Chương 77: - Du Hân Niệm nhìn thấy người trước mắt mình suýt chút nữa rơi lệ

Chuyện Ta Không Biết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Con quỷ kia mất đi ý thức, lắc lư rơi xuống, Du Hân Niệm đem Tiểu Hoàng bế trở về:
"Ngươi không sao chứ?"
Tiểu Hoàng đặc biệt vô tội nhìn nàng, đột nhiên le lưỡi ra, vui vẻ vẫy đuôi.
Du Hân Niệm nhìn bộ dáng này của nó xem ra là không có việc gì. Nhớ lại vừa rồi nó dũng cảm nhảy ra, có phần xúc động. Trước kia nàng cũng không có tình cảm gì cho lắm đối với mấy con vật lưu lạc này nọ, nàng không thích chúng nó vừa dơ bẩn lại mang theo vi khuẩn, nhưng hiện tại...... Nàng xoa đầu Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng liền phát ra thanh âm vô cùng thỏa mãn, Du Hân Niệm chọc vào gáy của nó:
"Xem ngươi tiền đồ thế này. Đi theo ta là được rồi, ta có quen biết một vị sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền, tuy rằng không đáng trông cậy cho lắm, nhưng nàng đã từng nói là có biện pháp làm cho kiếp sau tốt đẹp hơn, chờ chúng ta tìm được nàng, nhờ nàng an bài cho ngươi kiếp sau tìm được một gia đình an ổn."
Tiểu Hoàng dĩ nhiên nghe không hiểu lời của nàng, nàng cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại Ngọc Chi.
Mọi cảm xúc trong lòng chợt dâng lên.
Du Hân Niệm tiếp tục bay từ từ về phía con đường nhỏ, vừa rồi con quỷ kia chẳng biết từ đâu xuất hiện đã khiến cho nàng đề cao cảnh giác. Trong xã hội loài người, một người cho dù có vi phạm pháp luật, thông thường cũng sẽ lựa chọn thời gian, địa điểm để xuống tay, đám đông người cho Du Hân Niệm cảm giác an toàn, nàng cũng không cảm thấy đi ở trên đường sẽ trở thành mục tiêu của phần tử tội phạm. Nhưng bọn quỷ lãng du ở nhân gian thì không giống vậy, bọn chúng có lẽ không bị ảnh hưởng bởi số đông con người, lại đối với đồng loại giống như hổ đói rình mồi, chẳng hạn như tên dã quỷ vừa rồi.
Du Hân Niệm tập trung lực chú ý, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía xung quanh, cảnh giác xem còn có cái gì đang tiếp cận nàng nữa không.
Trên con đường nhỏ ngay cả một ánh đèn yếu ớt cũng không có, nhưng có đường đi thì chứng tỏ gần đây chắc chắn có thôn làng.
Du Hân Niệm nắm lấy Tiểu Hoàng bay là đà phía trên con đường, bay một hồi lâu cũng không thấy chiếc xe nào chạy ngang qua.
Tự nhiên lại có chút đói bụng...... Du Hân Niệm sờ sờ bụng, cảm giác như ăn một chén cơm đã là chuyện của đời trước, bụng khẽ kêu lên. Lâm Cung vẫn luôn ghét bỏ Ngọc Chi thân là nửa quỷ mà cũng biết đói, trước kia Du Hân Niệm rất đồng tình với Lâm Cung, nhưng hiện tại nàng lại muốn đứng về phe Ngọc Chi.
Thật sự sẽ đói a!
Đã một thời gian dài chưa từng tồn tại dưới hình thể linh hồn, nàng quả thực không thể tưởng tượng được là bao lâu nữa mới có thể trở lại trong thân thể Vương Phương, cùng với việc trở lại thân thể Vương Phương thì sau đó nàng sẽ phải trải qua cảm giác buồn nôn khó chịu như thế nào — đương nhiên, tất cả những chuyện này đều phải dựa vào thực tế là nàng còn kịp thời gian để trở về.
Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một tràng âm thanh bánh xe nghiền nén đá vụn, có xe!
Du Hân Niệm phấn khởi quay đầu lại, ánh sáng từ đèn xe thiếu chút nữa rọi lóa mắt nàng, không chút do dự, chiếc xe kia đang lao thẳng về phía nàng!
"A –" Du Hân Niệm theo bản năng kinh hoảng, đầu xe, tấm kính chắn gió, một nam một nữ, ghế xe, thùng xe, gần như chỉ trong một giây đã lần lượt xuyên qua thân thể nàng......
Du Hân Niệm hoang mang đứng tại chỗ, mồ hôi rịn ra toàn thân.
Chiếc xe kia chạy tới hơn 50 mét nữa, từ từ giảm tốc độ, dừng lại ở ven đường.
"Gâu gâu!" Tiểu Hoàng hướng Du Hân Niệm sủa, Du Hân Niệm cố trấn định tinh thần, mang theo nó nhẹ nhàng bay qua.
Người phụ nữ ngồi ở ghế phó lái đẩy bung cánh cửa xe Mazda ra, phát điên giậm chân trên con đường bùn lầy, la hét: "Trời ạ! Sao lại bị hư ở chỗ này! Xong rồi! Xong rồi xong rồi xong rồi!".
Du Hân Niệm nhìn thấy người phụ nữ kia đội mũ, mặc một chiếc áo khoác rất dày, trông giống như là dân du lịch tới đây.
Người đàn ông ngồi ở vị trí điều khiển mặc cùng kiểu y phục nhưng khác màu cũng bước xuống xe, dùng sức đá một cước vào cánh cửa xe: "Tôi đã bảo lấy chiếc xe Jeep mà đi! Cô lại cứ muốn lấy chiếc Mazda không hay ho này! Mẹ nó...... Đây là đâu vậy a, bị hư ngay chỗ này." Người đàn ông túm lấy chiếc mũ lông trên đầu mình kéo xuống quăng ngược vào trong xe, nói với người phụ nữ, "Hiểu Lâm, cô thử khởi động máy lại xem, điện thoại của chúng ta đều thử xem có mở lên được không."
"Tôi cũng đã thử tám trăm lần rồi, mở không được mở không được anh nghe không hiểu tiếng người hả? Bảo anh mang theo cục sạc pin anh không mang theo, lại còn đem dây sạc đưa cho Lạc Thanh Lữ, anh như vậy mà còn muốn đi leo đỉnh Everest? Cho anh chết giữa đường." Hiểu Lâm mắng chửi hắn xối xả, người đàn ông kia cũng không chịu yếu thế:
"Mắng tôi có thể giải quyết vấn đề sao? Con đường này không phải là cô chỉ sao? Không có bản đồ thì đừng có chỉ đường mù quáng, chạy đến vùng thôn dã hoang vu bị lạc đường thì trách tôi?" Người đàn ông giở nắp xe phía trước lên dùng đèn pin rọi vào nhìn, "Bỏ cô lại chỗ này làm thức ăn cho chó hoang."
Đối phương bước lên đá một cước vào mông hắn, hắn quay đầu ra vẻ muốn đánh lại, Hiểu Lâm liền ưỡn ngực: "Đến, đến, anh đánh một cái thử xem, Vương Trí Dũng anh có bản lĩnh thì đánh ở đây nè."
Vương Trí Dũng trừng mắt nhìn nàng, không so đo nữa, bỏ lại một câu: "Đồ phụ nữ đanh đá."
Người tên Hiểu Lâm kia còn muốn ồn ào, Vương Trí Dũng dựng mở nắp xe phía trước lên: "Nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi nơi này đi! Giờ này là mấy giờ rồi, Cát Hiểu Lâm đêm nay cô muốn ngủ ở ven đường sao? Xe chạy tới có thể nghiền nát cô!".
Cát Hiểu Lâm cũng biết mắng hắn chính là lãng phí thời gian, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, chạy đến thùng xe phía sau, lấy ra chiếc balô to đùng của nàng, kêu Vương Trí Dũng: "Cầm đèn pin của anh đến đây!".
Vương Trí Dũng cầm đèn pin đi qua soi giúp nàng: "Cô tìm cái gì?".
"Tôi nhớ là trong balô của tôi có một tấm bản đồ......"
Hai người cứ như vậy cùng đứng ở phía sau xe tìm bản đồ, hai thân mình hợp lại che kín toàn bộ ánh sáng từ đèn pin.
Du Hân Niệm lơ lửng ở trên đầu bọn họ rất muốn nhắc nhở bọn họ, trước tiên nên bật đèn xi nhan phía sau xe lên, bằng không trong khung cảnh tối lửa tắt đèn này một chiếc xe nào đó chạy tới có thể đụng bay các ngươi.
Đôi tình nhân này vẫn là mạng lớn, giữa đêm khuya khoắt, trước sau vẫn không có chiếc xe nào chạy qua con đường này.
Cát Hiểu Lâm cuối cùng cũng lôi ra được một tấm bản đồ nhăn nhúm, hai người đứng ở ven đường nhìn xem.
"Tìm được chưa? Đèn pin cũng sắp hết pin rồi!" Vương Trí Dũng thúc giục.
"Tôi xem không hiểu lắm......" Cát Hiểu Lâm chỉ vào bản đồ, vẻ mặt ngây ngốc, "Chúng ta là từ đâu tới đây mới được?".
Vương Trí Dũng dùng sức giật lại bản đồ, tấm bản đồ suýt chút nữa bị hắn xé rách: "Cô ngốc a!? Chúng ta từ thành phố A tới đây! Mới đi bao lâu mà cô lại không nhớ được?!".
"Anh la hét làm cái gì, tại sao tôi cái gì cũng phải nhớ chứ?"
"Đây cũng không phải chuyện gì khó nhớ, tôi muốn quên mà còn quên không được!"
"Rồi rồi rồi anh lợi hại nhất, vậy anh lại đây xem, chúng ta hiện tại đang ở đâu? Nên đi như thế nào?"
Vương Trí Dũng cũng mờ mịt, nhìn bản đồ, rồi lại nhìn bốn phía, không phát hiện cột mốc đường nào cả.
"Chỗ này là ở hướng nào a?"
Du Hân Niệm vươn đầu ra đưa mắt xuyên qua giữa cổ của hai người bọn họ, nhìn chằm chằm bản đồ.
Nếu như bọn họ thật sự từ thành phố A lái xe đến đây, vậy thì nơi này cách thành phố G ít nhất hơn 1000km. Du Hân Niệm ngẩng đầu nhìn trời, trận mưa lớn đã ngừng, mây trôi đi trăng lại hiện ra, ngay cả những ngôi sao cũng xuất hiện. Du Hân Niệm vội vàng tìm kiếm chòm sao Đại Hùng, sau khi xác định được sao Bắc Đẩu thì dựa theo hình dạng "cán muỗng" mà xác định sao Bắc Cực, cũng xác định được đó chính là hướng bắc.
Cát Hiểu Lâm nói: "Anh xem, đi về hướng bắc hẳn là phải đi huyện Đãng Tuyền này, nơi đó tệ nhất chắc cũng có một cái nhà khách. Không xa lắm a, tại sao chạy suốt mấy tiếng đồng hồ mà còn chưa tới?".
Du Hân Niệm nhìn thấy đầu xe của bọn họ đang quay về hướng nam......
Vương Trí Dũng đang ngẩng đầu nhìn sao trời, cân nhắc hồi lâu rồi nói: "Chúng ta hẳn là đi ngược đường rồi, vừa rồi mưa to quá nhìn không rõ phương hướng, hướng bắc hẳn là ở phía sau, đi tới phía trước không phải huyện Đãng Tuyền, để tôi xem lại bản đồ."
Cát Hiểu Lâm nản lòng thoái chí, cũng lười phát cáu, ngồi xuống ở ven đường: "Đêm nay đành ngủ ở đây thôi."
Vương Trí Dũng vất vả dùng đèn pin sắp hết pin xem bản đồ, hừ một tiếng, nói: "Ngủ ở đây cô không sợ có quỷ sao."
Cát Hiểu Lâm rất đúng lúc hắt xì một tiếng khiến cho chính mình cũng phải sợ, vội ngồi thẳng lên dáo dác nhìn xung quanh, con đường bùn đất hoang vắng một bên là vách núi đá, một bên là vực thẳm, bên dưới vực là một mảnh rừng rậm tối đen kéo dài vô tận.
"Anh đồ hèn hạ! Đừng dọa tôi!" Vừa mới nói xong, một cơn gió lạnh từ phía sau lưng nàng vù vù thổi tới, thổi đến nàng cũng không dám nói chuyện nữa.
"Tên khốn kiếp Vương Trí Dũng...... Tôi cảm giác, cảm giác nơi này ngoại trừ chúng ta ra, còn có người khác......" Tự mình dọa mình chính là chuyện dễ gây kinh hoảng nhất, Cát Hiểu Lâm co rụt người lại không dám nhúc nhích.
Du Hân Niệm cũng lập tức nổi lên cảnh giác, quay đầu nhìn xung quanh xem có phải thật sự lại có dã quỷ xuất hiện hay không.
"Gâu?" Tiểu Hoàng kêu lên một tiếng, xoay đầu nhìn nàng.
Du Hân Niệm lúc này mới nhớ ra, cũng đúng a, dĩ nhiên là có quỷ, nàng chính là quỷ.
"Thật sự, ở cái chỗ này hơn nửa đêm vắng lặng như tờ, tôi mà là tội phạm giết người thì nhất định cũng sẽ đem thi thể đến đây chôn giấu......" Vương Trí Dũng vẫn tiếp tục dọa Cát Hiểu Lâm, Cát Hiểu Lâm chịu không nổi, nhảy vào trong xe định thử khởi động lại xe.
Vương Trí Dũng cười đến nghiêng ngả: "Cho cô nhát gan, ha ha ha, cho dù có quỷ thì tôi một đấm đánh chết một con, cô sợ cái gì."
Không nghĩ tới động cơ xe thật đúng là bị Cát Hiểu Lâm ép buộc lại bắt đầu có động tĩnh, Vương Trí Dũng hò reo leo lên xe, Du Hân Niệm cũng vội vàng theo sau, tính bắt chước Ngọc Chi, quá giang một đoạn đường.
Vương Trí Dũng cảm thấy so với quay đầu xe lại chạy thêm mấy tiếng đồng hồ thì chẳng thà tiếp tục chạy tới phía trước, trên bản đồ cho thấy hướng chính nam có một cái thôn nhỏ, có lẽ sẽ tìm được trạm xăng và chỗ để nghỉ ngơi. Du Hân Niệm ôm Tiểu Hoàng ngồi phía sau xe, lúc xe sắp lăn bánh nàng có chút khẩn trương. Sẽ không bị bỏ lại khỏi xe chứ...... Ngọc Chi có thể làm được thì nàng nhất định cũng có thể làm được.
Du Hân Niệm tập trung lực chú ý, xe gầm gừ nổ máy, Vương Trí Dũng một cước đạp ga, Du Hân Niệm cùng chiếc xe tiến về phía trước!
Du Hân Niệm suýt khóc vì xúc động, chưa bao giờ cảm thấy đi nhờ xe là một chuyện tuyệt vời đến như vậy.
Vương Trí Dũng cùng Cát Hiểu Lâm hát vang suốt trên đường đi, Du Hân Niệm cũng ngân nga hát theo, làm cho Tiểu Hoàng cũng sủa gâu gâu gâu theo nhịp điệu, tựa như đang có một bữa tiệc nhỏ trong chiếc xe Mazda này.
Xe chạy như bay trên con đường nhỏ, phía trước dần dần xuất hiện đèn đường.
"Hey?" Cát Hiểu Lâm đột nhiên kêu lên, "Có người."
Vương Trí Dũng và Du Hân Niệm chăm chú nhìn, thiếu chút nữa làm cho chính mình cũng bị dọa sợ.
Bên dưới ngọn đèn đường phía trước có người đàn ông mặc trường bào cổ quái, giống như âm hồn đứng ở đó, ôm trong tay là cái gì đó giống như da người!
"Mẹ kiếp!" Vương Trí Dũng cả kinh thiếu chút nữa bị lệch tay lái, "Cái quỷ gì vậy!".
Cát Hiểu Lâm siết chặt lấy cánh tay Vương Trí Dũng, nhìn chằm chằm người nọ, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ nó, đúng là đồ thần kinh, mặc áo đạo sĩ, trong tay là một hình nhân bằng giấy!".
Đạo sĩ kia nhìn thấy có xe chạy tới, lại chậm rãi mà đi ra giữa đường. Đường rất nhỏ hẹp chỉ vừa đủ một chiếc xe chạy, Vương Trí Dũng vội vàng thắng xe. Xe dừng lại trước mặt đạo sĩ, Vương Trí Dũng ló đầu ra mắng: "Làm gì vậy hả! Không muốn sống nữa sao?!".
Đạo sĩ có gương mặt dơ bẩn cùng nhiều nếp nhăn, trên đầu còn vương chút tàn tro, mười đầu móng tay đều dính đầy bùn đen, trên mặt lại mang theo ý cười, cười đến mức giống hệt như búp bê giấy được trang điểm dày đậm trong tay hắn.
"Xin chào, tôi tên là Khổng Hữu Minh, mới vừa ở trong thôn phía trước làm lễ cúng bái xong, đi bộ về nhà không ngờ lại lạc đường, có thể xin nhờ hai vị giúp đỡ một chút được không? Cho tôi đi nhờ một đoạn đường?"
Cát Hiểu Lâm thấy hắn toàn thân dơ bẩn lại cổ quái, không muốn cho hắn lên xe, nhưng Vương Trí Dũng ngẫm nghĩ, hơn nửa đêm thế này trên con đường vắng ngay cả bóng dáng một con quỷ cũng không có, đạo sĩ này cũng đáng thương, bây giờ mà không cho hắn đi nhờ, phỏng chừng hắn thực sự sẽ ôm búp bê giấy của hắn ngủ giữa núi hoang.
"Ông muốn đi đâu?" Vương Trí Dũng hỏi.
Du Hân Niệm vừa nghe, Vương Trí Dũng này dường như đang muốn đồng ý, thân là quỷ nàng không khỏi có chút sợ sệt.
"Này......" Cát Hiểu Lâm định ngăn cản, Khổng Hữu Minh liền lên tiếng:
"Hai người đi đâu thì cứ cho tôi đi nhờ đoạn đường đó, tôi chỉ cần tìm được nhà khách ở một đêm là được. Mùa đông rất lạnh, tôi lớn tuổi ở bên ngoài ngủ qua đêm sợ là chịu không nổi."
"Được, ông lên xe đi." Vương Trí Dũng nói.
"Cảm ơn cậu!"
Lúc Khổng Hữu Minh mở cửa lên xe, Cát Hiểu Lâm thực khó chịu, Vương Trí Dũng thấp giọng nói: "Người ta cũng gặp khó khăn a."
Khổng Hữu Minh kéo theo hình nhân giấy của hắn mở ra cửa sau xe, Du Hân Niệm ôm Tiểu Hoàng lui về bên kia.
Khổng Hữu Minh đem hình nhân giấy đặt ở trên đùi mình, mỉm cười ngồi vào bên cạnh Du Hân Niệm, nhìn phía trước.
Hắn hình như nhìn không thấy mình...... Du Hân Niệm nãy giờ vẫn cảnh giác đạo sĩ này, Khổng Hữu Minh không hề liếc nhìn nàng một lần nào.
Nghĩ cũng phải, tuy rằng Phó Uyên Di nhóm thần côn kia hết lần này tới lần khác đã làm đảo điên nhận thức vốn có của nàng về thế giới này, nhưng làm người hai mươi bốn năm Du Hân Niệm cũng hiểu được, đại đa số những đạo sĩ thế này chỉ là một ngón nghề, giả danh lừa bịp sống qua ngày, không chắc là thật sự có thể bắt quỷ. Nhìn trang phục và đạo cụ này của hắn, phỏng chừng cũng là từ lễ tang trong thôn đi ra.
Xe lại một lần nữa chuyển động, trong đêm khuya tiến về phía trước. Vương Trí Dũng có chút mệt nhọc, đành phải cùng Khổng Hữu Minh nói chuyện phiếm để xua tan cơn buồn ngủ.
"Đạo trưởng, ông thuộc môn phái nào vậy a? Sao lại giữa đêm ôm búp bê giấy đứng ở ven đường? Cũng may là gặp được tôi tốt bụng, bằng không thì không ai dám cho ông lên xe."
Khổng Hữu Minh mỉm cười nói: "Tôi không môn không phái, nếu như phải gán cho tôi một cái ngành nghề, thì đại khái giống như là người quét đường vậy. Ừm, nói theo thời nay, thì gọi là cleaner."
Cleaner? Du Hân Niệm nghe đến danh xưng này sao lại cảm thấy có chút quen thuộc?
Vương Trí Dũng ha ha cười lớn: "Còn chơi cả tiếng Anh nữa, cleaner......"
Khổng Hữu Minh vuốt ve hình nhân giấy trên đầu gối hắn, giống như đang vuốt ve sủng vật: "Hình nhân giấy này chính là bảo bối của tôi để hành tẩu giang hồ."
"Hành tẩu giang hồ? Đi khắp giang hồ quàn linh cữu và mai táng sao?" Cát Hiểu Lâm cũng giễu cợt.
"Cứ cho là vậy đi." Khổng Hữu Minh cười ha hả, tiếng cười này vang vọng trong xe, vừa quỷ dị vừa tràn ngập âm mưu.
Tiểu Hoàng bỗng nhiên từ trong lòng Du Hân Niệm giãy dụa vùng lên, toàn thân đầy lông đều run lên, hung dữ nhe răng, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ đáng sợ, bất ngờ hướng đến đạo sĩ kia sủa không ngừng.
Tiểu Hoàng sủa làm Du Hân Niệm hoảng hốt, cái đầu của hình nhân giấy gục xuống dựa về hướng Du Hân Niệm bên này, một đôi mắt được vẽ ngoáy bằng mực nước lại trông giống như của người sống, nhìn chằm chằm nàng.
Khổng Hữu Minh vẫn nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Hình nhân giấy này của tôi đối với người thường mà nói thì chỉ là một tờ giấy, nhưng đối với một vài thứ dơ bẩn mà nói, rất lợi hại đấy."
Vương Trí Dũng hỏi: "Thứ dơ bẩn? Ông là nói quỷ sao? Thật sao? Phép thuật lợi hại như thế nào chứ?".
Khổng Hữu Minh nói: "Tôi nói rồi, người sống không có cơ hội chứng kiến được sự lợi hại của nó, nhưng mà......"
Du Hân Niệm đột nhiên nhớ tới lời nói của Ngọc Chi, cleaner, chính là những người bắt quỷ ở Nhân giới, bán cho Minh phủ đổi lấy tiền!
Khổng Hữu Minh không hề báo trước bất chợt quay đầu sang, chạm trán ánh mắt cùng Du Hân Niệm, một ánh đèn tỏa rọi vào khuôn mặt hắn, khiến vẻ tươi cười của hắn trông giống như cơn ác mộng: "Nhưng mà, cô thì có."
Du Hân Niệm ôm Tiểu Hoàng liều mạng lao ra khỏi xe, điên cuồng chạy trốn ngược hướng xe chạy.
Khổng Hữu Minh nâng hình nhân giấy trên đùi mình phóng ra ngoài cửa kính xe, hình nhân giấy tựa như một quả đạn pháo bay đến trước mặt Du Hân Niệm, vèo một tiếng khựng lại, đưa lưng về phía nàng. Hình nhân giấy xoay người lại, liền biến thành Khổng Hữu Minh.
Vương Trí Dũng và Cát Hiểu Lâm sợ ngây người, đạo sĩ biến mất rồi? Hắn đạp thắng xe dừng lại, xuống xe nhìn hướng đằng xa, chỉ thấy Khổng Hữu Minh đang nổi lơ lửng giữa không trung, không biết đang nói chuyện với ai.
"Nhất định là lừa bịp......" Cát Hiểu Lâm thiếu chút nữa ngồi bẹp trên mặt đất.
Khổng Hữu Minh từ trong tay áo trường bào rộng thùng thình rút ra một thanh kiếm gỗ, tay chà xát bên hông hé ra một lá bùa, dùng kiếm gỗ đâm thủng lá bùa, lá bùa bốc cháy hừng hực.
"Nghiệp chướng — chạy đi đâu!" Khổng Hữu Minh cầm kiếm đâm tới, Du Hân Niệm giữ chặt lấy Tiểu Hoàng đang muốn lao ra ngoài, nghiêng người tránh thoát được đòn tấn công của đối phương. Khổng Hữu Minh lại liên tục vung ra mấy đường kiếm đều bị đối phương tránh thoát.
Khổng Hữu Minh kinh ngạc.
Kiếm thuật tệ hại thế này mặc dù mang theo ngọn lửa phô trương thanh thế nhưng lại không có chút uy hiếp nào đối với Du Hân Niệm, chỉ là công phu mèo cào, nếu như trong tay Du Hân Niệm có thanh kiếm hoặc là có thể đem Tiểu Hoàng dựng thẳng lên làm vũ khí, thì đã sớm chém đứt xương sườn của hắn một trăm tám mươi lần rồi.
"Vị đạo trưởng này." Du Hân Niệm định thử nói đạo lý với hắn, lâu rồi chưa có cơ hội sử dụng loại kịch thoại này, "Tôi thật sự là quỷ, nhưng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì gây hại đến người sống. Tôi chỉ là lạc đường, đi ngang qua nơi này, vẫn là xin đạo trưởng nương tay."
"Hừ, con quỷ nào cũng giỏi nhất chính là hoa ngôn xảo ngữ." Khổng Hữu Minh thu kiếm lại, vung mũi kiếm vứt lá bùa đi, nhưng rồi lại lấy ra một túi bùa, "Nói cho cô biết một chân lý, lời nói của quỷ, tuyệt đối không thể tin tưởng."
Du Hân Niệm nhìn thấy túi bùa kia hình dáng vô cùng giống với túi bùa treo trong xe của Trần Xu. Nếu như Lâm Cung và Ngọc Chi đều không thể trốn thoát khỏi túi bùa này, nàng chắc chắn cũng sẽ trúng đòn!
Khổng Hữu Minh cởi bỏ miệng túi bùa, phóng tới nhắm ngay Du Hân Niệm!
Du Hân Niệm muốn đào tẩu, thế nhưng lực hút của túi bùa quá lớn khiến cho nàng lùi lại mỗi ba bước!
"A –"
Ngay tại khoảnh khắc Du Hân Niệm sắp bị hút vào trong túi bùa, miệng túi bùa bỗng nhiên co rụt lại, toàn bộ lực hút đều biến mất, Du Hân Niệm ở trong không trung trở mình lộn nhào, bỗng nhiên rơi vào trong lòng một người.
Làn tóc dài quét qua khuôn mặt Du Hân Niệm, Du Hân Niệm hoa mắt choáng váng cùng cực chỉ ngửi được một mùi hương quen thuộc, đồng thời nghe được tiếng chuông trên cổ mình.
Không thể tin được hai mắt mình, thời điểm Du Hân Niệm nhìn thấy rõ ràng người ở trước mắt mình thì suýt chút nữa rơi lệ.
"Vì sao lần nào tôi cũng xuất hiện đúng lúc như thế?" Phó Uyên Di nhìn người trong lòng mình, cười nói.