Chương 35: Kết hôn

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hạ Lữ cố nén tâm tình cáu tiết, ngoan ngoãn há miệng.

Sự mềm mại ướt át trong nháy mắt khiến người đàn ông thỏa mãn thở dồn, ông ta một mực đè đầu cô xuống, cúi đầu nhìn cảnh tượng cô quỳ giữa hai chân ông ta phục dịch như nô tì, vén mái tóc dài của cô, nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng nhả ra ngậm vào.

“Đầu lưỡi thật trơn mềm…” Ông ta cực kỳ thỏa mãn, bụng dưới đều đang phát run, lại dí người về trước, Hạ Lữ suýt nữa ho khan. Ông ta vỗ nhẹ đầu cô…

“Hạ Lữ, cô ngoan ngoãn nghe lời, phục vụ tôi thư thái, thì cô muốn gì tôi cũng cho cô hết. Đừng tưởng cô sạch sẽ lắm, làm người tình của tôi, cho dù có một ngày tôi không thèm cô nữa thì trên người cô cũng bị đóng dấu tình nhân rồi, người đàn ông nào còn muốn cô nữa?”

Hạ Lữ cố gắng hầu hạ, nước mắt chảy ngược vào trong.

Con người một khi lựa chọn sai đường, muốn quay đầu lại cũng khó.

Cô, đã trải qua đủ cuộc sống này rồi…

***

Đêm khuya, tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ chạy.

Trang Noãn Thần mất ngủ, nằm trên giường, nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn cảnh đêm huyền ảo bên ngoài cửa sổ, bên tai cô vẫn còn quanh quẩn giọng nói khốn đốn của Cố Mặc, khiến cô đau lòng.

Cô không biết ngày mai phải đối mặt thế nào với anh, cũng không biết qua ngày mai sẽ thế nào.

Những điều không biết làm cô sợ hãi.

Cô hiện giờ, là người cô độc, như một cọng rơm vướng bên vách núi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.

Cửa phòng bị ai đó đẩy nhẹ, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, cô vội vàng nhắm mắt lại.

Giang Mạc Viễn đi vào, sau khi thấy cô đã ngủ liền mỉm cười, đặt ly sữa ấm ở đầu giường, không rời đi ngay mà ngồi lại bên mép giường. Đưa tay chỉnh đèn ngủ tối lại một chút, ánh mắt chăm chú nhìn cô, ngày càng dịu dàng.

Sợ sự sốt ruột của bản thân dọa đến cô, anh liền nhường phòng ngủ lớn này cho cô, chiếc giường này sau khi dính mùi hương trên người cô, hàng đêm anh liền ngủ yên giấc.

Đưa tay khẽ vuốt gương mặt cô, nhận thấy hàng mi ấy hơi run theo va chạm, anh nhịn không được nhếch môi cười nhẹ, rút tay về, cúi xuống nhìn cô.

Trang Noãn Thần nhắm chặt mắt, bàn tay giấu trong chăn gắt gao nắm chặt, từ sau khi anh bước vào ngồi xuống giường, trái tim cô bắt đầu bất ổn đập loạn, va chạm vào lồng ngực sinh đau.

Cảm nhận được bàn tay anh áp lên mặt, cảm giác căng thẳng càng thêm mãnh liệt.

Nhưng, tiếp theo không có động tĩnh gì.

Loại tĩnh lặng khác thường này khiến trong lòng Trang Noãn Thần càng thêm bất an.

Anh muốn làm gì?

Sẽ không phải muốn…

Cô không dám nghĩ tiếp, sự khủng hoảng không biết bắt nguồn từ đâu đang thống trị cô, thậm chí nhớ đến chiếc giường này từng chứa đựng bao nhiêu chuyện hoan ái, có liên quan đến anh và cô, có lẽ còn có liên quan đến anh và… những cô gái khác.

Chờ chút…

Sao mà im lặng quá?

Không phải anh đi rồi chứ?

Nhưng trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi xạ hương mà.

Trong lòng Trang Noãn Thần bất an, lén mở hí mắt nhìn một chút.

Bất giác đối diện với tròng mắt đen sâu thẳm đầy ý cười của người đàn ông, thấy cô hí mắt, đôi môi gợn lên nụ cười, dường như nhìn thấu tâm tư cô.

“Á…” Cô hết hồn, không ngờ anh vẫn còn đang nhìn cô chăm chú.

Nhất thời xấu hổ, ước gì có cái lỗ để bản thân chui vào.

Giang Mạc Viễn bị bộ dạng của cô chọc cười, đưa tay xoa đầu cô, “Uống sữa đi rồi ngủ tiếp.”

“Không muốn uống.” Cô cảm thấy quá mất mặt, còn uống sữa gì chứ?

“Ngoan nào.” Anh nhấn mạnh thêm một chút, giống như yêu chiều, lại giống như mệnh lệnh.

Trang Noãn Thần không cách nào đành phải ngồi dậy, cầm lấy ly sữa, tu ừng ực hết sạch.

“Tôi muốn đi ngủ.” Đưa cái ly không cho anh, cô nói chặn đầu.

Trời khuya như vậy, anh lại ở bên cạnh, làm cô hồi hộp.

Giang Mạc Viễn nhìn cô, ánh mắt tối lại, nhưng không ép buộc gì cô, chỉ cười nhẹ, “Được, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa mà ngủ sớm chút đi.” Trong sữa anh có thêm chút thuốc an thần, không vì cái gì khác, anh chỉ thầm muốn cô ngủ ngon giấc hơn.

Trang Noãn Thần gật đầu.

Anh đứng lên, trước khi đi lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nụ hôn nhẹ nhàng ngắn ngủi, sau đó anh lại cười khẽ, rời khỏi phòng.

Trang Noãn Thần nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn bóng lưng người đàn ông ngày mai sẽ trở thành chồng mình, cửa phòng rốt cục vẫn che khuất ánh sáng nơi hành lang, làm tối hai mắt cô…

Tương lai, cả đời…

Cô sắp sửa trải qua cùng anh sao?

Đây là lời anh nói…

***

Thứ hai, Trang Noãn Thần xin nghỉ làm một ngày, Trình Thiếu Tiên đương nhiên thấy lạ, cô chỉ thản nhiên nói có chút việc riêng cần giải quyết.

Ngoài cửa sổ, thời tiết đặc biệt tốt.

Trời trong xanh vô cùng không xứng với tâm trạng u ám của cô, ánh mặt trời như đồng vàng rơi vãi, chiếu rọi cả ban công. Trang Noãn Thần nhìn bản thân trong kiếng cũng có chút ngây người, nhưng lại không tìm thấy vẻ mệt mỏi trong ấy.

Cô cứ ngỡ bản thân sẽ mất ngủ, ai dè lại ngủ thẳng đến trời sáng mà chẳng mộng mị gì.

Ăn xong bữa sáng, Giang Mạc Viễn lái xe đưa cô đến thẳng điểm đăng ký kết hôn.

Người đi đăng ký khá đông, người ly hôn cũng không ít.

Bên này vui vẻ bên kia căm hờn.

Trang Noãn Thần ngồi ở băng ghế chờ đợi, nhìn thấy từng đôi mới cưới hoặc vừa ly hôn xong, nhịn không được khẽ thở dài, “Bên này kết hôn bên kia ly hôn, còn cách nhau gần như vậy, đúng là châm chọc mà.”

Giang Mạc Viễn đang cầm bản sau hộ khẩu và chứng minh thư của cô nghe vậy thì ngẩn ra một chút, sau đó lập tức kéo đầu vai cô qua, ôn hòa nói, “Yên tâm đi, chúng ta sẽ không ly hôn.”

Cô không nén được run rẩy.

Giang Mạc Viễn nhìn cô.

“Tôi… thấy hơi lạnh.” Cô giương mắt, thỏ thẻ giải thích.

Ánh mắt u ám Giang Mạc Viễn cũng nhanh chóng hiện lên vẻ tươi cười, cởi áo khoát đang mặc khoát lên vai cô. Nhiệt độ bên trong rất cao, cô thấy lạnh chẳng qua là trái tim.

Cô nắm chặt góc áo, từ nay về sau, trong đời cô cũng chỉ còn lại mùi xạ hương nhàn nhạt này thôi sao?

Chín rưỡi, Mạnh Khiếu đúng giờ chạy đến, trong tay cầm một túi văn kiện, nhìn thấy Trang Noãn Thần ngồi bên cạnh Giang Mạc Viễn liền kinh ngạc, mở to mắt.

“Cô, hai người…”

Giang Mạc Viễn đứng dậy cầm lấy túi văn kiện trong tay anh ta, sau đó giao cho Trang Noãn Thần, “Em ngồi đây đợi anh một chút.”

Cô gật đầu.

Giang Mạc Viễn quay đầu lại, đang muốn kéo Mạnh Khiếu sang một bên, cánh tay lại bị sức lực nho nhỏ níu lại, cúi đầu nhìn thấy là Trang Noãn Thần.

“Sao vậy?” Bộ dạng bất lực của cô làm đáy lòng anh mềm đi.

Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói, “Tôi muốn gọi điện thoại cho ba mẹ…”

Giang Mạc Viễn trầm tư một chút.

“Chuyện lớn như vậy, ít ra phải thông báo cho ba mẹ một tiếng mới đúng.” Thấy anh do dự, cô hơi sốt ruột.

“Noãn Noãn…” Anh ngồi xuống bên người cô, than nhẹ một tiếng, “Em muốn chuốc thêm phiền toái?”

“Không phải…”

“Toàn bộ đợi sau khi đăng ký xong rồi nói sau.” Anh đã quyết định rồi, tuy động lòng trắc ẩn đó nhưng vẫn không muốn mạo hiểm, kéo tay cô qua, nhẹ giọng trấn an, “Yên tâm, anh sẽ đích thân đi giải thích với họ chuyện này, sẽ không để em khó xử, được không?”

Trang Noãn Thần cụp mắt, không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Mạc Viễn hài lòng mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, sau đó đứng lên, không vui nói một câu với Mạnh Khiếu đang trợn mắt, “Anh, đi theo tôi.”

Mạnh Khiếu nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, lại nhìn Giang Mạc Viễn, bất đắc dĩ đuổi theo.

Bên ngoài chỗ đăng ký.

Giang Mạc Viễn châm thuốc, tựa lưng vào thân cây bên cạnh, Mạnh Khiếu thì hai tay bứt tóc đi tới đi lui, miệng không ngừng than thở, “Không thể nào, sao lại là cô ấy.”

Đợi khi điếu thuốc hút còn một nửa, anh ta vọt đến trước mặt Giang Mạc Viễn, nghi ngờ nói, “Giang Mạc Viễn, anh chơi trò gì thế này? Anh điên rồi nên mới muốn kết hôn với cô ấy?”

“Vậy tôi phải kết hôn với ai mới là không điên?” Giang Mạc Viễn buồn cười nhìn anh, thong dong nhả khói.

“Không, không, ý của tôi là, kết hôn là chuyện trọng đại, anh không thể nói kết liền kết chứ?” Mạnh Khiếu cũng không nhàn nhã thong dong được như anh.

“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, tôi kết hôn thì sao?” Giang Mạc Viễn nhún vai.

“Không phải anh xem cô ấy thành Sa Lâm đó chứ?” Mạnh Khiếu đột nhiên nhìn anh nói, “Giang Mạc Viễn, nếu vậy thì anh khỏi kết hôn nữa. Anh hãy nhìn cho rõ ràng, cô ấy không phải là Sa Lâm, ôi trời, ý của tôi là…”

Anh ta cố gắng cân bằng cảm xúc lại một chút, sau khi nghĩ xong từ ngữ chính xác rồi liền nói, “Ý của tôi là, thực sự thì chuyện của Sa Lâm không thể trách anh, anh cũng không nên vì tự trách mình mà bồi thường hạnh phúc cả đời.”

Cuối cùng đợi anh ta nói huyên thuyên xong, Giang Mạc Viễn dập tắt thuốc, thản nhiên nói, “Nói xong chưa?”

Mạnh Khiếu ngạc nhiên.

“Giờ đến lượt tôi nói.” Giang Mạc Viễn không thèm chấp nhặt biểu hiện của anh ta, “Mục đích hôm nay tôi gọi anh tới, một là để đưa giấy tờ, hai là muốn anh tạm thời quản lý tốt cái miệng của mình.”

“Có ý gì?” Mạnh Khiếu mở to mắt nhìn anh, đột nhiên hiểu ra, “Anh không muốn để người trong nhà biết được chuyện này?”

“Không phải không muốn, chỉ là không muốn thông qua cái miệng của anh mà truyền ra bên ngoài thôi, tôi sẽ để cho Noãn Noãn có thời gian từ từ thích ứng, không nên làm cô ấy sợ.” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói.

Mạnh Khiếu dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn anh, như nhìn thấy một người không quen, thật lâu sau mới nói, “Rốt cục anh sao thế này? Yêu cô ấy rồi?”

“Sao anh lại làm ra cái vẻ mặt hâm mộ đố kỵ ghen ghét vậy? Ganh tỵ à?” Giang Mạc Viễn bất ngờ nói đùa.

Hả…

Mạnh Khiếu vội vàng làm động tác nôn mửa, “Anh có thể đừng mắc ói như vậy không?”

“Tôi nghĩ Noãn Noãn cô ấy không ngại có thêm một người chị em như anh đây, anh làm bà hai cũng được.” Giang Mạc Viễn nhịn không được cười khẽ.

Mạnh Khiếu ước gì có thể đấm anh một cái, lúc này rồi vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn.

“Hôm nay vất vả cho anh rồi, thích thì ở lại làm người chứng hôn, còn nếu hâm mộ đố kỵ ghen ghét thì có thể đi.” Giang Mạc Viễn cười ha ha vỗ vỗ vai anh ta, đi trở về chỗ đăng ký.

“À, đúng rồi, còn nữa…” đi được một quãng, anh xoay người lại, đón ánh nắng nhìn Mạnh Khiếu, biểu hiện nghiêm túc, “Tôi rất rõ ràng người tôi cưới chính là ai, yên tâm nhé.”

Mạnh Khiếu ngây ra, nhíu mày nhìn bóng lưng Giang Mạc Viễn, tên này, sẽ không thật sự yêu Trang Noãn Thần đó chứ?

Mười giờ.

Đến lượt Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần.

Mạnh Khiếu uể oải ngồi chờ trên băng ghế.

Đứng ở cửa, Giang Mạc Viễn dừng chân lại, từ trong túi lấy ra cặp nhẫn, khẽ nói, “Đeo nhẫn cưới vào trước đã.”

Hai vai Trang Noãn Thần khẽ run lên, nhìn anh nắm lấy tay cô, sau đó, từ từ lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út, trái tim gần như nhảy vọt lên cổ họng.

Anh đưa chiếc nhẫn nam cho cô, mỉm cười nhìn cô.

Cô cầm lấy, phát hiện ngón tay mình đang run rẩy.

Giang Mạc Viễn giơ tay ra, kiên nhẫn chờ đợi cô.

Hít sâu một hơi đè nén cảm giác váng vất trong đầu, mặt của cô cũng tái nhợt đi, thật lâu sau mới đeo nhẫn vào ngón áp út của anh. Giang Mạc Viễn cười đậm, cầm bàn tay đeo nhẫn cưới của cô đặt lên môi, khẽ hôn.

Một đôi nhẫn cưới, phát ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

“Chúng ta vào thôi.” Anh ôm cô khẽ nói.

Trang Noãn Thần gian nan gật đầu, bước chân này bước cực kỳ khó khăn.

Chị gái ở chỗ đăng ký kết hôn là người nói giọng Bắc Kinh, rất nhiệt tình, giọng cũng lớn, thấy hai người ngồi xuống thì rất vui vẻ, “Hai người trẻ tuổi này, muốn kết hôn mà không chuẩn bị đầy đủ giấy tờ gì cả, nếu không phải Mạnh Khiếu nói rõ cho tôi biết tình hình, đổi lại là người khác cũng không thể cho hai người làm đâu.”

“Đúng đúng, phiền chị rồi.” Giang Mạc Viễn nói xong liền giao toàn bộ giấy tờ của cả hai ra,” Đây là tài liệu xác minh ở Đại sứ quán, giấy tờ còn lại tôi sẽ nhanh chóng bổ sung sau.”

“Tôi làm ở đây lâu rồi, chưa từng gặp cặp nào gấp gáp như hai cô cậu, được, tôi xem như là làm một chuyện tốt, em gái này trông xinh đẹp thật đó, trai tài gái sắc, không tồi không tồi.” Chị gái cười tủm tỉm, vừa nói vừa dán ảnh vào giấy chứng nhận.

Trang Noãn Thần dán mắt vào hai tờ giấy màu đỏ trong tay của chị gái, trong lòng căng cứng.

“Tiểu Giang à, hôm nay đăng ký xong cậu còn phải về Thụy Sĩ sửa đổi giấy tờ cá nhân mới được nha, đừng có quên đó.” Chị gái nhắc nhở.

Giang Mạc Viễn mỉm cười gật đầu.

“Được rồi, hiện giờ bắt đầu đóng dấu, hai cô cậu không đổi ý phải không? Đóng cái dấu này xuống thì hai người chính là vợ chồng hợp pháp đó.” Chị gái cầm giấy chứng nhận trong tay, nhìn hai người họ, nói.

Trước mắt Trang Noãn Thần như bị lóa, hé miệng thở gấp nhưng lại không nói được gì.

“Em gái à, sắc mặt của em sao lại tệ như vậy?” Chị gái nhìn cô, cảm thấy kỳ lạ.

Trang Noãn Thần thật sự không nói nên lời.

Giang Mạc Viễn kéo tay cô qua, mỉm cười nói với chị gái nọ, “Cô ấy rất căng thẳng.”

“Nè, chuyện này thì có gì đâu, bình thường, có người đến chỗ này đăng ký, đăng ký xong thì vui đến nỗi quên cầm giấy chứng nhận kết hôn luôn, có cô dâu còn bật khóc nữa ấy chứ.” Chị gái vung tay, cười ha ha nói.

“Chúng em không có vấn đề gì, là tự nguyện kết hôn.” Giang Mạc Viễn mỉm cười, ngầm giục chị gái mau mau đóng dấu.

Chị gái cười cười, đặt giấy chứng nhận bên dưới con dấu, cạch một tiếng, đóng dấu lên đó!

Trang Noãn Thần nghe thấy trái tim mình cũng đổ rầm theo một tiếng.

Ngay sau đó, chị gái tiếp tục đặt giấy chứng nhận còn lại vào bên dưới…

Mộc đỏ này ấn xuống, sẽ hoàn toàn thúc đẩy hiệu ứng pháp luật.

Hai mắt Trang Noãn Thần càng mở càng lớn, hơi thở gần như đông đặc lại.

Tay cô cũng bị Giang Mạc Viễn nắm càng lúc càng chặt…

Lúc tay của chị gái vừa định ấn xuống thì…

“Chờ đã…” Rốt cục cô cũng tìm lại được giọng nói của mình, môi run rẩy, nhìn chằm chằm tờ giấy chứng nhận kia.

Chị gái ngạc nhiên, dừng động tác.

Giang Mạc Viễn thì quay qua nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị, bàn tay còn lại đặt trên đùi đột nhiên siết chặt, “Noãn Noãn…” Anh đè nén khẩn trương trong lòng, dịu dàng hỏi, “Sao vậy em?”

“Tôi…” Trang Noãn Thần cắn mạnh môi, lúc này cô rất muốn để cho đau đớn nhắc nhở bản thân đang làm gì, nhưng chỉ vô dụng, cô cảm thấy cực kỳ hỗn loạn. Bất giác cô quay qua nhìn Giang Mạc Viễn, nhìn sâu vào mắt anh.

Sự sợ hãi của cô chiếu vào đáy mắt anh, ngực bỗng nhiên tê rần, đưa tay ôm lấy cô, gương mặt anh tuấn kề sát bên tai cô, nói nhỏ, “Noãn Noãn, em là của anh.” Nói xong, anh lại có thể chủ động đặt tay mình lên tay của chị gái, dùng sức ấn xuống…

Cạch một tiếng, kết quả đã định!

Chị gái giật mình nhìn Giang Mạc Viễn.

Giang Mạc Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đầu óc Trang Noãn Thần hoàn toàn trống rỗng!

“Tiểu Giang à, cậu…”

“Chị vất vả rồi.” Giang Mạc Viễn đứng lên, rút ra một bao kẹo mừng đẹp đẽ nhét vào tay chị gái nọ.

Trang Noãn Thần ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, trong tai vẫn còn ong ong, cô đã không còn nghe thấy Giang Mạc Viễn nói gì với chị gái nữa, chỉ cảm thấy, trái tim… ngừng đập…

Không khóc như mắc bệnh tâm thần, cũng không có màn khóa môi khoa trương như trong phim truyền hình.

Hết thảy đều yên ả hoàn thành.

Cô và Giang Mạc Viễn.

Cứ như vậy mà… kết hôn.

Hoàn quyển 4