Đăng vào: 11 tháng trước
(Số chương nhảy cóc vì gộp 2 chương thành 1 các bạn nhé! Mạch truyện vẫn liền mạch)
- Có lẽ nguyên nhân tới đây ngươi cũng đã biết, hiện giờ chủ yếu là phối hợp cùng Đại sư Kiệt Sâm thu hoạch Cuồng Bạo Linh quả, Đại sư Kiệt Sâm có gì cần sẽ thông tri cho các ngươi, từ giờ trở đi, mệnh lệnh của hắn chẳng khác nào mệnh lệnh của ta.
Yên Cơ lạnh lùng nói.
- Tiểu thư Yên Cơ, tiểu nhân đã rõ.
Mạc Nhĩ Đức gật đầu:
- Hiện giờ, tiểu nhân mang theo tất cả tinh anh trong thành Lam Ngõa đến, một vị là Bảo Nhĩ Mặc thống lĩnh đội hộ vệ của phách mại hành, là một Thiên Linh sư trung cấp, mà vị này là Tạp Mai Lạp phó thống lĩnh, là một Thiên Linh sư đê cấp.
Tuy rằng không biết Đại sư Kiệt Sâm trong miệng Yên Cơ là ai thế nhưng Mạc Nhĩ Đức cũng là người khôn khéo, lập tức chấp hành mệnh lệnh.
- Xuy!
Ở trong phòng chính mình Kiệt Sâm đứng thẳng, một đao hạ xuống, nhất thời đại lượng Linh lực phun trào từ kinh mạch trên cánh tay phải ra, tiêu tán trong không khí.
- Không được!
Kiệt Sâm cau mày.
- Nếu muốn phóng xuất ra kiếm quang, Linh lực ra khỏi cơ thể phải tạo thành một khối đặc thù thật vững vàng trong nháy mắt, thế nhưng Linh nguyên tố trong Linh lực vô cùng hỗn loại, các hạt Linh nguyên tố căn bản quá gần nhau, bản thân lại có sức đẩy lớn, muốn tạo thành một kết cấu vững chắc dễ như vậy sao?
- Huống chi, mỗi một cỗ Linh lực nhỏ đều có số lượng hạt Linh nguyên tố tính theo đơn vị hàng ức, muốn trong nháy mắt sắp xếp toàn bộ ra ngoài cùng một chỗ, ngoài độ khó quá lớn ra căn bản không có khả năng hoàn thành, chỉ sợ Linh thức của Thánh Linh sư cửu giai cũng không thể nào đồng thời khống chế và sắp xếp hàng tỉ tỉ hạt Linh nguyên tố, như vậy vì sao chỉ cần đạt được cấp bậc Tông Linh sư là có thể phóng Linh lực ra bên ngoài đây?
Kiệt Sâm nghĩ mãi không rõ.
Sở hữu tri thức đầy đủ của ba nghìn năm sau, đồng thời thân là Linh Dược sư, Kiệt Sâm biết Linh lực bản chất của nó là được cấu thành từ các hạt Linh lực nguyên tử nhỏ bé.
Số lượng hạt nguyên tử bên trong mỗi một cỗ Linh lực đều rất nhiều, các Linh lực thuộc tính khác nhau thì nguyên tử nhỏ bé khác nhau, Linh Dược tề do Linh Dược sư phối chế chính là dùng Linh thức để khống chế những Linh nguyên tố cấu thành Linh lực tương hỗ phản ứng, sản sinh ra kết cấu và công hiệu khác nhau.
Thế nhưng Linh Dược sư có Linh lực cường thịnh nhưng mà Linh thức không đủ, khống chế Linh nguyên tố đều phải dựa theo từng cỗ Linh lực, bên trong mỗi một cỗ Linh lực đều có số lượng Linh lực nguyên tử tính theo đơn vị ức.
Lấy cấp bậc hiện giờ của Kiệt Sâm, tuy rằng sở hữu tri thức vượt thời đại thế nhưng vẫn không hiểu vì sao Linh sư chỉ cần đạt được cấp bậc Tông Linh sư là có thể dựa vào kết cấu đặc thù để sắp xếp Linh lực phóng ra bên ngoài.
Kiệt Sâm muốn phân tích ra nguyên nhân từ bản chất, kết quả lại càng lúc càng mơ hồ.
- Quên đi, nếu tạm thời không thể lĩnh ngộ thì trước tiên phóng ra ngoài xem sao.
Kiệt Sâm lắc đầu, trong ánh mắt cũng không chút giận dữ.
Hiện giờ Kiệt Sâm mới chỉ là Linh đồ cao cấp, lấy thực lực của Linh đồ cao cấp thi thi triển ra kỹ năng này, không thành công cũng là chuyện bình thường, trong lòng Kiệt Sâm rất thoải mái.
- Đi ra ngoài một chút vậy.
Kiệt Sâm tu luyện nửa ngày hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Nhìn Bảo Nhĩ Mặc và Tạp Mai Lạp lẽo đẽo theo chính mình, Kiệt Sâm không khỏi cười khổ.
Bảo Nhĩ Mặc và Tạp Mai Lạp này cũng đã ra mắt Kiệt Sâm hôm qua, Yên Cơ giao nhiệm vụ cho bọn họ phụ trách an toàn của Kiệt Sâm, chính vì vậy trong đoạn thời gian này đều đi theo bám sát không rời, điều này khiến cho Kiệt Sâm có chút không biết nói gì. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tuy rằng Kiệt Sâm tự tin với thực lực của chính mình thế nhưng bọn Yên Cơ lại không rõ ràng, dưới yêu cầu cường liệt của Yên Cơ, cuối cùng Kiệt Sâm cũng đành phải đáp ứng, dù sao người ta cũng muốn tốt cho mình.
Ngay từ đầu Kiệt Sâm có chút không được tự nhiên, chỉ là rất nhanh liền thích ứng kịp, dù sao kiếp trước khi Kiệt Sâm ra ngoài đều có hộ vệ thiếp thân, chỉ là những hộ vệ này đều là cường giả Thánh Linh sư cửu giai tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục.
Hiện giờ đang là buổi sáng, Trấn Cự Tháp là một tiểu trấn, dưới tình huống bình thường, người đi trên đường cũng không nhiều, thế nhưng vào lúc này lại không thiếu mạo hiểm giả cầm vũ khí trong tay đi lại.
Những mạo hiểm giả này đều là từ các nơi nghe ngóng mà đến, hơn nữa mạo hiểm giả bên trong Trấn Cự Tháp rất ít, tuyệt đại đa số mạo hiểm giả hiện giờ đang sưu tầm Cuồng Bạo Linh quả ở trong Ô Thác sơn mạch.
Cho tới bây giờ, ngoại trừ bọn Kiệt Sâm ra còn không nghe nói có người tìm được chỗ của Cuồng Bạo Linh quả, chỉ là nếu có người tìm được Cuồng Bạo Linh quả cũng sẽ không truyền ra ngoài, muốn chờ Cuồng Bạo Linh quả thành thục rồi đến độc chiếm.
Đương nhiên loại khả năng này cũng không cao, hiện giờ lấy tố chất của những mạo hiểm giả trong Trấn Cự Tháp, một khi tiến nhập vào phụ cận đầm nước sẽ kinh hãi tới U Văn Tuyết báo, kết quả duy nhất chính là cái chết.
- Hả? Bùi Liệt, là ngươi?
Đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang bên tai Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa có ba đại hán cường trán, trong đó một đại hán vẻ mặt giận dữ nhìn một gã mặc áo giáp xám ở phía trước Kiệt Sâm, đây là một mạo hiểm giả có khuôn mặt râu quai nón.
- Tra Phổ Lâm?
Nghe được gầm của đại hán, mạo hiểm giả kia có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy đại hán kia, sắc mặt không khỏi biến đổi, lập tức không hề do dự lui về phía sau.
- Bị ta nhìn thấy còn muốn chạy sao?
Đại hán kia rút chiến đao ngang hông ra, một mình xông lên chém mạnh một đao xuống.
- Choang!
Âm thanh do binh khí tương giao truyền đến, mạo hiểm giả kia lùi lại hai bước đụng phải một hàng hoa quả ven đường, nhất thời hoa quả lăn lông lốc đầy đất.
- Cẩn thận.
Kiệt Sâm nhanh chóng đỡ lấy lão đầu bán hoa quả, thân thiết nói:
- Lão bá người không sao chứ?
Lão bá kia cũng không phản ứng gì, chỉ lo lắng nhìn hoa quả rơi xuống đất, muốn đi kiểm tra mà lại không dám tiến lên.
Chỗ hỏa quả này là toàn bộ kế sinh nhai của lão.
- Hô!
Đại hán kia thấy một kích không được, lại tiến thêm hai bước, chiến đao lại chém ra lần nữa.
Mạo hiểm giả trong lúc cấp thiết chui về phía sau tránh, quay đầu lại thấy Kiệt Sâm, không khỏi sửng sốt, thân hình nhất thời khựng lại.
- Phụt!
Máu tươi bắn lên không tủng, một cánh tay của mạo hiểm giả kia đã bị chém bay, máu tươi phun ào ào ra ngoài.
Mạo hiểm giả kia không để ý, lách qua mấy người Kiệt Sâm, chạy sang một con đường khác.
Mạo hiểm giả này là một trong hai mươi ba người đêm hôm đó, tự nhiên hắn biết Kiệt Sâm, biết sự lợi hại của Ba Đốn cho nên phải dừng lại, nếu như Kiệt Sâm chỉ là người bình thường, để tránh né, chắc chắn mạo hiểm giả kia sớm đã đụng vào rồi.
Đại hán truy đuổi mạo hiểm giả rít gào một tiếng, chiến đao trong tay quơ lên, quay sang mấy người Kiệt Sâm quát:
- Cút..
Hai chữ cút ngay còn chưa kịp nói ra, một đạo thanh mang đã xuất hiện.