Chương 133: - Mỹ thuật nhân sinh (6)
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Min
"Nhẹ một chút, đau ~" thời điểm Cảnh Dương còn đang ngủ mơ thì bị va chạm và đong đưa đánh thức, đêm qua kết thúc lúc nào hắn cũng không biết, dưới tình huống say chuếnh choáng nửa tỉnh nửa mê mà ngủ mất.
Cảnh Dương nằm sấp lên cánh tay của Thôi Viêm, trên người không có một chút sức lực nào, chờ y làm xong vận động buổi sáng thì Cảnh Dương đã vô lực dựa vào người y, mặc y không ngừng liếʍ ʍúŧ hôn môi mình.
Thôi Viêm bế Cảnh Dương lên, đem Cảnh Dương không đứng được đặt vào bồn tắm, sau đó lại ngồi xổm ở bên ngoài bồn tắm, vô cùng cẩn thận giúp hắn rửa sạch cơ thể, gần như mỗi một tấc da thịt đều được mát xa khiến Cảnh Dương thả lỏng không ít.
"Không muốn." Cảnh Dương kẹp hai chân lại kháng nghị "Tránh ra."
Thôi Viêm tiến vào bồn tắm bế Cảnh Dương đặt lên người mình, làm hắn dựa vào ngực y, hôn khóe miệng hắn nói "Nơi này phải tẩy thật sạch sẽ mới được, nếu không sẽ đau bụng."
"Đồ lừa đảo." Cảnh Dương không tin y thật sự chỉ giúp mình rửa sạch mà thôi.
"Ngoan, tôi sẽ không làm gì khác, tin tưởng tôi." Trong lúc Thôi Viêm dỗ hắn thì ngón tay đã bắt đầu hành động.
Cảnh Dương không chống cự được, chỉ có thể vùi mặt vào ngực y rầm rì kháng nghị, chờ sau khi y giúp hắn rửa sạch sẽ xong, Thôi Viêm cũng tuân thủ lời hứa không có làm chuyện gì khác.
Cảnh Dương được ôm từ phòng tắm đi ra đặt lên giường, Thôi Viêm ôm hắn đút nửa chén cháo, hắn ăn xong liền lăn ra ngủ tiếp.
Lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều rồi, Cảnh Dương ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, phát hiện Thôi Viêm cũng không có ở trong phòng.
Hắn vừa muốn xốc lên chăn xuống giường thì Thôi Viêm liền đi vào.
"Tỉnh rồi? Ngủ đủ rồi sao?" Thôi Viêm ngồi vào mép giường nâng mặt hắn hôn mấy cái liên tục.
"Ừm." Cảnh Dương ngủ thì ngủ đủ rồi, nhưng mà trên người vẫn không có một chút sức lực nào.
"Đi ăn một chút gì đi, đã chuẩn bị xong hết rồi." Thôi Viêm vỗ vỗ đùi của Cảnh Dương nói.
Mặc dù Cảnh Dương cảm thấy không có sức lực, nhưng mà cũng không thấy đói bụng, có thể là do lúc ngủ quá đói rồi. Chẳng qua hắn vẫn dựa theo lời Thôi Viêm nói, chuẩn bị xuống giường đi ăn một chút gì đó.
Mới vừa xốc chăn lên thì hai chân của Cảnh Dương đã bị Thôi Viêm đè lại, Thôi Viêm ngồi xổm ở mép giường, vừa hôn vừa cọ tới cọ lui hơn nửa ngày. Làm cho Cảnh Dương nhịn không được run rẩy, thiếu chút nữa là giơ chân lên đá y, y mới chịu buông hắn ra đứng lên.
Xuống lầu ngồi ở nhà ăn, Cảnh Dương bưng một chén canh cá màu trắng thơm nồng lên uống, Thôi Viêm thì ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm vào hắn.
Cảnh Dương bị ánh mắt của y nhìn đến nổi da gà, tức giận trừng y một cái, lại cúi đầu tập trung uống canh cá của mình.
Lúc phải đưa Cảnh Dương về thời, Thôi Viêm nói "Đừng về, tôi sẽ cho người dọn hết đồ đạc của em tới đây, em cứ ở lại đây đi."
"Không phải cha mẹ anh sắp về nước sao? Để bọn họ nhìn thấy em ở đây thì sao được?" Cảnh Dương nói.
"Bọn họ có nhà của mình, không phải ở chung với tôi, cũng sẽ không tới đây, nơi này là không gian riêng của tôi."
"Vậy cũng không được, em còn chưa có tốt nghiệp đâu, nếu để người của trường học biết em ở chung với người khác, cho dù không bị khai trừ thì cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt." Cảnh Dương vẫn cự tuyệt, thật ra cũng không phải là hắn lo lắng bị người khác đàm tiếu, người khác nói như thế nào hắn căn bản là không quan tâm, chỉ là nếu như bây giờ hắn ở lại đây, ngoại trừ nằm ở trên giường thì căn bản hắn sẽ không đi được nơi nào khác.
Cho nên trước khi trời tối, bởi vì Cảnh Dương mãnh liệt yêu cầu phải về chỗ ở của mình, Thôi Viêm không giữ được hắn ở lại đành phải lái xe đưa hắn về.
Cảnh Dương bị Thôi Viêm đè ở trên chỗ ngồi hôn cả buổi, hôn đến nỗi hắn bởi vì không đủ dưỡng khí mà trợn trắng mắt, nhưng hắn lại không đẩy được Thôi Viêm cường tráng hơn hắn rất nhiều, chỉ có thể tùy ý y hôn đủ mới thôi.
Rốt cuộc có thể tự do hô hấp, Cảnh Dương há to miệng hút khí thở hắt ra một hơi, thiếu chút nữa cho rằng mình bị nghẹn chết rồi.
"Không mời tôi lên nhà ngồi sao?" Thôi Viêm vuốt ve gương mặt của hắn hỏi.
"Đi lên rồi anh thật sự chỉ ngồi thôi sao? Em thấy anh là muốn làm nữa thì có!" Cảnh Dương tức giận nói "Đừng cho là em không biết anh có âm mưu gì, buổi tối hôm nay em muốn nghỉ ngơi, anh đừng mơ quấy rầy giấc ngủ của em."
"Vậy ngày mai tôi tới đón em?"
"Ngày mai em có khóa, anh muốn đón em đi đâu?" Cảnh Dương trừng y một cái.
"Có khóa thì cũng phải ăn cơm chiều, tôi đón em đi ăn cơm." Thôi Viêm nói.
"Ngày mai rồi nói." Cảnh Dương nói xong liền ngồi thẳng muốn mở cửa xuống xe, còn chưa kịp mở cửa thì lại bị Thôi Viêm kéo trở về, hắn nhìn y nói "Lại muốn làm gì nữa?"
"Nếu em không cho tôi đi lên, vậy em cho tôi hôn thêm một chút đi." Thôi Viêm đẩy ghế dựa xuống, đè lên người Cảnh Dương nói.
"Lại hôn, anh vừa hôn cả buổi rồi mà!" Cảnh Dương trừng y nói.
"Vừa rồi là hôn ở đây." Ngón cái Thôi Viêm cọ xát đôi môi của Cảnh Dương, sau đó chậm rãi đi xuống, bàn tay đặt ở giữa hai chân hắn nói "Cả đêm không nhìn thấy em, không sờ được em, hôn cũng hôn không được, em cho tôi hôn ở đây thì tôi mới để em đi."
"Anh điên à!" Cảnh Dương lập tức đỏ mặt, kẹp chặt hai chân thấp giọng nói "Nơi này có thể tùy tiện hôn sao? Anh không nhìn xem bây giờ chúng ta đang ở đâu!"
Bên ngoài còn thường xuyên có xe chạy qua, ngẫu nhiên cũng sẽ có người đi ngang qua, tuy Thôi Viêm đã đổi kính xe thành màu đen, từ bên ngoài sẽ không nhìn thấy tình huống bên trong xe, nhưng mà hôn môi ở trong xe đã là cực hạn của Cảnh Dương, tuyệt đối không có khả năng sẽ làm chuyện này ở bên trong xe khi mà bên ngoài có cả đống người đi qua đi lại.
"Tôi đảm bảo tôi chỉ hôn mà thôi, sẽ không làm chuyện gì khác, nếu em không cho tôi hôn, có khả năng tôi sẽ không khống chế được bản thân nửa đêm xông vào nhà em, quấy rầy em nghỉ ngơi." Thôi Viêm uy hiếp nói.
"Anh......." Cảnh Dương trừng y, không biết nên nói cái gì mới tốt, lấy hiểu biết của hắn về y, mức độ đáng tin của câu chỉ hôn mà không làm chuyện gì khác không lớn lắm. Nhưng cái câu nửa đêm xông vào nhà hắn này, y nói được tuyệt đối sẽ làm được.
Thôi Viêm đã bắt đầu động thủ cởϊ qυầи của Cảnh Dương, thấy Cảnh Dương không phản kháng, biết hắn đã ngầm chấp nhận, liền cao hứng cúi đầu xuống.
"Ưm, ưm ~" ngón tay của Cảnh Dương nắm chặt lấy ghế ngồi bên cạnh.
Chỉ cần bên cạnh có xe chạy ngang qua, Cảnh Dương liền nhịn không được khẩn trương căng chặt cơ thể, nếu nhìn thấy có người đi ngang qua xe, hắn càng khẩn trương kíƈɦ ŧɦíƈɦ giống như là bị điện giật hơn.
Cảnh Dương biết người này tuyệt đối không có khả năng chỉ hôn một cái là sẽ kết thúc, hắn chịu đựng cảm giác cơ thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cố gắng không phát ra âm thanh, nếu thật sự nhịn không được thì cũng chỉ dùng giọng mũi hừ nhẹ cái.
Thôi Viêm cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu hôn hôn khoé miệng của Cảnh Dương, sau đó lấy khăn giấy giúp hắn chà lau sạch sẽ.
Hai gò má của Cảnh Dương ửng đỏ, trong mắt thì chứa đựng hơi nước, hiển nhiên là vẫn chưa khôi phục sau sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa rồi.
Thôi Viêm vuốt ve khuôn mặt hắn, kiên nhẫn chờ đợi hắn khôi phục.
Cảnh Dương vất vả lắm mới thoát thân khỏi tay của Thôi Viêm, lúc đi đường chân còn có chút run lên, run run rẩy rẩy đi về chỗ ở của mình, vừa tiến vào phòng liền nằm lên giường, sau đó không muốn động nữa.
Mặc quần áo ngủ vẫn là ngủ không thoải mái, sau khi nằm một lúc, Cảnh Dương lại ngồi dậy cởϊ qυầи áo ném xuống dưới giường. Lúc kéo chăn muốn đắp lên cơ thể, cúi đầu liền nhìn thấy mấy dấu vết màu đỏ lấm tấm trên đùi và bụng dưới của mình, nghĩ đến lúc nãy Thôi Viêm đã làm cái gì với mình ở trên xe, Cảnh Dương thầm mắng một câu đồ lưu manh ở trong lòng, sau đó ôm chăn rất nhanh liền ngủ rồi.
Cuối cùng Cảnh Dương cũng được ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái đi học.
Nếu không phải vì hoàn thành tâm nguyện của Mộc Cẩn, Cảnh Dương căn bản là không muốn đến trường học, có thể tốt nghiệp hay không đối với hắn mà nói là không có vấn đề gì cả. Mà nguyên nhân chính khiến hắn không muốn đến trường học, là bởi vì không muốn đối mặt với sự dây dưa và chất vấn của Ngô Tu Viễn.
"Mộc Cẩn, người trên xe hôm trước là ai?" Ngô Tu Viễn thấy các học sinh khác đều đã rời khỏi phòng vẽ tranh, chỉ còn một mình Cảnh Dương ở bên trong, liền tiến vào phòng vẽ tranh, đến bên cạnh Cảnh Dương hỏi cho rõ vấn đề mà hai ngày nay anh ta đặc biệt muốn hỏi.
"Không liên quan đến thầy." Cảnh Dương nhàn nhạt nói.
"Mặc kệ thế nào thầy cũng là giáo viên của em, quan tâm đến mối quan hệ của học sinh chẳng lẽ là không được sao? Nếu người nọ chỉ là người em quen biết bình thường, em cũng đâu có gì phải giấu giếm thầy?"
"Thầy chỉ là giáo viên của tôi mà thôi, không phải là cha mẹ tôi, tôi quen biết ai thì liên quan gì đến thầy? Thầy quản tốt bản thân mình là được rồi, mối quan hệ của tôi còn chưa tới phiên thầy quản đâu." Cảnh Dương không kiên nhẫn nói "Nếu thầy nhàm chán quá thì đi quản Tô Mạch đi, cậu ta nhất định sẽ vô cùng vui vẻ cho thầy quản đó."
Nhắc đến Tô Mạch, Ngô Tu Viễn liền có chút chột dạ, lần trước sau khi tới nhà của Tô Mạch, anh ta chịu không nổi Tô Mạch dụ hoặc, thế là hai người lại làm ra hành vi thân mật. Tô Mạch còn đề nghị với anh ta, kêu anh ta hỗ trợ cùng nhau đối phó với Cảnh Dương, anh ta không có lập tức đồng ý, nhưng cũng không có từ chối ngay. Anh ta muốn kiểm chứng xem Cảnh Dương có thật sự bị người khác bao nuôi giống như lời Tô Mạch đã nói hay không trước, nếu hắn thật sự đắm mình trụy lạc, vậy hắn liền không xứng với tình yêu của anh ta, đến lúc đó anh ta nhất định phải trừng phạt hắn.
Cảnh Dương thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, Ngô Tu Viễn ngăn hắn lại nói "Mộc Cẩn, em không nói cho thầy biết người nọ là ai cũng được, nhưng thầy hy vọng em có thể giữ mình trong sạch, đừng vì tiền tài mà bán đứng cơ thể của mình. Nếu em thiếu tiền có thể nói với thầy, thầy có thể giúp em."
Cảnh Dương không thể tin nổi nhìn Ngô Tu Viễn, đầu óc của người này có vấn đề không vậy? Mình đã nói rất rõ ràng như vậy rồi, rốt cuộc là anh ta nghe không hiểu hay là không thể lý giải vậy? Với chỉ số thông minh này mà cũng có thể làm giáo viên? Hơn nữa chính bản thân anh ta còn có quan hệ không trong sạch với Tô Mạch, anh ta có lập trường và tư cách gì mà kêu hắn phải giữ mình trong sạch?
Cảnh Dương tức đến bật cười, đối mặt với loại người có tư duy không giống như người bình thường này, nói chuyện với anh ta quả thực chính là ở lãng phí nước miếng.
Bởi vì trên người Cảnh Dương đều dấu vết do Thôi Viêm để lại, cho nên hắn mặc quần dài, cổ áo cũng hơi cao để có thể che khuất dấu vết trên xương quai xanh và ngực của mình. Nghe Ngô Tu Viễn nói, Cảnh Dương dứt khoát kéo thấp cổ áo xuống, lộ ra dấu vết trên xương quai xanh và ngực của mình cho anh ta nhìn.
Cảnh Dương kéo cổ áo nói "Thật là ngại quá, tôi đã không còn thuần khiết nữa rồi, cho nên cũng hoàn toàn không có nhu cầu phải giữ mình trong sạch."
Tất nhiên là Ngô Tu Viễn có thể nhìn ra những dấu vết này là được tạo ra như thế nào, cũng có thể nhìn ra là phải làm rất kịch liệt mới có thể tạo ra dấu vết đậm như vậy. Đôi mắt của anh ta lập tức liền đỏ ngầu, trừng mắt nhìn những dấu vết đó, như là muốn dùng ánh mắt phun ra lửa thiêu rụi nó.
Cảnh Dương buông cổ áo ra, nhàn nhạt nói "Thầy có thể chết tâm rồi, sau này đừng có dây dưa với tôi nữa được không? Dù sao thì thầy là người có thói quen ở sạch, không thích người hoặc đồ vật không sạch sẽ mà?"
Cảnh Dương không quan tâm anh ta sẽ nghĩ như thế nào, cũng không quan tâm là sau này anh ta sẽ làm ra hành động gì, hắn thà rằng anh ta cố ý làm ra một số chuyện để đối phó mình, cũng không muốn nhìn đến bộ dáng thâm tình muốn tốt cho hắn của anh ta làm hắn ghê tởm.
Cảnh Dương khoác ba lô lên vai chuẩn bị rời đi, Ngô Tu Viễn phẫn nộ đến cực điểm, lúc hắn đi tới cửa thì gọi hắn lại nói "Em vẫn là một học sinh, em không sợ thầy công bố chuyện của em ra ngoài sao?"
"Tôi không quan tâm, tuy tôi là học sinh, nhưng mà ta đã trưởng thành rồi, kết giao với ai cũng không sao cả, thầy muốn nói thì cứ nói đi. Chẳng qua......" Cảnh Dương quay đầu lại nhìn anh ta nói "Thầy cảm thấy chuyện tôi kết giao với người ngoài nghiêm trọng hơn, hay là chuyện giữa thầy trò nảy sinh quan hệ không chính đáng của thầy và Tô Mạch nghiêm trọng hơn?"
Ngô Tu Viễn tức đến nói không ra lời, lửa giận trong lòng cháy bừng lên, nếu không phải anh ta còn nhớ rõ nơi này là trường học, thì anh ta đã sớm xông lên động thủ với Cảnh Dương rồi.
Cảnh Dương vừa đi đến ngoài cửa liền thấy Tô Mạch đang đứng dựa tường, hiển nhiên là cuộc đối thoại của hắn và Ngô Tu Viễn vừa rồi cậu ta đều nghe thấy, Cảnh Dương nhìn mặt cậu ta, nhếch miệng cười lạnh một cái liền rời đi.
Nhìn Cảnh Dương đi xa, Tô Mạch liền đi vào phòng vẽ tranh, đến bên cạnh Ngô Tu Viễn, thấy sắc mặt xanh mét của anh ta, mở miệng nói "Thầy, bây giờ thầy đã tin lời em nói chưa? Nếu không phải cậu ấy được người khác bao nuôi, sao có thể đi xe tốt như vậy."
"Phương pháp đối phó em ấy mà em nói trước đó, muốn thầy làm như thế nào?" Ngô Tu Viễn xụ mặt hỏi, mình theo đuổi Mộc Cẩn lâu như vậy, tốn nhiều tâm tư như vậy, bây giờ tất cả đều uổng phí, ngẫm lại liền thấy ghê tởm, mình nhất định phải giáo huấn Mộc Cẩn một chút!
Tô Mạch thấy rốt cuộc anh ta cũng đứng về phía mình, đồng ý cùng mình đối phó Mộc Cẩn, trong lòng vô cùng cao hứng và đắc ý. Cứ như vậy, Ngô Tu Viễn tuyệt đối sẽ không có khả năng lại có tình cảm với Mộc Cẩn, ít nhất là khi tranh đoạt tình cảm của Ngô Tu Viễn, cậu ta đã thắng.
"Thầy, thầy đừng có gấp, chỉ cần cậu ấy còn ở trường học một ngày, chúng ta liền có rất nhiều biện pháp có thể đối phó cậu ấy." Tô Mạch sờ cánh tay của Ngô Tu Viễn nói.
Có Ngô Tu Viễn hỗ trợ, Tô Mạch tin tưởng mình đối phó Mộc Cẩn sẽ càng dễ dàng hơn, cậu ta không nóng nảy, hoàn toàn có thể từ từ đến. Cậu ta nhất định phải nghĩ cách làm năng khiếu hội họa của Mộc Cẩn để cho khống chế, cho dù thật sự là không khống chế được, cậu ta cũng muốn làm Mộc Cẩn vĩnh viễn không thể lăn lộn trong giới mỹ thuật.
Ngô Tu Viễn nắm tay Tô Mạch, đột nhiên cảm thấy vẫn là người trước mắt này tốt hơn, ít nhất là người này trừ mình ra thì chưa từng có những người khác "Đến chỗ của em đi."
Tô Mạch nhìn anh ta ôn nhu cười cười "Được."
Min: hôm qua hỏi vậy thôi, chứ cái nết anh công mà xưng "anh-em" thì cấn lắm =))