Chương 153: Nguy cấp

Chương 153: Nguy cấp

Post on: 12 tháng ago

.

Trong lúc đó hai người tựa hồ có một cảm giác ngạo nghễ, nghĩa khí vượt trời mây!

Sáu gã đệ tử áo đen lại lần nữa vây quanh, khóe miệng Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng nổi lên cười lạnh, sau đó nhìn nhau, nhẹ gật đầu.

Trong khoảnh khắc, hai người giống như báo săn mồi nhanh chóng lao thẳng tới, đao mang cùng thương ảnh bay vút tới, như thác nước rơi xuống, bao phủ sáu người.

Đối mặt sáu gã đệ tử áo đen Luyện Khí Cảnh, bọn hắn cũng không sợ chút nào, ngược lại còn chủ động công kích, lấy hai đánh sáu.

Hiển nhiên sáu gã đệ tử áo đen cũng thật không ngờ Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng sẽ chủ động công kích, hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn hắn, một gã đệ tử Luyện Khí Cảnh nhị trọng đứng đầu vội vàng ngăn cản Phá Nhật Thương.

Phanh!

Hai kiện Linh Khí lập tức chạm vào nhau, bắn ra hoa quang chói mắt, quét ngang tầm công kích của hai bên, Khí kình cường đại hướng bốn phương tám hướng bay thẳng đi, mạnh mẽ đem đám hoa cỏ ở trên mặt đất nhổ bay đi.

Bên trong vầng sáng, trong mắt Đoàn Thần Phong hiện lên một tia trào phúng, Phá Nhật Thương đột nhiên chuyển hướng lên trên, mạnh mẽ đem Linh khí của tên đệ tử áo đen hất lên, sau đó chiến thương đâm thẳng tới.

Phốc!

Thế đâm của Chiến thương không thể ngăn cản đâm vào ngực phải tên đệ áo đen, máu tươi phụt ra.

Một chiêu này như là tia chớp chợt lóe, hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, không kịp đề phòng, chỉ thấy tên đệ tử kia bay rớt ra ngoài, máu tươi từ không trung nhiễu xuống, tiếng la thê thảm truyền ra xa, bi thương vô cùng.

Bên kia, Truy Nguyệt Trảm Hồn Đao trong tay Dư Minh Hồng bên trên hiện lên quang mang màu đen, dưới sự thúc giục của chân khí đao mang ngưng tụ thành trăng lưỡi liềm, chém về phía Trịnh Miễn.

Đao mang như trăng lưỡi liềm, tầng tầng lớp lớp đan vào một chỗ, hội tụ thành hình, chém về phía Trịnh Miễn.

Trịnh Miễn bị một thương của Đoàn Thần Phong đánh lui, vốn là trong lòng vô cùng tức giận, lại thấy Dư Minh Hồng một đao chém tới, giận không kìm được.

Trịnh Miễn bỗng nhiên tế ra Linh Khí có hình dạng giống như trăng lưỡi liềm, dưới sự thúc dục của chân khí, ánh sáng ngày càng chói mắt, chém thẳng tới.

“Thanh Long Tam Điệp!"

Trịnh Miễn gầm lên một tiếng, Linh Khí trong tay quang ảnh cực lớn, công kích một đạo tiếp một đạo, trọn vẹn ba đạo công kích liên tiếp trước sau, hội tụ cùng một chỗ nghênh đón công kích của Dư Minh Hồng.

Oanh!

Hai đạo công kích trên không trung mạnh mẽ va chạm vào nhau, bắn ra hào quang mãnh liệt.

Trịnh Miễn chỉ cảm thấy Linh Khí truyền đến một cỗ tràn đầy man lực, bay thẳng tới, tay phải kịch liệt đau nhức, “hổ khẩu”* đứt gãy, máu tươi chảy ròng. Trong lòng của hắn hoảng hốt, chân khí bắt đầu vận chuyển, nhanh chóng thối lui. (“hổ khẩu” là phần ở giữa ngón cái và ngón trỏ ở trên bàn tay)

Dư Minh Hồng cũng không có truy kích, thân hình ngưng tụ, tựa như núi cao biển rộng, khóe miệng mang theo một tia trào phúng nhìn hai tên đệ tử áo đen khác.

Vẻ mặt hai tên đệ tử áo đen vô cùng khiếp sợ, thân hình cấp tốc lùi lại, vẻ mặt hết sức khó tin.

Dư Minh Hồng chỉ vừa mới đột phá đến Luyện Khí Cảnh nhất trọng, mà có thể cùng Luyện Khí Cảnh nhị trọng đỉnh phong Trịnh Miễn đối chiến, cứng đối cứng, một đao chém lui Trịnh Miễn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Dư Minh Hồng nhìn hai người, ánh mắt vô cùng tự tin, thân hình lập lòe, trường đao trong khoảng thời gian ngắn chấn động mấy trăm lần, mỗi một lần chấn động đều có một đạo chân khí tỏa ra, ngưng tụ thành một thanh trường đao chân khí, quét ngang qua.

Một tên bên trái trong hai tên đệ tử hồi nãy lập tức nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy hai tay của hắn hướng phía trước người chuyển động một vòng, trong nháy mắt xuất hiện một đạo hào quang màu tím, bảo vệ trước thân của hai người .

Phanh!

Đúng lúc trường đao vừa tới, hung hăng chém vào phía trên hào quang màu tím, nhưng chỉ là phát ra phịch một tiếng, căn bản không cách nào trảm phá lớp phòng hộ của hào quang màu tím.

Đồng tử Dư Minh Hồng co rụt lại, trong mắt hiện lên chút khiếp sợ, sắc mặt lập tức ngưng trọng hẳn lên.

Một đao kia ẩn chứa bao nhiêu lực lượng, trong lòng của hắn biết rõ, nếu như là Trịnh Miễn mà nói thì có lẽ tuyệt đối ngăn cản không nổi, hổ khẩu bị đứt gãy lại lần nữa, thậm chí còn bị chém bay lên, bản thân bị trọng thương.

Nhưng mà, trước mắt tên đệ tử này rõ ràng chẳng qua là hời hợt trước người tạo ra một đạo quang hoa tử sắc, dễ dàng đưa hắn một đao ngăn lại, có thể thấy được tu vi không thấp.

"Mới chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng, lại có thể phát ra chân khí hùng hồn như thế, quả thật là cực kỳ khó được. Bất quá, con đường Tu Tiên càng lên cao, thì sự chênh lệch về cảnh giới càng lớn. Đã đến Luyện Khí Cảnh, chính là một cái cảnh giới khác biệt, ưu thế về cảnh giới cao hơn, đủ để áp chế ngươi." Tên đệ tử áo đen kia lạnh lùng nói.

"Hướng sư huynh, giết hắn đi." Sắc mặt Trịnh Miễn dữ tợn, trong mắt hiện lên một tia chưa tỉnh hồn.

Hướng sư huynh quay đầu nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi thân là Luyện Khí Cảnh nhị trọng, lại bị một tên đệ tử vừa mới tấn chức Luyện Khí Cảnh đánh bại, thật sự là mất mặt."

"Tiểu tử này có chút cổ quái, hắn chẳng những chân khí hùng hồn, cây chiến đao trong tay hắn cũng là cực kỳ cường hãn." Trịnh Miễn nhìn chiến đao trong tay Dư Minh Hồng, hiện vẻ tham lam.

"Ta đương nhiên biết rõ, chiến đao trong tay hắn chính là Linh Khí trung phẩm Truy Nguyệt Trảm Hồn Đao, được khen thưởng sau khi từ tông môn thí luyện trở về. Nếu không phải ngươi thua ở dưới đao của hắn, thì sau khi trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo Dương sư huynh, để xem ngươi ăn nói như thế nào." Hướng sư huynh lạnh lùng đảo qua hắn, trầm giọng quát.

Trên mặt Trịnh Miễn vẻ tham lam cùng âm tàn bỗng nhiên thu vào, trở nên vô cùng hoảng sợ.

Dư Minh Hồng nhìn ba người, hít một hơi thật sâu, chân khí trong cơ thể vừa mới thành hình, liên tục hai đao tiêu hao quá nhiều, cần khôi phục một phát.

"Ta là Tần Xung, Luyện Khí Cảnh tam trọng đỉnh phong, ngươi không là đối thủ của ta, để chiến đao của ngưoi ở lại, ngươi có thể rời đi." Hướng sư huynh nhìn Dư Minh Hồng, chậm rãi nói ra.

Dư Minh Hồng căn bản không có để ý tới, khóe miệng thậm chí nổi lên một vòng trào phúng.

Tần Xung nhíu mày, nói: "Đã như vậy, vậy đi chết đi."

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên một bước đi tới, lấy ngón giữa và ngón trỏ của tay phải làm kiếm, điểm hướng mi tâm của Dư Minh Hồng.

Một kiếm này cực kỳ nhanh chóng, hầu như hoàn toàn ngoài dự kiến của Dư Minh Hồng, trong lúc nhất thời căn bản không kịp phản ứng.

Nhưng mà, trên mặt Dư Minh Hồng không có nửa điểm kinh hoảng, ngược lại càng trấn tĩnh.

Khi thấy một kiếm này sắp đâm trúng mi tâm của Dư Minh Hồng, thì Tiểu Huyền Vũ Chi Thuẫn thình lình xuất hiện lần nữa, ngăn cản trước người.

Răng rắc!

Ngón tay Tần Xung ngoài ý muốn điểm đã đâm lên vầng sáng ảm đạm của Tiểu Huyền Vũ Chi Thuẫn , một tiếng giòn vang, Tiểu Huyền Vũ Chi Thuẫn lại bị cứng rắn đánh nát, hóa thành mười bảy mười tám miếng mảnh vỡ, rơi xuống trên mặt đất.

Nhưng mà, Tiểu Huyền Vũ Chi Thuẫn dù sao vẫn mang đến cho Dư Minh Hồng một chút thời gian, chỉ thấy đằng sau Tiểu Huyền Vũ Chi Thuẫn bị nghiền nát, một đạo đao mang thình lình xuất hiện, hung hăng chém về phía ngón tay Tần Xung.

Tần Xung không tránh không né, kiếm chỉ xu thế không giảm, mạnh mẽ đâm lên trên Truy Nguyệt Trảm Hồn Đao.

Đùng!

Một tiếng vang nhỏ, Dư Minh Hồng chỉ cảm thấy một cổ cự lực kéo tới, Truy Nguyệt Trảm Hồn Đao ông ông tác hưởng, hầu như khống chế không được, toàn bộ người thiếu chút nữa bay rớt ra ngoài.

Nhưng mà bước chân hắn đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ dừng lại, không lùi nửa bước.

Phốc!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng của hắn phun ra, giống như mũi tên máu, bắn về phía mặt Tần Xung.

Tần Xung nhíu mày, hơi hơi lệch lạc, né tránh mũi tên máu phóng tới, sau đó kiếm chỉ chuyển một cái, nhẹ nhàng xẹt qua.

Dư Minh Hồng đem Truy Nguyệt Trảm Hồn Đao đặt ngang trước ngực, chỉ cảm thấy một cỗ man lực đánh vào sống đao, sau đó thẳng xuyên qua mà vào, giống như búa tạ hung hăng oanh kích tại lồng ngực.

Lại là một ngụm máu tươi phun ra, trên không trung giống như pháo hoa nở rộ, rơi vãi rơi xuống.

"Ta nói rồi, một cái cảnh giới một cái khác biệt, ngươi cùng ta chênh lệch quá lớn, đem bảo vật trên người ngươi giao ra đây, ta cho phép ngươi bóp nát bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng rời đi." Tần Xung bước lên một bước, nhìn Dư Minh Hồng phía trước đứng một chỗ, không lùi nửa bước, chậm rãi nói ra.

Trên gương mặt trẻ trung của Dư Minh Hồng hiện vẻ kiên nghị, hắn hơi hơi nghiêng đầu dùng ánh mắt nhìn một chút về phía Diệp Vân đang ngồi khoanh chân, ánh mắt xoay chuyển, dữ tợn nhìn chằm chằm vào Tần Xung.

Thực lực hai người chênh lệch thật sự rất lớn, mặc dù Dư Minh Hồng cũng coi như thế hệ kinh tài tuyệt diễm, nhưng dù sao chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng, thực lực chân chính có thể đánh bại Trịnh Miễn đã không thể tưởng tượng rồi. Nhưng khi đối mặt với Tần Xung Luyện Khí Cảnh tam trọng, không có bất kỳ cơ hội nào.

Từ trong túi trữ vật Dư Minh Hồng móc ra một viên đan dược, đưa vào trong miệng, sau đó nín hơi ngưng thần, chân khí vận chuyển, lập tức có một đạo vầng sáng nhàn nhạt đem cả người hắn bảo vệ ở trong đó.

Tần Xung nhíu mày, từng bước một chậm rãi đi tới.

Mà bên kia, Đoàn Thần Phong đem một tên đệ tử khác đánh cho bị thương, rồi đồng dạng lại đối mặt một tên đệ tử áo đen Luyện Khí Cảnh tam trọng, ngược lại chính là khó giải quyết, trong lúc nhất thời không biết thắng bại ra sao.

Nhưng mà, thời điểm hắn thi triển tất cả vốn liếng của mình cùng tên đệ tử áo đen Luyện Khí Cảnh tam trọng đối chiến, chợt thấy một cái bàn tay màu xanh thình lình xuất hiện, sau đó hung hăng đập vào hắn.

Một chưởng này uy lực cực lớn, lớn đến mức vượt qua khả năng chống đỡ của Đoàn Thần Phong.

Thiên phú của Đoàn Thần Phong so với Dư Minh Hồng chỉ cao hơn chớ không thấp hơn, kinh nghiệm chiến đấu cũng vượt qua rất nhiều. Một chưởng này vừa mới xuất hiện, hắn lập tức cảm giác có nguy hiểm kéo tới, lập tức thân hình hướng phía bên phải mà tránh gấp.

Oanh!

Bàn tay màu xanh rơi tại vị trí hắn đứng hồi nãy, núi đá trên mặt đất, xuất hiện một vài thước chưởng ấn lớn nhỏ, sâu nửa xích.

Một chưởng này nếu như đánh vào trên người Đoàn Thần Phong, mặc dù không chết, cũng sẽ bị trọng thương.

"Chung Ưng ngươi quá vô sỉ rồi, chẳng những lấy nhiều đánh ít, vẫn còn bên cạnh đánh lén, ta dù cho bị loại bỏ, sau khi ra ngoài cũng sẽ tuyên truyền ngươi là một kẻ vô liêm sỉ." Đoàn Thần Phong giận dữ, hắn hoàn toàn thật không ngờ Chung Ưng lại không để ý thân phận ra tay đánh lén.

"Thật là buồn cười, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi nếu như bị đào thải, chờ ta đi ra ngoài tất nhiên sẽ đánh chết ngươi, ta không cần để ý ngươi nói cái gì." Chung Ưng vừa cười vừa nói, hắn nhẹ nhàng phủi phủi bàn tay.

Đoàn Thần Phong không phản bác được, đúng là như thế, thắng làm vua thua làm giặc, cái này chính là quy tắc của con đường tu tiên.

"Tần Thiên, ngươi thật là làm cho ta thất vọng, một tên Luyện Khí Cảnh nhất trọng thái gà mờ cũng bắt không được, lùi cho ta xuống." Chung Ưng trừng mắt tên áo đen đệ tử kia, giọng nói cực kỳ bất mãn.

Đệ tử áo đen kia chính là Tần Xung, tại nửa tháng trước tu vi đã đạt tới Luyện Khí Cảnh tam trọng, nghe được chuyện đó cũng không thèm để ý, thả người nhảy lên liền lui ra.

Chung Ưng chậm rãi đi tới, trong mắt lóe ra một cỗ sát ý, đậm đặc như thực chất.

Đoàn Thần Phong theo bản năng lui về sau mấy bước, đứng ở bên người Dư Minh Hồng, hai người lưng tựa lưng đứng nhìn bốn phía.

"Tiểu Dư Tử, còn chịu được không? Không được chúng ta đi trước, mặc kệ cái tên Diệp Vân ngu xuẩn kia." Đoàn Thần Phong vừa cười vừa nói.

Dư Minh Hồng vẻ mặt nghiêm mặt, lắc đầu nói: "Chúng ta nếu như từ trong Đại Mộ đi ra, lại cùng nhau tham gia khảo nghiệm lần này, tự nhiên phải cùng tiến cùng lui, ta cũng sẽ không đi."

Đoàn Thần Phong cười to liên tục, nói: "Tiểu Dư Tử, ta quả thật không có nhìn lầm ngươi, hảo huynh đệ."

Dư Minh Hồng nhìn Tần Xung cùng Chung Ưng chậm rãi đi tới, hít vào một hơi thật sâu, nói: "Các ngươi cho dù động thủ, nếu muốn bảo vật của ba huynh đệ chúng ta, vậy thì phải tự tới lấy a."

Chung Ưng nhìn hai người, vẻ mặt trêu tức mà nói: "Rất tốt, nhìn huynh đệ các ngươi tình thâm như vậy, ta đây cũng không làm khó dễ các ngươi, tiếp ta ba chiêu, nếu như có thể không chết, ta liền buông tha các ngươi."

Đang khi nói chuyện, tay phải hắn chậm rãi nâng lên, từng chút đưa ra ngoài.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một cỗ lực lượng mà mắt thường có thể thấy được quang mang hồng sắc từ hai bàn tay của hắn mãnh liệt phóng ra, ngưng tụ thành một cái bàn tay máu cực lớn, hướng phía hai người Đoàn Thần Phong vỗ tới.

Một chưởng này phong tỏa tất cả đường lui của hai người Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng, nếu như bọn hắn cố gắng tránh né, cuối cùng đánh trúng vào Diệp Vân đang ở phía sau bọn họ.

Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng tự nhiên cảm nhận được uy lực của một chưởng này, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn Diệp Vân, lập tức mặt mũi vô cùng ngưng trọng, thậm chí mang theo một tia hoảng sợ.

Nhưng vào lúc này, một đạo âm thanh quen thuộc chậm rãi vang lên.

"Há Miệng lớn quá, coi chừng gió núi thổi một cái rụng cả hàm răng!"