Chương 5: - Mỗi một người bên cạnh nàng đều có thể là hung thủ

Chuyện Ta Không Biết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên trong xe cực kỳ yên lặng, người tài xế thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vị hành khách ngồi bên cạnh, sợ nàng sẽ làm ra hành động cổ quái nào đó.
Từ lúc lên xe vị hành khách này sắc mặt đã trắng bệch, trên cổ có một đường hằn sưng đỏ nhìn thấy mà ghê người. Mới vừa rồi nàng giống như là bị radio dọa cho khiếp sợ, cứ liên tục truy vấn người tài xế: "Hiện tại là năm 2016 sao? 2016?".
Thân mình người tài xế hơi lùi lại phía sau: "Đúng là năm 2016...... Tiểu thư, cô có ổn không?".
"Cô khẳng định? Đã qua năm năm rưỡi?"
"Tiểu thư, hay là trước tiên chúng ta đến bệnh viện xem sao?"
Sau đó vị hành khách này liền ngừng nói.
Nếu như không phải là tất cả mọi người cùng liên hợp lại âm mưu lừa gạt mình, vậy thì thời gian năm năm rưỡi kia đâu? Ký ức trong đầu nàng vẫn dừng lại ở thời điểm "ngày hôm qua", nói vậy mọi người trên thế giới này đều đã trải qua gần hai nghìn ngày đêm rồi.
Du Hân Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi này là thành phố G, từ cây ngô đồng bên đường, tiệm cà phê ở góc phố, biển báo giao thông cùng với tên của các tòa cao ốc, nàng có thể kết luận như thế. Nhưng nơi này đã không còn là thành phố G mà nàng quen thuộc nữa rồi, một tòa cao ốc mới toanh cùng với khu văn phòng xa lạ nhắc nàng rằng năm 2016 cũng không phải một âm mưu. Nó là thật sự tồn tại, mà Du Hân Niệm chính là một kẻ thảm hại bị thời gian ruồng bỏ.
Hai nắm tay nàng siết chặt, toàn thân run rẩy.
"Tiểu thư, cô có lạnh không?" Bác tài xế chung quy là một người tốt bụng, điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, "Nhìn sắc mặt cô rất kém, thật sự không đi bệnh viện?".
Du Hân Niệm thấp giọng nói: "Không cần, cảm ơn."
Chạy lên cầu lớn, cách Quân Duyệt Đế Cảnh cũng chỉ có 5km. Con đường ven biển vẫn như trước rực rỡ ánh đèn, nàng đã từng khởi động trực thăng bay lên từ chỗ này, trông xuống toàn bộ thành phố G. Những ngọn đèn tựa như huyết mạch của thành phố G, từ đó mang theo khí thế dồi dào hùng mạnh trải dài.
Ma xui quỷ khiến nàng quay đầu lại về phía bờ biển kia, đó là nơi rộng lớn xa hoa nàng thường ngồi làm việc. Bờ biển kia chính là tiêu điểm của thành phố, là khu trung tâm phồn hoa sầm uất, mà trước kia tòa cao ốc của tập đoàn khách sạn Lotus luôn đứng sừng sững giữa nơi đó. Chỉ cần ở vị trí đủ cao, từ phương hướng nào của thành phố G cũng có thể nhìn thấy được mấy chữ lớn "Lotus". Lotus là niềm kiêu hãnh của Du gia, thậm chí là niềm kiêm hãnh của thành phố G.
Giống như bao nhiêu chuyện phát sinh trong mấy tiếng đồng hồ này khiến nàng không cách nào tiếp nhận được, "Lotus" cũng không may mắn ngoại lệ, nó đã biến mất.
Ánh đèn trên cầu chiếu rọi lên khuôn mặt Du Hân Niệm không ngừng thay đổi màu sắc, thế nhưng biểu cảm của nàng tựa như đã bị đóng băng, không hề biến hóa.
Nàng biết rõ là không thể chạy qua được cánh cổng của Quân Duyệt Đế Cảnh, nàng gõ lên cửa sổ của chốt bảo vệ, nói nàng muốn tìm đến chủ nhân của căn biệt thự số 8.
"Căn số 8?" Bảo vệ nói, "Xin hỏi tên của ngài."
Du Hân Niệm có chút do dự, nói: "Tôi là Hứa Thi." Hứa Thi chính là bạn gái của Du Nhiên Đông em trai nàng.
Bảo vệ bảo nàng đợi, đi trở vào trong chốt gọi điện thoại cho Du gia. Du Hân Niệm nghe được thanh âm người tiếp điện thoại là Du Nhiên Đông: "Gì? Nàng sao? Nàng đến làm gì? Được rồi, để cho nàng vào đi."
Bảo vệ cúp điện thoại cho phép Du Hân Niệm đi qua, còn tốt bụng nói: "Bên trong rất rộng, căn số 8 cũng khá xa, để tôi đưa cô đi."
"Được, cảm ơn anh."
Bảo vệ khởi động xe điện chở theo Du Hân Niệm chạy vào bên trong. Đối với Du Hân Niệm chính là một đêm trôi qua, nhưng cảnh sắc ở Quân Duyệt Đế Cảnh lại suy tàn không ít. Không biết có phải là do thời tiết hay không, hàng cây trơ trụi cùng những mảng cỏ xanh thưa thớt nhìn qua giống như bị che phủ bởi một tầng bụi đất, đèn đường lẻ loi tĩnh lặng, ngay cả những căn biệt thự cũng trở nên cũ kỹ.
Du Hân Niệm nhận ra người bảo vệ này, nàng đã từng vì chút vấn đề xe cộ mà nổi giận với hắn, nhưng đối phương vẫn rất lễ độ rất chuyên nghiệp chỉ khách khí mỉm cười. Sau đó vì áy náy nên Du Hân Niệm đối với khuôn mặt hắn có chút ấn tượng.
"Ai da, đã lâu không đến đây." Du Hân Niệm dùng ngữ điệu tùy hứng lẩm bẩm, "Biệt thự ở đây cũng thật đẹp, thoáng cái đã nhiều năm như vậy, cũng không biết Du gia đại tiểu thư đã trưởng thành đến thế nào rồi."
Bảo vệ ngờ vực nhìn nàng, hỏi: "Tiểu thư, cô tới tìm Du gia đại tiểu thư?".
"Ừm, làm sao vậy?"
"Thật ngại nhiều chuyện một chút, cô là gì của nàng?"
"Tôi là chị họ của nàng."
"Chị họ?" Bảo vệ rõ ràng quét ánh mắt qua người nàng, liền dừng xe lại, "Cô là chị họ của nàng mà sao lại không biết nhà nàng đã xảy ra chuyện?"
Du Hân Niệm vốn dĩ muốn khai thác vài chuyện từ người bảo vệ này, liền tiếp tục truy vấn: "Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?".
"Du gia đại tiểu thư đã chết nhiều năm trước rồi."
Du Hân Niệm giật mình: "Đã chết?".
Bảo vệ không cùng nàng tiếp tục đề tài này nữa, bước xuống xe: "Cô ở chỗ này chờ một chút, tôi gọi người Du gia đích thân đến đón cô đi."
Bảo vệ ngay từ đầu nhìn cách ăn mặc của nàng đã có điểm hoài nghi, tự xưng là chị họ của Du gia đại tiểu thư lại không biết Du tiểu thư đã chết. Lỡ như mang tới cửa một người kỳ quái, hắn cũng chịu trách nhiệm không nổi.
Hắn đi qua một bên dùng bộ đàm liên lạc với đồng nghiệp, nhờ người đó gọi điện thoại cho căn số 8 để hỏi rõ ràng.
Nghe nói chính mình đã chết, Du Hân Niệm toàn thân cứng đờ, gần như lục lọi lấy ra điện thoại di động gõ tìm tên của chính mình. Tên của nàng có chút đặc biệt, ít bị trùng lặp nên cũng dễ dàng tìm ra. Nàng biết nếu như nàng thật sự đã chết thì trên mạng nhất định có tin tức về chuyện này.
Bảo vệ vừa thấp giọng nói chuyện vừa hướng ánh nhìn về phía nàng, nàng tìm kiếm trong chốc lát cuối cùng cũng hiện ra kết quả:
"Đêm qua, thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Lotus, Du Hân Niệm chết thảm tại nhà riêng, hung thủ phóng hỏa đốt thi thể, hiện trường cực kỳ thê thảm. Cảnh sát đang dốc toàn lực truy tìm hung thủ. 08-06-2011"
"Ba thành viên của Du gia chết thảm trong nhà, Du Phong cùng vợ Bạch Hi và con gái lớn Du Hân Niệm bị chôn vùi trong biển lửa. 08-06-2011"
......
"Chủ tịch tập đoàn Lotus, Du Phong cùng với con gái Du Hân Niệm bị giết, công cuộc điều tra vẫn chưa có tiến triển, cảnh sát đối với vụ án này đều không có phát ngôn. Vụ án này sẽ trở thành án chưa giải quyết? 12-06-2011"
"Thiên kim tiểu thư Du Hân Niệm của Du thị là người đồng tính luyến ái ham mê vật chất? Một người bạn thân tiết lộ tính xấu của nàng, 'Thường xuyên mang bạn bè bên cạnh ra trút giận, chính là một nhị thế tổ ngang tàng không hơn không kém.' 13-06-2011"
......
Du Hân Niệm còn chưa kịp bấm vào xem kỹ nội dung, chỉ nhìn tiêu đề tin tức thôi đã khiến tay chân nàng run lên, cố gắng đè nén cơn giận.
Mình đã chết? Ba mẹ cũng đã chết? Ngày 8 tháng 6...... Chính là sau sinh nhật mình một ngày, cho nên đúng là vào sinh nhật hôm đó đã xảy ra chuyện.
Vậy Nhiên Đông và Tiểu Tuyết đâu? Đúng rồi, lúc nãy ở chốt bảo vệ là Nhiên Đông tiếp điện thoại, hắn còn sống, vậy còn Tiểu Tuyết?
Trở thành án chưa giải quyết? Lẽ nào đến bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ? Hung thủ là ai? Là ai muốn giết chúng ta, phóng hỏa? Nhà bị đốt?
Hung thủ là ai? Là ai? Đêm đó đã xảy ra những gì?
Vô số vấn đề giống như sao đầy trời hiện lên trong đầu nàng, nàng cố hết sức nhớ lại đêm đó bị giết rốt cuộc là xảy ra những gì, nhưng mà trí nhớ của nàng chỉ dừng lại ở thời điểm nàng lảo đảo đi vào trong gara, còn toàn bộ những chuyện phát sinh tiếp theo sau đó đều bị chặt đứt, vỡ nát, không còn sót lại chút gì.
Nếu nói ở thời điểm nàng ý thức được chính mình "tạm thời" mượn thân thể của Vương Phương nàng chỉ là có chút sợ hãi cùng kích động, vậy thì hiện tại nàng hoàn toàn không biết phải làm sao nữa. Ba mẹ, nguồn hậu thuẫn vững chắc nhất của nàng đã bị kẻ hung tàn kia phá hủy, tựa như tòa cao ốc "Lotus", biến mất khỏi vị trí nổi bật nhất của thành phố G. Những thứ quan trọng nhất đều đã biến mất, mà nàng cũng đã không còn là nàng nữa.
Cả đời Du Hân Niệm lần đầu tiên lâm vào trạng thái lo âu và mê man cực độ.
Một chiếc xe từ xa chậm rãi chạy đến, Du Hân Niệm không biết biểu cảm trên mặt mình hiện tại ra sao, vô thức chậm rãi ngẩng đầu. Khi nàng nhìn thấy rõ chiếc xe đó, ánh mắt trong phút chốc ngưng tụ.
Chiếc xe này nàng rất quen thuộc, biển số xe đối xứng nhau — đây là xe của Lô Mạn.
Lô Mạn ngồi ở vị trí điều khiển, nàng ấy một chút cũng chưa từng thay đổi, vẫn là kiểu tóc đó vẫn là diện mạo đó. Đây chính là Lô Mạn của nàng, nàng ấy đến để tuyên cáo toàn bộ những chuyện này đều là giả!
Lô Mạn liếc mắt một cái nhìn về hướng nàng, sắc mặt không chút thay đổi rồi thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng chuyển động tay lái muốn chạy lướt qua bên người nàng.
Du Hân Niệm trở nên sốt ruột, nhanh chân bước lên, Lô Mạn hai hàng lông mày hơi nhếch lên đồng thời gấp rút đánh tay lái, suýt nữa thì xảy ra va chạm.
Thời khắc này nhìn thấy Lô Mạn, nước mắt của Du Hân Niệm suýt nữa trào ra. Lúc phát sinh biến cố người trước tiên nàng nghĩ đến là ba mẹ, đó là gia đình của nàng nguồn cội của nàng, nhưng khi thành trì vững chắc đó bị phá hủy, mà diện mạo của chính bản thân mình cũng hoàn toàn thay đổi, trên đời này còn có một người nhất định sẽ tin tưởng nàng.
Cho dù năm 2016 là thật, cho dù toàn bộ thế giới này đều không nhận ra nàng, nàng rất vững tin là Lô Mạn sẽ nhận ra được nàng. Tính tình của nàng, thói quen của nàng, chỉ có người yêu mới ăn ý hiểu được từng bí mật nhỏ của nàng...... Cho dù chuyện hoang đường nhất trên đời này có phát sinh ở trên người nàng, Lô Mạn vẫn có thể tin tưởng nàng. Nàng cần Lô Mạn!
Lô Mạn cách tấm kính xe nhìn thấy một người xa lạ với vẻ mặt khẩn thiết có chút dữ tợn, hai hàng lông mày liền nhíu lại. Đây không phải là vẻ ôn nhu mà Du Hân Niệm từng quen thuộc, trong ánh mắt an tĩnh kia hàm chứa sự xa cách và lạnh nhạt.
Nhưng mà Du Hân Niệm có lòng tin, chỉ cần để cho các nàng hai người với nhau, nói vài câu, Lô Mạn nhất định có thể nhận ra nàng!
"Được, được, tôi đã biết." Bảo vệ trông thấy tình huống bên này, buông bộ đàm đi tới, "Tôi nói, vị tiểu thư này......"
Du Hân Niệm đang muốn mở miệng nói gì đó với Lô Mạn thì chợt có một cô gái từ ghế lái phụ ló đầu ra, "Cô làm sao vậy? Có đụng trúng không?".
Nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, vẻ tươi cười sắp mở ra của Du Hân Niệm liền đổ sụp.
"Không đụng trúng." Lô Mạn trả lời chắc chắn, ánh mắt lại dời khỏi khuôn mặt Du Hân Niệm.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy? Thật nguy hiểm!" Tương Tranh Thanh căm tức nhìn Du Hân Niệm, vuốt vuốt ngực Lô Mạn, "Không làm chị sợ chứ?".
Lô Mạn mỉm cười lắc đầu, đạp chân ga, rời đi.
Lô Mạn dứt khoát rời đi như vậy giống như đem Du Hân Niệm vứt bỏ trên mặt đất. Nàng lảo đảo cố đứng vững, ánh mắt vẫn bám theo đuôi xe của Lô Mạn, không còn chút khí lực nào để dời bước.
Đột nhiên trong trí nhớ hiện lên một hình ảnh.
Sinh nhật kỳ lạ, một đêm tràn ngập những âm mưu ngấm ngầm, Lô Mạn không giống như ngày thường mọi việc đều thuận theo ý nàng, nàng ấy thậm chí không nể mặt nàng mà tức giận.
Trước khi rời đi Tương Tranh Thanh đang ngồi trên xe Lô Mạn, từ trong xe tối mờ trưng ra vẻ tươi cười ám muội rồi từ từ biến mất.
Thời điểm nàng bỏ mạng, có phải hay không bạn gái thân yêu của nàng cùng với kẻ thù nàng căm ghét nhất đã đạt thành ước định đen tối nào đó?
Nàng hiểu rõ hệ thống bảo an của Quân Duyệt Đế Cảnh và nhà nàng nghiêm ngặt đến thế nào, nếu không phải là người quen căn bản không thể tiến vào.
Người yêu kỳ quái, tình địch đắc ý, trước sau như một mở miệng đều nói là bạn bè.
Người thân hỏi xin tiền, bạn cũ làm chuyện phạm pháp, hai đứa em ruột chiếm giữ vị trí trong tập đoàn.
Trong khối ký ức đã biến mất kia, vào cái đêm nàng chấm dứt sinh mạng kia, đã xảy ra một vài chuyện mà đến giờ nàng vẫn không biết.
Du Hân Niệm đâm sầm vào người bảo vệ, giống như kẻ điên mà chạy ra ngoài.
Đôi chân nặng nề bắt đầu run rẩy, mồ hôi dính bệt trên tóc, tầm mắt mơ hồ.
Khi người mình yêu nhất cũng trở thành kẻ tình nghi, nàng biết là không thể chứng minh thân phận của chính mình với bất cứ người nào nữa.
Mỗi một người bên cạnh nàng đều có thể là hung thủ giết chết nàng và ba mẹ nàng.