Chương 70: - Cô năm nay bao nhiêu tuổi?

Chuyện Ta Không Biết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chuyện Trần Xu tới mãnh liệt, đi đột ngột, Du Hân Niệm toàn tâm toàn ý chỉ muốn thu thập Huyết Tâm của Trần Xu, lại không ngờ có thể vào thời khắc như vậy lấy được đến tay.
Nàng nghĩ rằng chính mình có thể nảy sinh lòng thương hại, thế nhưng nàng không có, nàng đã bắn ra một phát nhanh chóng và chuẩn xác, lấy ra Huyết Tâm của Trần Xu.
Ánh mặt trời rực rỡ ban trưa chiếu rọi xuống tòa cao ốc Quốc Thái Kim Điển, khi Du Hân Niệm trở lại văn phòng cứ ngỡ như một ngày đã trôi qua, không ngờ lúc này chỉ vừa mới giữa trưa. Thời điểm đẩy cửa vào Lâm Trạch Bạch không có làm cơm, mà đang ngồi ở bàn làm việc của Phó Uyên Di xử lý công việc hàng ngày, đưa lưng về phía ánh mặt trời nhìn các nàng.
"Đã trở về? Không mang tôi đi theo ăn nhà hàng Nhật 1500 một bữa, nhưng tôi lại rất chăm chỉ chân thành giúp các cô lừa gạt người khác. Lấy ơn báo oán tôi hôm nay không thèm nấu cơm." Lâm Trạch Bạch ngồi ở trên ghế xoay vòng vòng.
Phó Uyên Di đi tới sờ đầu nàng: "Tháng này cho cô thêm một vạn tiền thưởng, đi nấu cơm đi thôi."
Lâm Trạch Bạch hai mắt sáng lên, xoay một vòng thuận thế bật thẳng người dậy, chạy về hướng phòng bếp: "Cô nói đấy nhé, nếu nuốt lời tôi hạ độc cô!".
Phó Uyên Di xua được Lâm Trạch Bạch đi rồi, nhìn Du Hân Niệm có vẻ mỏi mệt, liền tự mình đi đun cà phê.
Sau khi bưng hai tách cà phê tới thì nói với Du Hân Niệm: "Đi lên lầu thôi, chúng ta lấy Huyết Tâm của Trần Xu ra xem."
Ngọc Chi và Lâm Cung cũng muốn xem, các nàng đối với chuyện của Trần Xu cũng có chút hứng thú.
Đoàn người đi lên lầu tiến vào phòng sách, đem toàn bộ màn cửa trong phòng sách đều kéo lại, biến nó thành rạp chiếu phim tư nhân.
Bóp vỡ Huyết Tâm của Trần Xu, một mùi tanh nồng nặc lập tức tràn ngập toàn bộ phòng sách, ghê sợ tới mức Ngọc Chi đánh rơi cả miếng khoai tây chiên trong tay, vội vã bịt chặt mũi.
Lâm Cung tựa vào đỉnh đầu Phó Uyên Di, nhìn huyết mạc chậm rãi thành hình, hình ảnh vừa hiện lên đầu tiên chính là mẹ của Trần Xu nằm trên ghế sofa, hình ảnh được phóng đại rất nhiều lần.
Quá rõ ràng, đây chính là ký ức sâu sắc nhất của nàng khi Huyết Tâm bị lấy đi, chính là cảnh tượng mẹ nàng qua đời do cảm xúc chủ quan của nàng khuếch đại ra.
Một loạt ký ức về mẹ nàng giống như đèn kéo quân lũ lượt hiện lên, mẹ nàng khi thì bộ mặt dữ tợn, khi thì ôn nhu hòa ái, thứ duy nhất không đổi chính là một thân quần áo hàng hiệu của bà ấy, luôn ưỡn thẳng sống lưng, dáng vẻ thướt tha.
Về Tư Minh Khải, về Vương Hằng Bảo, về chuyện nàng tham ô công quỹ, ký ức tựa như chiếc hộp Pandora trong lòng nàng, sau khi mở ra là bao nhiêu thứ muôn hình vạn trạng không thấy đáy.
Du Hân Niệm chống cằm xem, trong lòng có chút sốt ruột. Nàng đánh đổi hai tháng thời gian để lấy được Huyết Tâm của Trần Xu, vẫn luôn cảm thấy trên người nàng ta có manh mối quan trọng. Thế nhưng mấy năm nay nàng ta đã trải qua biết bao nhiêu sự kiện phong phú kỳ lạ, đối với chuyện của hơn 5 năm trước có thể nào đã không còn ấn tượng quá sâu hay không?
Vẻ mặt đầy sát khí của Tư Minh Khải bỗng nhiên biến mất, trong Huyết Tâm của Trần Xu xuất hiện một địa điểm vô cùng quen thuộc.
Du Hân Niệm tinh thần khẽ chấn động, Phó Uyên Di nói: "Đây là cánh cửa sân sau nhà cô?".
"Đúng vậy!"
Trần Xu cuối cùng vẫn không cô phụ niềm hi vọng của nàng.
Vào cái đêm mà Lưu Khả giật dây Trần Xu đi đến Du gia tính thuyết pháp một trận, Trần Xu bị cho leo cây đợi ở cửa sân sau nhà Du Hân Niệm hơn mười phút, Lưu Khả vẫn không xuất hiện. Nàng lấy điện thoại gọi cho Lưu Khả, nhưng điện thoại của Lưu Khả đã tắt máy.
Nàng liếc nhìn thời gian trên điện thoại, 11 giờ 11 phút, đó là một con số dễ nhớ mà cũng mang chút tà quái.
Trần Xu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu thì thấy cánh cửa sân sau được mở ra, người hầu của Du gia là dì Võ đi ra. Bà ấy cầm trong tay một chiếc túi, không biết muốn đi đâu, Trần Xu chỉ nhìn thoáng qua sau đó chuyển dời tầm mắt.
Du Hân Niệm hết sức tập trung: "Đã trễ như thế dì Võ còn định đi đâu? Bà ấy không nên ra ngoài giữa khuya như vậy."
Phó Uyên Di nói: "Cứ xem tiếp đi."
Trần Xu không đợi Lưu Khả nữa liền lái xe rời đi, sau đó cũng không quay trở lại Du gia lần nào nữa. Ngày hôm sau nhận được điện thoại của Lưu Khả, Trần Xu còn chưa kịp mắng nàng, chợt nghe nàng nói: "Du Hân Niệm đã chết! Nàng và ba mẹ nàng đều đã chết! Du gia tối hôm qua cháy lớn...... Cô, cô biết không?".
Trần Xu nói không biết, Lưu Khả hỏi lại: "Người không phải là cô giết chứ?".
"Tôi có bệnh hay sao mà giết nàng." Trần Xu nói, "Nếu tôi có bản lĩnh lớn như vậy thì người đầu tiên tôi giết chết chính là mẹ tôi!".
Lưu Khả líu ra líu ríu cảm thán một hồi, nói: "Không chừng là có liên quan đến chuyện nàng phóng hỏa hại Khương Cầm, thật sự là đạo trời luôn luân hồi nha!".
Du Hân Niệm rất muốn chửi thề một câu, nhưng đành nhịn xuống.
Phó Uyên Di vỗ vỗ lưng nàng, muốn cho nàng hạ hỏa một chút.
Du Hân Niệm thực ra rất phiền chán người khác tiếp xúc thân thể với chính mình, nhưng Phó Uyên Di luôn luôn thích động tay động chân, vậy mà lại không khiến nàng thấy phiền.
Ký ức của Trần Xu lại bắt đầu hỗn loạn về mặt thời gian, từng hình ảnh không liên tiếp nhau nhưng lại gắn kết với nhau, làm cho người ta có chút khó hiểu. Những chuyện khắc sâu trong ký ức nàng thật đúng là không ít, nhưng chuyện mà Du Hân Niệm muốn nhìn thấy thì lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Trong ký ức của Trần Xu không thể không có Du Nhâm Tuyết. Nàng nằm trong đội ngũ Du gia tham dự vào cuộc đấu tranh nội bộ ở tập đoàn, tuy rằng tham ô công quỹ nhưng hẳn là đã vì Du gia mà làm không ít việc. Vì sao......
Hình ảnh trên huyết mạc có chút mơ hồ, Trần Xu hình như đang ngồi trong xe của mình.
"......Phải, phía Lô Mạn quả thực là đang tìm người, nàng muốn an bài người của mình đến đảm nhận chức vị quản lý nhà hàng Trung Hoa. Theo ý kiến cá nhân tôi, chức vị này rất trọng yếu, nhất định phải nắm bắt. Ừm, được......"
Nhắc tới Lô Mạn, lực chú ý của Du Hân Niệm một lần nữa được tập trung.
Trần Xu ngẩng đầu liếc nhìn, mấy tòa nhà cũ nát giữa màn đêm, đây là tòa nhà thuộc học viện thể dục thể thao? Nhà của Khương Cầm?
Trần Xu một bên vừa "ừ ừ ừ", một bên vừa nhìn túi xách đang đặt trên đùi mình.
"A? Tìm dì Võ trở về?" Trần Xu đột nhiên nói, "Bà ấy không phải đã bị cô đuổi về quê nhà rồi sao? Sao lại còn muốn tìm trở về...... Ai, tôi không phải...... Được được được, tôi không hỏi nữa, tôi giúp cô tìm được chưa? Cô có địa chỉ nhà bà ấy chứ? Hả? Không có, tôi đây làm sao mà tìm a......"
Dì Võ? Chẳng lẽ người mà nàng đang nói chuyện điện thoại chính là......
"Được rồi, tôi hiểu rồi, cứ để tôi giải quyết. Ừm."
Trần Xu cúp điện thoại, ánh mắt dừng lại ở màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi vừa kết thúc.
Ba chữ "Du Nhâm Tuyết" rõ ràng trước mắt.
Đột nhiên một cái bóng đen từ giữa tầm nhìn của nàng thoáng hiện qua, nàng ngẩng đầu nhìn, Khương Cầm rơi xuống ở bãi cỏ phía trước, "Bịch" một tiếng, thân thể tan nát.
Trần Xu bị cảnh tượng này làm cho thất kinh hồn vía mãi một lúc lâu không thể nhúc nhích, những người đang ngồi ngoài nhìn thấy mà trong lòng cũng chấn động không nói nên lời. Cũng bởi vì Trần Xu nhận lời nhờ vả của Lưu Khả đến đưa cho Khương Cầm số tiền "bù đắp" cuối cùng, vừa trùng hợp với thời điểm Khương Cầm nhảy lầu, mới khiến cho Trần Xu đối với cuộc trò chuyện lần này có ấn tượng sâu sắc.
"Vậy là Trần Xu cùng em gái cô quả thực có liên hệ ngầm." Phó Uyên Di nói, "Du Nhâm Tuyết bảo nàng hỗ trợ tìm người hầu trở về, cô cảm thấy là vì nguyên nhân gì?".
Du Hân Niệm nhìn Phó Uyên Di, trầm mặc.
Phó Uyên Di biết trong lòng nàng đã có đáp án, chẳng qua là không muốn đối mặt, không muốn nói ra miệng.
"Để tôi nói thay cô vậy." Phó Uyên Di nói, "Giả dụ, tôi chỉ là giả dụ em gái cô chính là hung thủ, sau vụ án giết người đó người hầu ở Du gia bị sa thải, rất có khả năng là bởi vì bà ấy đã nhìn thấy cái gì rồi, là nhân chứng mấu chốt. Du Nhâm Tuyết sa thải bà ấy chính là muốn làm cho nhân chứng vụ án biến mất mà không phải phí sức không gây đổ máu."
Lâm Cung nói: "Vậy thì tại sao không trực tiếp giết chết người hầu luôn chứ? Như vậy thì xem như hoàn toàn bịt miệng được người hầu này rồi a."
"Cô cũng nói, 'luôn'. Du gia vừa mới phát sinh thảm án, cảnh sát nhất định vẫn còn đang điều tra, nếu như lúc này người hầu cũng chết, cảnh sát chắc chắn sẽ lập tức đổ dồn nghi ngờ vào những người sống sót ở Du gia. Đây chính là vạch áo cho người xem lưng, sợ người khác không chú ý đến nàng."
Lâm Cung gật gật đầu.
Phó Uyên Di tiếp tục nói: "Theo như Trần Xu nói thì người hầu đã bị sa thải, bất luận là bà ấy thật sự bị ép buộc rời khỏi thành phố G, làm cho cảnh sát tìm không thấy chứng cứ, hay là sau khi xảy ra chuyện vì để bảo toàn tính mạng của bản thân nên có suy nghĩ trốn chạy, dù thế nào đi nữa thì Du Nhâm Tuyết lúc này lại bảo Trần Xu hỗ trợ tìm bà ấy trở về, mục đích có khả năng nhất chính là vì vụ án mạng của Du gia đã qua đi một khoảng thời gian dài, vụ án này đã biến thành án khó giải, mà hung thủ cảm thấy đây là thời điểm nên –"
Du Hân Niệm cúi thấp đầu, tiếp lời: "Giết người diệt khẩu, hủy diệt chứng cứ."
"Rất có khả năng." Ngọc Chi chợt nói tiếp, bộ dáng giống như nhà trinh thám thông minh đại tài, "Người hầu kia nhất định là đã nhìn thấy chứng cứ mấu chốt nào đó, cảm thấy chính mình còn tiếp tục ở lại đó chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng nên mới chạy trốn, mà em gái cô muốn tìm bà ấy trở về, lại không tự mình đi tìm, để cho một người ngoài cuộc như Trần Xu đi tìm, vì cái gì? Nhất định là muốn nhân lúc bà ấy không hề phòng bị trở tay không kịp mà hạ thủ."
Lâm Cung nói: "Nếu như muội muội nàng là hung thủ muốn giết người hầu diệt khẩu, thì tại sao lại tìm Trần Xu, mà không thuê một sát thủ chuyên nghiệp thuần thục đi làm chuyện này?".
Ngọc Chi bị Lâm Cung làm cho cứng họng, nghẹn một hồi lâu cũng nói không ra được nguyên do: "Tôi chính là cảm thấy em gái nàng rất khả nghi. Nếu như chị gái không chết, ba mẹ không chết, hiện tại cũng không tới lượt nàng tranh đoạt quyền lợi gia tộc trong tập đoàn cùng Lô Mạn, nàng là người trực tiếp hưởng lợi nhiều nhất trong hung án của Du gia! Còn có em trai cô nữa!" Ngọc Chi nói, "Em trai cô cũng rất khả nghi! Hắn cũng là người hưởng lợi! Có ai giết người mà không phải vì lợi ích? Chuyện không có lợi thì ai mà làm? Huống hồ còn là chuyện phiêu lưu lớn như vậy."
Du Hân Niệm mệt mỏi nói: "Em gái tôi từ nhỏ đến lớn vẫn đều rất ngoan ngoãn, cũng rất hiếu thuận, tôi không cảm thấy nàng là hung thủ."
Ngọc Chi tiếp tục châm dầu vào lửa: "Có rất nhiều chuyện cô không biết nhưng đến cuối cùng đều biến thành sự thật."
Phó Uyên Di nhìn Ngọc Chi, đặc biệt hứng thú hỏi: "Chưa bao giờ thấy Ngọc Chi tiểu thư tích cực thảo luận chuyện này đến như vậy, cảm giác trong lời nói của cô có ẩn ý, có biết chút gì thật sao?".
Ngọc Chi bị Phó Uyên Di nhìn đến có chút luống cuống, vội nói: "Tôi...... Chính là trực giác. Nói ra suy nghĩ của chính mình mà thôi."
"Nga, là vậy a."
Nói thật Ngọc Chi rất sợ Phó Uyên Di, nhìn bộ dáng Phó Uyên Di tựa như luôn đi guốc trong bụng người khác liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Hung thủ nhất định là người thân quen với Du gia, đã loại trừ Lưu Khả và Trần Xu, Huyết Tâm của Lô Mạn rất khó lấy vào trong tay, mà những người còn lại, mợ nàng thì không có bản lĩnh này, người hầu thì không có động cơ gây án. Vậy còn có thể là ai?
Không thể phủ nhận, hai đứa em song sinh của nàng cũng giống như Lô Mạn, hiềm nghi rất lớn. Mà cả ba người đều là đối tượng mà nàng không muốn hoài nghi nhất.
Nàng thực không ngờ Du Nhâm Tuyết thật sự có qua lại cùng Trần Xu, thậm chí còn để cho Trần Xu giúp nàng làm việc. Mà người hầu bị sa thải cũng quá đột ngột. Tình cảm giữa Du Nhâm Tuyết và dì Võ vốn luôn rất tốt, không có lý do gì mà tại thời điểm trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy lại đuổi bà ấy đi.
"Bước tiếp theo cô tính làm thế nào?" Phó Uyên Di hỏi Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm nắm Hồn Nguyên Ngọc, nói: "Tiếp tục thu thập Huyết Tâm."
Nàng chỉ còn không đến 15 tháng, thời gian càng ngày càng gấp rút, mà chân tướng vẫn như trước bị chôn giấu bên trong mây mù. Cũng may là phạm vi hung thủ đã thu nhỏ lại.
Sau khi xem xong Huyết Tâm của Trần Xu, Lâm Trạch Bạch vừa lúc gọi các nàng xuống ăn cơm.
Du Hân Niệm không có khẩu vị, Phó Uyên Di đưa cho nàng dĩa rau: "Cô nhìn cô xem, cũng đã gầy thành cái dạng gì rồi, Phương Phương mà biết sẽ đau lòng, về sau tôi làm sao còn có thể gọi cô là tiểu mập mạp được nữa? Tranh thủ ăn một chút đi, Tiểu Bạch nấu cơm cũng không phải dễ dàng."
Du Hân Niệm nhìn Phó Uyên Di, sao lại cảm thấy cô gái này toàn thân đều tỏa ra tình thương của mẹ vậy nhỉ?
Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Phó tiểu thư, cô là người, đúng không?".
"......Sao lại hoài nghi vấn đề này nữa rồi?"
"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
Phó Uyên Di rất thản nhiên trả lời: "28 tuổi."
Du Hân Niệm nhẩm tính, năm nay 28 tuổi, hơn 5 năm trước nàng ấy chưa tới 23 tuổi...... Nói cách khác Phó Uyên Di kỳ thực nhỏ tuổi hơn nàng một chút......
Du Hân Niệm lại càng không có khẩu vị ăn cơm.
Ăn xong bữa trưa Du Hân Niệm nói muốn ra ngoài, Phó Uyên Di hỏi nàng đi đâu, nàng nói phải về Quân Duyệt Đế Cảnh nhìn xem.
"Lại muốn theo dõi? Lúc này theo dõi hai đứa em của cô?" Phó Uyên Di vừa nói xong, điện thoại di động chợt vang lên, âm thanh tự động báo tên người gọi: "Nghiêm đội trưởng."
"Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại một chút đã." Phó Uyên Di tiếp điện thoại, chuyên tâm lắng nghe Nghiêm đội trưởng nói chuyện, sắc mặt có chút ngưng trọng.
"Thật sao...... Đã biết. Nhưng bây giờ tôi có chút việc, ngày mai tôi sẽ đến chỗ các anh một chuyến."
"Làm sao vậy?" Lâm Cung đợi Phó Uyên Di thật lâu, lập tức nhận thấy bầu không khí bất thường, "Nghiêm đội trưởng bên kia lại xảy ra chuyện lớn sao?".
Phó Uyên Di gật đầu, nói: "Mới đây xảy ra ba vụ án mạng cổ quái, nạn nhân không hiểu tại sao cơ thể suy kiệt mà chết. Nghiêm đội trưởng cảm thấy chuyện này có khả năng là do ác quỷ gây ra, nhờ tôi đến xem."
"Vì sao cô phải đợi ngày mai mới đi? Chuyện đáng sợ như vậy." Du Hân Niệm hỏi.
Phó Uyên Di nói: "Cùng cô đến Quân Duyệt Đế Cảnh sau đó tôi sẽ đi."
"Đừng. Chuyện của cô quan trọng hơn, nếu cô trễ nãi không chừng sẽ lại có thêm nhiều người bị hại. Tôi không có việc gì, Ngọc Chi đi theo tôi, tôi cam đoan sẽ không tùy tiện hành động, tôi chỉ nhìn từ xa thôi." Du Hân Niệm nói, "Tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, cô đừng lo lắng."
Phó Uyên Di nói: "Lâm Cung, cậu cũng đi theo đi."
Lâm Cung: "Hả?".
Du Hân Niệm nói: "Không được, Lâm Cung là ánh mắt của cô, nàng không đi theo cô tôi sẽ không yên tâm. Phó tiểu thư, tôi đi rồi sẽ trở về. Chờ tôi đi một chuyến trở về sẽ trực tiếp đến tìm cô."
Phó Uyên Di lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.