Đăng vào: 12 tháng trước
Cố Noãn ôm lấy cái bậc thang này nhảy xuống như một con cá chép phóng khỏi mặt nước, sau đó tuyến thể lần thứ hai bị đau.
Cậu choáng váng trong tích tắc, dần dần cuộn tròn trên giường, hối hận vì hành động mạnh mà mình vừa làm.
Hàn Dương bị cậu làm cho sợ đến toát mồ hôi, nhanh chóng đỡ cậu từ từ ngồi dậy, cố gắng xoa lưng cho cậu.
"Đừng lộn xộn."
"Ừm..."
"Anh ôm em."
Hàn Dương ngồi vào mép giường, nghiêng người để Cố Noãn tựa vào trong lồng ngực mình, không ngừng tỏa ra tin tức tố để an ủi cậu.
Hàn Dương cũng vô tình phát hiện ra mức độ phù hợp tin tức tố giữa anh và Cố Noãn có vẻ khá cao, nhưng họ chưa từng kiểm tra xem chỉ số phù hợp là bao nhiêu, và điều đó cũng không cần thiết.
Cố Noãn không có tin tức tố, câu hỏi liên quan đến sự tương thích tin tức tố tựa như một chủ đề vô nghĩa đối với họ.
May mắn thay, tin tức tố an ủi của anh rất hữu ích cho Cố Noãn, đặc biệt là sau khi tiêm thuốc.
Những lần đến tiêm lúc trước đều có Quý Mạc hoặc Cố Viễn Sâm đi cùng, nhưng tin tức tố an ủi của họ - sau khi Cố Noãn trưởng thành - không thể so với những gì Hàn Dương dành cho Cố Noãn được nữa.
Vòng tay của Hàn Dương rất lớn, rất ấm, khiến cho người ta yên tâm, Cố Noãn cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Dương.
Là biểu tình cậu yêu thích nhất, vừa đẹp trai vừa ôn nhu.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cao hứng, Cố Noãn đau đến nửa cái mạng gần như không còn.
Cậu không thể nói gì cả, giọt nước mắt bằng hạt đậu liều mạng rơi xuống.
Có thể là bởi vì vừa phát tiết bất mãn đối Hàn Dương nên Cố Noãn không muốn giả bộ nữa.
Một khi cậu thực sự khóc lên, cậu sẽ giống như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi cọ lên người của Hàn Dương.
Hàn Dương không hề cảm thấy khó chịu, còn kiên nhẫn lau nước mắt và nước mũi cho cậu, ôn tồn dỗ dành cậu.
Tựa như khi còn bé, Hàn Dương không dùng nhiều lời để dỗ dành cậu, nhưng câu nào cũng rất êm tai.
Cố Noãn rất thích như thế này và khi cơn đau dịu đi, cậu cũng không muốn rời khỏi vòng tay của Hàn Dương.
Cậu ngồi thẳng người ôm chặt cổ Hàn Dương, cẩn thận cọ cọ hai má đều là nước mắt của mình lên mặt của Hàn Dương.
Mềm mại, bên tai Hàn Dương là gió ấm, như cuối mùa hạ.
Vội vàng, ngắn ngủi mà dừng lại.
"Tất cả những gì anh nói vừa rồi có phải là thật không?"
Cậu dùng ngón trỏ dụi mắt, lau khô giọt nước mắt trên khóe mi, sau đó buông lỏng tay ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Hàn Dương, dùng ngón tay chọc vào bàn tay anh.
"Có phải thật sự không đi nữa không?"
Bàn tay của Cố Noãn bởi vì đau đớn mà trở nên lành lạnh, cậu tiến tới kéo tay Hàn Dương và lắc lắc theo thói quen.
Hàn Dương cầm lấy, một lúc sau anh đã làm ấm tay cho Cố Noãn: "Thật sự."
Bất kể dùng thân phận gì, gia đình cũng tốt, bạn bè cũng được, hoặc ảo tưởng rằng anh vẫn chưa thoát khỏi dây cương trong lòng cậu cũng không sao...Anh sẽ ở trong khoảng cách mà Cố Noãn có thể nhìn thấy anh nếu cậu muốn.
Câu này chắc chắn là một lời tỏ tình trá hình với Cố Noãn đã yêu sớm.
Trong giây đầu tiên Hàn Dương nói, pháo hoa trong lòng Cố Noãn lại bắt đầu.
Nếu không phải vì lệnh cấm bắn pháo hoa ở Thành phố C, Cố Noãn có lẽ đã muốn đặt một chiếc pháo hoa cỡ lớn ở trước cổng ngay bây giờ.
Bang bang bang, nổ một cái liền sảng khoái.
Cố Noãn trong lòng biết rằng cậu không thể coi câu nói này như một lời thổ lộ được.
Tình cảm của Hàn Dương dành cho cậu có lẽ vẫn chưa đến bước này.
Họ cần ai đó chọc thủng lớp giấy này, và người này không ai khác ngoại trừ chính Cố Noãn.
Trong lòng cậu bị lời thả thính của Hàn Dương chọc đến cao hứng không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn.
"Nói phải giữ lời?"
"Ừm."
Cố Noãn bật cười, tuyến thể không còn đau nữa.
Nhìn thời gian, đúng hai mươi phút, như thường lệ, không hơn không kém.
Đau ít hơn một giây thôi cũng tính là keo kiệt.
Quý Mạc nghe điện thoại xong quay lại, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cố Noãn không biết điều đang nằm trên giường, hai chân chéo nguẩy, trong miệng còn ngậm sữa dâu.
Hàn Dương thì giống như một cô vợ nhỏ, an phận ngồi ở bên mép giường giúp cậu mở một viên kẹo.
"Ba, ba quá chậm."
"Công việc xảy ra chút vấn đề." Hôm nay Quý Mạc thật vất vả để xin nghỉ phép, người đồng nghiệp cùng làm dự án với y lại phạm phải sai lầm lớn.
May là nhờ có Hàn Dương đến, Quý Mạc mới có thời gian ra xe lấy máy tính xách tay để chỉnh sửa dữ liệu, kịp thời xử lý sự cố này.
Quý Mạc nghĩ có chuyện không đúng: "Cố Noãn, ai cho con nằm ăn ở trên giường?"
Mỗi lần bị phụ huynh gọi tên đầy đủ, Cố Noãn như một quả bóng xì hơi.
Cậu nhanh chóng xuống giường đi giày, núp sau lưng Hàn Dương nũng nịu: "Ba ơi, đi nhanh thôi.
Chị y tá đã giục con mấy lần rồi."
Do đặc thù cơ thể của Cố Noãn, các y tá không có cứng rắn đuổi người, còn cho Cố Noãn nghỉ ngơi thêm mười phút.
Các quy trình sau đó đều là những phân đoạn Cố Noãn không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cậu thực hiện kiểm tra tin tức tố định kỳ, bác sĩ Vương dựa theo tình trạng tuyến thể của cậu điều chỉnh lượng thuốc cho cậu trong vòng hai tháng tới.
"Trước mắt tuyến thể không có vấn đề gì, nhưng sự phục hồi của tin tức tố vẫn chưa quá lý tưởng." Bác sĩ Vương liếc nhìn báo cáo khám bệnh trên tay, nói thật, "Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, quá trình này còn khó hơn tưởng tượng.
Vẫn phải tiếp tục tiêm thuốc, cậu có thể kiên trì không?"
Ông đang hỏi Cố Noãn.
Cố Noãn liếc nhìn biểu tình nghiêm túc của Quý Mạc, sau đó nhìn biểu tình cũng đồng dạng nghiêm túc của Hàn Dương.
Trong lòng cậu nhỏ giọng cằn nhằn tôi không kiên trì nổi nữa...!
Nhưng ngoài miệng lại ngoan ngoãn trả lời: "Có thể!"
Bác sĩ Vương gật đầu nhẹ nhõm, không có nhiều Omega có thể kiên trì tiêm thuốc này lâu như vậy, Cố Noãn xem như khá kiên cường.
Tiêm thuốc đã bốn năm, nhưng đáng tiếc hiệu quả lại không đáng kể.
Ông kê đơn thuốc, thuận tiện dặn dò mấy câu cũ rích.
Cố Noãn nghe đến buồn ngủ luôn.
Trước khi đi, Cố Noãn không kìm lòng được, vẫn hỏi: "Bác sĩ Vương, bác vừa nói tuyến của cháu ổn định.
Nếu cháu không tiếp tục uống thuốc và tiêm thuốc thì sẽ như thế nào?"
Khi những lời này được nói ra, Quý Mạc và Hàn Dương đều sững sờ.
Bác sĩ Vương đẩy kính trên sống mũi.
"Với tình hình trước mắt của cậu thì thuốc uống không thể ngừng.
Còn về thuốc tiêm, nếu cậu cảm thấy không có tin tức tố cũng không có vấn đề gì thì có thể ngừng, không có ảnh hưởng gì lớn."
Cố Noãn động lòng như sóng Thái Bình Dương, tiêm thực sự rất đau.
Bác sĩ Vương cười, kiên nhẫn nói: "Nhưng không có tin tức tố, cậu chỉ có thể làm Beta.
Cậu sẽ không được Alpha đánh dấu hoàn toàn và cũng không thể sinh hoạt như một Omega bình thường.
Tôi quả thật đã gặp phải những Omega lựa chọn không tiêm thuốc nữa, cái này là do cậu tự lựa chọn.
"
Nghe vậy, Cố Noãn liếc nhìn Hàn Dương.
Hàn Dương là một Alpha.
Đối với Alpha và Omega, đánh dấu là một mối liên kết rất quan trọng.
Một số người thậm chí sau khi đánh dấu hoàn toàn còn có thể trở thành bạn lữ tâm giao, sống chết không rời.
Cố Noãn đang chơi bàn tính nhỏ trong lòng, cậu nghiến răng, "Vậy thì tiếp tục đi."
Tuy nhiên, những tâm tư của cậu, trong lúc vô tình, đã bị Quý Mạc nhạy cảm phát hiện.
Trên đường về nhà, Quý Mạc lái xe, Cố Noãn và Hàn Dương ngồi ở ghế sau.
Cố Noãn giằng co cả buổi chiều, có chút mệt mỏi dựa vào vai Hàn Dương mê man ngủ thiếp đi.
Hàn Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, trông có vẻ không sợ, nhưng thật ra vẫn luôn quay đầu lại nhìn Cố Noãn.
Sủi cảo tôm đóng gói buổi trưa bị bỏ lại một mình trên ghế phụ, Cố Noãn có lẽ đã sớm quên mất.
Quý Mạc thỉnh thoảng nhìn hai người bọn họ qua gương chiếu hậu, luôn cảm thấy bầu không khí khác hẳn lúc trước.
Rất nhanh, Quý Mạc đưa Cố Noãn đến trường trước.
Cậu miễn cưỡng mở mắt rồi từ từ xuống xe: "Ba, anh, con vào trước."
"Hôm nay đi ngủ sớm một chút, đừng quên uống thuốc!" Quý Mạc mở cửa sổ xe xuống nói.
Cố Noãn quá buồn ngủ, chậm rãi xoay người vẫy tay, "Con biết rồi!"
Chờ Cố Noãn đi xa, Hàn Dương mới tháo dây an toàn, "Chú Quý, cháu cũng xuống xe.
Chú không tiện đường đưa cháu về, chỗ này có xe buýt chạy ngang qua chỗ của cháu."
"Không cần, chú đưa cháu về." Quý Mạc dùng đầu ngón tay gõ gõ vào vô lăng, "Chú có chuyện muốn hỏi cháu."
Hàn Dương yên lặng lắng nghe.
Quý Mạc nghĩ tới nghĩ lui, sau khi lái xe một lúc, y quyết định thẳng thắn, "Liên quan đến chuyện của Tiểu Noãn."
"..."
"Một ngày nào đó tin tức tố của nó sẽ hồi phục, sẽ yêu đương và sẽ kết hôn.
Chú thường nghĩ thằng bé sẽ gặp một Alpha như thế nào." Quý Mạc không cần phải nói quá rõ ràng, y chỉ hy vọng Hàn Dương có thể cho mình một câu trả lời.
Cố Noãn đã trưởng thành và có bí mật nhỏ của riêng mình.
Quý Mạc là bậc cha mẹ, dĩ nhiên không muốn như thế.
Nhưng y nghĩ lại, nếu là một Alpha như Hàn Dương, y thật sự sẽ không phản đối.
Mặc dù Hàn Dương từ nhỏ đã sống ở Cố gia, nhưng Hàn Dương chưa bao giờ coi mình là con ruột của Quý Mạc và Cố Viễn Sâm.
Giữa bọn họ, vẫn luôn bị ngăn cách bởi một thứ gì đó.
Chính vì vậy mà Quý Mạc cảm thấy giữa Hàn Dương và Cố Noãn thực ra không phải là tình cảm anh em, mà là một cặp "trúc mã trúc mã, đôi trẻ vô tư".
Hàn Dương là một người thông minh, anh rất nhanh đã hiểu được ý của Quý Mạc.
Quá mức hiểu chuyện chính là khuyết điểm của Hàn Dương và anh không thể thay đổi được.
Quý Mạc biết rõ điều này, nhưng y lại không ngờ lời nói của Hàn Dương khiến y băn khoăn, nhất thời không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện này như thế nào
Hàn Dương vừa hờ hững vừa khẳng định nói: "Sau này nhất định sẽ có một Alpha rất yêu thương Cố Noãn."
Đối với câu trả lời mơ hồ này, Quý Mạc ngơ ngác, sau đó cười nhẹ: "Ừ, nhất định là như vậy."
Trong xe có một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Hàn Dương cảm thấy trong lòng có một rào cản sâu sắc.
Bây giờ anh không có cách nào an toàn để vượt qua.
......!
Khi xe vượt qua một ngọn đèn giao thông, anh bật lịch trên điện thoại ra xem.
Hai tháng sau, có một ngày được anh đánh dấu sẵn, trong đó ghi một hàng chữ nhỏ: Hàn Vĩnh Niên ra tù..