng công việc.” Châu Niên lắc đầu.
Giang Mạc Viễn cười nhạt, “Trước mắt toàn cầu đều này sinh nguy cơ tài chính, duy có GDP của Trung Quốc chỉ tăng không giảm, là người thông minh đều muốn đến Trung Quốc làm ăn, huống chi là Ben?”
“Tám phần là Ben xem trọng hạng mục đầu tư trong tay của anh Giang rồi.”
“Đổi lại là tôi cũng sẽ xem trọng thôi.” Giang Mạc Viễn cười ha ha, ung dung nói, “Khẩu vị của Ben luôn rất lớn, đơn hàng của Trung Quốc cao hơn ở Châu Âu, Ben cũng sợ bên này nổi trội hơn cả tổng bộ, xem ra lần này Ben muốn nói điều kiện gì đó với tôi rồi.”
Thấy anh cười, Châu Niên yên tâm, “Theo tôi thấy, Ben chính là muốn cầm một phần ân tình để nắm giữ anh Giang, nói về tài lực, nếu anh tiến hành thu mua mạnh mẽ Tiêu Duy cũng dư dả.”
“Làm người phải biết báo đáp, về phần Ben muốn đấu thế nào với ông Nam là chuyện của Ben, không liên quan gì đến tôi.” Giang Mạc Viễn cười lạnh.
Châu Niên cũng cười theo, không nói gì nữa.
Điện thoại di động trên bàn reo vang, nhưng lại gọi vào số riêng tư.
Giang Mạc Viễn cầm lên xem, vừa thấy là số lạ, nhíu mày rồi nhận máy.
“Xin hỏi là ai?”
Tiếng nói của đối phương nghe vui sướng như tiếng chim oanh, “Giang tổng chào anh, em là Từ Hiểu Kỳ.”
Không biết là do kích động hay quá vui sướng, giọng của cô khá lớn, ngay cả Châu Niên cũng nghe được rõ ràng. Giang Mạc Viễn nhíu chặt đôi mày, nhìn thoáng qua Châu Niên, Châu Niên bị anh tia trúng đến hoảng sợ, mồ hôi lạnh rịn ra chảy dọc theo sống lưng.
“Giang tổng, tối qua thật sự cám ơn anh đã nhờ người đưa em về, không biết hôm nay anh có rãnh không? Em muốn mời anh ăn bữa cơm, thuận tiện cám ơn anh luôn.” Giọng nói của Từ Hiểu Kỳ trở nên ngọt ngào, nũng nịu, rất có cảm giác khi đàn ông nghe xong liền bị cảm hóa.
Nhưng nếu cô có thể nhìn thấy vẻ mặt của Giang Mạc Viễn khi nghe cô nói, tám phần cũng không dám lỗ mãng như vậy.
“Không cần, tiện tay thôi.” Giọng điệu anh trầm thấp lãnh đạm.
“Đối với anh mà nói chỉ là tiện tay, nhưng đối với em mà nói lại là một ân huệ rất lớn, hôm nay nếu anh không rãnh cũng không sao, ngày mai hoặc hôm khác…”
“Cô Từ này.” Giang Mạc Viễn dứt khoát cắt ngang lời cô, “Tôi hơi bận, tạm biệt.” Nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Ném điện thoại sang một bên, anh nhìn thẳng vào Châu Niên.
Châu Niên nhạy bén vội vàng thanh minh, “Anh Giang, số riêng tư của anh không phải tôi cho cô ta đâu, anh đừng hiểu lầm, sao tôi dám làm vậy? Phụ nữ đeo bám anh đâu phải chỉ có mình cô ta, mà có người nào tôi cho số đâu?”