Chương 98: - Em tức giận cái gì

Chuyện Ta Không Biết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Du Hân Niệm ngủ một giấc thật thoải mái, mặc dù là ngủ ở ghế sofa nhưng lại vô cùng sảng khoái, ngủ thẳng giấc đến trưa ngày hôm sau mới bị cảm giác đói bụng đã lâu không nhận thức được thúc giục tỉnh. Toàn bộ mỏi mệt đều đã bị quét sạch, trong trí nhớ của nàng sau khi trở lại nhân gian hình như chưa từng có cảm giác thư giãn như vậy.
Nàng cùng Phó Uyên Di đồng thời tỉnh lại, còn chưa kịp nhìn nhau mỉm cười hay e thẹn, đã thấy Ngọc Chi cùng Lâm Cung bay lơ lửng trên đầu các nàng rõ ràng đang nhìn các nàng.
Du Hân Niệm: "......"
Phó Uyên Di: "Các người có sở thích vây xem người khác ngủ sao?".
Ngọc Chi nói: "Hình như có."
Du Hân Niệm và Phó Uyên Di im lặng không nói được lời nào.
Du Hân Niệm hiểu được, nhóm người này đều có một tật xấu, người khác chụp mũ cho các nàng cái gì thì các nàng liền nhận lấy cái đó, dĩ nhiên, hết sức thẳng thắn vô tư, làm cho người chụp mũ ngược lại không nói được gì để chống đỡ. Ngọc Chi như thế, Phó Uyên Di lại càng như thế.
Phó Uyên Di vung tay xua các nàng đi, Du Hân Niệm trở vào trong thân thể Vương Phương đi rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, đoàn người đi xuống nhà hàng ăn điểm tâm.
Dọc theo đường đi Lâm Cung ghé vào vai Phó Uyên Di than thở không ngừng: "Năm đó khi chúng ta cùng nhau rời khỏi Phó gia đã nói như thế nào? Chỉ cần kiếp này vô tận, cậu cùng tớ gắn bó không tách rời. Bây giờ mới được bao lâu! Cậu liền hơn nửa đêm đem bổn vương ra ngoài cửa! Nói chuyện thật giữ lời a!".
Phó Uyên Di hỏi: "Bữa sáng cậu uống cà phê hay sữa? Sữa rất tốt, ngoan ngoãn dậy thì, lớn nhanh một chút."
Lâm Cung: "......"
Cao Kỳ và Lâm Trạch Bạch đã sớm đi xuống nhà hàng, nhưng là ngồi tách ra ăn cơm. Du Hân Niệm tâm tình không tệ, lấy cà phê cùng ngũ cốc, còn có hai miếng thịt giăm-bông cùng một phần bánh ngọt tráng miệng, ngồi vào bên cạnh Lâm Trạch Bạch: "Các cô làm sao vậy? Sao không ngồi cùng bàn ăn?".
Lâm Trạch Bạch nhìn Cao Kỳ ánh mắt lạnh băng: "Tôi có hơi sợ nàng, nàng không nói chuyện cũng không cười. Hơn nữa tôi vừa nghĩ nàng kỳ thực là một thi thể, còn là người của Liễu Khôn Nghi bên kia, cả người tôi liền không được tự nhiên."
Du Hân Niệm nói: "Tôi cũng là thi thể a."
Lâm Trạch Bạch lại không trả lời được. Tuy rằng đều là thi thể, nhưng Du Hân Niệm trông có vẻ gần gũi hơn. Người của Liễu gia có một loại khí thế làm cho người ta không thoải mái.
Cao Kỳ hỏi Phó Uyên Di tiếp theo có phải là quay về thành phố G hay không, Phó Uyên Di nói các nàng còn có việc cần làm, tạm thời chưa quay về. Cao Kỳ đem chìa khóa xe để lại cho nàng: "Chị bảo tôi hộ tống nàng tìm được thân thể, chuyện kế tiếp tôi sẽ không quản." Nàng nhìn Du Hân Niệm nói.
Phó Uyên Di sờ chạm đến chiếc chìa khóa nói cảm ơn: "Vậy cô trở về bằng cách nào?".
"Máy bay."
"Được, chặng đường này cảm ơn cô."
Ngọc Chi hỏi Phó Uyên Di: "Không trở về thành phố G, các cô muốn đi đâu vậy?".
Du Hân Niệm nói: "Tiếp tục thu thập Huyết Tâm. Chúng tôi tìm được tung tích của dì Võ rồi, tôi muốn đến tìm bà ấy."
"Dì Võ, chính là người hầu ở nhà cô trước kia sao?" Ngọc Chi nói, "Vậy cô đối với hai chị em song sinh kia của cô thì sao? Không nghi ngờ bọn họ?".
"Tôi đã xem qua Huyết Tâm của em gái tôi rồi, nàng cũng là người bị hại, thiếu chút nữa táng thân trong biển lửa, chính là dì Võ đã cứu nàng ra ngoài. Nàng sẽ không phải là hung thủ."
"Như vậy......" Ngọc Chi ngồi ở trước một nén nhang thơm, vừa uống sữa vừa suy nghĩ, một lúc sau mới nói, "Vậy em trai cô thì sao? Huyết Tâm của hắn cô còn chưa xem mà."
"Du Nhiên Đông? Cô hoài nghi hắn?" Du Hân Niệm nói, "Nói thật, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng đưa hắn vào trong danh sách đối tượng tình nghi. Hắn chỉ là một đống bùn nhão không nên thân, đừng nói là giết người rồi còn qua mặt được cảnh sát, hắn trước tiên tự mình đỡ tường đứng vững được rồi mới nói đi."
Du Nhiên Đông tính tình như thế nào Du Hân Niệm rất rõ ràng, tâm địa gian xảo của hắn không bộc lộ với người trong nhà, nhưng ở bên ngoài lại là một đống cáo trạng về người chị là nàng đây. Du Nhiên Đông không có bản lĩnh làm người tốt, càng không có bản lĩnh làm người xấu.
Phó Uyên Di vừa ăn bữa sáng vừa nghe Ngọc Chi cùng Du Hân Niệm nói chuyện, không hề lên tiếng.
Lâm Cung cái gì cũng chưa ăn, tâm tình không tốt, trở vào trong thân thể Phó Uyên Di ngủ một giấc no nê.
Cao Kỳ ăn cơm xong liền đi, xe để cho Du Hân Niệm lái.
Phó Uyên Di bảo Lâm Trạch Bạch quay trở về thành phố G, vụ án trước đó tiếp nhận cần phải hoãn lại, nàng trở về sẽ xử lý sau. Hơn nữa lần này tuy rằng là đi tìm người, nhưng không biết còn có tình huống gì đột ngột phát sinh hay không, nàng vẫn nên tránh phiêu lưu mạo hiểm một chút.
Lâm Trạch Bạch nắn bóp cổ tay đau lòng vì vụ giao dịch lớn kia bị thất bại, đành đi mua vé máy bay trở về thành phố G, Du Hân Niệm tò mò: "Cô vừa nhận công việc tiếp theo?".
Phó Uyên Di gật đầu.
"Kết quả bị chuyện của tôi làm chậm trễ sao?"
Phó Uyên Di thực tiêu sái: "Không sao, thất bại thì thất bại, đương nhiên vẫn là chuyện của Du tiểu thư quan trọng hơn."
Lái xe và bơi lội, là hai loại kỹ năng chỉ cần đã học thì sẽ không thể quên được.
Du Hân Niệm 18 tuổi lấy được bằng lái sau đó vẫn luôn lái xe, tuy rằng không có kỹ năng tránh né tập kích cao siêu như Cao Kỳ và Lưu Đình, nhưng lái xe bình thường vững vàng thì không thành vấn đề.
Nàng dựa theo địa điểm mà Liễu Khôn Nghi gửi đến tìm kiếm vị trí thôn Hạc trên bản đồ điện thoại di động, nhưng tìm như thế nào cũng không thấy, trước tiên đành phải đến thôn Trường Thọ ở lân cận, hi vọng ở trong thôn Trường Thọ có thể tìm được manh mối hướng đi đến thôn Hạc.
Có lẽ là do hành trình trước đó đã gặp phải một thôn làng đáng sợ, cho nên nghĩ đến "thôn Trường Thọ" thì hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu Du Hân Niệm chính là một thôn làng nằm giữa màn sương mù xám lạnh, nhà cửa cũ kỹ, đường xá gập ghềnh, cỏ dại mọc dày, một đám người già cả giống hệt như cương thi đi bộ đầy trong thôn.
Thật sự đến được thôn Trường Thọ rồi, từ thật xa đã thấy khách sạn nhà trọ san sát nhau, quán bar đèn màu rực rỡ, cực kỳ náo nhiệt.
Thật đúng là bất ngờ.
Thôn Trường Thọ này trước kia quả thật là một thôn làng nhỏ, nhưng hiện tại thực sự không giống trước nữa.
Hai mươi năm trước, thời điểm dì Võ rời khỏi thôn đi đến thành phố G làm thuê, thôn Trường Thọ vẫn là một thôn nghèo khó trong huyện, muốn cái gì cũng không có, lộ phí gom góp lại từ nhóm thôn dân nghèo khó liên tục ra ngoài làm công cũng không đủ. Nhưng từ sau khi cảnh khu 4A "Không trung thảo nguyên" hơn 10km được khai phá, công tác tuyên truyền rất tốt, dẫn đến một lượng lớn du khách đặt chân đến thôn Trường Thọ, một số văn nghệ sĩ già trẻ lớn bé thì tới tìm sự tinh thuần trong tâm hồn, hiển nhiên cũng kéo theo một nguồn tiền lớn.
Càng ngày càng nhiều khách sạn, nhà khách và nhà trọ thi nhau mọc lên ở thôn Trường Thọ, trưởng thôn của thôn Trường Thọ cũng rất có đầu óc kinh tế, bắt đầu kết hợp với khách du lịch tiến hành tuyên truyền mỹ thực, truyền thống văn hóa của thôn Trường Thọ. Dần dần, thôn Trường Thọ càng ngày càng nổi tiếng, thậm chí còn có người ở vùng khác đến đây mở cửa tiệm kinh doanh, cư trú lâu dài ở nơi "thế ngoại đào nguyên" này.
Đi vào thôn Trường Thọ, Du Hân Niệm các nàng trước hết tìm một điểm dừng chân.
Điều kiện trong thôn khá ổn đối với hai người các nàng vốn ưa thích sạch sẽ ngăn nắp, tìm được khách sạn tốt nhất trong thôn, vẫn kiểu phòng lớn như trước, vẫn mỗi người một phòng ngủ. Phó Uyên Di hoàn toàn tán thành, tươi cười một cách đáng nghi.
Sau khi các nàng mang hành lý vào trong phòng khách sạn xong liền đi ra ngoài, cách khách sạn chỉ vài bước chân chính là một quán bar đường phố, hai người bọn họ một người mang theo Ngọc Chi, một người vác theo Lâm Cung, đi vào quán bar. Ăn nhẹ kèm theo uống chút rượu, Du Hân Niệm hỏi một anh chàng trong quán bar: "Xin hỏi một chút, anh có biết từ nơi này muốn đến thôn Hạc thì đi như thế nào không?".
"Thôn Hạc? Các cô muốn đến thôn Hạc?" Anh chàng kia vừa nghe đến thôn Hạc thì lập tức thu hồi nụ cười công nghiệp của mình, "Hai vị tiểu thư, các cô muốn đến thôn Hạc để làm gì a?".
"Tìm người."
"Đi vào trong đó tìm người? Cô xác định người các cô muốn tìm người còn sống sao?"
Du Hân Niệm nhíu mày: "Có ý gì?".
Anh chàng lắc đầu, tỏ vẻ tận tình khuyên bảo, nói: "Tôi thành thật khuyên các cô một câu, nghìn vạn lần cũng đừng có đến thôn Hạc, rất xui xẻo. Hơn nữa các cô cũng đi không được đâu."
Du Hân Niệm còn muốn hỏi thêm, anh chàng lại không chịu nói, bưng mớ chén dĩa rỗng đi trở vào, Du Hân Niệm muốn gọi thêm chút đồ ăn hắn cũng không sang đây.
"Xem ra thôn Hạc không có trên bản đồ là có nguyên do." Phó Uyên Di vuốt cằm, nhấp một ngụm rượu.
Du Hân Niệm cảm thấy anh chàng kia không phải cố tình đe dọa, có thể là có chút khoa trương, nhưng thôn Hạc khẳng định có chút vấn đề.
Nàng thấy anh chàng kia đang thầm thì nói nhỏ cùng ông chủ, liền nói với Phó Uyên Di: "Tôi đi hỏi một chút, chị chờ tôi trở lại." Nói xong nàng đem túi xách mang bên người đặt lên bàn, bảo Lâm Cung cần khôi phục cứ đi ngủ đi, Du Hân Niệm giao cho Ngọc Chi, "Trông chừng túi xách a."
Ngọc Chi nói: "Yên tâm yên tâm."
Thấy Du Hân Niệm đeo bám không tha, anh chàng kia đang muốn quay đầu rời đi, Du Hân Niệm liền giữ chặt hắn: "Khoan đi a. Thôn Hạc rốt cuộc bị làm sao vậy? Tôi có một người bà con ở tại thôn Hạc. Anh giúp tôi, tôi gọi mười chai rượu cho anh, anh nói thật cho tôi biết đi."
Anh chàng nọ thấy nàng ăn mặc quần áo đắt tiền chắc cũng phải trên chục nghìn, gọi mười chai rượu hẳn là không phải thổi phồng.
Hắn nói: "Tôi thật sự là xuất phát từ lòng tốt. Người bên ngoài các cô không biết, chắc tưởng rằng thôn Hạc cảnh trí cũng giống như thảo nguyên kia? Nơi đó......" Hắn hạ giọng nói, "Người sống đi không được, đi thì phải chết tại đó."
"Còn có loại chuyện này?"
"Đúng vậy a, tôi chưa từng đi, cũng không có ai muốn đi. Mọi người ở thôn Trường Thọ đều nói như vậy. Tôi thấy các cô hai cô gái cũng không có người đàn ông nào đi theo, tìm kiếm kích thích có rất nhiều phương thức, cần gì phải chọn con đường này, đúng không?"
Du Hân Niệm cũng lười giải thích cùng hắn: "Anh có biết đường đến thôn Hạc đi như thế nào không?".
"Nói nhiều như vậy cô sao lại không chịu nghe a, thực sự không thể đi!"
"Anh nói cho tôi biết đường đi là được rồi."
"Không được, gọi một trăm chai rượu tôi cũng không thể làm được chuyện này, đây không phải là hại người sao?" Anh chàng không cùng nàng nói tiếp nữa, bỏ đi.
Du Hân Niệm khó hiểu, thôn Hạc này còn có thể khó đi hơn là Minh phủ sao? Người sống đi không được, lại còn...... Có điều nghe ý tứ trong lời nói của hắn, chuyện thôn Hạc mọi người ở thôn Trường Thọ đều biết, cứ đi lòng vòng trong thôn hỏi thăm thêm, nhất định có thể nghe ngóng được gì đó.
Du Hân Niệm cầm một tô bắp rang đi trở về, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện thôn Hạc, vừa ngẩng đầu thì thấy chỗ ngồi của mình có thêm một người đàn ông, đang cầm chai bia nhìn Phó Uyên Di cười đến ti tiện.
Lông tơ trên khắp người Du Hân Niệm đều dựng đứng lên — đây là ai vậy hả!
"Ha ha ha, cô thật là biết đùa!" Gã đàn ông kia đầu tóc cạo sát, một bên lỗ tai xỏ năm sáu cái khuyên, cười đến mặt mày sáng loáng, "Cô nói cô là thầy bắt quỷ? Bắt như thế nào? Vẽ bùa giấy hay là tạt máu chó?".
Phó Uyên Di cười nói: "Thông thường đều là vẽ bùa giấy, tạt máu chó không phải không được, chỉ là đối với con chó như vậy rất tàn nhẫn, tôi không thích làm như vậy."
"Mỹ nữ ngày nay đều biết nói đùa giống như cô vậy sao? Đại sư bắt quỷ, cô có Wechat không? Để lại tin nhắn nhé? Kết giao bạn bè."
Gã tóc cạo kia lúc lấy ra điện thoại di động chợt cảm giác bên cạnh mình có thêm một người, ngẩng đầu lên, trông thấy một gương mặt hầm hầm đáng sợ.
"Đứng lên." Du Hân Niệm nói, "Vị trí này là của tôi."
Nam tóc cạo cả người run lên lập tức đứng dậy: "Êu, thật không biết chỗ này còn có người, mời ngài mời ngài."
Du Hân Niệm cũng không phải là chán ghét đàn ông, thật ra từ nhỏ đến lớn vây bên người nàng cũng có không ít đàn ông, nhưng cái loại tiểu lưu manh này là loại hình mà nàng chán ghét nhất, đã lôi thôi nhếch nhác lại còn xấu xí, miệng lưỡi láu cá, vậy mà lại còn dám tới gần Phó Uyên Di...... Trong tay mà có một quả bom thì vừa nãy đã nhét vào miệng hắn rồi.
Du Hân Niệm tức giận ngồi xuống, gã đó còn quay đầu lại nhìn, cười đến đặc biệt gian tà. Du Hân Niệm đặc biệt tưởng niệm túi vũ khí của Đồ Tô và Thụy Lộ, hận chính mình không thể đeo một cái trên lưng, lấy ra toàn bộ vũ khí bên trong chăm sóc hắn một trận.
Phó Uyên Di có chút buồn cười: "Em tức giận cái gì."
"Đụng tới thứ dơ bẩn thì tức giận."
"Thật đúng là bom."
"Đúng vậy, một lời không hợp liền nổ tung...... Hửm? Túi xách của tôi đâu?" Du Hân Niệm không thấy túi xách của mình ở trên bàn, lập tức nhìn xuống đất, cũng không có, đứng lên nhìn khắp nơi một vòng, "Không thấy túi xách!".
Phó Uyên Di nhíu mày: "Là gã vừa rồi cầm đi sao?".
Lúc gã tóc cạo kia ngồi xuống đã đem cái túi của chính mình đặt lên trên túi xách của Du Hân Niệm, cố tình bắt chuyện phân tán sự chú ý của Phó Uyên Di, lúc cầm túi bỏ đi, cầm theo cả túi xách phía dưới.
Du Hân Niệm lập tức bùng nổ: "Ngọc Chi đâu! Bảo nàng trông chừng túi xách, kết quả bóng dáng cũng không thấy!".
Du Hân Niệm phóng lên chạy vội ra ngoài, gặp gã tóc cạo đứng cách đó hơn hai mươi mét đang lục lọi túi xách, ngoảnh đầu nhìn thấy nàng thì lập tức cất bước bỏ chạy.
Du Hân Niệm không nói hai lời trực tiếp xông lên, Phó Uyên Di ở phía sau gọi nàng: "Đừng đuổi theo, mất thì mua lại thôi, em cũng không có giấy tờ gì ở bên trong."
Du Hân Niệm quay đầu nói lớn: "Phải! Nhưng Hồn Nguyên Ngọc ở bên trong a! Hồn Nguyên Ngọc!".
Hồn Nguyên Ngọc? Phó Uyên Di vừa nghe, lập tức đánh thức Lâm Cung, đuổi theo.