Đăng vào: 11 tháng trước
Không thể chịu nổi những giọt nước mắt của Cố Noãn, Hàn Dương phải làm theo lời thuyết phục của chú Trương để lên xe.
Cũng chính lúc này, Hàn Dương dường như đã biết tại sao Vương Thịnh lại quan tâm đến Cố gia như vậy.
Đối với cậu từ nhỏ đã sống trong một căn phòng nhỏ lụp xụp, biệt thự Cố gia quả thực giống như một "lâu đài".
Hàn Dương ngẩn ra, gần như ngây ngốc bị Cố Noãn kéo tay đi vào cửa lớn.
Hơi ấm xông thẳng vào mặt khiến Hàn Dương như bước vào một cung điện, một nơi mà cậu thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cậu và Cố Noãn thực sự là người của hai thế giới.
Bốn giờ chiều, Quý Mạc tan sở sớm.
Y lái xe vào biệt thự, vừa xuống xe liền nghe thấy trong nhà có tiếng la hét hưng phấn.
Quý Mạc không biết Cố Noãn đang chơi trò gì, lo lắng bước nhanh vào.
Ngay khi vừa mở cửa, đập vào mắt y là một mô hình máy bay khổng lồ được lắp ghép hoàn chỉnh.
Sau đó là Hàn Dương đang ngồi trên thảm với Cố Noãn, cậu mặc chiếc áo len được bà Trương đan cho, ống quần của cậu đã bị xoắn lên.
Hai má cậu bị hơi ấm hun đến ửng hồng, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn trông đầy cảm xúc.
"Ba!" Cố Noãn hét lên đầu tiên, "Anh của con thật lợi hại, chỉ mới một thoáng mà lắp xong máy bay rồi!"
Hàn Dương nhanh chóng thu lại sắc thái trong mắt rồi mạnh mẽ dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cậu lúng túng đứng dậy, không biết phải đặt hai tay vào đâu, lo lắng nhìn Quý Mạc vì sợ Quý Mạc sẽ trầm mặt xuống.
Vì Hàn Dương không chắc Quý Mạc có chào đón mình đến đây chơi hay không, cậu lo lắng nắm lấy áo khoác và cặp sách đã để sang một bên.
Cố Noãn ôm cánh tay cậu, "Anh ơi, sớm như vậy anh đã phải về sao?"
"Ừm."
Cố Noãn mất mát nói: "Vậy thì anh mang theo máy bay đi.
Đây cũng là một món quà.
Do em đã giúp ông nội chăm sóc vườn để đổi lấy đó."
Làm sao "nhà" của Hàn Dương có thể phù hợp với một mô hình lớn như vậy? Cho dù Hàn Dương thích máy bay đi nữa, cậu cũng không thể lấy.
Nó thuộc về "lâu đài" này, không phải của riêng cậu.
Cậu phân biệt rất rõ ràng.
Hàn Dương từ chối món quà, áo khoác cũng không kịp mặc đã bước ra khỏi nhà trước.
Khi đi ngang qua Quý Mạc, Quý Mạc không thể cảm nhận được tin tức tố của cậu, dường như cậu cố ý đè nén, mùi thơm bạc hà bị bùn đất quấn lấy, một cơn gió thổi ngang cũng bị cản trở lại.
Quý Mạc gọi cậu: "Hàn Dương, mẹ cháu hôm nay có ở nhà không?"
Hàn Dương dừng lại, tự hỏi Quý Mạc hỏi cái này để làm gì.
Nhưng từ câu này, cậu có thể cảm nhận rõ thái độ của Quý Mạc đối với mình rất dịu dàng.
Hàn Dương lắc đầu, "Hôm nay bà ấy có ca trực đêm."
Quý Mạc khẽ mỉm cười, "Vậy trong nhà có cơm tối chờ cháu không?"
Hàn Dương ôm chặt quần áo cùng cặp sách trong tay, không mở miệng được.
Tối nay cậu sẽ bị đói, đồ ăn giấu trong cặp đã hết rồi, nếu Quý Mạc có thể giữ cậu lại ăn tối thì có lẽ đêm nay cậu sẽ có một giấc ngủ ngon.
Cậu không biết xấu hổ đứng đó, chờ đợi câu nói tiếp theo của Quý Mạc.
Nhưng nếu Quý Mạc yêu cầu cậu rời đi, cậu sẽ rời đi ngay lập tức.
Quý Mạc có một thời thơ ấu tương tự như Hàn Dương, y nhạy bén nhìn thấu tâm tư của cậu.
Hơn nữa, Hàn Dương là bạn của Cố Noãn, vì vậy Quý Mạc đã cố ý thuận theo những suy nghĩ cẩn thận của Hàn Dương và nói, "Đây là khu biệt thự.
Không tiện cho cháu về một mình."
"......"
"Cháu có muốn ở lại ăn tối không? Một lát chú sẽ lái xe đưa cháu về." Quý Mạc mỉm cười.
Hàn Dương ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Quý Mạc không hề có một tia châm chọc, chỉ có bầu trời đêm sâu thẳm, không có những vì sao nhưng lại cố gắng bao dung cho cậu.
Cậu ngơ ngác cúi đầu: "...Muốn ạ."
Cậu còn nói thêm: "Cảm ơn ngài."
Tám giờ tối, Quý Mạc chở Hàn Dương đến cổng tiểu khu.
Còn Cố Noãn hôm nay chơi vui đến mệt mỏi, đã sớm ngủ quên dưới sự chăm sóc của Cố Viễn Sâm.
Chỉ là trước khi ngủ nhóc còn kéo tay Hàn Dương mơ mơ màng màng nói: "Anh ơi, ngày mai gặp nha."
Một câu bình thường hết sức bình thường.
Ngày mai gặp.
Chưa từng có ai nói điều này với Hàn Dương, dù là bạn cùng lớp, giáo viên hay cha mẹ trong nhà.
Có vẻ như tất cả các mối quan hệ của cậu đều là của ngày hôm nay và ngày hôm qua, bọn họ và cậu không có ngày mai.
Ngày mai là một chữ đáng mong đợi, Hàn Dương trước kia không có kỳ vọng này, nhưng hiện tại lại sinh ra mấy phần.
Cậu nhìn bàn tay của Cố Noãn, nhỏ nhắn, mềm mại và ấm áp.
Giờ phút này trong lòng Hàn Dương như không thể nhẫn nại nổi nữa.
Một nụ cười yếu ớt, gần như tự nhiên cuối cùng cũng nở ra ở khóe miệng cậu, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp của cậu phi thường ôn nhu.
Đáng tiếc Cố Noãn quá buồn ngủ, mắt nhíu chặt vào nhau, nhóc đã bỏ lỡ nụ cười của Hàn Dương.
Có lẽ con người ta sẽ có nhiều ước muốn viển vông một khi đã được đủ đầy, ấm no.
Hàn Dương nhẹ nhàng bắt tay Cố Noãn, trước đây cậu cũng chưa từng nói những câu như thế này nên giọng run run, "Ngày mai gặp, Cố Noãn."
......!
Ngay trước khi Hàn Dương xuống xe, Quý Mạc đã gọi cậu lại: "Hàn Dương."
Hàn Dương ngồi xuống, chờ Quý Mạc lên tiếng.
"Cháu có muốn rời khỏi căn nhà đó không?"
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Hàn Dương ngơ ngác nhìn y.
Quý Mạc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nói một chút cho Hàn Dương về những điều mà y đã quyết định sau khi thảo luận với Cố Viễn Sâm.
"Ở thành phố kế bên có một trường tư thục, trình độ giáo dục rất tốc, ở đó còn có ký túc xá, nghỉ đông và nghỉ hè cũng có thể ở lại bên đó.
Nếu cháu muốn, chú có thể giúp cháu qua đó học.
Chú sẽ phụ trách học phí và sinh hoạt phí cho đến khi cháu thi lên đại học.
Nếu thành tích của cháu đủ tốt, chú cũng sẽ hỗ trợ cháu đến khi cháu tốt nghiệp đại học."
Y dừng lại một chút, lấy một cái túi giấy từ ghế phụ, trong đó có vài cuốn sách bài tập.
Quý Mạc cởi dây an toàn, xoay người đưa cho Hàn Dương, trên mặt không lộ ra biểu tình, "Đừng vội trả lời chú, cháu cẩn thận suy nghĩ một chút."
"..."
"Chú nghe Tiểu Noãn nói cháu rất thích làm bài tập? Chú đã chọn một số sách, không biết cháu có thích không." Quý Mạc không nhận được phản hồi cũng không lo lắng.
Y nói tiếp: "Quyển đầu tiên có ghi số điện thoại của chú, suy nghĩ xong thì gọi cho chú, chú sẽ liên lạc với mẹ cháu."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hàn Dương nghe Quý Mạc nói nhiều với mình như vậy.
Trong mắt Hàn Dương, Quý Mạc luôn lạnh lùng, trừ Cố Noãn và Cố Viễn Sâm, y hiếm khi nở nụ cười, cả người đều lạnh lùng.
Trong xe có đầy đủ hệ thống sưởi, Hàn Dương bất ngờ rùng mình một cái.
Cậu ôm cái túi giấy đầy ắp này, không thể đưa ra quyết định, cả tim đập liên hồi.
Cuối cùng cậu giả vờ trấn định gật đầu, dự định xuống xe.
Cũng vào lúc này, Quý Mạc nói với cậu, "Cháu vẫn còn nhỏ, đừng luôn cố kiềm chế tin tức tố trên người, sẽ không tốt cho sức khỏe của cháu."
Hàn Dương mím môi, hồi lâu mới mở miệng, "...Cháu không thích nó."
Sau khi nói xong, Hàn Dương đã sẵn sàng để được hỏi tại sao cậu không thích nó.
Thật bất ngờ, Quý Mạc không định hỏi gì cả, chỉ nói: "Khi còn nhỏ chú cũng không thích tin tức tố của chính mình."
"Tại sao?" Lần này đến lượt Hàn Dương đặt câu hỏi.
"Nó đã từng khiến chú cảm thấy đau khổ." Quý Mạc quay sang một bên, "Tin tức tố là thứ cháu không thể vứt bỏ.
Vì không thể tránh khỏi, cháu phải học cách chấp nhận nó".
Không thích nó, nhưng phải chấp nhận nó.
Ở độ tuổi của Hàn Dương, ngay cả khi trưởng thành sớm, có lẽ cậu cũng không thể hiểu hết những lời của Quý Mạc.
Cậu im lặng bước xuống xe, dùng lực thích hợp đóng cửa lại.
Quý Mạc ngồi vào ghế lái và thật lâu cũng không thắt dây an toàn.
Y nhìn theo bóng lưng của Hàn Dương, cho đến khi đối phương biến mất ở cuối ánh đèn đường u ám, y mới cúi đầu kéo dây an toàn lần nữa.
Chỉ chưa đầy vài giây sau——
Cộc cộc cộc—
Là âm thanh của một đứa trẻ đang cố gắng chạy trốn, vào ban đêm còn trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tiếng bước chân còn to hơn giọt nước rơi trên mặt hồ lúc sáng sớm, vừa háo hức vừa hoảng hốt không biết làm sao, kèm theo tiếng thở hổn hển nho nhỏ, sương trắng tụ lại trên không trung tỏa ra.
Dưới ánh đèn đường, Hàn Dương cầm đồ trong tay, hàm răng run run, đứng bất động trước xe của Quý Mạc.
Ngay lúc đó, Quý Mạc thấy chính mình khi còn là một đứa trẻ trong mắt Hàn Dương.
Cảm giác muốn thoát khỏi tuyệt vọng đang dần cạn kiệt.
Đối mặt với khát vọng tự do, những hi vọng trước mắt không đáng để nhắc tới.
Hàn Dương hai mắt đỏ hoe, ướt nước như muốn kết băng trong mùa đông lạnh giá.
Cậu nghiến răng nắm chặt tay.
Khoảnh khắc Quý Mạc bước xuống xe và đối mặt với cậu, cậu buột miệng thốt lên: "Ngài không lừa cháu chứ?"
"Không lừa cháu."
"Ngài thật sự phải giúp cháu thoát khỏi đây."
"Đúng thế."
"Cũng sẽ gánh vác học phí và sinh hoạt phí của cháu."
"Nếu cháu không yên lòng, sợ chú nửa đường bỏ chạy, chú có thể viết cho cháu một bản cam kết."
"Nếu cháu học đại học, ngài sẽ tốn rất nhiều tiền."
"Không thành vấn đề, chú rất có tiền."
Hàn Dương lung tung lau mắt, mu bàn tay ướt đẫm.
Từ đầu đến cuối, ngữ khí của cậu không phải nghi vấn.
Cậu chỉ là bình tĩnh và hy vọng lời của Quý Mạc nói là chắc chắn.
Quý Mạc đến gần, cúi nửa người, đối mặt với Hàn Dương không cao lắm.
Nếu Hàn Dương từ chối Quý Mạc, thì cuộc sống sau này của cậu sẽ chẳng liên quan gì đến Quý Mạc.
Tương tự, với tư cách là ba của Cố Noãn, Quý Mạc sẽ không ngần ngại cắt đứt mối liên hệ giữa Hàn Dương và Cố Noãn vì sự an toàn của con mình.
Nhưng hiển nhiên, Quý Mạc hy vọng Hàn Dương sẽ có một cuộc sống mới, "Trong nhiều trường hợp, cơ hội sẽ không đến lần thứ hai, Hàn Dương, cháu nên nắm bắt cơ hội này."
Một câu nói đơn giản đã nắm lấy trái tim Hàn Dương nhào nặn liên tục.
Cậu không biết mình nên tin vào Quý Mạc hay không và tương lai của mình sẽ như thế nào.
Cậu bối rối và cũng khát vọng, cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu hỏi, "Cháu không biết tại sao ngài muốn giúp cháu? Có phải vì Cố Noãn không? Nhưng cháu, cháu và cậu ấy mới quen biết không lâu."
Tất cả những điều này đều quá đột ngột đối với Hàn Dương.
Quý Mạc không trả lời câu hỏi của cậu, y đứng dậy và nhẹ nhàng nói: "Muộn rồi, cháu về đi, nghĩ xong thì liên lạc với chú.".