Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện
Đăng vào: 12 tháng trước
Mộng ước đang kề, sao bỏ đi?
Tim ta rướm lệ, úa xuân thì
Chiều ngày hôm sau Lâm Tố Đình đứng trước cửa phòng Tần Thiên Nhân, nàng đi qua đi lại gần năm mươi lần mới có can đảm đặt tay lên cánh cửa.
Kẹt một tiếng khô khốc, Tần Thiên Nhân có thói quen không chốt cửa phòng nên khi tay Lâm Tố Đình vừa chạm vào thì cánh cửa mở ra.
Lâm Tố Đình bước vào đứng giữa phòng đưa mắt nhìn.
Phòng ngủ của Tần Thiên Nhân giản dị, không có gì ngoài một chiếc giường, một cái tủ đựng áo quần, giữa gian phòng ngay nơi nàng đang đứng có một bộ bàn ghế, bộ ấm trà bằng sứ xanh đặt trên bàn, tất cả đồ dụng chỉ bấy nhiêu, hoàn toàn không treo tranh ảnh, hay nhạc cụ gì, vô cùng sơ sài.
Lâm Tố Đình ngồi trên ghế chờ Tần Thiên Nhân về.
Ngày hôm qua nàng gặp Tần Thiên Nhân và nữ thần y bên bờ Tây hồ nàng đã suy nghĩ ra nhiều điều.
Rằng giữa Tần Thiên Nhân và nàng chưa bao giờ có những cử chỉ thân mật của một cặp vợ chồng chưa cưới.
Nàng nhận ra trước giờ nàng chưa từng tặng chàng gì cả, chưa từng nghĩ qua những câu nói chứa đầy tình cảm với chàng, chưa từng thử nắm tay chàng, cũng chưa từng dám gọi tên chàng huống gì là mở miệng nói yêu chàng như nữ thần y đã nói bên hồ.
Lúc gần, lúc xa, nhưng nàng và chàng chưa bao giờ đi quá giới hạn mà họ tự đặt ra.
Nàng chợt cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng có phải là đã quá trễ để thay đổi rồi?
Lâm Tố Đình ôm chiếc áo trong tay, chiếc áo này nàng đã thức trắng đêm may tặng chàng.
Màu xanh da trời là màu chàng thường mặc, không hiểu sao chàng lại ưa thích màu xanh da trời đến vậy? Lâm Tố Đình ưỡn ngực, khẽ cười, cố tỏ ra kiêu hãnh và tự tin, nàng sẽ dùng cách riêng của nàng để đoạt lại trái tim chàng!
- Thiên Nhân, Thiên Nhân.
Lâm Tố Đình vừa vuốt chiếc áo cho thẳng nếp vừa gọi tên Tần Thiên Nhân rồi đặt áo ngay ngắn lên bàn.
Thời khắc cứ chầm chậm trôi qua.
Lâm Tố Đình vẫn không thấy Tần Thiên Nhân về.
Mà trong giờ phút này nàng lại muốn gặp chàng biết dường nào.
Gặp người đàn ông với đôi mắt nhìn như hút thẳng vào trái tim nàng, ánh mắt ấy như thiêu đốt nguồn nhiên liệu mà nàng chưa bao giờ san sẻ cho ai.
Cuối giờ Thân, niềm kiêu hãnh và sự tự tin biến mất thì bất chợt Lâm Tố Đình nghe tiếng chân người.
Trời thu lạnh, nhưng không phải vì thế nàng run, mà cái cảm giác sắp gặp người đàn ông thiêu cháy trái tim nàng, trái tim điên cuồng chưa một lần được tưới nguồn hạnh phúc bao giờ.
Lại một tiếng kẹt khô khốc nữa vang lên, Tần Thiên Nhân bước vào, trên mặt tỏ ra ngạc nhiên khi chàng nhìn thấy Lâm Tố Đình đang ngồi chờ bên bàn.
Lâm Tố Đình thấy rõ nét ngạc nhiên chuyển sang ái ngại trên mặt Tần Thiên Nhân nhưng nàng cả mừng khi không thấy chàng mời nàng trở ra ngoài.
Về phần Tần Thiên Nhân cũng nghĩ chàng cần phải nói chuyện thật thà với Lâm Tố Đình, nên cũng mừng khi thấy nàng đến tìm chàng, bởi chính người con gái này là nguyên nhân của tất cả.
Tần Thiên Nhân tiến lại gần Lâm Tố Đình, vừa đi vừa suy nghĩ những lời sẽ nói với nàng để nàng chấp nhận thực tế là chàng không yêu nàng một cách nhẹ nhàng nhất.
Nhưng chàng biết dầu lời nói có nhẹ nhàng hoa mỹ bao nhiêu, nàng nghe qua rồi vẫn sẽ đau khổ, bao năm chờ đợi, chàng biết nàng yêu chàng thật lòng, nhưng dù lời sắp sửa nói ra có cay đắng đến đâu, chàng cũng vẫn phải nói, sau đó hy vọng nàng học cách chấp nhận, và quên chàng, vì không có một lối nhỏ nào để nàng trú ngụ trong tim chàng, bởi trái tim chàng đã lấp đầy hình bóng của nữ thần y mất rồi!
- Nhị ca - Lâm Tố Đình gọi.
Hai chữ nhị ca vừa thốt ra, nàng liền mím môi, nàng cảm thấy mình thật yếu đuối hơn nàng nghĩ.
- Muội mang áo đến cho huynh - Lâm Tố Đình đứng dậy nâng chiếc áo lên nói - Là do chính tay muội may, huynh mặc vào xem thử có vừa không?
- Cám ơn đại muội - Tần Thiên Nhân nói - Muội thật có lòng nhưng chiếc áo này huynh không nhận được.
Dầu đã có chuẩn bị tâm lý nhưng câu nói của Tần Thiên Nhân vẫn khiến Lâm Tố Đình cảm giác như tim nàng đập lỡ một nhịp.
Mắt nàng cụp xuống, những giọt nước mắt cũng rơm rớm muốn rơi xuống.
Tần Thiên Nhân phớt lờ nét hụt hẫng trên mặt Lâm Tố Đình, thêm lời:
- Đại muội, huynh cần nói chuyện với muội…
- Đừng bảo muội hãy thôi yêu huynh, muội không làm được!
Lâm Tố Đình không để Tần Thiên Nhân dứt lời, la lên.
Tần Thiên Nhân im lặng nhìn Lâm Tố Đình.
- Nhị ca.
Một lát sau, như đã khôi phục được bình tĩnh đôi chút, Lâm Tố Đình ngước lên cất giọng đầy bi ai:
- Tình cảm là của muội, huynh không ép buộc muội ngừng lại được, nhưng huynh cũng phải nhớ huynh đã có hôn ước với muội, và vai vế của huynh trong hội là gì.
- Thì sao? – Tần Thiên Nhân hỏi Lâm Tố Đình.
Hai mắt Lâm Tố Đình hãy còn ngấn nước.
- Nhị ca, huynh không hiểu thật sao? - Lâm Tố Đình nói.
Đoạn nàng vươn tay ra nắm lấy tay Tần Thiên Nhân, tuy nàng đang tra hỏi chàng nhưng nàng chẳng khác nào đang cố bám víu một chút hy vọng nào, nàng như một cụm bèo trôi lênh đênh trên mặt Tây hồ, chợt bám được vào một vật thể, cố không để cho nước mang đi, dù rằng cái vật thể kia rất mong manh.
- Huynh chỉ là ham chơi nhất thời thôi, phải chăng? - Lâm Tố Đình hỏi - Đàn ông ai cũng vậy hết, muội hiểu mà, hồi còn trẻ ai cũng ngụp lặn trong đám quần thoa hết, nhưng chỉ là ham chơi qua đường thôi, và cuối cùng người họ vẫn chung sống chính là chính thê.
- Không.
Tần Thiên Nhân lắc đầu.
- Huynh không phải đang chơi bời - Chàng từ tốn nói - Huynh cũng không phải là một người đàn ông ưa ngụp lặn trong đám quần thoa.
Tổng đà chủ đã quy định những thành viên trong hội chỉ được một vợ một chồng, huynh tôn trọng quy định đó của bà.
Cho nên đời này của huynh chỉ cầu một người vợ chẳng cần mối mai, hứa gả, chỉ cần huynh yêu nàng ấy, nàng ấy cũng yêu huynh, đôi bên tình cảm quyến luyến, cùng xướng cùng họa, cùng bách niên giai lão, chỉ với một người vợ như thế thôi là huynh đã đủ mãn tâm túc ý rồi.
Lâm Tố Đình nghe Tần Thiên Nhân cất giọng đều đều, buông tay chàng.
Thì ra chàng không phải biết mà vẫn phạm hội quy của bang phái, chàng vốn chỉ muốn cưới nữ thần y làm vợ.
Lâm Tố Đình bèn đặt chiếc áo lên bàn, nhìn Tần Thiên Nhân.
- Tại sao huynh yêu muội ấy? – Lâm Tố Đình hỏi - Muội ấy có gì hơn muội đâu?
- Tây Hồ không có gì hơn muội - Tần Thiên Nhân trả lời - Muội vang danh khắp Hắc Viện là một cô gái đẹp như hoa mùa xuân, lại vui tính, cởi mở, nhiệt tình với tất cả mọi người, hơn nữa muội biết võ công, có thể giúp ích cho rất nhiều việc tổng đà chủ giao cho.
Vậy nên, huynh không yêu muội không có nghĩa là muội thua thiệt cho ai.
Lâm Tố Đình quay mặt đi tỏ vẻ không muốn nghe câu trả lời từ Tần Thiên Nhân.
Tần Thiên Nhân đặt tay lên vai Lâm Tố Đình, thêm lời:
- Còn về phần huynh yêu ai, là vì huynh tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn bên người đó.
Đại muội, những lời huynh nói hoàn toàn là thật, muội là một cô gái hoàn mỹ, nếu như chúng ta giải trừ hôn ước muội nhất định sẽ tìm được người đàn ông xứng với muội gấp trăm ngàn lần huynh.
Lâm Tố Đình vẫn lặng yên, Tần Thiên Nhân nói:
- Đại muội, muội đã từng nghe qua câu nói này chưa? Miễn cưỡng sẽ không mang lại hạnh phúc.
Trên cõi đời này, miễn cưỡng làm việc gì cũng không bao giờ mang đến kết quả tốt, nhất là miễn cưỡng lòng mình lại càng không có kết quả, nếu mình chung sống với người mà mình hoàn toàn không rung động vì người đó sẽ chỉ mang lại đau khổ cho mình, đau khổ cho người mình yêu, và người mình không yêu nữa.
Lâm Tố Đình vẫn giữ im lặng, bên tai nàng vẫn là giọng nói ấm áp thường ngày nàng thích nghe, âm thanh đều đặn vang lên, mà sao giờ đây nghe buốt cả lòng?
Tần Thiên Nhân nói rồi chờ một lúc không nghe Lâm Tố Đình trả lời chàng, nói với nàng chàng đã tìm Cửu Nạn từ hôn rồi, nay mai, chàng cũng sẽ gởi cho các trưởng lão bức thư, để họ không phải thu xếp đến Hàng Châu dự hôn lễ vào tháng tới đây.
Lâm Tố Đình nghe hôn lễ của nàng sắp bị bãi bỏ, cuống quít nói lớn:
- Không được!
Lâm Tố Đình quay lại lắc đầu tức tưởi nói lớn:
- Muội không đồng ý! Huynh không được phép hủy bỏ hôn ước! Nhất định là không được! Thiếu đà chủ nói tổng đà chủ đi tìm Viên thúc thúc thế trước khi đi bà đã đồng ý cho huynh hủy bỏ hôn ước rồi hay chưa?
- Bà không đồng ý huynh sẽ dẫn Tây Hồ đi.
Tần Thiên Nhân nói, giọng chàng thâm trầm.
- Huynh đã bàn bạc với Tây Hồ rồi, thời nay, đã không còn như xưa nữa, bây giờ là tự do luyến ái, hễ hai người yêu nhau là có thể bối thân, bối lễ, tự hứa chung thân được.
Còn cái loại hôn nhân do cha mẹ định đoạt đó đã lỗi thời.
Nếu bà không đồng ý thì huynh sẽ dắt nàng ấy rời đi, thoát khỏi cái nơi phong kiến này.
- Huynh biết là huynh đang nói gì không, nhị ca? - Lâm Tố Đình nắm hai nắm tay lại với nhau, nhìn Tần Thiên Nhân bức thiết - Huynh định đào hôn ư? Huynh sẽ hủy hoại danh tiếng Tần gia! Huynh đã nghĩ đến hậu quả ghê gớm như thế nào rồi hay chưa?
- Huynh biết là mình đang nói gì.
Tần Thiên Nhân gật đầu, giọng chàng đã trầm lại càng trầm xuống, nghe có vẻ rất cương quyết:
- Huynh không cần danh tiếng Tần gia gì hết, những chuyện đó đối với huynh không quan trọng chút nào.
Ngay cả chức vị đương gia này, huynh cũng không cần.
Nhưng nếu bang hội gặp nguy hiểm, huynh vẫn sẽ ra mặt trợ giúp.
Đời này của huynh, chỉ cần Tây Hồ, muội ấy cũng cần huynh.
Huynh biết.
Một năm lại đây huynh nhớ muội ấy đến phát điên.
Hai người chúng tôi vốn thuộc về nhau.
Đại muội à, lúc trước huynh nghĩ chỉ vì có Tây Hồ nên huynh không thành hôn với muội.
Nhưng bây giờ huynh biết dù không có Tây Hồ huynh cũng sẽ không thành hôn với muội, đơn giản vì huynh không yêu muội, giữa hai đứa chúng ta chỉ có thứ tình cảm đồng môn!
Tần Thiên Nhân chưa nói xong, Lâm Tố Đình nới lỏng hai tay, tát thẳng vào một bên má Tần Thiên Nhân.
- Huynh thật nhẫn tâm! – Giọng Lâm Tố Đình rít qua kẽ răng, nói - Uổng cho hai đứa chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên, huynh nói những lời này không sợ muội đau lòng đến chết đi sao?
- Huynh sợ - Tần Thiên Nhân im lìm đón nhận cái tát từ Lâm Tố Đình, trả lời nàng - Nhưng huynh thà làm kẻ nhẫn tâm, cũng không muốn Tây Hồ phải đau lòng.
Điều sai lầm nhất trong đời người là phủ nhận những gì trái tim họ thật sự cảm nhận…
Bốp! Lâm Tố Đình lại tát vào bên má còn lại của Tần Thiên Nhân lần nữa, chắn lời chàng.
Từ nhỏ, nàng đã rất tôn sùng chàng, vô cùng tôn sùng, không ngờ rằng người nàng sùng bái lại có quyết định tàn nhẫn với nàng như vậy.
Hỏi sau khi từ hôn rồi nàng còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa?
- Thế còn danh tiếng của muội? – Lâm Tố Đình quát hỏi - Huynh không sợ hủy hoại danh tiếng của muội sao? Huynh đã từng nghe những định kiến xã hội đối với những nữ nhân bị từ hôn rồi hay chưa?
- Cả đời này những chuyện huynh làm chỉ suy nghĩ cho một mình Tây Hồ thôi!
Tần Thiên Nhân lạnh lùng ném cho Lâm Tố Đình một câu, câu nói này, như một mũi dao đâm thêm vào trái tim đang rỉ máu của nàng.
Tần Thiên Nhân dứt lời, chàng nhớ lại hồi năm năm trước, lúc chàng bệnh liệt giường, nữ thần y đã khóc thầm bên giường chàng, Lâm Tố Đình không biết rằng khi đó chàng đã cảm động đến thế nào đâu.
Khi đó, chàng đã thề với bản thân chàng rằng không quản kì khó khăn trở ngại nào, chàng nhất định phải lấy được nữ thần y làm vợ.
Tần Thiên Nhân nghĩ đến đây bỗng thấy nhớ nữ thần y quay quắt.
Chưa có người con gái nào ẩn sâu trong lòng chàng ngoài nàng ấy, chưa có bóng hình nữ nhân nào khiến chàng nhớ nhung đến như vậy.
Một ngày không gặp nàng ấy, chàng có cảm giác như mấy trăm năm.
Chàng cũng chẳng biết tại sao lại yêu nàng ấy nhiều đến thế? Nhiều đến nỗi cho đến bây giờ, những sở thích, thói quen, hình ảnh của nàng ấy, chàng nhìn đâu cũng thấy, yêu nàng ấy nhiều đến độ mỗi khi gặp ai thoáng chút giống nàng, chàng lại giật mình.
Nữ thần y thích ăn bánh quế hoa, nên mỗi lần đi làm nhiệm vụ Cửu Nạn giao cho lần nào chàng cũng mang về rất nhiều loại bánh bột gạo màu trắng có vị hoa quế để nàng ăn dần.
Lại nói tới Lâm Tố Đình cố nín nhịn những lời của Tần Thiên Nhân mà không được, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Tần Thiên Nhân thấy Lâm Tố Đình rớt nước mắt, không nói gì thêm.
Trong mắt chàng, ánh lên những tia áy náy dành cho nàng, nhưng chàng mau chóng chớp mắt lấy lại nét dửng dưng như khi đối diện với nàng thường ngày.
Chàng phải làm theo những gì con tim mách bảo, bờ vai chàng, đã trao người con gái khác mất rồi.
Chàng không thể nào chấp nhận nàng, chỉ vì sợ những giọt nước mắt của nàng, để sau này lại làm nàng thêm đau khổ.
Về phần Lâm Tố Đình thì ruột gan rối bời trăm mối, đang khi nàng đau khổ vật vã, lại nghe có tiếng quạ kêu sương, làm nàng càng rầu gan rối ruột hơn, thật là chẳng biết chui vào đâu cho đỡ khốn khổ? Lâm Tố Đình không ngăn được giọt nước mắt đầu tiên chảy ra nên những giọt nước mắt khác cứ tiếp nhau tuôn trào như suối, nàng cũng bật khóc thành tiếng rất lớn.
Tần Thiên Nhân nghe Lâm Tố Đình bật khóc thật dữ dội.
Những tiếng nức nở nghẹn ngào đầy đáng thương vang lên.
Chàng khẽ quay mặt nhìn ra ngoài sân.
Lâm Tố Đình có tiếng hát rất hay, tiếng khóc của nàng cũng có ma lực khiến người nghe không tự chủ, mà mềm lòng, mà muốn yêu thương, che chở nàng.
Tần Thiên Nhân hít vào một hơi, sau đó từ từ thở ra, mắt chàng vẫn nhìn ra sân, chàng tự nhủ điều chàng cần nhất trong lúc này chính là tỉnh táo, chàng không được để tiếng khóc của Lâm Tố Đình làm chàng mềm lòng được, rồi khiến cho tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
Lâm Tố Đình nhìn Tần Thiên Nhân dửng dưng, càng nức nở hơn bao giờ.
Quả thật, chưa bao giờ nàng có cảm giác đau khổ đến vậy, chàng đã ích kỷ với nàng đến thế, nàng còn biết nói gì đây? Nàng còn biết nói thêm thế nào mới được đây?.