Chương 28: Người đàn ông lòng dạ thâm sâu

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không ngờ rằng, Giang Mạc Viễn trực tiếp lái xe thẳng đến Điếu Ngư Thai ở lân cận.

Đây là nơi bình thường mở tiệc chiêu đãi trọng thể.

Trừ điều đó ra, ở chỗ này là nơi đẹp nhất vào cuối thu ở Bắc Kinh.

Mọi người đều nói lá đỏ ở Bắc Kinh là đẹp nhất, thật ra không phải, cuối mùa thu thứ đẹp nhất chính là cây bạch quả rợp đường.

Gần khu vực Điếu Ngư Thai trồng hàng hàng cây bạch quả, mỗi độ thu sang, lá cây vàng rực phủ kín cả con phố, xe chạy băng qua, vài phiến lá bạch quả vươn lên, trông rất thơ mộng.

Nhưng mà, bây giờ đang mùa đông, lá cây đều bị rụng sạch.

Nhưng, nơi này vẫn lấp đầy hình ảnh thu nhỏ đẹp đẽ của Bắc Kinh.

Ban đầu, Trang Noãn Thần còn nghĩ hai người họ sẽ dùng bữa tối ở gần đây, không ngờ Giang Mạc Viễn đưa thẳng cô đến phòng VIP, khoảnh khắc nhân viên đẩy cửa phòng VIP ra, ánh sáng từ đèn thủy tinh hắt ra gần như làm nhức mắt cô.

Bàn trong phòng VIP ngồi đầy người, đều mặc complet giày da, sau khi thấy Giang Mạc Viễn đi vào thì tất cả đều đứng lên.

Trang Noãn Thần giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt, sao anh lại mang cô đến tham gia bữa tiệc thương vụ thế này?

“Các vị thật ngại quá, có chuyện nên đến trễ, thứ lỗi thứ lỗi.” Giang Mạc Viễn nói xong, lúc cởi áo khoác, nhân viên liền chạy vội đến nhận lấy.

Trang Noãn Thần cũng bỏ áo khoác ra, rõ ràng phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào mình.

Trong bàn toàn là đàn ông, chỉ có mình cô là phụ nữ.

“Làm gì có chứ, Giang tổng người sang bận rộn, vả lại, bạn bè cũ chúng ta tụ họp mà, có chờ chút cũng không sao.” Một người trong số đó mở miệng cười nói, những người khác cũng cười theo.

Giang Mạc Viễn nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống.

Bên cạnh cô là Châu Niên, nhìn thấy được anh ta cũng khá kinh ngạc.

“Sao không ngại được chứ? Các vị, có muốn tôi tự phạt ba ly để tạ tội không?” Giang Mạc Viễn nửa đùa nửa thật nói.

“Chúng tôi nào dám bắt Giang tổng tự phạt ba ly chứ, như vậy đi, nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta cạn ly một cái nào.” Một người đàn ông trung niên khác đề nghị.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vội vàng tiến lên rót rượu cho từng người.

Lúc đến lượt Trang Noãn Thần, Giang Mạc Viễn đưa tay ngăn lại, nói với người nọ, “Đổi cho cô ấy nước trái cây.” Căn dặn xong thì nâng ly, sau khi nói cười mấy câu với mọi người liền uống cạn.

Tuy rằng những người khác thấy nghi nghi, nhưng cũng uống cạn theo.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng nước trái cây lên.

Giang Mạc Viễn nhận lấy mở giúp cô, sau đó tự mình rót cho cô.

“Giang tổng, vị này là…” Trong bữa tiệc, có người không kiềm chế được liền hỏi.

Những người từng giao tế với Giang Mạc Viễn đều rõ ràng, trong mấy bữa tiệc thương vụ hoặc xã giao, bên cạnh Giang Mạc Viễn chưa bao giờ xuất hiện bạn gái, đương nhiên, chuyện đưa bạn gái đi dự tiệc xã giao thế này cũng là tập mãi sẽ quen, nhưng từ cử chỉ đến hành động của Giang Mạc Viễn không khó nhìn ra sự quan tâm của anh với cô gái này, không khỏi khiến người khác tò mò.

“Đây chính là bà xã tôi.” Giang Mạc Viễn giới thiệu một cách gọn gàng dứt khoát.

Mọi người đều kinh ngạc.

Trang Noãn Thần cũng ngạc nhiên, không ngờ anh lại giới thiệu cô tự nhiên như vậy.

“Giang tổng, anh như vậy là không đúng nhé, kết hôn rồi mới báo cho mọi người biết là sao?” Một anh chàng ngồi đối diện nói.

“Vẫn còn chưa cử hành hôn lễ, mọi người yên tâm, đến lúc đó nhất định thông báo cho mọi người biết.” Giang Mạc Viễn thản nhiên mỉm cười, đưa tay ôm lấy Trang Noãn Thần, chỉ vào những người đang ngồi đây, “Noãn Noãn, anh giới thiệu một chút với em, vị này chính là Tề Hành Trường, kế bên anh ta là Vương tổng, là tổng giám đốc của điền sản Vạn Cơ, còn có vị kia là…”

Anh giới thiệu từng người một, cô mỉm cười chào hỏi từng người.

Trong lòng cũng tự nhiên sáng tỏ, bữa tiệc xã giao này, tất cả mọi người ở đây đều lấy lợi ích làm điều kiện tiên quyết, không biết sẽ ở trên bàn rượu này đám phán hạng mục như thế nào, những người này ít nhiều gì cô cũng từng nghe nói qua, đều là tay to mặt lớn trên thương trường, tùy tiện bốc ra một người cũng là phú thương xuất chúng trong bảng xếp hạng, có thể làm cho những người này có vẻ ôn hòa, thậm chí vâng lời, có thể thấy được quyền uy của Giang Mạc Viễn.

Cô biết Giang Mạc Viễn trong giới đầu tư rất có sức ảnh hưởng, nhưng mà không ngờ lại khiến những người này cũng chẳng dám khinh thường.

“Ai da, hóa ra là em dâu.” Vương tổng của điền sản Vạn Cơ vỗ đùi, nhìn Giang Mạc Viễn, cố gắng ra vẻ thân thiết, “Giang lão đệ à, vậy là cậu không đúng rồi. Chúng ta có quan hệ gì chứ? Còn để em dâu và cậu đích thân đi tư vấn mua nhà? Trong tay anh đang có một chỗ bất động sản mở rộng, bất luận là hoàn cảnh xunh quanh hay thiết kế phòng ốc, ở Bắc Kinh này mà xưng đứng thứ hai thì chẳng ai dám xưng đứng nhất, tuyệt đối rất được.”

Anh ta dựng ngón tay cái lên, vừa cười ha ha vừa nhìn Trang Noãn Thần, “Anh sai người chừa một căn tốt cho, em dâu, em thấy sao?”

Trang Noãn Thần kinh ngạc, bất giác nhìn về phía Giang Mạc Viễn, Giang Mạc Viễn lại chỉ cười cười, nhàn nhã nhấp rượu.

“Vương tổng khách sáo quá, không biết giá cả thế nào…”

“Em dâu à, đây là em xem thường anh đúng không? Hỏi giá làm cái gì? Xem như là quà gặp mặt anh tặng cho em dâu đi.” Vương tổng cố ý xụ mặt, sảng khoái nói, “Ngày mai, anh sẽ bảo trợ lý mang chìa khóa căn nhà đó qua, nhà đó chỉ cần dọn vào là ở ngay, em dâu muốn dọn đến lúc nào thì dọn lúc ấy.”

“Như vậy sao mà được? Không không, tôi xin nhận tâm ý của Vương tổng.” Trang Noãn Thần vừa nghe liền vội vàng lắc tay, tặng không cho cô căn nhà? Trên đời này có bữa cơm nào miễn phí chứ?

“Em dâu nói vậy thật xa lạ, anh cũng là mượn hoa kính phật mà thôi.” Vương tổng cười ha ha, nhìn ra được là thật sự muốn tặng căn nhà này.

Trang Noãn Thần biết chuyện này vốn chỉ là chuyện thường tình, nhưng cô không muốn vô duyên vô cớ nhận ân tình này, quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn cầu cứu, hy vọng anh có thể nói giúp.

Giang Mạc Viễn cười cười, có lẽ phát hiện thấy cô xấu hổ, buông ly rượu, nhìn Vương tổng, “Anh Vương à, anh dừng dọa bà xã tôi mà, đây là anh công nhiên hối lộ đó.”

Vương tổng nghe vậy liền tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía mọi người, “Nhìn thấy không? Ý tốt của tôi lại trở thành hối lộ cơ đấy.”

Trên bàn rượu tiếng cười không ngừng.

“Vương tổng, anh cũng không phải ngày đầu tiên tiếp xúc với Giang lão đệ mà, ai muốn để anh ta cam tâm tình nguyện nhận lấy lễ vật lớn như vậy còn phải cân nhắc một phen, lễ vật này cũng không phải muốn tặng là tặng.” Tề Hành Trường mỉm cười chạm cốc với Vương tổng.

Vương tổng làm động tác giơ tay đầu hàng, “Được được, tôi sẽ không trực tiếp kết giao với Giang lão đệ, em dâu…” Anh ta lại nhìn qua Trang Noãn Thần, “Em có thích mấy căn nhà của Vạn Cơ không?”

Trang Noãn Thần trả lời thích cũng không được, không thích cũng không xong, trước kia khi đi dự tiệc với Giang Mạc Viễn, cũng sẽ gặp phải vài trường hợp xã giao giống như vầy, nhưng dù sao cũng là rất hiếm, cô bất quá chỉ làm bình hoa tô điểm bên cạnh anh thôi, cho dù gặp phải tình huống như vậy, cô cũng chỉ là người đi cùng, nên không nói câu nào.

Hiện giờ tình huống khác biệt.

Hành vi tối nay của Giang Mạc Viễn làm cô có chút khó hiểu.

Tuy cô ít có kinh nghiệm xã giao trong trường hợp thế này, nhưng có thể phát hiện, mỗi một người ngồi đây đều không tầm thường, chuyện họ trao đổi thường có liên quan đến biến động trên thương trường, trường hợp quan trọng thế này Giang Mạc Viễn lại dẫn cô đến dự, đừng nói là người ngồi đây bị kinh ngạc, ngay cả cô cũng kinh ngạc không kém.

Mà hiện tại, chỉ là ứng phó với một tổng giám đốc của Vạn Cơ thôi cũng đủ làm cô đau đầu.

Đầu tiên, cô không biết quan hệ giữa vị tổng giám đốc này và Giang Mạc Viễn là thế nào, lúc nói chuyện giọng điệu nặng hay nhẹ, nội dung nói chuyện thế nào đều đưa đến hiệu quả khác nhau. Ngộ nhỡ hai người họ kết giao nhiều năm, cô lại quá xa cách cũng không hay; nhưng lỡ như quan hệ của hai người họ chỉ là hợp tác làm ăn, cô quá mức nhiệt tình cũng không tránh khỏi chuyện bé xé ra to. Tiếp theo, đừng nhìn đây chỉ là bữa tiệc, trong đó không thể thiếu những biến động ngấm ngầm. Người Trung Quốc trước giờ đều có thói quen bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu, mỗi một vị ở đây cũng không phải loại người hợp tác hữu nghị, mỗi một quyết định như chạm cốc hay đổi ngọn đèn thôi đều có thể khuấy đảo biến hóa trên thương trường, còn cô, là bà xã của Giang Mạc Viễn lại càng phải cẩn trọng từ lời nói đến hành động, nói chuyện suy nghĩ phải có chừng mực, trước mắt cô còn chưa nhìn rõ được tình huống thì tuyệt đối không thể nhiều lời.

Trang Noãn Thần cười mà như không, lúc đang nhíu mày cân nhắc nên trả lời thế nào, bên tai vang lên tiếng nói trầm ấm dễ nghe của Giang Mạc Viễn, “Vương tổng, anh nói vậy không đúng rồi.”

Vương tổng ngạc nhiên.

Trang Noãn Thần không nói gì, cũng không ngẩng đầu, đáy lòng lại âm thầm thở phào, không biết tại sao, nghe được tiếng nói của Giang Mạc Viễn, một thứ cảm giác an toàn tự nhiên sản sinh ra đặc biệt rõ rệt, có anh ở đây sẽ không làm cô rơi vào cục diện khó khăn.

“Mọi người nhìn thử xem, Vương tổng tính tặng nhà cho bà xã tôi, một khi chuyện này truyền ra ngoài thì thế nào?” Giang Mạc Viễn cố ý bẻ cong ý tứ của Vương tổng, ánh mắt quét qua một một vị ngồi ở đây.

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn.

Giang Mạc Viễn như cười như không, nhìn không ra hàm nghĩa cụ thể của những lời này.

Bên kia, Vương tổng lại luống cuống, vội vàng xua tay giải thích, “Giang lão đệ, lời này không thể nói lung tung.”

Rất rõ ràng, những người khác cũng không đoán được tâm tư và ý đồ trong lời nói này của Giang Mạc Viễn, như là đang nói đùa nhưng lại không phân biệt được, như là nghiêm túc nhưng vẻ mặt không hề có nét không vui.

Không khí trên bàn rượu trở nên kỳ lạ.

Mãi cho đến khi…

Giang Mạc Viễn bất ngờ phá lên cười.

Toàn bộ người trên bàn rượu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vương tổng, mọi người làm ăn cũng không dễ, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, hai chuyện này khác nhau.” Giang Mạc Viễn cười mỉm, vừa nói vừa nâng ly lên, “Tôi nhận tâm ý.”

Ngữ điệu của anh nghe rất tùy ý, lại ẩn chứa quyền uy cùng chấn động.

Vương tổng cười ha hả, nâng lên, cũng không đề cập đến vấn đề này nữa.

Bên này, Trang Noãn Thần cũng ít nhiều phát giác ra mức độ nông sâu.

Cô phải cám ơn lời nhắc nhở của Giang Mạc Viễn?

Đợi sau khi thức ăn được dọn lên, đề tài trên bàn cũng sinh động hẳn lên.

Trang Noãn Thần chỉ im lặng dùng cơm, trên mặt cũng luôn giữ nụ cười ung dung.

Cô nghe những người đàn ông này nói về chuyện đang tiến hành kiến thiết quốc lộ và cầu vượt ở nơi nào đó, có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn cô nghe không hiểu lắm, nhưng đại ý thì có lẽ cũng nắm được. Hạng mục này vốn là của chính phủ, Giang Mạc Viễn sau khi xem báo cáo đánh giá xong là cố tình muốn đầu tư vào, cùng lúc đó bên Tề Hành Trường cũng muốn ra mặt bảo đảm, trên bàn rượu còn có người của chính phủ, họ đang phân tích tính khả thi và lợi nhuận sau cùng của hạng mục này. Mà Vương tổng của Vạn Cơ cũng có ý định muốn tham gia vào đó.

Lúc này Trang Noãn Thần mới hiểu, mục đích tặng nhà của anh ta chẳng qua chỉ muốn kéo gần quan hệ với Giang Mạc Viễn, để tiện cho việc anh ta chen vào trong hạng mục này.

Ngẫm ra lại cảm thấy quan hệ thế này thật là lạ.

Giang Mạc Viễn rất thích đầu tư, cái anh chơi chẳng qua chỉ là trò tiền đẻ ra tiền, nhưng Vương tổng lại thuộc mảng công nghiệp, vấn đề điều động tài chính đương nhiên không thể sánh với Giang Mạc Viễn, lại muốn chen chân vào đây, không thể nghi ngờ thuần túy chỉ vì muốn nổi danh.

Cống hiến cho xã hội đó là tạo phúc cho nhân loại, trải đường xây cầu là một trong số đó, khi tiền bạc trong tay một gã thương nhân đã đạt được con số không đếm xuể, như vậy điều hắn muốn chính là muốn lưu danh.

Nhưng rất dễ nhận thấy, Vương tổng mà tham dự vào đó cũng có chút kiên cưỡng.

So sánh với vài vị khác đang có mặt ở đây, thì thật là không bằng được ai.

Trang Noãn Thần cũng không biết phân tích của mình có đúng hay không, trong lúc ngồi đây, thỉnh thoảng cô lại quay qua nhìn Giang Mạc Viễn. Anh vẫn giống như hiểu biết của cô về anh, luôn giữ im lặng giữa mọi người, thời điểm tất yếu sẽ phát biểu một chút cách nhìn của bản thân, đa số thời gian anh đều lắng nghe, trên môi luôn giữ nụ cười thản nhiên, tâm tư như biển khiến người khác không dò được.

Nhìn anh, Trang Noãn Thần lại nhớ đến một câu thế này: Người lặng lẽ nhất giữa một đám đông thường là người quyền uy nhất.

Thật vậy, Giang Mạc Viễn không cần nói thêm gì cũng đã chứng minh được thực lực của mình, hiển nhiên, cho dù anh không nói lời nào cũng là một thành phần trên bàn rượu này.

Dễ nhận thấy, quan chức chính phủ kia và Tề Hành Trường rất muốn thúc đẩy chuyện này, hai người họ nói nhiều nhất, Tề Hành Trường ngồi kế bên Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần có thể mơ hồ nghe được mỗi lần Tề Hành Trường kính rượu thì lần nào cũng khe khẽ nói nhỏ trước mặt anh.

“Nào nào nào, người ta thường nói một câu tục ngữ thế này, có tiền mọi người cùng nhau kiếm, lưu danh thì mọi người cùng nhau lưu.” Vương tổng lại giơ ly rượu lên.

Giang Mạc Viễn cong môi cười nhạt, không nói gì, nâng cốc ra hiệu với anh ta, sau khi khẽ nhấp một ngụm, bất ngờ chuyển đề tài, “Tôi rất thích cái câu có tiền mọi người cùng nhau kiếm, các vị, bà xã tôi có thể nhận được bao nhiêu hạng mục trong tay đều phải dựa vào sự chiếu cố của mọi người rồi.”

Trang Noãn Thần sững sờ, sao lại chuyển đề tài sang cô thế này?

Mọi người nghe xong lại thấy hứng thú.

“Hiện nay, đối ngoại truyền thông và xây dựng thương hiệu của Tiêu Duy đều giao cho bà xã tôi vận hành, nếu mọi người tin tưởng, hoan nghênh hợp tác.” Giang Mạc Viễn đưa tay ôm cô, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại đang bắc cầu cho cô.

Người trên bàn rượu đều hứng thú, không biết là thực sự có nhu cầu hay là nể mặt Giang Mạc Viễn.

Trang Noãn Thần nhất thời đáp ứng không xuể.

“Em dâu à, em yên tâm đi, đợi anh về sẽ thay đổi công ty đối tác liền, không biết chỗ làm của em dâu là công ty nào vậy?” Vương tổng cuối cùng hỏi.

“Là truyền thông Đức Mã.” Trang Noãn Thần đáp, vẫn giữ nụ cười trên mặt.

Nhưng người khác có chút ngạc nhiền.

Tề Hành Trường không nhịn được bèn hỏi, “Em dâu à, tổng bộ của Tiêu Duy và Đức Mã luôn ở thế đối đầu, sao lại…”

Không đợi Trang Noãn Thần trả lời, Giang Mạc Viễn thản nhiên lên tiếng, “Lão Tề à, đây là hai chuyện khác nhau.”

“Giang tổng, nói chi xa xôi, chỉ mượn hạng mục trước mắt mà nói, ông Nam chính là xin chính phủ rất nhiều lần, ngoài sáng hay trong tối gì cũng đang tranh đấu.” Tề Hành Trường đón đầu trước.

“Ông ấy đang nghĩ gì tôi rất rõ, yên tâm đi.” Giang Mạc Viễn cười nhạt.

“Vậy…”

“Thứ ông Nam muốn trước giờ chưa từng là danh và lợi, điểm ấy, tôi rõ ràng hơn tất cả các vị.” Anh nói xong, tiên phong cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Những người khác cũng không dám chậm trễ, cũng một ngụm uống hết.

Lúc rượu qua ba tuần, Trang Noãn Thần mượn cớ đi toilet.

Bồn rửa mặt được một tấm gương lớn hình cung ngăn thành hai bên trái phải.

Sau khi Trang Noãn Thần rửa tay xong thì nhìn mình trong gương, thở phào một hơi, rốt cục cô cũng tin đàm phán thương vụ thuần túy và tiệc xã giao giữa những người đàn ông thực sự là một cuộc đại chiến ngược tâm, người nào cũng nham hiểm, nghiền ngẫm lòng người đúng là một công việc phí sức lao động.

Bữa tiệc xã giao này còn mệt hơn những bữa tiệc khác mà cô đã tham dự.

Nếu trong bữa tiệc, những người đàn ông khác có dẫn theo bạn gái đến thì có lẽ còn thoải mái một chút, không thể không nói đôi khi phụ nữ cũng có tác dụng điều hòa, tuy cô luôn phản đối điều này, nhưng đối mặt với loại trường hợp thế này thì đích xác phải vậy.

Lúc vừa tắt nước, bồn rửa mặt phía bên kia truyền đến tiếng vui cười, nghe ra là hai cô gái trẻ.

Giọng nói của một trong hai người êm ái như chim oanh, “Thương lượng với cô một chuyện nhé, hai ta đổi phòng VIP với nhau đi.”

“Để chi vậy?” Cô kia cười hỏi.

“Còn hỏi nữa à? Mấy vị khách trong phòng VIP của tôi có chút rầy rà, phiền muốn chết luôn.”

“Phòng tôi cũng không dễ hầu đâu nhé, tất cả đều là nhân vật có máu mặt, sơ hở tý đắc tội với ai cũng rất phiền.”

“Nếu khó hầu hạ vậy có dễ nhìn không, nghe nói, cái người tên Giang Mạc Viễn kia ở trong phòng VIP của cô đúng không.”

Bên này, Trang Noãn Thần vốn định đi ra nhưng sau khi nghe hai cô đề cập đến Giang Mạc Viễn thì đột nhiên dừng bước lại.

“Thì cô cũng biết đó, là rất dễ nhìn.” Cô nọ cười vang, “Tôi không đổi với cô đâu, khó khăn lắm mới nhìn được cực phẩm, tôi còn nhìn chưa đủ.”

“Vậy cô kể tôi nghe xem có phải anh ấy rất đẹp trai hay không? So với ảnh chụp trên mạng thì thế nào?” Cô ‘chim oanh’ vô cùng tò mò.

Trang Noãn Thần nhíu mày, ảnh chụp trên mạng? Giây tiếp theo liền nhớ ra, Giang Mạc Viễn từng tham dự buổi ra mắt truyền thông, khi đó ảnh chụp có anh xuất hiện quả thực chấn động trên mạng.

“Rất đẹp trai ư? No no, từ ngữ hình dung của cô quá kém rồi, phải là đẹp trai điên người luôn.” Cô gái nọ nói vô cùng hưng phấn, “Cô biết tôi phấn khích thế nào không? Tiếp xúc với anh ấy quả đúng là sự hưởng thụ của thị giác, anh ấy hả, vóc người chuẩn nha, đường nét gương mặt ôi thôi góc cạnh rõ ràng, mỗi cử chỉ lại rất quyền uy, ông trời quá đãi ngộ người đàn ông này rồi.”

“Cô để tôi vào nghía một chút đi.”

“Nghía thì có lợi ích gì? Nhìn thấy còn phát bực hơn, anh ấy dẫn bà xã đến, người ta kết hôn rồi, cho dù còn độc thân thì anh ấy có thể nhìn trúng con nhóc như cô à? Nghe nói vợ anh ấy cũng là quản lý của công ty nào đó? Nhưng mà tôi cảm thấy, người phụ nữ có thể được Giang Mạc Viễn xem trọng, tám phần cô ta là ‘cô chiêu’ của một gia đình giàu có, chẳng qua chỉ là ra ngoài tự lập mà thôi, trời ạ, tôi ghen tị chết đi được.”

“Giang Mạc Viễn cũng kỳ cục quá đi? Ra ngoài xã giao còn dẫn vợ theo? Cô xem trong mấy phòng VIP tất cả đều dẫn theo bồ nhí hoặc vợ bé, còn không thì tìm cô nào đó góp vui, làm gì có ai dẫn vợ theo chứ?”

“Cho nên tôi nói, vợ anh này nhất định không phải dạng vừa đâu, mới có thể quản chồng chặt đến cỡ đó.”

“Chẳng lẽ toàn bộ tài sản của Giang Mạc Viễn đều nằm trong tay vợ anh ấy à?”

“Có lẽ vậy.”

“Ha ha ha…”

Ở bên này, Trang Noãn Thần nghe mà dở khóc dở cười, chuyện gì đây trời? Mấy cô nàng này lậm phim truyền hình quá rồi ư? Sức tưởng tượng rất chi là phong phú…

Hết chương 28