Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện
Đăng vào: 10 tháng trước
Tế Độ bước vào kho thuốc của Hắc Viện, lấy tấm mành trúc nhỏ trong tay áo ra trải trên chiếc bàn gỗ, đưa mắt nhìn xuống hình vẽ một cô gái mặc y phục màu hồng thạch anh.
Tấm mành gỗ này là do Trương Dũng nhặt được ở trận thích khách Sơn Tây.
Mai này, qua rất nhiều, rất nhiều năm tháng của đời chàng, Tế Độ chắc chắn rằng chàng vẫn sẽ không thể nào quên được cái ngày gặp người con gái vận y phục màu hồng trong tấm mành này.
Tế Độ nhớ lại năm đó trên đỉnh Thiên Sơn, vào một ngày cuối tháng giêng.
Cảnh sắc ở “núi trời” có khác, khắp nơi đều phủ trắng một màu của tuyết nên rất khó để xác định là đang ở thời khắc nào.
Gió lạnh như từng ngọn dao chém xuống.
Vạn vật y hệt những con cá nằm trên thớt tuyết, chết lạnh, cứng đơ.
Ngàn dặm tuyết rơi, Thiên Sơn như một biển muối mênh mông trắng xóa.
Tuyết đông trên đầu cây, tuyết phủ trên mặt đất.
Trong khung cảnh tịch mịch hoang vu, chợt nghe có tiếng chân bước.
Tất nhiên, tiếng người bước đi không phải là tiếng khua động lớn, nhưng đối với thính giác tinh nhạy, với sự mong mỏi chờ đợi, tiếng bước chân đủ khẽ, Tế Độ nhớ chàng vẫn nghe rõ mồn một.
Một cô gái tay cầm giỏ hoa tuyết liên, loài sen trắng mọc trên Thiên Sơn, nàng đang đi chợt nhìn thấy có người nằm trong hố tuyết, cái hố như nấm mồ chôn vùi nửa thân thể của người xấu số.
Khi ấy trời rét cắt da cắt thịt.
Mưa tuyết phủ lên tóc, lên chiếc áo hồng và khăn quàng cổ cũng màu hồng của cô gái một lớp ẩm ướt và trắng mịn như rây bột, răng nàng va lập cập vì lạnh.
Cô gái lại gần.
Tế Độ nhớ nàng đã sờ tay lên mặt chàng, nhận thấy chàng còn hơi thở, nàng bèn cởi áo choàng đang mặc đắp cho chàng.
Tuyết cứ tiếp tục rơi, gió lạnh không ngừng.
Cô gái đi khỏi một lát sau nàng quay trở lại với chiếc ván gỗ.
Trên vai nàng lại là tấm áo choàng màu hồng thạch anh như chiếc áo choàng nàng đắp cho chàng vừa nãy.
Vì cô gái đeo khăn quàng vòng quanh nửa khuôn mặt chỉ để hở đôi mắt nên chàng không trông thấy được diện mạo hoàn hảo của nàng.
Chỉ thấy đôi mắt nhìn chàng dịu dàng qua hàng lông mi dày cộp, dáng người nhỏ bé như bị nuốt chửng trong chiếc áo choàng lớn.
Cô gái nói chàng đừng lo lắng, tiếng nói của nàng vẳng qua lớp khăn quàng như nói từ xa lại nhưng chàng vẫn cảm thấy đó là giọng nói hay nhất trên đời này.
Cũng dễ hiểu vì đương lúc chàng tuyệt vọng nhất, cô gái đã xuất hiện và kéo chàng ra từ trong hố tuyết.
Chiếc khăn choàng trễ xuống cổ cô gái, chàng nhận ra nàng rất đẹp, môi mọng, miệng tươi trên làn da trắng mịn màng, đẹp nhưng thật buồn.
Cô gái gập người kéo chiếc ván gỗ đưa chàng vào một căn nhà tranh cách đó không xa mấy.
Bên ngoài mưa tuyết vẫn lây rây và lạnh buốt.
Tế Độ nhớ buổi tối hôm đó ở trong gian nhà tranh có một ngọn đèn cầy không sáng lắm, song chiếu ngay mặt chàng, ánh sáng đó càng làm cho chàng muốn đưa tay lên che, cho đôi mắt bớt chóa, song tay cũng như chân không cử động được.
Đến đầu chàng cũng chẳng nghiêng qua né lại được.
Thế thì chàng chỉ còn cố mà chịu chóa mắt, chứ còn biết làm gì hơn?
Ngọn đèn chao chao, như di động, như tìm cái chỗ yếu nhất của đôi mắt chàng mà rọi ánh sáng vào để gây khó chịu cho chàng thêm hơn.
Thoạt đầu thì chàng khó chịu suông thôi, dần dần cảm giác khó chịu gia tăng, nghe đầu nhức, rồi trán nóng ran, như có lửa đốt bên trong.
Đến khi chàng hết còn chịu đựng nổi cái cảm giác đó rồi, đột nhiên toàn thân chàng như bị rất nhiều mũi kim đâm vào.
Lạ là những mũi kim này khiến chàng cảm thấy đầu không còn đau, cơ thể cũng dễ chịu và chàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi chàng tỉnh dậy, không biết lúc đó đang là canh mấy, có tiếng cửa mở cọt kẹt.
Cô gái áo hồng bước vào nhà, cũng với giỏ hoa tuyết liên trên tay nàng.
Tế Độ biết cây này thuộc loại lưỡng sinh, mọc đâm rễ trong vùng băng tuyết như Thiên Sơn, hoa nở thơm ngát.
Mùi hương gần như hoa sứ nhưng nhẹ nhàng thanh thoát hơn.
Sáu năm chỉ nở một lần hoa vào những tháng lạnh nhất.
Gương mặt cô gái vẫn thập phần xinh đẹp, ánh mắt ngời lên sự phúc hậu và hiền dịu nhưng da tái đi vì lạnh.
Nàng đặt giỏ hoa xuống sàn nhà gần cửa ra vào, giơ tay phủi tuyết bám trên tóc và áo.
Tế Độ nhớ chàng lại nhắm mắt.
Ngày hôm sau nữa, chàng mới tỉnh dậy hẳn.
Cô gái áo hồng đang ngồi đan vòng cỏ trên một chiếc chõng tre đặt cạnh bên giường chàng.
- Huynh tỉnh dậy rồi! - Cô gái reo lên.
Tế Độ khẽ nhìn xuống y phục trên mình chàng, vẫn còn bộ y phục hoa văn của người Hồi, đầu cũng còn chiếc mũ trắng, nên vì vậy mà cô gái nói với chàng bằng tiếng Hồi.
Tế Độ lớn lên ở Đông Bắc nhưng cũng có thời gian ở Tây Bắc nên cũng thông thạo cả ba thứ tiếng là Hồi, Hán và đương nhiên là tiếng Tích Bá vì chàng là người Mãn.
Tích Bá là phương ngữ của người Mãn được nói ở vùng Y Lê tại Hắc Long Giang.
Sau khi cô gái áo hồng nói xong nàng đặt chiếc vòng cỏ xuống chõng tre đi ra ngoài sân.
Một lát sau nàng mở cửa trở vào với một chén sành trong tay, đến bên giường đặt cái chén sành xuống giường rồi dìu chàng từ từ ngồi dậy tựa lưng vào vách nhà.
- Huynh hãy uống chén canh này – Cô gái nói.
Tế Độ bưng chén canh lên uống, cảm nhận mùi vị ngọt ngào và ấm áp.
- Xin hỏi quý danh của huynh là gì? – Cô gái hỏi.
Tế Độ dự nàng thế nào cũng hỏi chàng câu này, chàng im lặng, không thể để nàng biết thân phận thực sự và lý do chàng đến vùng núi non này được.
Chả là mười ngày trước, chàng lãnh chỉ của Thuận Trị đi đến Khoa Bố Đa thám thính quân tình của Cát Nhĩ Đan, thì chẳng may bị quân Cát Nhĩ Đan phát hiện ra.
Đội binh sĩ đi theo chàng đều hết lòng bảo vệ cho chàng.
Họ bị truy đuổi và bị giết chết, chỉ còn mình chàng chạy được đến chân núi “Trời.
” Khi ấy bão tuyết nổi lên, y phục của chàng ướt đẫm.
Vừa lạnh vừa mệt, chàng chạy được đến A Lạp Sơn Khẩu rồi ngất xỉu, vùng này nằm ở phía Bắc của dãy Thiên Sơn, những người trong bộ lạc A Lạp Sơn Khẩu chuyên chăn thả gia súc và trồng hoa tuyết liên.
Tế Độ không biết lai lịch thiếu nữ ra sao, chưa muốn nói cho nàng rõ.
Thế là chàng uống xong chén canh giơ tay lên trán.
Cô gái thấy chàng ôm trán cũng đưa tay sờ lên trán chàng nói:
- Huynh đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, giờ chợt tỉnh lại, có lẽ thần trí chưa hoàn toàn hồi phục nên chưa nhớ chuyện lúc trước được đâu.
Rồi nàng cầm cái chén lên, đứng dậy khỏi giường, mang cái chén đặt trên chiếc bàn bên cạnh chõng tre.
- Ta tên Á Mạt Đạt.
Tế Độ nhớ chàng đã lấy tạm một cái tên nam nhân thông dụng nhất của người Hồi nói với nàng.
- Cũng được!
Cô gái cầm chiếc vòng cỏ quay trở lại ngồi xuống bên chàng chúm chím cười nói:
- Nếu vậy thì muội tên Á Tây Hạ.
Đây cũng là tên nữ nhân mà người Hồi thường dùng.
- Nàng không tin ta ư? – Tế Độ hỏi.
- Muội tin - Cô gái nói - Trông huynh dáng vẻ đàng hoàng, trông không giống bọn thổ phỉ lục lâm chút nào.
Nơi biên cương hoang vắng như Thiên Sơn này muội rất ít khi gặp những nhân vật có tướng mạo trác tuyệt như huynh, đúng là chuyện hiếm trên đời, hơn nữa huynh còn rất tiêu sái.
Những câu nói của cô gái khiến lòng Tế Độ cảm thấy ấm hơn cả chén canh vừa rồi, chàng mỉm cười, tự nhủ, bất kỳ người nào khi nghe những lời khen của nàng cũng sẽ như chàng mãi dõi theo nàng.
- Lạnh thế này huynh chịu nổi không? - Cô gái kéo tấm chăn lên đắp ngang ngực cho chàng và nói.
Tế Độ muốn nói tuy trời lạnh nhưng bên cạnh nàng chàng cảm thấy ấm áp tuy nhiên chàng không thể nào nói ra thành lời.
Lúc trước gặp nữ nhân chàng luôn là người bắt chuyện đầu tiên, và phong cách nói chuyện của chàng lúc nào cũng có duyên và thu hút.
Những câu tán tỉnh hầu như tuông ra từ miệng chàng chẳng cần suy nghĩ nhưng trước mặt cô gái này trái tim chàng lại đập loạn xạ và không thể nói ra điều chàng muốn nói, thậm chí, tay chân cũng trở nên thừa thãi.
Cuối cùng Tế Độ nói:
- Được chứ, ta vốn sinh trưởng ở Mông Cổ, tuy rằng bây giờ không ở đó nữa, nhưng vào dịp Tết nơi đó còn lạnh gấp mấy lần thế này.
- Thế huynh đến vùng biên cương Tây Bắc này để làm gì?
Tế Độ lại im lặng.
Cô gái chờ một lát cười nói:
- Muội xin lỗi, nếu huynh không muốn nói thì muội sẽ không hỏi nữa đâu.
Nàng dứt lời dúi chiếc vòng cỏ vào tay chàng:
- Đây là chiếc vòng may mắn - Nàng nói - Muội thắt tặng huynh đó.
Tế Độ cầm chiếc vòng cỏ, món quà vô cùng đơn giản, người con gái này cũng như chiếc vòng cỏ, lúc nào cũng toát lên những cử chỉ dịu dàng, thùy mị và vô cùng giản đơn.
Đức tính mà chưa bao giờ những người con gái chàng quen có được.
Cũng chưa bao giờ họ muốn có.
Chàng ở Thiên Sơn với cô gái áo hồng qua hết mùa tuyết phủ.
Đông đi xuân lại.
Tế Độ nhớ chàng tỉnh dậy vào buổi chiều muộn.
Lâu lắm rồi mới có được một giấc ngủ ngon như hôm nay.
Không bị giật mình, không bị mộng mị.
Đầu xuân nhưng khí trời vẫn lạnh, chàng mở cửa sổ hít căng đầy phổi cái không khí lạnh lẽo nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngôi nhà tranh vô cùng yên tịnh, cảm giác thanh bình này, chàng rất ưa thích, chàng vốn không phải là người của chốn kinh thành náo nhiệt phồn vinh.
Nhưng lạ thay, hôm nay cái cảm giác yên bình này lại làm cho chàng thấy dường như đang thiếu thốn một thứ gì.
Vắng cô gái áo hồng, chàng không nghe được tiếng chân bước đi nhẹ nhàng của nàng.
Tế Độ rời nhà đi tìm cô gái, nhủ bụng có lẽ giờ này nàng đang đi tìm hái tuyết liên.
Cũng gần đúng như thế, cô gái quả thật đã hái một giỏ đầy những đóa tuyết liên.
Tế Độ lặng lẽ quan sát cô gái đang ngồi trên mõm đá bên bờ suối, nàng đưa mắt nhìn xuống dòng nước thong thả chảy dưới chân với ánh mắt long lanh như ngọc, tay mân mê một đóa hoa trắng.
Bên cạnh nàng là chiếc giỏ đã đầy ắp những đóa tuyết liên trắng muốt.
Nàng cũng xinh tươi như loài hoa đó, hy vọng cuộc đời nữ nhân sẽ không giống những đóa tuyết liên chỉ tồn tại ở nơi lạnh giá và hẻo lánh như Thiên Sơn.
Tế Độ bước đến gần cô gái, nàng ngẩng đầu cười với chàng.
Lúc này, dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt và nụ cười của nàng không còn chút gì xa lạ với chàng như lần đầu gặp mặt, mà sáng lên lấp lánh và ấm áp.
Tế Độ cũng mỉm cười đáp trả cô gái, chỉ trong một thời gian ngắn, chàng đã có cảm giác thân thiết với nàng.
Có lẽ trong ánh mắt và nụ cười của nàng chàng nhìn thấy thiện ý dành cho mình.
Tế Độ ngắm cô gái đẹp và trong sáng như hạt minh châu, tim đập rộn lên, nghĩ thầm: “Sao trên đời lại có người đẹp đến như vậy?” Nàng ngồi bên bờ suối, thư thái tự tại, thanh nhã, không giống như người phàm tục.
Bóng nàng soi xuống mặt nước, vài cánh hoa đào rơi trên tóc.
Bình thường, Tế Độ biết chàng luôn trò chuyện rất tự nhiên với nữ nhân, có khi còn coi thường nữ nhân, nhưng lúc này không nói được một lời nào với cô gái áo hồng này.
Cô gái nói gì đó nhưng thấy chàng không phản ứng bèn nắm lấy tay chàng kéo ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tế Độ ngồi trên tảng đá, thấy nàng nắm tay chàng không chút khách sáo chàng cũng nói chuyện với nàng bằng giọng tự nhiên nhất có thể.
- Nàng thích loại hoa này lắm sao? – Chàng hỏi.
Cô gái gật đầu:
- Muội rất thích tuyết liên, vì nó có thể chữa bách bệnh.
Mỗi khi đi rừng người nào cũng cố đưa loại kỳ hoa dị thảo này theo về, nhưng tuyết liên chỉ có thể mọc ở trên núi này.
Huynh ngửi mùi hương của nó thử xem, rất thơm phải không?
Tế Độ biết tuyết liên có hương thơm như hoa sứ nhưng vẫn cầm đóa hoa màu trắng đang được ánh chiều tà soi rọi, dưới ánh nắng chiều trông tuyết liên càng diễm lệ sang trọng, xinh đẹp đến phi thường.
Cô gái nói nàng đã hái xong tuyết liên nhưng vẫn muốn đưa chàng đi ngắm hoa.
Tế Độ theo nàng.
Tuyết liên mọc thưa thớt trên đồi, hai người đi khoảng một dặm mới tìm được thêm một đóa hoa nữa, tuy hiếm là vậy mà chỉ với một đóa thôi đã tỏa hương thơm ngát cả khu đồi.
Cô gái lại tiếp tục đi, vừa đi vừa vén tóc sang một bên vai, nói:
- Mỗi cây như vậy phải mất từ năm năm tới bảy năm mới nở được một đóa hoa, nhưng mỗi lần nở hoa là tới sáu tháng mới tàn.
Nàng dứt lời lại mỉm cười.
Tế Độ nhớ khi đó chàng đã nghĩ cô gái này luôn làm chàng thần người không biết phải làm gì, nói gì với nàng, nàng đang đi giữa làn gió nhẹ đầu xuân, cười như một đóa bồ công anh thanh nhã tan ra trong bao la.
Năm đó chàng mười chín tuổi, dường như đang yêu lần đầu tiên trong cơn gió thắm.
Hai người lại tiếp tục đi tìm tuyết liên để nhìn ngắm và ngửi mùi hương của nó nhưng một hồi lâu sau không tìm được thêm đóa hoa nào nữa.
Cô gái đi luồn qua những thân cây bách tùng lớn, vờn qua vờn lại như một đứa trẻ, cuối cùng, nàng dừng chân, buông mình nằm xoài lên một thảm cỏ, nhắm mắt hít vào hương cỏ thơm tho.
Cảnh sắc núi non hùng vĩ làm cho Tế Độ nhớ tới sư phụ chàng, khi ở cùng Long Thiên Hổ chàng cũng đã có một tuổi thơ rong ruổi trên sườn đồi thế này.
Tế Độ nằm xuống cạnh cô gái, cũng hít một hơi và nói:
- Đã rất lâu rồi ta không được nằm trên thảm cỏ thú vị thế này.
- Muội còn biết một nơi hay hơn nơi này nữa đấy.
Cô gái nói rồi nàng ngồi bật dậy:
- Huynh theo muội đi, nhanh lên!
Hai người đi tới một vách núi lớn.
Cô gái giơ tay chỉ.
Tế Độ nhìn theo tay nàng thấy trên một vách đá dựng đứng có rất nhiều chim yến và tổ yến lớn bằng cái bát.
Có loài chim với lông toàn thân màu đỏ, có yến vàng kim toàn thân màu vàng rực tươi tắn, chim thanh yến với màu lông xanh và sọc xám đen, thạch yến toàn thân phủ lớp lông vàng xám của đá.
Giọng hót của hàng trăm chú chim hòa với tiếng gió thổi vào vách đá tạo thành một khúc nhạc vô cùng đặc sắc.
- Nàng thích tổ yến? – Chàng hỏi.
Cô gái gật đầu.
Tế Độ cũng gật đầu, đột nhiên, chàng tung người bay lên vách núi.
Cô gái kinh hãi la lớn:
- Hãy cẩn thận!
Tế Độ đã tập trung hết tinh thần vào dồn nội lực xuống đan điền, hoàn toàn không nghe nàng gọi chàng.
Bình thường thì với võ công của chàng đương nhiên lên được vách đá này một cách dễ dàng nhưng khi này thương tích của chàng còn chưa lành nên chàng thật sự không tin chắc khinh công của mình lên được vách đá dựng đứng.
Nhưng lúc này không tính toán gì đến vấn đề sinh tử cả, chàng sử dụng cả hai chân hai tay từ từ trèo lên một lúc đã được mười mấy trượng.
Vách núi trơn trượt.
Chàng đã mấy lần sẩy chân suýt rơi xuống.
Còn cách những tổ chim hơn một trượng nữa, vách núi đột nhiên nghiêng đổ ra ngoài.
Phía dưới nhìn không rõ, đến đây chàng mới thấy không thể trườn lên đó được.
Tế Độ nghĩ thầm: “Chẳng lẽ đã tới đây rồi mà phải bỏ cuộc hay sao?” Chàng ngẫm nghĩ giây lát, nảy ra một kế, bèn nói vọng xuống:
- Nàng đứng lùi ra đi.
Cô gái nghe lời đứng lùi ra chân núi mấy thước, lại hướng mắt trông lên.
Tế Độ lấy phi đao trong người chàng ra nhắm kỹ tảng đá gồ lên cạnh tổ chim ném phi đao cắt đứt tảng đá.
Sau đó bám sát vào vách núi để trận mưa đá không rơi trúng người chàng.
Lúc này chàng mới thở ra một hơi, nhẹ nhàng hái luôn năm tổ yến.
Người bình thường thì xuống núi còn khó khăn nguy hiểm hơn cả lúc trèo lên nhưng người có võ công thì lại thấy dễ dàng.
Tế Độ cứ men theo vách đá mà tuột xuống, khi tuột quá nhanh thì dùng phi đao ấn vào vách đá.
Những đường khứa trên phi đao cắm sâu vào những tảng đá cứng, làm đà rơi chậm hẳn lại.
Đến lúc cách mặt đất khoảng ba bốn trượng, chàng đạp hai chân vào vách núi rồi phi thân xuống như một con chim lớn, nhẹ nhàng chạm đất ngay trước mặt cô gái.
Tế Độ cất phi đao vào trong áo, mỉm cười rồi đưa tổ yến cho cô gái.
Cô gái đưa đôi tay trắng trẻo ra đón lấy tổ yến, bỏ vào trong giỏ cùng với những đóa tuyết liên.
Hai người đi bên nhau hướng về ngôi nhà tranh.
Tế Độ tự nhiên nghĩ bụng: “Hôm nay mình giống như điên khùng, thật không hiểu vì sao? Đường đường là một tướng quân song chỉ vì cô gái này thích tổ chim mà mình bất kể tính mạng đi hái cho nàng ấy.
Lại nữa không những mình ăn nói như một thư sinh mà cách xưng hô cũng đã thay đổi.
Nếu những người trong doanh trại thấy Định Viễn tướng quân ngoan ngoãn vâng lời một cô gái không biết họ sẽ nghĩ gì?”
Tế Độ nghĩ tới đây nhìn sang nàng, thấy nàng là một cô gái hoàn toàn xứng đáng để chàng làm như thế, nàng chẳng như những nữ nhân õng ẹo mà chàng quen biết, họ chỉ là những chiếc bình hoa di động, như thứ gia vị làm cho cuộc sống của chàng thêm màu mè, vui vẻ.
Ở nàng, chàng thấy sự ngây thơ của một cô gái mới lớn chưa hiểu sự đời.
Tất nhiên, những bình hoa di động kia chưa đủ tư cách để sinh con cho chàng, chỉ là chơi bời cho vui.
Còn nàng, đủ tư cách để sinh cho chàng những đứa con.
Tế Độ nhớ suy nghĩ này đã khiến chàng mỉm cười một mình.
Chàng quay đầu lại nhìn vách núi đá, thấy nguy nga dựng đứng, khí tượng thâm nghiêm, đột nhiên cảm thấy thân thể lạnh cóng, lập tức thu môi lại.
Thì ra lúc nãy trèo lên vách núi mồ hôi tuôn ra đầm đìa ướt đẫm quần áo, bây giờ mồ hôi lại thấm trở vào trong da thịt, tay chân chàng cũng mỏi đến rã rời.
Chàng biết nội thương của mình còn chưa hoàn toàn bình phục.
Nhưng cô gái này hình như ẩn giấu một sức mạnh rất kỳ lạ, chỉ cần điều gì nàng ấy muốn, dầu cho có tan xương nát thịt chàng cũng không hối hận.
Cô gái đi bên Tế Độ, tay mân mê tổ yến, mặt cười rạng rỡ.
- Khi nãy huynh không sợ sẽ ngã chết hay sao? - Nàng hỏi.
Tế Độ đáp:
- Lúc đó ta không sợ ngã chết, chỉ sợ không lấy được tổ yến cho nàng.
Dù nàng muốn gì ta cũng chiều.
Cô gái không hề đỏ mặt vì câu nói cuối cùng của chàng, nàng giơ tổ yến lên trước mặt nhìn ngắm rồi bảo:
- Những tổ yến này nấu với đường phèn sẽ rất tốt cho sức khỏe của huynh.
Nàng lại hỏi:
- Huynh đã học qua võ công phải không? Nếu không sao lại có thể trèo lên vách núi cao như thế?
Tế Độ nghe cách hỏi thì biết nàng hoàn toàn không hiểu võ công nên không nhìn ra khinh công thượng thừa của mình, bèn đáp:
- Thật ra cũng không khó, chỉ cần có can đảm là trèo lên đó được.
Cô gái không biết đây là lời khiêm nhượng, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Huynh thật dũng cảm!
Lời này ngọt ngào khó tả.
Mặc dù khi nói bốn chữ đó cô gái nhìn vẩn vơ lên một ngọn cây, trong lòng Tế Độ vẫn cảm thấy sung sướng lâng lâng.
Tối hôm đó khi màn đêm vừa buông hai người ra khoảnh sân trước căn nhà tranh ngồi tựa lưng vào một tảng đá.
Cô gái nhờ chàng nổi lửa lên.
Trong lúc chàng nhóm lửa, nàng huyên thuyên không dứt về những câu chuyện xoay quanh loài chim yến.
Nàng nói:
- Chim yến là biểu tượng cho tình yêu.
Yến sống trung thành, chết thuỷ chung.
Một đôi yến khi đã sống cùng nhau là trọn đời trọn kiếp sẽ bên nhau.
Khi đã xây tổ ở đâu là vĩnh viễn không dời đi nơi khác.
Tế Độ gật đầu, cô gái tiếp tục nói bằng giọng ngưỡng mộ:
- Huynh có biết trong hàng ngàn chim yến bay rợp trời kia các cặp đôi không bao giờ nhầm lẫn? Chúng không đời nào lang chạ.
Hàng vạn tổ yến xây đặc trên vách đá nhưng yến luôn về đúng nhà của chúng.
Không bao giờ chiếm tổ chim khác.
Nếu không may chim yến mái bị chết chim yến trống sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Từ khi lên bốn, Tế Độ chỉ lấy đao thương quyền cước làm bạn, đối với những chuyện này chàng hầu như không hề biết tới.
Bây giờ nghe cô gái nói, thật sự chàng thấy khá thú vị.
Cô gái nói một hồi, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Con sông bạc dài vô tận đang bắt ngang bầu trời, hai ngôi sao Ngưu Lang, Chức Nữ đối diện nhau ở hai bên dải ngân hà.
Nàng chỉ ngôi sao Chức Nữ nói:
- Huynh xem, tối nay sao Chức Nữ thật sáng!
Tế Độ nhìn trời, chỉ sao Ngưu Lang:
- Đúng rồi, còn đấy là ý trung nhân của cô ấy.
Cô gái nói:
- Huynh biết chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ không?
Tế Độ gật đầu.
Nàng ngồi dịch lại gần chàng, nói:
- Muội thích nghe chuyện Ngưu Lang Chức Nữ lắm, huynh kể câu chuyện đó cho muội nghe đi.
Tế Độ suy nghĩ một chút để sắp xếp lại ý tứ trong đầu, rồi kể câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ cho nàng nghe.
Cô gái nghe xong ngẩng mặt nhìn lên sông ngân hà, thấy hai ngôi sao cách một dòng sông không thể gặp nhau, nàng mơ màng nói:
- Hồi trước một vị ca ca của muội cũng hay kể chuyện này cho muội nghe.
Trước đây, mỗi lần nhìn chim ô thước muội chỉ thấy đen thui chẳng đẹp đẽ gì, không thích bọn chúng chút nào.
Sau đó nghe chuyện này muội mới biết loại quạ đó lại tốt như thế, biết bắt cầu cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.
Nên mãi tới bây giờ mỗi lần thấy ô thước là muội đều cho bọn chúng ăn.
Cô gái dứt lời trong mắt nàng óng ánh mấy giọt lệ, im lặng không nói thêm lời nào nữa.
Tế Độ thấy nàng đưa mắt nhìn ánh lửa.
Một hồi lâu sau nàng khẽ nói:
- Hai người họ tình cờ quen nhau.
Từ những người xa lạ như hai đường thẳng song song sợi dây tơ hồng vẫn buộc chặt họ lại nhờ một chữ duyên.
Tế Độ tiếp tục gật đầu.
Dáng điệu buồn buồn của cô gái áo hồng này làm tim chàng tự nhiên đau nhói lên, chàng bảo nàng:
- Tuy rằng hai vị tiên đó mỗi năm chỉ gặp nhau một lần nhưng hàng ngàn hàng vạn năm sau vẫn còn có thể gặp nhau.
Đối với người phàm chỉ mấy chục năm đã phải chết đi, so với chúng ta họ còn khoái lạc hơn nhiều.
Chàng nói tới đây tự nhiên cảm giác thời gian trôi đi quá nhanh, chàng muốn thời gian trôi chậm lại, để được ở bên nàng không phải trở về kinh thành.
Cô gái nói:
- Chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ còn đỡ hơn sao Sâm sao Thương, ca ca của muội nói hai vì sao này mãi mãi không bao giờ gặp nhau.
Tế Độ im lặng một chút chàng nói:
- Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì.
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.
Câu nói của Tế Độ không khiến cô gái vui lên chút nào, nàng ngồi im, cái ánh mắt lại tiếp tục buồn buồn, sâu lắng nhìn vào đống lửa đang sắp tàn.
Ở vùng núi non này hễ đêm đến là khí hậu lạnh một cách lạ kỳ.
Tế Độ đi tìm mấy cành cây khô đốt cho ngọn lửa bừng cháy, khi quay trở về chàng thấy cô gái đã dựa đầu vào tảng đá khép mắt.
Chàng bèn cởi áo khoác của chàng đắp lên người nàng.
Trông dáng dấp nhỏ bé của cô gái khi ngủ quả là đáng yêu, Tế Độ nhủ bụng lâu lắm rồi chàng mới cảm nhận được hạnh phúc rõ ràng như vậy.
Chàng nhẹ nhàng gỡ một lọn tóc bị gió thổi tạt vào má cô gái qua vai giúp nàng.
Trong lòng chàng rộn ràng, thật sự chàng rất muốn hôn nhẹ lên chiếc má trắng hồng hào.
Tế Độ nhớ lúc đó chàng bỗng thấy muốn hôn cô gái áo hồng kinh khủng.
Hồng y nữ tử, áng mây lành đã làm dịu mát đời chàng, không chỉ bằng những cử chỉ rất đỗi dịu dàng mà còn bằng cả những sẻ chia sâu sắc yêu thương và nhân ái.
Chàng biết Á Tây Hạ không phải tên thật của nàng, chàng muốn gọi nàng là Ninh Vân, nghĩa là mây lành.
Nàng dễ thương đến nỗi chàng, một nam nhân đang gánh nặng sự nghiệp phò trợ Thuận Trị tránh khỏi những âm mưu soán ngôi đoạt vị của tam trụ đại thần đã thề quyết không để mình ngã tình vì một ánh mắt đàn bà nào cũng phải thấy lưu luyến.
Ông Trời quả là chu đáo khi thu xếp cho nàng một tính nết và tư thái khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều muốn che chở.
Thiên Sơn hẻo lánh, có một vị quan nhất phẩm ngồi bên cạnh một dân nữ trong ánh lửa bập bùng, tự dưng chàng muốn ở mãi nơi này, không muốn trở về kinh thành nữa.
Tế Độ lặng lẽ đi khỏi và đến khi trời tờ mờ sáng quay trở về, cô gái vẫn chưa ngủ dậy, sương bám đầy trên tóc và vai nàng.
Những giọt sương rung động theo hơi thở của cô gái.
Tế Độ ngồi xuống ngắm nàng và lắng nghe hơi thở khe khẽ, một nỗi xúc động chợt dâng trào trong chàng, cảm giác thật tình chàng chưa từng có trong đời.
Tế Độ lay nàng dậy, bảo đi với chàng tới một nơi có món quà muốn tặng nàng.
Hai người cưỡi chung một con ngựa trắng đi xa căn nhà, đống lửa phía sau lưng hai người chỉ còn lại một chấm sáng nhỏ rồi mất hẳn.
Đi thêm một quãng nữa, Tế Độ bỗng lên tiếng bảo cô gái dừng ngựa lại.
- Nàng đợi ta một chút!
Chàng nói, đoạn nhảy xuống đất ẩn vào phía sau một hàng cây.
Cô gái chờ đợi hồi lâu không thấy chàng ra, cất tiếng gọi:
- Huynh đang làm gì vậy?
Giọng nói đầy quan tâm, chàng biết nàng không yên tâm vì vết thương trong người chàng chưa lành mà không trả lời nàng.
Cô gái lại la lên:
- Huynh đừng làm muội lo lắng, tới đây đi!
- Được rồi, nàng nhắm mắt lại.
Theo ta.
Chàng đỡ nàng xuống ngựa, nắm lấy tay nàng dẫn đến trước một hàng cây.
Gió xuân thổi mái tóc cô gái bay tạt vào một bên má Tế Độ, những sợi tóc êm ái như nhung lụa.
- Nàng mở mắt được rồi.
Thế nào? Nàng thích không?
Tế Độ hỏi.
Ánh lửa nhảy múa trên những ngọn đuốc cắm bên dưới hàng cây bách tùng, bốn bề vắng lặng, chỉ có hương thơm của tuyết liên dạt dào bay ra từ hàng cây cao lớn.
Cô gái nhìn những cây bách tùng bỗng dưng trổ đầy tuyết liên hoa, mắt sáng long lanh, nàng vui tới mức khuôn mặt cũng bừng sáng như ánh mắt.
- Muội rất thích! – Nàng nói.
Tế Độ nhớ khi đó chàng muốn nói chỉ cần nàng thích, sao trên trời chàng cũng sẽ tìm cách hái xuống cho nàng huống gì là những đóa tuyết liên mọc đầy trong các khu vườn của người Á Lạp Sơn Khẩu này!
Cô gái thu tay về, gương mặt vẫn còn cao hứng, nụ cười càng xinh đẹp.
Trong lúc thần hồn điên đảo vì nụ cười đó, Tế Độ nghĩ bụng: “Chờ khi về đến kinh thành ta sẽ hủy hôn với Tân Nguyên cách cách rồi đưa kiệu chín người đến đây rước người con gái này!”
(còn tiếp).