Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện
Đăng vào: 12 tháng trước
Ở Tây Bắc vào mùa đông mỗi tối trời thường mưa, đến gần sáng thì tạnh, sau đó lại chuyển sang khô khan và giá buốt.
Buổi tối hôm đó Tôn Hứa Khải đang ngủ bỗng giật mình choàng tỉnh, bắt gặp bóng ai đi qua đi lại trước cửa lều chàng.
Mới ban đầu chàng tưởng là Nhất Đình Phong, nhưng giờ này Nhất Đình Phong phải đang ở ngoài doanh trại trực đêm, nếu có về sớm thì vào trong này ngủ một giấc cho khỏe chứ đi tới lui bên ngoài làm gì? Chàng vội che dù ra ngoài xem thử là người nào.
Ðôi mắt xinh đẹp của nữ thần y đỏ hoe và khi nhìn vào đó Tôn Hứa Khải biết nàng đã khóc nhiều.
Vẻ mặt buồn bã và dáng đứng mệt mỏi của nàng khiến chàng thấy có cái gì tan vỡ trong lòng.
Tôn Hứa Khải hỏi một câu thăm dò:
- Làm sao rồi, hai người, chuyện gì đã xảy ra rồi?
Nữ thần y để mặc cho những giọt nước mưa bắn vào mặt và tóc nàng, lắc đầu không nói.
Tôn Hứa Khải phát hiện nàng không khoác áo mưa, cũng không có nón, dù, hốt hoảng vươn dù ra che cho nàng.
- Trời đã khuya lại mưa to mà sao muội không mang theo dù, cũng không có nón hay áo mưa gì? Nếu đến tìm huynh sao không vào?
- Muội không phải đang tìm tam ca đâu, ở trong lều… ngạt thở lắm, muội ra ngoài đây cho dễ thở.
- Nhưng mà ngoài này trời đang mưa gió lạnh buốt muội sẽ ướt rồi lâm bệnh đó! Vào trong đây đi.
Khó khăn lắm chàng mới thuyết phục được nàng vào trong lều của chàng ngồi, lấy khăn giúp nàng lau khô mái tóc nhưng còn bộ y phục ướt sũng của nàng.
Tôn Hứa Khải không biết làm gì, chàng nhìn nàng một cách xót xa, nói:
- Muội đã thấy chuyện gì nữa rồi?
- Muội đã thấy cả rồi! - Nữ thần y thổn thức.
Nàng chỉ nói bấy nhiêu, sau đó im lặng ngồi như một bức tượng, y phục ướt đẫm dính vào da thịt, làm lộ lên ba vòng cơ thể vô cùng nóng bỏng.
Eo thon, hông nở, ngực nhô cao nhưng gương mặt nàng nhạt nhòa dưới ánh đèn cầy trông buồn đến xót xa.
Đầu Tôn Hứa Khải nóng bừng bừng, chàng không chịu nổi diện mạo u buồn của nàng vội nắm lấy tay nàng kéo đứng dậy nói:
- Đi với huynh!
- Tam ca định đưa muội đi đâu?
- Đi với huynh! Đến hỏi nhị ca có thương yêu muội không?
Nữ thần y sợ phải nhìn nhận sự thật, vùng vẫy thoát ra, lắc đầu nói:
- Tam ca! Huynh đừng đi!
Nhưng, Tôn Hứa Khải không buông tay nữ thần y ra, kéo tay nàng xông vào trong lều của Tần Thiên Nhân.
Bên ngoài sấm sét rầm rầm, Tần Thiên Nhân đang cởi áo ngoài chuẩn bị khoác áo ngủ vào.
Nữ thần y đứng nấp sau lưng Tôn Hứa Khải.
- Nhị ca! - Tôn Hứa Khải vừa vào đã giơ tay chỉ mặt Tần Thiên Nhân nói - Rốt cuộc là huynh yêu đại muội hay là muội ấy vậy?
Tôn Hứa Khải dứt lời nhìn Tần Thiên Nhân với cặp mắt khó hiểu, có bao điều thắc mắc về sự biến đổi bất thình lình của Tần Thiên Nhân, nên giờ đánh liều lên tiếng để tìm hiểu cái thứ tình cảm bùng lên nhanh chóng với Lâm Tố Đình.
Tần Thiên Nhân khoác áo ngủ vào, không đáp.
Nữ thần y kéo vạt áo đẫm nước của Tôn Hứa Khải, ý chừng muốn bảo chàng đừng quấy rầy Tần Thiên Nhân đi ngủ.
Tôn Hứa Khải không chịu đi ra, nói một hơi:
- Muội kéo huynh làm gì? Muội là một người tốt.
Đại muội, muội ấy cũng rất tốt, huynh không thể để người khác hiếp đáp hai muội được!
Nữ thần y rối rít:
- Không có đâu, huynh ấy có hiếp đáp gì ai đâu?
Nhưng Tôn Hứa Khải là người thẳng thắn, hễ là chuyện gì chưa minh bạch thì chẳng chịu thôi, bèn nhìn Tần Thiên Nhân nói:
- Thế thì tại sao mấy hôm gần đây đệ lại thấy huynh thân mật đại muội như vậy, có phải muội ấy gan dạ hơn, giỏi võ công hơn, là huynh lập tức thay lòng đổi dạ?
Tần Thiên Nhân cài cúc áo ngủ của chàng và miệng vẫn giữ im lặng.
Tôn Hứa Khải quát lên:
- Nhị ca! Huynh nói đi, rốt cuộc là huynh đang yêu thích người nào đây?
- Tam đệ - Tần Thiên Nhân nói bằng giọng bình tĩnh - Đây không phải chuyện của đệ.
Đêm đã khuya đệ tới đây la hét làm gì? Huynh yêu thích ai là quyền của huynh.
Nữ thần y thấy chuyện cũng đã rồi, nàng đã vào tới đây, thôi thì hỏi cho ra nhẽ, nàng không nấp sau lưng Tôn Hứa Khải nữa, bước xéo một bước, giương đôi mắt sóng sánh nước ngước lên nhìn Tần Thiên Nhân.
- Có đúng không? – Nữ thần y hỏi - Tam ca huynh ấy nói có đúng không, vì tỉ ấy xả thân cứu huynh hết lần này đến lần kia nên huynh chọn tỉ ấy?
Tần Thiên Nhân rất cao to, chàng không lia mắt nhìn xuống nữ thần y mà nhìn thẳng ra phía trước mặt.
Chàng sợ phải nhìn thấy thân hình nóng bỏng chết người của nàng.
Trong tất cả nữ nhân chàng gặp, dầu là trong hội hay khi chàng đi lại trên giang hồ tuyệt đối không có người nào sở hữu ba vòng hoàn mỹ như nàng.
Mỗi lần trông thấy nàng, chàng đều cảm giác bồi hồi như vừa nhấp vào một hớp rượu mạnh.
Khuôn mặt nữ thần y cũng đẹp một cách đặc biệt, cả mùi hương nhẹ nhàng phảng phất từ hơi thở nàng tỏa ra.
Chàng sợ nếu chàng nhìn nàng hay nàng tiếp tục bước tới và cự ly giữa hai người quá gần chàng sẽ tự nghi ngờ quyết định của mình, có khi nào chàng đã sai không? Chàng sẽ thắc mắc có nên dừng lại không? Không thể được! Nhỡ mà lời Cửu Dương là thật… Chàng không thể phân tâm bảo vệ nàng để mặc các huynh đệ trong hội đối mặt với quân đội triều đình được!
Tần Thiên Nhân nhớ lại hôm nữ thần y chưa rung chiếc chuông treo trước cửa lều chàng đã vén rèm bước vào, chàng đã cao giọng quát nạt nàng và khi đó nữ thần y đã nhìn chàng bằng cái nhìn đầy kinh ngạc, mặt nàng tái mét.
Chàng đối với nàng từ nhỏ tới lớn tình cảm lắm cơ.
Chàng thấy nàng mấp máy môi tính nói gì đó nhưng không có âm thanh nào thoát ra từ miệng nàng cả, nước mắt cứ thế tuôn trào, một lúc sau nàng khép đôi môi lại, nâng vạt áo lên, vừa lau nước mắt vừa quay mặt chạy ra khỏi lều.
Tần Thiên Nhân nhớ chàng đã rất muốn chạy theo ôm lấy nàng, nhưng đã trấn tĩnh rằng chàng phải làm như vậy.
Lâm Tố Đình bước vào lều, đi đến đứng cạnh Tần Thiên Nhân, nói:
- Trời đã khuya, sức khỏe huynh ấy chưa hoàn toàn bình phục, mời tam ca và muội ra ngoài.
Tần Thiên Nhân nghe tiếng Lâm Tố Đình bừng tỉnh, nhưng vẫn không nhìn nữ thần y, chàng gật đầu:
- Đúng là sự việc này đã giúp hai người chúng tôi rút ngắn khoảng cách lại với nhau.
Lâm Tố Đình nhìn Tần Thiên Nhân bằng ánh mắt nóng bỏng.
Tần Thiên Nhân nói:
- Từ sau khi trận đánh Bình Lương xảy ra, huynh đã rất đau khổ, dằn vặt, vì đã không bảo vệ được các huynh đệ, nếu không phải là muội ấy ở bên cạnh khuyên giải, huynh thật tình không thể nào phấn chấn trở lại được.
- Thế là huynh đã chuyển sang yêu muội ấy sao? – Tôn Hứa Khải nói.
- Thật sự thì chuyện không chỉ mới xảy ra đây thôi.
Tần Thiên Nhân đáp lời Tôn Hứa Khải.
Tần Thiên Nhân nhắc lại chuyện hôm chàng từ chối chiếc áo của Lâm Tố Đình may tặng cho chàng.
- Hôm ấy – Tần Thiên Nhân nói - Sau khi huynh nói đã đi tìm tổng đà chủ giải trừ hôn phối muội ấy vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, mặc dù huynh biết đó là nụ cười gượng gạo.
Muội ấy vẫn đủ lịch sự để viết cho huynh một bức thư với những lời nhẹ nhàng.
Sẽ luôn yêu thương, chờ đợi, không bao giờ oán hận huynh.
Huynh đã nhận ra rằng, chính tình yêu lớn lao mà muội ấy dành cho huynh đã khiến muội ấy có thể giữ thái độ hòa nhã đến thế.
Và huynh thấy mình thật hạnh phúc khi được muội ấy yêu.
Nữ thần y chưa từng đọc qua lá thư Lâm Tố Đình gởi cho Tần Thiên Nhân, nhưng nàng nhớ lại chuyện chiếc áo Lâm Tố Đình may, nàng cũng nhớ lại cái tát của Lâm Tố Đình trên hành lang.
Lâm Tố Đình đã nói với nàng rất nhiều câu mỉa mai oán giận nàng, cuối cùng, đúng là trước khi Lâm Tố Đình bỏ đi Cam Túc tìm Tàu Chánh Khê đã hạ giọng nói với nàng: “Muội à, tỉ không hận muội, cũng sẽ không bao giờ nhạt với muội đâu!”
- Huynh thừa nhận - Tần Thiên Nhân tiếp tục nói - Mối tình đầu với muội là kí ức và quá khứ không thể xóa nhòa trong huynh.
Nhưng, tình yêu với muội ấy chính là tương lai và hạnh phúc của cuộc đời huynh.
Mà muốn sống tốt thì người ta cần hướng về phía trước.
Lại nữa, yêu muội ấy huynh không phải đánh mất mình.
Nữ thần y nghe Tần Thiên Nhân nói một tràng, cuối cùng, cũng lờ mờ hiểu được rằng tại sao chàng quyết định từ bỏ nàng và chấp nhận Lâm Tố Đình.
Nữ thần y tự trách nàng sao mà vô dụng quá.
Chàng bảo chàng có bang hội, có các vị huynh đệ, có trách nhiệm của một người làm thống lĩnh, có những chí tang bồng của người nam nhân.
Còn nàng, nàng mơ những điều bình dị lắm.
Bởi thế nếu bên nàng có thể những ước vọng của cuộc đời chàng cũng sẽ nhẹ tênh đi.
Mà Lâm Tố Đình thì không muốn chàng từ bỏ những điều đó vì mình.
Nữ thần y thầm so sánh bản thân nàng với Lâm Tố Đình, thấy nàng chỉ là cô gái khát khao bữa cơm ấm áp trong căn nhà nhỏ, có vợ, chồng, những tiếng cười trẻ thơ.
Còn Lâm Tố Đình, trực tiếp, tiếp tay cho những khao khát của chàng.
Vì thế mà có lẽ chàng sợ rằng bên nàng, hoặc là nàng phải gồng mình lên cho xứng với tầm mà chàng muốn có, hoặc chàng hạ mình xuống cho đáng với mơ ước nhỏ bé của riêng nàng.
Mặc cho những giọt nước mắt cứ lăn trào nóng hổi trên má nữ thần y, Tần Thiên Nhân càng thêm ca tụng Lâm Tố Đình, khiến nữ thần y tin rằng nàng chẳng là gì trong mắt chàng.
Tôn Hứa Khải đứng ở cửa lều nhìn nữ thần y đặt hai bàn tay lên ngực nàng như cố kìm tiếng nấc nghẹn ngào, dáng vẻ như đang ôm trái tim đầy vết chém.
Tôn Hứa Khải thấy nàng đau khổ tột cùng như thế, tự nhiên thấy thương nàng ghê gớm, chàng thương nàng đã trao lầm tất cả cho kẻ không xứng để chàng gọi bằng nhị ca.
Nữ thần y không tin vào mắt và tai nàng, không biết đối đáp sao, cũng không còn sức lực bỏ đi, mãi một lúc mới lắp bắp:
- Thiên Nhân! huynh đừng rời bỏ muội! muội mất huynh rồi, còn có thể sống nữa sao?
Lâm Tố Đình nói:
- Muội đừng cố chấp nữa, hãy chấp nhận đi.
- Không! Muội không chấp nhận đâu!
Nữ thần y gào lên, nhưng tiếng sấm sét ngoài trời đã làm át đi tiếng gào của nàng.
Nữ thần y đưa tay lau nước mắt, nhìn Tần Thiên Nhân nói:
- Thiên Nhân, xin huynh đừng tiếp tục diễn tuồng.
Huynh lừa gạt được người khác, không lừa gạt được muội đâu.
Thần thái của huynh đã nói rõ với muội rồi.
Muội thấy rất rõ người huynh yêu chính là muội mà, muội không cố chấp, kẻ cố chấp chính là huynh!
Nữ thần y vừa nói vừa bước thêm một bước nữa để được đứng gần Tần Thiên Nhân, nhưng Lâm Tố Đình đã bước ra đứng ngay trước mặt Tần Thiên Nhân ngăn nữ thần y lại.
Lâm Tố Đình nói giọng chắc nịch:
- Muội không nghe hiểu được huynh ấy đang nói gì à? Muội nhức đầu hay là ngốc rồi?
- Muội không bị bệnh, cũng không bị khờ.
Thiên Nhân, huynh có phải là bậc tu mi nam tử không?
Nữ thần y lắc đầu với Lâm Tố đình, gằn giọng hỏi Tần Thiên Nhân, tuy là ngoài trời đang đông mà không khí trong lều như phát nóng bừng bừng.
- Tại sao huynh lại làm thế này? - Nữ thần y tiếp - Tại sao huynh không dám tiếp tục thừa nhận tình yêu của hai chúng mình nữa? Đã bao lần huynh bảo đời này chỉ yêu một mình muội.
Huynh không dối gạt được muội đâu.
Nhìn muội đi, Thiên Nhân, tại sao huynh lại đi tự giày vò hai chúng ta cho khổ?
Nước mắt lại rơi xuống, nữ thần y tiếp:
- Nhìn muội đi Thiên Nhân, sao huynh không nhìn muội? Tối nay đứng trước mặt muội nếu huynh dám nhìn vào mặt muội nói là huynh không còn yêu muội nữa muội sẽ đi ngay, cả đời này không làm phiền huynh nữa đâu.
Tần Thiên Nhân im lặng.
Lâm Tố Đình không để Tần Thiên Nhân nhìn nữ thần y.
Lâm Tố Đình đứng cao hơn nữ thần y gần nửa cái đầu, vội bước thêm một bước, đứng sát vào người nữ thần y che hẳn người muội muội này lại.
- Ðừng nói gì hết nhị ca ạ - Lâm Tố Đình nói – Lúc nãy huynh đã nói quá đủ rồi.
- Thế nào? - Nữ thần y lên tiếng - Rõ ràng là huynh không dám phủ nhận tình cảm dành cho muội!
Tuy nữ thần y nói cứng là vậy nhưng trong lòng nàng vẫn không dám chắc rằng Tần Thiên Nhân còn tình cảm sâu đậm với nàng.
Tâm trí mù mờ như cơn bão cát ở ngoài đại mạc, nữ thần y nói rồi tự hỏi nàng đã làm gì sai chăng? Không biết nàng đã làm gì sai nên mới khiến chàng chán ghét nàng đến độ không muốn nhìn thấy mặt?
Tần Thiên Nhân không thừa nhận cũng không phủ nhận tình cảm còn dành cho nữ thần y, hoàn toàn nín lặng.
Hai mắt nữ thần y đỏ quạch, toàn thân run lên, nàng nói như van cầu:
- Thiên Nhân, xin huynh đừng lẩn tránh câu hỏi của muội.
Muội chưa từng yêu ai ngoài huynh.
Ngay khi biết tình yêu là gì muội biết là muội huynh yêu rồi.
Thiên Nhân, huynh không biết muội đã yêu huynh nhiều đến thế nào đâu.
Huynh cũng từng bảo cũng yêu muội suốt đời, phải không? Huynh nói đi, sao huynh cứ mãi im lặng, có phải không?
- Nhưng đó là tình yêu tội lỗi - Lâm Tố Đình lên tiếng.
- Yêu muội có tội gì?
- Có tội với cha huynh ấy, có tội với gia đình tôi!
Lâm Tố Đình đáp, thay đổi cách xưng hô với nữ thần y.
Lâm Tố Đình nói xong vung tay một phát đẩy nữ thần y lùi về sau một bước.
Nữ thần y không có nội lực thâm hậu như Lâm Tố Đình, thậm chí không biết một chiêu thức võ công nào, nên loạng choạng như sắp té ngửa ra đất, Tôn Hứa Khải phải đưa tay đỡ.
Nước mắt nữ thần y vã ra khắp mặt, nàng lắc đầu:
- Có tội muội cũng không sợ! Việc gì cũng không sợ hết! Vì muội chỉ cần huynh thôi! Muội không sợ và không màng đến tất cả những gì trên thế gian nầy, không màng đến trời đến đất! Muội chỉ cần huynh thôi!
Lâm Tố Đình thở hắt ra:
- Thật ra thì, phải nói thế nào cho cô hiểu nhỉ? Người huynh ấy cưới phải là một người giúp huynh ấy tạo dựng được sự nghiệp.
Lâm Tố Đình ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thật ra cũng đơn giản lắm.
Tôi đây sở hữu năng khiếu vượt trội người thường, võ học thì không cần bàn tới rồi, tôi có thể giúp huynh ấy trong việc hồi phục lại giang san đại Minh.
Còn cô, ngay cả một chiêu thức võ công tầm thường nhất cũng không biết.
Hơn nữa, đến lúc đại công cáo thành, bang hội đánh đuổi được người Mãn ra quan ngoại, huynh ấy sẽ trở thành vua.
Tuy rằng thiếu đà chủ trong hội chúng ta là đại ca nhưng cô thừa biết ai cũng nghe lời huynh ấy cả.
Khi trở thành vua huynh ấy cần một hoàng hậu tài cán để làm một trợ thủ đắc lực, sau này, vinh hoa phú quý chúng tôi sẽ cùng nhau hưởng bất tận.
Thử hỏi dưới bầu trời này ai mà lại không nhìn thấy sự lựa chọn của huynh ấy là đúng đắn?
- Tỉ đang nói dối – Nữ Thần Y nói - Thật tế huynh ấy không phải hạng người tham phú quý vinh hoa như tỉ vừa nói đâu! Huynh ấy chỉ muốn một người để gắn bó suốt cuộc đời thôi, không cần mối mai, không cần chọn cái thiên hạ nhìn vào cảm thấy hay và đúng, mà là bản thân huynh ấy cảm thấy hợp!
- Tôi đã phân tích hết sức chi tiết rồi nhưng nếu cô cứ một mực ngoan cố không chịu nhìn nhận chuyện giữa cô và huynh ấy đã là dĩ vãng thì tôi cũng đành vô phương.
Lấm Tố Đình nhún vai.
- Dĩ vãng? – Nữ thần y nói - Muội quyết không tin! Mối tình huynh ấy và muội là mối tình chân chính bất hủ!
Lâm Tố Đình cười khẩy.
- Ấu trĩ – Lâm Tố Đình nói - Trên đời này vốn không có việc gì là bất hủ, cứ cho rằng huynh ấy vẫn còn chưa quên chuyện trước với cô, nhưng dù cho nhớ thì sao? Cảnh vật thay đổi, con người cũng phải thay đổi cho hợp thời thế.
Cô hãy nên đối diện hiện thực, hãy cam lòng đi tìm người đàn ông khác, đừng miễn cưỡng yêu cầu gì từ huynh ấy nữa.
Lâm Tố Đình dứt lời, nữ thần y vẫn tiếp tục lắc đầu.
- Muội à.
Lâm Tố Đình đặt tay lên vai nữ thần y, đổi lại cách xưng hô, giọng nói của Lâm Tố Đình cũng trở nên mềm mỏng hơn:
- Trên con đường tình duyên của huynh ấy đã có sự sai lầm.
Lẽ ra lúc đầu, Nguyệt lão không nên để huynh ấy gần gũi muội, thì bây giờ ba người chúng ta không phải cùng nhau đi trên con đường chật hẹp, làm cho bản thân gò bó, không tìm được lối thoát.
Chỉ mong muội quảng đại một chút, cảm thông một chút, đứng lại nhường đường thì cả ba người chúng ta không cần phải làm khổ nhau nữa.
Nữ thần y nghe Lâm Tố Đình nói đôi khi không thể song hành cùng người mình yêu, mình nên để người mình yêu tiến lên phía trước để họ có một cuộc đời tươi đẹp.
Nữ thần y nghĩ đến nàng và Tần Thiên Nhân đã phải trải qua biết bao nhiêu gian khổ.
Hồi còn nhỏ, chàng đã hứa sẽ đợi nàng trưởng thành.
Chàng sẽ nắm lấy tay nàng, đi tìm Cửu Nạn để nói rõ ràng chàng không chấp nhận cái việc mối mai hứa gả vô cùng cổ hủ, cho dù bị mọi người trong hội quay mặt thậm chí bị trục xuất ra khỏi bang hội cũng không sợ.
Chàng sẽ cùng nàng cùng chung tấn thoái, có nghèo khổ đến đâu cũng không chê không chán.
Bây giờ Lâm Tố Đình nói thế chẳng khác nào nói chàng là một người tham vàng bỏ ngãi hay sao?
Nữ thần y nhìn Tần Thiên Nhân:
- Những lời huynh nói với muội trên cầu Tây Lâm, vào ngày mùng chín tháng ba huynh đã quên hết cả rồi sao?
- Một lời hứa đáng giá bao nhiêu? Huynh sẽ cho người vào kho bạc lấy gấp năm số tiền mang đến cho muội.
Tần Thiên Nhân cất tiếng lạnh lẽo, giọng nói của chàng vừa lạnh vừa sắc như một con dao, xẻ toạc vào trái tim đang xao xuyến về cái ngày quan trọng mà nữ thần y vừa nói ra.
Nữ thần y lách người qua khỏi Lâm Tố Đình lao đến giáng lên má Tần Thiên Nhân một bạt tai.
Tuy nàng tát chàng nhưng lòng bàn tay của nàng rát bỏng.
Cơn giận khiến toàn thân nàng nóng bừng bừng.
- Huynh nhất định phải làm vậy sao? Sỉ nhục muội huynh cảm thấy rất thú vị à? Tuần trước lúc còn trọng thương, huynh cầm tay muội đã xúc động thế nào huynh tưởng muội không cảm nhận được chắc? Muội không còn là một tiểu nha đầu ngây ngô nữa, huynh không cần gạt muội làm gì! Muội có thể nhận ra được huynh vẫn còn yêu muội mà, tới tận bây giờ huynh vẫn chưa hề yêu ai khác, người huynh yêu chỉ có duy nhất mình muội mà thôi!
Tần Thiên Nhân thản nhiên đứng nhận cái tát từ nữ thần y, gương mặt không có biểu hiện gì hệt như vừa rồi người bị đánh không phải là chàng vậy.
Và để nữ thần y càng thêm thất vọng, Tần Thiên Nhân lấy “mộc mỹ nhân” mà nữ thần y đã tặng cho chàng trong tay áo ra.
- Mộc mỹ nhân này – Tần Thiên Nhân nói - Huynh không có diễm phúc giữ nó, mong muội tìm được người phù hợp để giữ nó hơn huynh.
Nữ thần y nhìn bức tượng gỗ giống nàng như khuôn đúc, nước mắt lại rơi xuống, nàng không đưa tay nhận lấy mà khóc rưng rức.
Tần Thiên Nhân muốn kéo dài khoảnh khắc này, để có thể đứng đây bên nàng, vì chỉ trong một chốc nữa thôi, chàng biết nàng sẽ quay đi.
Nhưng chàng chờ một chút, không thấy nữ thần y nhận lại “mộc mỹ nhân” bèn vung tay ném hình gỗ vào chiếc lò sưởi đặt ở gần cửa lều.
Cú ném như giọt nước tràn li, nữ thần y thoái lui, rồi quay mặt chạy vụt ra khỏi lều.
Tôn Hứa Khải nhìn nữ thần y như một mũi tên lao thẳng ra khỏi lều, quay sang Tần Thiên Nhân, Tôn Hứa Khải thấy Tần Thiên Nhân mọc rễ tại chỗ, toàn thân không nhích động không hề có ý đuổi theo nàng.
Tôn Hứa Khải sững sờ:
- Thế… thế… thế nầy là thế nào? Nhị ca… huynh!
Tôn Hứa Khải lắp bắp nói không nên lời.
Và sau khi nhìn thấy Tần Thiên Nhân vẫn đứng như trời trồng, ánh mắt lạnh lùng, Tôn Hứa Khải liền từ bỏ những ý nghĩ khuyên giải trong đầu chàng.
Tôn Hứa Khải hừ mũi một cái rồi cũng bỏ đi tìm nữ thần y.
Thoáng một cái nữ thần y và Tôn Hứa Khải đã mất hút vào trong màn đêm.
Còn lại hai người trong căn lều, Lâm Tố Đình gọi khẽ:
- Nhị ca à.
Tần Thiên Nhân đưa đôi mắt u buồn nhìn ra hướng cửa lều.
Lâm Tố Đình lại gọi:
- Nhị ca à.
Tần Thiên Nhân bừng tỉnh, vội lao tới cho tay vào chiếc lò sưởi đang cháy hừng hực, bới đống lửa để tìm lại “mộc mỹ nhân.
”
Lâm Tố Đình hốt hoảng nói:
- Coi chừng bị phỏng!
Sau đó nàng nắm lấy tay chàng kéo ra khỏi đống than đang đỏ lửa, Tần Thiên Nhân hất tay Lâm Tố Đình ra:
- Tránh ra!
Tần Thiên Nhân nói như quát, sau đó tiếp tục bới đống than tìm được hình gỗ nhưng đã bị cháy sém mất một góc.
Tần Thiên Nhân ngồi bệt xuống đất, hai tay bó gối, đầu chôn trong hai tay.
Lâm Tố Đình đứng chết trân nhìn bàn tay đã bị bỏng của Tần Thiên Nhân.
Mãi một lúc Tần Thiên Nhân mới ngẩng đầu lên.
- Xin lỗi muội – Chàng bảo Lâm Tố Đình - Khi nãy huynh đã to tiếng với muội.
Thoạt đầu huynh bị mai phục ở Sơn Tây, nếu không nhờ muội kịp thời xuất hiện ngăn chặn Nhạc Thăng Long, rồi lại tiếp tục cứu huynh ở rừng Bình Lương, tiếp theo đó nếu không nhờ muội ngàn dặm xa xôi về Hắc Viện lấy sâm Ngọc Linh thì cái mạng này đã mất lâu rồi.
Giờ huynh hại muội làm người ham danh háo lợi đóng giả vở kịch này.
Huynh nợ của muội quá nhiều, dù tan xương nát thịt kiếp này cũng không sao đền đáp được.
Có lẽ ân đức muội dành cho huynh kiếp sau huynh mới có thể tìm cách báo đền.
Lâm Tố Đình ngồi xuống bên Tần Thiên Nhân, tự cười mỉa mai nàng:
- Muội biết kiếp này huynh không thể báo đền được ân tình của muội vì trong lòng huynh đã khắc sâu hình bóng của mộc mỹ nhân rồi, nên mới xem muội không đáng một đồng xu nào.
Lời Lâm Tố Đình nhẹ nhàng nhưng làm lòng Tần Thiên Nhân nặng trĩu.
Chàng biết tướng mạo Lâm Tố Đình không kém gì người con gái trong lòng chàng cả, nhưng đã là mối chân tình thì không sao giải thích được.
Nghe nàng nói vậy, chàng thật sự không biết phải đáp sao.
Căn lều tẻ nhạt vì người nào cũng lặng thinh, một hồi lâu sau, Lâm Tố Đình lại lên tiếng nói:
- Huynh đã một lòng với muội ấy, dĩ nhiên muội ấy phải hơn muội gấp mười.
Nhưng muội biết trong lòng huynh cũng có muội mà, huynh có thể thành thật trả lời muội một lần, được không?
- Huynh luôn luôn lúc nào cũng rất bận tâm tới người trong hội, cho dù xảy ra chuyện gì, huynh cũng sẽ tận hết sức mình bảo vệ muội.
Tần Thiên Nhân nói.
Lâm Tố Đình lắc đầu:
- Muội biết huynh sẽ bảo vệ mọi người trong hội, bảo vệ muội.
Muội chỉ muốn hỏi huynh, trong lòng huynh ngoài yêu nữ thần y cũng yêu muội, đúng không? Nên năm đó huynh mới tặng muội món quà.
Hãy trả lời muội đi, việc này đối với muội thật sự rất quan trọng!
Tần Thiên Nhân im lặng.
Lâm Tố Đình nhắm mắt mơ màng, nói thêm:
- Muội nhớ năm đó huynh khoác áo choàng nâu, bên trong vận trường bào trắng, giày nâu, huynh tặng muội “long đầu,” mỗi một việc của huynh muội đều nhớ rất rõ ràng.
Bởi vì lần đầu tiên gặp huynh, khi đó muội còn nhỏ lắm nhưng muội biết mình đã yêu thích huynh rồi.
Tần Thiên Nhân ngạc nhiên trước ký ức bất chợt của Lâm Tố Đình.
Quen nàng bao năm, chàng cứ tưởng nàng là một cô gái hời hợt, không phải người sống nội tâm.
Tại sao hôm nay lại nhắc đến “long đầu?”
Tần Thiên Nhân loáng thoáng nhớ lại đúng là mùa xuân năm đó chàng đã leo lên cái giàn gỗ của tiệm thuốc bắc Hổ Nguyên giành lấy long đầu.
Theo tục lệ Hàng Châu, nam nhân nào chưa lập gia đình khi tết đến là tranh nhau giành lấy long đầu, vì có thể dùng “đầu rồng” để cầu vợ hiền.
Tần Thiên Nhân nhớ năm đó chàng mười ba mười bốn tuổi gì đó, và sau khi lấy được long đầu không suy nghĩ nhiều, chàng nhìn quanh không thấy nữ thần y đứng bên dưới bèn thảy tặng luôn cho Lâm Tố Đình.
- Tiếc là - Lâm Tố Đình mở mắt ra nói – Đầu rồng đã không ứng nghiệm, tình cảm của huynh không dành cho muội, hai đứa chúng ta cũng ít có cơ hội bên nhau như huynh và nữ thần y.
Muội không có cửa tranh với nữ thần y, nên muội chịu thua, lẽ ra sau đêm huynh bảo không yêu thích muội và một mực muốn giải trừ hôn phối muội phải nên cam lòng rút lui, không nên ảo tưởng gì với huynh, nhưng cái ngày muội mang sâm Ngọc Linh về cho huynh, huynh đã mở mắt ra, cười với muội.
Nụ cười và ánh mắt huynh khi đó đã cho muội biết rằng huynh cũng có cảm giác với muội.
Thật ra thì muội thua cho nữ thần y là vì muội không có tánh tình hiền thục và thân hình nóng bỏng bằng hay là thua cho thời gian?
Tần Thiên Nhân vẫn không trả lời Lâm Tố Đình.
Chàng nhớ lại cái ngày nữ thần y đã nói với chàng trước khi nàng chạy ra khỏi căn lều này, trước đó một ngày, mồng tám tháng ba, là ngày chàng phát hiện ra người nàng yêu chính là chàng.
Chả là một vài canh giờ trước khi nữ thần y theo sư phụ nàng Bảo Chi Lâm đi khám bệnh ở tỉnh kế bên, chàng đã lén bỏ vào trong thùng thuốc của nàng một lá thư, tỏ rõ nỗi lòng mình với nàng.
Sau đó như thường lệ đi ra võ đường Thanh Tịnh tự tập luyện võ công.
Nữ thần y theo Bảo Chi Lâm đi khám bệnh xong quay trở về Hắc Viện, lúc đi ngang luyện võ đường Thanh Tịnh tự, nàng đã lén sư phụ dúi vào tay chàng một tờ giấy nhỏ rồi bước nhanh đi.
Chàng hồi hộp lắm, lén Giác Viễn bỏ ra bờ Tây hồ mở tờ giấy ra xem.
Trang giấy nhỏ đầy chữ của nàng, những dòng chữ xinh xắn reo múa trước mắt chàng, giấy thơm và chữ cũng thơm.
Nữ thần y trả lời thư chàng bằng những ý nghĩ e dè nhưng chàng hiểu rằng nàng đã yêu chàng.
Tần Thiên Nhân nhớ chàng đã đọc bức thư đó hai trăm lần mà vẫn không thấy chán, thuộc luôn từng con chữ, chàng đã sung sướng đến lịm người.
Quanh chàng những hàng cây dương liễu như không còn rủ bóng xuống mặt hồ mà xanh biếc vươn cao trong bầu trời rực rỡ ánh nắng.
Ngày hôm sau hai người gặp nhau trên cầu Tây Lâm, Tần Thiên Nhân nghe trái tim chàng đập loạn như muốn vỡ tung cả lồng ngực.
Yêu nàng quá đỗi, chàng chỉ dám hôn lên tóc, hít lấy mùi hương hoa lan dịu dàng trên tóc và nhìn nữ thần y đỏ mặt mắc cỡ ngượng ngùng giấu nhẹm mái tóc trong đôi tay.
Chàng đã không dám ôm lấy nàng, dù hai người đứng sát bên nhau, dù bờ vai nàng gầy, dáng đứng nghiêng hẳn như sắp rơi vào vòng tay chàng.
Cả hai người đều hiểu rằng tình yêu đã chín.
“Chỉ cần muội đồng ý, huynh sẽ đi tìm tổng đà chủ, công khai chuyện giữa hai ta.
” Chàng đã nói bên tai nữ thần y.
Nàng cười, đôi mắt chớp nhanh trong cái cúi đầu ngượng ngùng.
Khi nào cũng vậy, lúc nào nàng cũng sợ khiến người này buồn, người kia không vui vẻ, không bao giờ biết đấu tranh cho hạnh phúc của riêng mình.
Tần Thiên Nhân nắm lấy cả hai bàn tay nàng ấp trong lòng hai bàn tay chàng, bóp chặt khiến nàng nhăn mặt.
Chàng nói: “Huynh không chờ được nữa, ngay bây giờ đây huynh đưa muội đi cầu tổng đà chủ làm chủ cho hôn sự giữa chúng mình, mặc kệ đại muội muội ấy nghĩ gì!” Nữ thần y hốt hoảng rụt tay về, nhưng chàng vẫn giữ chặt tay nàng.
Nàng thở mạnh hơn, và quay mặt đi.
Chàng bỗng can đảm choàng tay qua ôm lấy vai nàng kéo về phía chàng.
Tần Thiên Nhân nhớ tới đây, nhìn Lâm Tố Đình nói:
- Huynh đã từng chọn ngày và quyết định đám cưới với Tây Hồ vì huynh yêu muội ấy.
Từ lúc đầu huynh đã yêu muội ấy, mãi mãi vẫn không thay đổi.
- Nhưng nếu muội quen huynh trước, và có nhiều cơ hội cũng như thời gian bên huynh, chúng ta có thể nào không?
Tần Thiên Nhân nghĩ tới tất cả những việc mà Lâm Tố Đình đã làm cho chàng, im lặng một lát, nói với nàng:
- Huynh nhớ mùa xuân năm đó muội mặc bộ quần áo màu vàng hoa cúc, cổ choàng khăn vàng óng, vai khoác thêm áo màu lam.
Gương mặt Lâm Tố Đình bừng sáng trong bóng đêm:
- Huynh nhớ được! Thì ra huynh nhớ được! Trong thâm tâm huynh có muội! Tuy chỉ là một chút nhưng trong thâm tâm huynh có muội! Nhưng huynh vẫn chưa trả lời muội, nếu như không có nữ thần y hoặc hai ta có nhiều cơ hội bên nhau hơn muội ấy, mình có thể nào không?
- Chuyện tình cảm, sao lại không thể nào.
Tần Thiên Nhân nói.
Lâm Tố Đình mỉm cười, nhưng nụ cười của nàng, Tần Thiên Nhân thấy lồng lộng từng giọt nước mắt.
- Cho dù lời vừa rồi của huynh là chân thành hay giả dối, muội cũng cảm thấy rất vui mừng!
Lâm Tố Đình bảo chàng.
.