Chương 7: Không thể trêu chọc

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hạ Lữ đính cặp mắt gấu mèo bận rộn với mớ tài liệu quan hệ công chúng đến nỗi không trụ nổi, cả người lười biếng nằm dài trên ghế, đồng nghiệp bên bộ phận truyền thông cũng vác vẻ mặt cầu xin đi tới, “Noãn Thần, căn bản là bên phía truyền thông mặc kệ mình, lần này cho dù Tiêu Duy muốn dùng tiền quảng cáo để bịt miệng họ cũng khó. Chủ yếu là tốc lộ lan truyền trên mạng quá nhanh.”

Trang Noãn Thần hít vào thật sâu, cô thấy rõ tính chất nghiêm trọng của tình hình.

“Internet giống như bong bóng vậy, chúng ta xử lý chúng thật sự cũng không vất vả lắm, điểm mấu chốt chính là những phát ngôn trên báo Kinh Tế Mới.” Hạ Lữ gãi đầu, “Trước kia đâu phải chúng ta chưa từng xử lý mấy nguy cơ quan hệ xã hội thế này, nhưng lần này có chút đặc biệt.” Nói xong, cô trợn cặp mắt to trong vô thần nhìn Trang Noãn Thần, “Noãn Thần, cậu có định đi tìm Cố Mặc nói chuyện không, bảo anh ta thủ hạ lưu tình một chút.”

Trang Noãn Thần nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của Cố Mặc lúc ở hội trường, trong lòng liền chùn xuống, giơ tay chà xát mặt thật mạnh để cho bản thân tỉnh táo lại, sau khi đuổi đồng ngiệp bộ phận truyền thông đi rồi, mới quay sang Hạ Lữ, nhỏ giọng nói, “Không phải mình chưa từng nghĩ tới việc tìm anh ấy nói chuyện, nhưng cậu cho rằng với tính cách của Cố Mặc có thể đột nhiên dừng tay à?”

“Vấn đề khó khăn ở chỗ này, Cố Mặc là người nói một là một, lúc còn đi học anh ta từng tố giác chủ tịch hội sinh viên tiền nhiệm nuốt hội phí của hội viên, một mình anh ta khỏi động phong trào tố giác và phê bình những việc làm xấu xa với quy mô lớn, suýt chút nữa khiến chủ tịch hội sinh viên kia phải nhảy lầu. Lúc trước, mình còn hâm mộ anh ta, đứng ra vạch trần chân tướng sự thật, người làm truyền thông nên có tinh thần này. Nhưng vấn đề hiện tại là, cậu và anh ta trở thành kẻ địch, anh ta làm truyền thông, cậu làm PR, cậu nói xem nếu cậu đi cầu tình, anh ta vẫn không thể vì tình riêng mà làm việc trái nguyên tắc của mình, còn không đi cầu tình, thì Tiêu Duy hẳn là không qua được ải này, đúng là chết thật, ông trời sao lại an bài cho hai người làm hai nghề đối nghịch nhau thế này?”

“Thật sự thì Cố Mặc đã sớm nghĩ tới điều này, bằng không anh ấy cũng không bảo mình đổi nghề.” Trang Noãn Thần mệt mỏi ngoẹo đầu sang một bên, khuôn mặt tiều tụy có chút nhợt nhạt, thở dài, “Vấn đề hiện giờ chính là, nếu mình đi thuyết thục anh ấy thủ hạ lưu tình, thì anh ấy nhất định hiểu lầm quan hệ của mình và Giang Mạc Viễn.”

“Không hiểu lầm cũng khó à, đổi lại mình mà là Cố Mặc thì mình cũng sẽ hiểu lầm. Chủ yếu là tính chất công việc của hai người quyết định, hết cách rồi, Giang Mạc Viễn là khách hàng của cậu, cậu phải giữ gìn lợi ích của anh ấy, Cố Mặc lại là bạn trai kiêm chồng sắp cưới của cậu, cậu cũng phải lo lắng đến cảm nhận của anh ta. Đồng thời, Giang Mạc Viễn là thương nhân, anh ta không thể thỏa hiệp với giới truyền thông, còn Cố Mặc lại làm truyền thông mảng kinh tế, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mỗi một cử động nhỏ của thương nhân, muốn anh ta buông tay lại càng không có khả năng, ôi trời ơi, trái phải đều khó xử.” Hạ Lữ cũng lắc đầu, nghĩ nghĩ, “Hay là mình đi nói chuyện với Cố Mặc nhỉ? Cậu thì nói chuyện với Giang Mạc Viễn, để cho báo Kinh Tế Mới nhận được nhiều quảng cáo trong một năm? Cố Mặc không thể có tiền bày ra trước mặt cũng không chịu kiếm chứ?”

“Thôi quên đi, Cố Mặc vẫn để mình đi nói thì hơn.” Trang Noãn Thần xoa trán, bảo Hạ Lữ đi nói thì có thể Cố Mặc càng thêm hiểu lầm, “Về phần Giang Mạc Viễn, thật ra cách tốt nhất chính là có thể thuyết phục được anh ấy tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.”

“Cậu cảm thấy tính khả thi có cao không?”

“Không cao lắm.” Trang Noãn Thần lắc đầu.

“Thật ra thì tin tức của Cố Mặc không chắc là thất thiệt, đừng quên còn có một lá thư nặc danh. Nhìn theo tình hình Cố Mặc phân tích, mình thật sự cảm thấy trên phương diện đầu tư tài chính, Giang Mạc Viễn chọn dùng thủ đoạn không thể cho người khác biết.” Hạ Lữ nhắc nhở cô một câu.

“Mình mặc kệ Giang Mạc Viễn có phải nhà đầu tư phi pháp hay không, mình chỉ là người làm quan hệ xã hội phụ trách đưa ra thị trường dòng xe mới của Tiêu Duy, cũng chỉ tập trung trong phạm vi dự án mà thôi, nếu mình cũng là người làm truyền thông, có thể cũng sẽ đào sâu hoạt động đầu tư của Giang Mạc Viễn như Cố Mặc, còn có…” Trang Noãn Thần uể oải ngừng một chút, lắc đầu bất đắc dĩ, “Người đưa tin cho Cố Mặc nhất định là anh họ của mình, lúc này, tất cả mọi chuyện đều kéo đến dồn dập.”

“Gì?” Hạ Lữ ngẩn người.

“Anh họ mình có lần suýt nữa giết chết Giang Mạc Viễn, chính là vì chuyện của khách sạn.”

“Nói như vậy Giang Mạc Viễn thật sự nuốt khách sạn của anh họ cậu à?”

“Mình không biết rõ nội tình, có hỏi Giang Mạc Viễn nhưng anh ta giữ kín như bưng, hỏi qua anh họ mình, thì anh họ mình lại không nói được gì, cuối cùng mình lại không thể nghe lời nói phiến diện của bác mình được. Nói thật, mình cũng sắp điên rồi.” Trang Noãn Thần hết sức nhứt đầu.

Hạ Lữ cũng hết đường xoay xở, sau hồi lâu nói, “Có trách thì trách đoạn phim đó.”

“Đoạn phim đó chính là được quay vào ngày chúng ta bắt gặp.” Trang Noãn Thần nghiêm túc nói.

Hạ Lữ hơi nhíu mày, “Chắc chắn luôn à?”

Trang Noãn Thần không trả lời ngay, mà bật đoạn phim lên xem lại lần nữa, cuối cùng bấm dừng hình ảnh ở một chiếc xe, “Đây là xe của cậu nè, còn nhớ không? Ngày đó cậu và mình không còn chỗ đỗ xe, cho nên mới đỗ ở chỗ đó.”

“Đúng rồi, lúc bình thường mình cũng không đậu xe ở tầng này.” Hạ Lữ nhớ lại rồi gật đầu, ngay sau đó lại nhíu mày, “Cậu nói thử xem, người quay đoạn phim này rốt cục là ai vậy?”

“Là ai không quan trọng, quan trọng chính là, mình chỉ sợ chuyện này này sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ dòng xe mới đưa ra thị trường.” Trang Noãn Thần lo lắng, “Rất hiển nhiên, chuyện lần này có liên quan rất lớn đến Tập Đoàn A.M, sao lại vừa vặn đưa ra đúng lúc này? Đưa ra tin tức lớn như vậy, người ở giữa hưởng lợi chính là Tập Đoàn A.M.”

“Chẳng lẽ…” Hạ Lữ nghĩ nghĩ rồi đột nhiên giật mình, “Trong công ty có nội gián à?”

Trang Noãn Thần không đáp, nhưng ánh mắt càng thêm nghiêm túc….

***

“Giang Mạc Viễn, anh thật sự phải suy xét một chút đến đề nghị của em.” Trên bàn ăn, Trang Noãn Thần ra sức thuyết phục.

Đây là một nhà hàng cơm Tây, không gian yên tĩnh tao nhã, tiếng đàn vi-ô-lông du dương như tơ quanh quẩn mỗi một ngóc ngách. Trong không gian thế này mà bàn công việc thật đúng là làm hỏng nó, nhưng Trang Noãn Thần không lo được nhiều như vậy.

“Ăn cơm trước đi, dạ dày của em vốn không khỏe mà.” Giang Mạc Viễn trả lời một nẻo, đưa dĩa thịt bò được cắt xong đến trước mặt cô, lại lấy qua dĩa thịt cô chưa động vào.

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài nhà hàng chiếu lên cửa sổ thủy tinh sát đất, bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm tuyệt đẹp, áo vest của Giang Mạc Viễn vắt ở một bên, bên ngoài chiếc áo sơ mi màu xám nhạt là chiếc áo len đơn giản, anh nới lỏng cà vạt, lúc giơ tay lấy thức uống nóng cho cô, chiếc đồng hồ nơi cổ tay ánh lên sự xa hoa. Nhìn anh vẫn nhàn nhã như trước, không gấp không nóng nảy, rất có dáng vẻ chuyên chú dùng cơm.

Thế nhưng, Trang Noãn Thần không thể nhàn nhã như anh được, bức thiết nhìn anh, “Anh bày tỏ thái độ được không.”

Giang Mạc Viễn buông dao nĩa xuống, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn cô, nhếch môi, “Noãn Noãn à, em phải hiểu một chút, trước giờ điều mà giới truyền thông muốn không phải là anh ra mặt làm sáng tỏ chuyện này.”

“Nhưng ít ra có thể chứng tỏ là anh trong sạch.” Một tay cô cầm dao, một tay cầm nĩa, cơ thể hơi rướn về trước.

“Ăn cơm trước đi.” Anh khẽ cười.

Trang Noãn Thần hết cách, xiên mấy miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.

Giang Mạc Viễn nâng tay lên, nhân viên phục vụ bước đến.

“Lấy hai miếng bánh kem phô mai bỏ trước vào hộp nhé.” Anh căn dặn.

Nhân viên phục vụ gật đầu đi làm.

“Em luôn thích ăn bánh ngọt của nhà hàng này, tối nay cầm về ăn đi, không cần vì công việc mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.” Giang Mạc Viễn cắt một miếng thịt gà bỏ vào dĩa của cô, nhẹ nhàng nói.

Trang Noãn Thần ngẩn người, cô chưa bao giờ biết thì ra bánh ngọt cô hay ăn là của nhà hàng này, thấy ấm lòng, vì vậy càng lo lắng cho anh hơn.

“Bên ngoài thích nói gì là chuyện của họ, Noãn Noãn à, danh dự của thương nhân không phải là thứ em nói, mà là thứ em làm được, cho dù anh xuất hiện trước mặt giới truyền thông cũng vô dụng thôi, nhiều lắm chỉ tăng thêm niềm thích thú yêu sách của họ.” Anh chậm rãi phân tích.

“Anh rất ghét giới truyền thông, đúng không?” Cô nhớ lại lời của Mạnh Khiếu.

Tay cầm dao của Giang Mạc Viễn hơi chững lại, thoáng chau mày, thản nhiên đáp, “Đúng là không thích.”

“Được rồi, chuyện lần này là Kinh Tế Mới dẫn đầu đưa tin, để em xem thử có biện pháp nào khắc phục hay không.” Cô không ép anh nói ra lý do, chỉ dịu dàng trả lại một câu.

Giang Mạc Viễn trong thấy bộ dạng hết cách của cô, cười cười, “Anh nói rồi, phàm là việc gì cũng có cách giải quyết của nó, mượn sự việc lần này mà nói, cuối cùng đều chĩa mũi dùi về phía anh hóa ra lại hay, tối thiểu sẽ chuyển dời lực chú ý của mọi người từ sản phẩm đến cá nhân, như vậy, bên em hoàn toàn có đủ thời gian để làm tốt việc xây dựng thương hiệu và hoàn thiện hoạt động.”

“Em chỉ sợ sự việc càng ầm ĩ càng lớn, để đối thủ cạnh tranh hưởng lợi thôi.”

Sau khi nghe vậy, Giang Mạc Viễn cười nhẹ, hơi đăm chiêu, “Chuyện này cũng không nhất định là vậy, mọi sự thường thường bùng phát đến cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, ít nhất ầm ĩ thế này, người tiêu dùng không muốn biết đến Tiêu Duy cũng khó.”

Trang Noãn Thần dở khóc dở cười khi nghe lý luận của anh, lại dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn anh.

“Sao vậy?”

“Lúc nào anh cũng thế này à?” Cô khó hiều, “Giang Mạc Viễn, hình như em chưa từng thấy anh sốt ruột thì phải.” Người này luôn mang dáng vẻ ung dung bình tĩnh, mượn sự việc lần này mà nói, hoàn toàn là tai họa bôi nhọ nặng nề danh dự cá nhân anh, anh lại còn có tâm tư dẫn cô đến chỗ này thưởng thức món ngon. Người khi gặp phải sóng to gió lớn, có thể tỏ vẻ không quan tâm thiệt hơn, trầm ổn bình tĩnh thường có hai loại, một là biết bản thân đấu tranh không được nên buông xuôi, thỏa mãn với hiện tại; loại thứ hai chính là không thèm tranh chấp, tâm bình như nước. Anh thuộc dạng người nào?

Giang Mạc Viễn nhíu mày suy nghĩ, đuối mắt nhuốm vẻ cười yếu ớt, “Loại chuyện thế này không đáng để sốt ruột.”

“Chứ đối với anh chuyện gì mới đáng gấp gáp.” Cô muốn biết chi tiết.

“Nói trắng ra là em vẫn còn là cô bé.” Anh cong môi, ý cười càng sâu, “Như vầy đi, nếu em có đi đàm phán với Cố Mặc thì hãy nói, về phương diện quảng cáo Tiêu Duy sẽ chiếu cố đến Kinh Tế Mới nhiều hơn, còn về chuyện khác thì em không cần phải lo.”

“Thật à?” Đây là chuyện Trang Noãn Thần cầu còn không được, giao dịch có lợi thế này có nhà truyền thông nào mà không muốn.

“Nếu anh ta không đồng ý, tiếp tục muốn biểu dương chính nghĩa thì…” Giang Mạc Viễn nói đến đây thì dừng lại, không nói tiếp nữa.

“Thì anh sẽ thế nào?” Trong lòng Trang Noãn Thần giật thót.

Giang Mạc Viễn nhìn cô, đáy mắt xẹt qua ý cười nhàn nhạt, cứ cười như thế, tuy rằng ấm áp, nhưng có một chút lạnh lùng bức người không thể khinh thường. Qua một lát, anh lại nói, giọng nói vẫn êm tai như trước, “Không hề gì, chỉ muốn nói, còn nhiều cách lắm, người ta cũng không thể treo cổ chết trên một thân cây mà? Em nói có đúng không? Nào, ăn thử món này xem, là bếp chính của nhà hàng làm đó, mùi vị không tồi, chắc là em sẽ thích.”

Trang Noãn Thần quên mất mình đã ăn gì, chỉ sững sờ nhìn anh, trong lòng nhen nhóm một nỗi sợ hãi không tên, đây là cảm giác cô chưa bao giờ có: sợ hãi Giang Mạc Viễn. Anh ngồi ở kia, vẫn anh tuấn tuyệt mỹ như thế, nhưng khi nói xong câu cuối cùng này, trong sự ôn hòa nội liễm một luồng khí cực lạnh, cực kỳ nguy hiểm khiến kẻ khác… không dám trêu chọc.