Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện
Đăng vào: 10 tháng trước
Linh Đan cho thuyền cập vào bờ hồ, đoạn này hoàn toàn vắng người.
Trên cao trăng sáng, sao đầy trời.
Có hai chiếc bóng ở đằng xa xa đang tiến lại chỗ chiếc thuyền mà Linh Đan đang đậu.
Lâm Tố Đình và Tàu Chánh Khê đi dưới ánh trăng bàng bạc.
Lâm Tố Đình vội vã nên không để ý, giẫm phải một hòn đá ngã chúi người về trước.
Tàu Chánh Khê phản xạ nhanh nhẹn, quàng tay qua eo Lâm Tố Đình giúp nàng đứng vững.
Hai thân hình kề sát nhau, Tàu Chánh Khê bồi hồi nhớ lại lúc còn nhỏ, vào một đêm trời tối thế này chàng đã đi làm một việc Cửu Nạn giao cho rồi trở về Hắc Viện, lúc đi đến chỗ này Lâm Tố Đình đã nhảy ra từ một lùm cây chặn đường chàng, bị nàng trêu đùa một hồi khiến chàng liều gan đã ôm chặt lấy nàng.
Lúc ấy, thân thể nàng cũng mềm mại tựa đêm nay.
Tàu Chánh Khê buông Lâm Tố Đình ra.
Lâm Tố Đình cũng như lúc xưa không chút ngượng ngùng đỏ mặt.
- Không ngờ Tầm Lan cô nương chịu giúp cho mình.
Lâm Tố Đình dùng giọng vô cùng tự nhiên nói với chàng.
Tàu Chánh Khê im lặng, Lâm Tố Đình nói:
- Muội nghĩ cô ấy đồng ý là vì có tình cảm với huynh.
Mà hình như huynh cũng có tình cảm với Tầm Lan cô nương, khi hai người nói chuyện với nhau muội thấy hai người nhìn nhau bằng ánh mắt tràn đầy tình ý.
Tuy muội ngốc nghếch nhưng cũng biết đó là tiếng sét ái tình vừa gặp đã phải lòng nhau rồi, phải không ngũ ca? Hì hì.
Tàu Chánh Khê giữ im lặng, Lâm Tố Đình lại hỏi:
- Này, phải vậy không ngũ ca?
Không có tiếng đáp, nàng nhướng mắt:
- Muội nói có đúng không?
Tàu Chánh Khê vẫn im lặng.
Tự dưng, Lâm Tố Đình có cảm giác rằng trong lòng chàng có nỗi bí ẩn nào đó nhưng không muốn thổ lộ với nàng.
Nàng định lên tiếng hỏi chàng nữa thì nghe tiếng Tầm Lan hát bài Hiệp Khách Hành.
- “Triệu khách mạn hồ anh
Ngô câu sương tuyết minh
Ngân yên chiếu bạch mã
Táp đạp như lưu tinh
Thập bộ sát nhất nhân
Thiên lý bất lưu hành”
Tầm Lan có dặn khi nàng hát đến đoạn này trong bài Hiệp Khách Hành tức là Ngụy Tượng Xu đã ngủ say rồi.
Lâm Tố Đình nghĩ tới cảnh nàng dùng y phục của Ngụy Tượng Xu giả làm họ Ngụy đi vào Hắc Viện đánh cắp nhân sâm trong kho thuốc mang về cứu mạng Tần Thiên Nhân, Lâm Tố Đình không buồn thắc mắc về Tàu Chánh Khê nữa.
Lâm Tố Đình không đợi Tàu Chánh Khê bèn chạy băng băng đến gặp Linh Đan.
Linh Đan nói mọi việc suôn sẻ có thể vào gặp Tầm Lan.
Khi Tàu Chánh Khê vào trong thuyền thì Tầm Lan đã lột quần áo Ngụy Tượng Xu ra.
Trên mình Ngụy Tượng Xu chỉ còn độc nhất một chiếc quần con.
Lâm Tố Đình đá vào cái thân hình bị trúng Mê Hồn Tán của Ngụy Tượng Xu, thấy hắn nằm ngửa trên sàn gỗ mà ngủ không biết trời trăng mây nước.
Tầm Lan cầm bộ y phục của Ngụy Tượng Xu, đưa cho Tàu Chánh Khê nhưng Lâm Tố Đình giật lấy nói:
- Để muội, ngũ ca mau đưa Tầm Lan cô nương đi khỏi đây đi, nhưng nhớ là đừng về lại Tô Châu, cứ đi đâu đó một thời gian.
Đoạn quay sang Tầm Lan, Lâm Tố Đình nháy mắt nói:
- Chu du tứ hải, ngũ ca sẽ chiếu cố ngũ tẩu, ngũ tẩu không việc gì phải sợ.
Tầm Lan mỉm cười.
Linh Đan đứng bên ngoài nghe được cũng bưng miệng cười, Lâm Tố Đình được thể tiếp:
- Lần đầu tiên gặp ngũ tẩu, ngũ ca của muội đứng dưới cây liễu ngắm nhìn không chớp mắt, huynh ấy nói mỹ nhân hiếm, mỹ nhân mà lại có khí chất xuất trần càng hiếm hơn, biết uống rượu cực hiếm, mà mỹ nhân có tửu lượng vô biên tưởng rằng không tồn tại trên đời.
Ngày hôm sau, sau khi đi gặp ngũ tẩu về, huynh ấy tiếp tục bảo rằng không biết kiếp trước đã làm điều đại thiện đại đức gì kiếp này mới được đi ngắm phong cảnh với một mỹ nhân xinh đẹp như ngũ tẩu.
Những lời muội vừa nói đều là thật cả, ngũ tẩu nghe qua thấy huynh ấy ngưỡng mộ tẩu đến dường nào.
Tầm Lan chưa từng uống rượu với Tàu Chánh Khê bao giờ, nhưng những lời của Lâm Tố Đình vẫn khiến nàng ửng hồng hai má, liếc Tàu Chánh Khê một cái.
Ánh mắt Tầm Lan lấp lánh như biết cười nói.
Lâm Tố Đình ngó thấy hiểu được tâm tư thiếu nữ, không còn nghi ngờ gì nữa về tình yêu của Tầm Lan đối với Tàu Chánh Khê.
Lâm Tố Đình càng được dịp ba hoa:
- À, muội quên còn điều này nữa, huynh ấy còn bảo thêm là từ khi gặp ngũ tẩu huynh ấy mới biết kiếp này mình sống vì cái gì, chính là sống để được một lần thấy mỹ nhân cười, một lần thấy mỹ nhân liếc mắt một phát.
Nếu được như vậy dẫu cho huynh ấy xuống núi đao lên biển lửa, vào vạc dầu chịu đủ chín vạn chín ngàn lần cực hình tra tấn cũng thấy vui vẻ.
Lâm Tố Đình nói đoạn nhìn sang thấy cặp chân mày Tàu Chánh Khê dính chặt lại thành một đường thẳng, Lâm Tố Đình càng tưởng mình đúng, chỉ Tàu Chánh Khê nói:
- Thấy chưa, ngũ tẩu nhìn xem tướng mạo huynh ấy kia, chắc giờ đang tự hỏi, có phải đây chính là tiên nữ lạc phàm trần không? Xuống đây dùng nhan sắc của mình cứu độ chúng sinh, chứ vẻ đẹp này đâu vướng khói lửa nhân gian được? Phải vậy không ngũ ca? Ha ha!
Tàu Chánh Khê không để ý đến những lời trêu chọc của Lâm Tố Đình, trong lòng chàng chỉ trào lên một nỗi bất an, bảo nàng:
- Đại muội, đừng giỡn nữa, chuyện vào Hắc Viện lấy nhân sâm phải để cho huynh, còn muội và Tầm Lan, Linh Đan cô nương thì rời khỏi đây, chúng ta hẹn gặp ở Hồi Cương.
Lâm Tố Đình nói:
- Ý! Như vậy đâu có được, nhị ca là hôn phu của muội, muội phải có trách nhiệm cứu huynh ấy! Vả lại muội sẽ không cho huynh biết sâm Ngọc Linh có hình dạng ra sao đâu, huynh sẽ không tìm ra nữ thần y để nó ở chỗ nào đâu!
Tàu Chánh Khê khuyên tới lui mấy lần, Lâm Tố Đình cách mấy cũng không chịu đưa ra y phục của Ngụy Tượng Xu cho chàng, làm trễ nải một thời gian.
Mà Linh Đan thì ở bên ngoài mạn thuyền luôn miệng nhắc thuốc Mê Hồn Tán này chỉ có tác dụng khoảng chừng ba khắc.
Cuối cùng, Tàu Chánh Khê nói muốn cạn lời mà Lâm Tố Đình vẫn cố chấp khoác y phục của Ngụy Tượng Xu vào.
Tàu Chánh Khê biết võ công Lâm Tố Đình rất khá, nếu không muốn nói là giỏi, không thể đoạt y phục từ tay nàng được.
Lại nữa nàng đã quyết như thế, với tánh bướng bỉnh của nàng, chàng biết nàng nhất định sẽ bám theo chàng, chỉ e vừa mất thời gian quý báu vừa thêm nguy hiểm, vả lại bây giờ đánh nhau với nàng sẽ còn đánh động người khác đến đây xem náo nhiệt nữa.
Chàng buộc lòng phải để Lâm Tố Đình về Hắc Viện.
Thế là Lâm Tố Đình mặc đồ của Ngụy Tượng Xu rồi rưới rượu lên khắp cả mình mẩy nàng, và với mùi rượu nồng nặc như vậy nàng ôm đầu đi lạng quạng đến trường học.
Bọn lính canh giữ cửa Đông Hải ngỡ Ngụy Tượng Xu đau đầu vì uống quá nhiều rượu, lật đật mở cửa Đông Hải cho Ngụy Tượng Xu vào trong Hắc Viện đi nghỉ.
Lâm Tố Đình hướng tới dãy nhà trọ Nam Phong vì nơi đó có kho chứa thuốc.
Nàng đi qua nửa khoảnh sân rộng, đến giếng Tụ Nguyệt, không khỏi chạnh lòng, nơi này vốn là nhà của nàng.
Xung quanh giếng vẫn còn những chậu hoa thổ hoàng liên, nhưng giờ là mùa đông nên chỉ còn những cành cây khô.
Nhớ lúc Hắc Viện chưa bị tịch thu, nửa đêm không ngủ được là nàng hay ra chỗ này ngắm hoa, khung cảnh yên ắng tĩnh lặng, các tú tài đã đi ngủ cả nên không một bóng người, không một âm thanh.
Dưới ánh trăng, khu vườn hoa trông càng mỹ lệ, vàng rực rỡ, chẳng khác gì Bồng Lai tiên cảnh.
Hương hoa thơm ngát khiến nàng ngây ngất.
Lâm Tố Đình vào kho thuốc trót lọt, khép cửa lại, thở phào một tiếng.
Nàng bắt đầu nhớ lại lời nữ thần y và tìm nhân sâm.
Không khó để nàng tìm thấy cái hộp gỗ quý có chứa sâm Ngọc Linh, Lâm Tố Đình bĩu môi nói:
- Chuyến này thành công dễ dàng như trở bàn tay vậy, thế mà tam ca cứ nhất định không cho mình đi, khinh thường mình đến thế hay sao?
Nhưng người xưa có câu sơ sinh chi độc bất uý hổ, đương lúc mặt mày Lâm Tố Đình hí hửng, nàng chuẩn bị mở chiếc hộp lấy nhân sâm cất vào trong áo thì cánh cửa kho thuốc mở ra.
Lâm Tố Đình không ngờ tới sự việc này, vội vàng nấp mình phía sau một kệ thuốc.
Tế Độ đi vào kho thuốc, đến chiếc bàn mà nữ thần y thường dùng để bắt mạch cho các tú tài và kê toa thuốc, kéo ghế ra ngồi, chỗ Tế Độ ngồi cách chỗ Lâm Tố Đình đang nấp khoảng một chục bước chân.
Lâm Tố Đình nín thở, trái tim đập thình thình trong lồng ngực nàng.
Tế Độ lấy chiếc vòng cỏ trong tay áo ra ngắm, đối với chàng, những gì hồng y nữ tử đã làm cho chàng dù là một ít cũng không quên được, không hiểu tại sao lại trở thành lụy tình như vậy?
Với chàng, qua lại với nàng ca kỹ tên Nguyệt Hạ ở kinh thành hơn hai tháng đã là một kỳ tích rồi, bởi chàng chẳng thể bên ai lâu quá mươi ngày.
Người ta nói chàng đào hoa, lăng nhăng, nhưng vẫn có hàng dài các cô nương sẵn sàng chết vì chàng.
Người đẹp xin chết, chàng đâu nỡ từ chối, quan điểm của chàng là yêu nhưng sẽ không có trách nhiệm, chàng không muốn bị bó buộc bởi hai từ “gia đình.
”
Một vị thúc thúc của chàng tên Não Đại nói chàng giống một con ngựa hoang, không muốn bị bó buộc lại một chỗ, cái chàng muốn là được tự do bay nhảy.
Nơi nào đẹp thì sẽ dừng chân nghỉ, nghỉ chán rồi lại tìm đến một nơi đẹp hơn.
Khi đã nhàm chán với tình yêu của một cô gái chàng chẳng cần đau đầu nghĩ ngợi tính toán đường lui cho mình, chán thì chỉ cần nói một câu chia tay là xong.
Hồng y nữ tử lại khác với những cô gái chàng quen trước đó, có lẽ chính sự khác biệt của nàng đã chiếm trái tim chàng.
Nàng xinh đẹp nhưng không lả lướt, lẳng lơ như những cô gái chàng từng quen.
Ở nàng, luôn có nét dịu dàng, trong sáng và đơn giản.
Lại nữa những người con gái như nàng khi đã yêu rồi sẽ hết lòng hết dạ với người nàng yêu, nàng sẽ luôn chăm sóc cho người nàng yêu chu đáo.
Chàng biết, vì nàng đã từng ân cần chăm sóc một người không quen là chàng.
Tế Độ nhớ lại mùa xuân năm ngoái chàng đã trở về Thiên Sơn, bước vào căn nhà tranh đứng nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Phía sau cửa sổ đó là một khu vườn.
Một khu vườn nở thật nhiều hoa dại.
Chàng thèm được nằm trên chiếc chõng tre kê cạnh cửa sổ và được nghe nàng bảo trên núi gió rất độc, nàng nói rồi đóng cửa sổ kín mít.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có những luồng gió mỏng mảnh như sợi chỉ len lỏi vào từng khe cửa, đem theo mùi dạ lan, mùi cỏ và cả mùi đất nồng nồng sau cơn mưa vào nhà.
Những lúc ấy, chàng nằm im, vươn hết thính giác ra để nghe ngóng.
Từng bước chân âm thầm của lũ kiến chợt rào rạo như cát đổ trên mái nhà.
Tiếng cựa quậy, tặc lưỡi của con thạch sùng nghe như tiếng cá sấu trườn trên bãi đất khô.
Năm ngoái cũng thế, chàng đã quay lại nơi đó, hàng chục thứ tiếng động khác nhau lần lượt chen vào, mỗi thứ bình thản chọn một chỗ trong tai chàng, chuyển động nhịp nhàng và hoan hỉ.
Chỉ thiếu tiếng thở nhẹ nhàng của hồng y nữ tử khi nàng ngồi bên chàng đan vòng cỏ.
Cái bóng con gái mảnh dẻ, mái tóc có mùi thơm nhè nhẹ của hoa ngọc lan sẽ chầm chậm len vào mũi chàng, rồi giọng nói êm như hơi gió cất lên: “Gió núi rất độc, để muội đóng cửa sổ lại.
Huynh cảm thấy thế nào, vẫn lạnh quá không? Muội ra ngoài nấu chén canh yến cho huynh uống rồi nghỉ ngơi cho sớm nhé.
” Chàng sẽ mỉm cười, gật đầu, chờ nàng ra căn bếp xây bên hiên nhà nấu xong chén canh tổ yến đường phèn là chàng bưng lên uống.
Có một hôm nàng không mang canh yến mà đem hai chén chè thơm phức mùi bạc hà vào nhà.
Món chè này có tên là “tôm lạnh,” là món ngọt được làm bằng bột gạo, chế biến bằng cách ép bột chín qua một cái vá thủng xuống thau nước lạnh, để tạo ra những giọt bột đầu to đuôi vắt nhỏ như hình con tôm, chan nước đường nấu với lá bạc hà lên, món ăn vặt có xuất xứ từ Vân Nam, mùi vị mát mát thanh thanh, vừa mềm vừa dai.
Mùi bạc hà khiến cánh mũi chàng động đậy.
Chàng nằm im trên chõng tre cho đến khi nàng lên tiếng mới giật mình như rớt từ cõi mộng du nào xuống.
Nàng đứng nấu chè rất lâu nên chân mỏi rồi, bỏ giày khỏi chân, khoả đôi gót trần trắng nõn, nhỏ nhắn bước đi.
Nàng thấy chàng cứ nhìn mình chăm chăm, nói:
- Huynh này, làm gì cứ nhìn muội? Ngồi dậy cùng ăn chè với muội đi, xem mắt tròn chưa kìa, trông thật ngố!
Nàng nói rồi bắt đầu cười, tiếng cười khe khẽ, đáng yêu.
Chàng như ngất ngây trước nụ cười xinh đẹp đó, vẫn nằm im trên chõng tre.
Hồng y nữ tử nói:
- Huynh định không nhích qua cho muội ngồi ăn chè bên huynh à?
Chàng ngồi dậy và nàng ngồi xuống cạnh bên, nàng đặt chén chè vào tay chàng, hai người cùng ăn chè.
Một lần nữa chàng nhận ra mùi vị của hạnh phúc phảng phất trong không khí.
Ở cùng nàng suốt mùa đông sang đến đầu xuân, mỗi ngày ba lần, chàng đều lắng nghe tiếng hát của nàng vọng từ ngoài hiên nhà vào khi nàng nấu ăn cho hai người.
Nàng hát không được hay như danh kỹ kinh thành Nguyệt Hạ nhưng chàng cảm thấy hay vô cùng và mỉm cười một mình.
(còn tiếp).