Post on: 12 tháng ago
Nam Hoang cảnh, Chu Tước thành.
Mộ Tàn Thanh ở chỗ này chờ ba ngày ba đêm, lòng như lửa đốt, nửa bước không dời.
Sau khi bọn Cầm Di Âm rơi vào Chu Tước môn, lôi đình thiên phạt đã hội tụ thành hình trên không trung lại im bặt đi.
Những tia sét như rồng rắn tháo chạy về nơi xa, cuồng phong thổi bạt tầng mây, khiến mặt trời đã biến mất một lần nữa lộ ra.
Nếu trên mặt đất không còn lưu lại vài cái hố do sấm sét tạo thành, e rằng tất cả mọi người phải đem chuyện này cho là ảo giác.
Cùng biến mất theo thiên phạt, còn có kẽ nứt không gian đi về Quy Khư.
Phần lớn ma vật tu vi không tệ đều mượn cơ hội này chạy thoát, còn lại đều làm vong hồn dưới kiếm của tu sĩ Huyền môn.
Lệ Thù cùng Bắc Đẩu cũng không phải đến một mình, có hơn một ngàn y tu của Đông Thương Phượng thị điều tới theo sát phía sau, cấp tốc vùi đầu vào việc cứu tử phù thương sau cuộc chiến, dùng hết khả năng cứu lại từng cái mạng một.
Bách tính Nam Hoang cảnh bị chiến tranh ảnh hưởng cũng xem như có thể thở phào, tiếng than khóc dần dần giảm xuống.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, thắng lợi ngắn ngủi cũng không có nghĩa là chiến tranh kết thúc.
Thế nhưng hiếm thấy có một khắc tạm hoãn, không ai muốn vội vàng nghĩ tới ngày mai.
Hiện tại điều làm cho bọn họ lo lắng nhất chính là, Chu Tước pháp ấn sẽ còn mất khống chế nữa hay không.
Một trận chiến với Ma tộc tại Chu Tước thành, Dục Diễm Cơ bỏ mình, La Già Tôn tạm thời lui về Quy Khư, Nam Hoang Thôn Tà uyên có thể xem là tạm thời bình yên vô sự.
Nhưng mà Chu Tước môn đã mở, Chu Tước liệt diễm nắm giữ sức mạnh thiêu đối ngập trời lúc nào cũng có thể tuôn ra khỏi động ngầm lần thứ hai.
Mặc dù Tiêu Ngạo Sênh đã hạ lệnh cho mọi người rút lui ra ngoài trăm dặm, cũng không thể đảm bảo không có sơ hở nào.
Huống chi, ba người bọn họ còn ở bên trong.
Từ lúc Mộ Tàn Thanh không nghe khuyên ngăn khăng khăng muốn ở bên cạnh Cầm Di Âm, Lệ Thù liền hoàn toàn buông bỏ tấm lòng yêu nhân tài của mình đối với y.
Mặc dù không đến nỗi xem như kẻ địch, nhưng cũng cách không xa.
Hắn cầm kiếm lệnh cưỡng chế y rời khỏi nơi này.
Đáng tiếc, Mộ Tàn Thanh tâm ý đã quyết, đối mặt với Cửu U kiếm vẫn không nhúc nhích, nhiều lần muốn động thủ xem hư thực, mỗi lần đều là Tiêu Ngạo Sênh đứng ra điều đình.
"Bọn họ đã đi vào, chúng ta bây giờ ở bên ngoài tranh chấp đều là chuyện vô nghĩa." Tiêu Ngạo Sênh một tay ngăn chặn Ẩm Tuyết kích, một tay đè lại Cửu U kiếm "Đã như vậy, không bằng đều thối lui một bước, cùng chờ bọn hắn đi ra!"
Lệ Thù ngay cả Tư Tinh Di cũng không nể mặt huống hồ là Tiêu Ngạo Sênh.
Nhưng mà Kiếm các chủ lần này xuất quan biến hóa rất lớn.
Trong Vô Vi kiếm vực của hắn, vạn vật đều có thể quay về hư vô.
Hắn khăng khăng muốn ngăn cản song phương khai chiến, cũng không ai có thể vượt qua.
Huống hồ Mộ Tàn Thanh vốn cũng không muốn cùng Huyền môn trực tiếp va chạm, dĩ nhiên cũng sẽ không làm Tiêu Ngạo Sênh khó xử.
Bên này y dứt khoát thu vũ khí, Lệ Thù cũng chỉ có thể nén tức giận, đơn giản lưu lại Chu Tước môn, chằm chằm không chớp mắt mà theo dõi.
Một chuyến này chờ đợi ròng rã ba ngày ba đêm.
Trong suốt ba ngày này, không chỉ Mộ Tàn Thanh nhiều lần thử nghiệm tiến vào Chu Tước môn, ngay cả Tiêu Ngạo Sênh cùng Lệ Thù cũng đều tự mình mạo hiểm.
Kết quả đều không ngoại lệ, Chu Tước môn đối với bọn hắn mà nói cũng chỉ là một đầm nước bình thường.
Nếu mà mưu toan vận dụng pháp lực cưỡng ép lật đáy, liệt hỏa ngủ đông dưới nước sẽ đột nhiên bạo phát.
Cứ qua vài lần như vậy, Tiêu Ngạo Sênh cùng Lệ Thù kiêng kỵ kết giới không còn dám thử lại, chỉ có Mộ Tàn Thanh vẫn không chịu từ bỏ.
Y liếm liếm vết bỏng nhìn thấy mà kinh sợ trên mu bàn tay, cảm thụ được trong kinh mạch đau đớn như bị châm chích.
Đây là kết quả Bạch Hổ pháp ấn gặp phải Chu Tước nung đốt, nhất thời không đả thương được căn cơ, nhưng mà lại thực sự đau đớn.
Mộ Tàn Thanh nhận được Bạch Hổ pháp ấn cũng không phải là điều y muốn, nỗi thống khổ thời điểm tiếp thu truyền thừa vẫn còn ghi khắc tận xương cốt.
Huống hồ tình huống của Chu Tước pháp ấn càng đặc thù.
Cầm Di Âm tuy rằng dựa vào Thẩm Vấn Tâm chiếm được một nửa truyền thừa, nhưng hắn chung quy không phải là Thẩm Vấn Tâm chân chính, thời gian cũng đã qua ngàn năm, không ai biết Chu Tước pháp ấn trong bao nhiêu năm tháng này, bởi vì truyền thừa không hoàn chỉnh mà sinh ra dị biến hay không, càng không biết dưới đầm nước đến tột cùng là ẩn tàng bí cảnh kiểu gì.
Y thừa nhận chính mình đang sợ hãi.
Đi đến Nam Hoang cảnh là bởi vì không có lựa chọn nào khác, thế nhưng Chu Tước truyền thừa cũng không phải là trò đùa.
Cầm Di Âm lại mất đi thân bất tử, chỉ một chút bất trắc sẽ hoàn toàn tiêu vong trong đó.
Bởi vậy, Mộ Tàn Thanh biết rõ hành hỏa khắc kim cũng phải cùng Cầm Di Âm đi vào chung.
Y nghĩ cho dù là thật sự thất bại, chung quy cũng phải chết cùng một chỗ với hắn, không để hắn cô độc mà đến côi cút mà đi.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người.
Mộ Tàn Thanh bình ổn nội tức nóng nảy bất an, vận chuyển Hạo Hư công, đem Bạch Hổ lực áp chế xuống, điều động yêu lực tự thân ở bên ngoài tạo thành một tầng bình phong.
Làm như vậy có thể giảm bớt ảnh hưởng của Chu Tước pháp ấn đối với y, nhưng cũng khiến bảo hộ của Bạch Hổ pháp ấn suy yếu.
Nếu như lần này vẫn không được, y cũng khó có thể toàn thân trở ra.
Lúc này đã là hoàng hôn, Tiêu Ngạo Sênh mới vừa kết thúc một ngày sự vụ bận rộn ngự kiếm mà đến; Lệ Thù không thể không rời khỏi nơi này đi tiếp nhận quân vụ; Huynh đệ hai người lại một lần đứng sóng vai.
Tiêu Ngạo Sênh nhận ra được khí tức y ở bên cạnh biến hóa cũng không ngạc nhiên, chỉ là nói: "Ngươi vẫn còn chưa bỏ cuộc?"
Mộ Tàn Thanh mỉm cười với hắn: "Sư huynh cũng không phải đang đợi sao?"
Rơi vào Chu Tước môn không chỉ Cầm Di Âm, còn có Thanh Mộc cùng Bắc Đẩu.
Tiêu Ngạo Sênh không thể kịp thời kéo bọn họ trở về, cho dù không có ai trách cứ, nhưng hắn từ trước đến giờ giỏi làm khó dễ chính mình, vô luận bận rộn mệt mỏi cỡ nào, có thời gian lập tức sẽ đến đây.
Tiêu Ngạo Sênh lặng lẽ chốc lát, nắm chặt Huyền Vi kiếm: "Ta sẽ ổn định kết giới, dốc hết sức một lần đi!"
Khóe môi mím lại, Mộ Tàn Thanh đột nhiên lăng không nhảy lên, hai tay giơ trường kích lên cao.
Phong vân bốn phương mãnh liệt tụ lại, linh khí tràn trề tại mũi kích ngưng tụ thành một cầu vồng màu trắng.
Trường kích chưa tung ra, đầm nước đã như mãnh thú đánh hơi thấy nguy cơ, dòng nước cấp tốc xoay quanh tạo thành lốc xoáy, hắc động quỷ dị không biết đi về nơi nào kia rốt cuộc xuất hiện lần thứ hai.
Chớp mắt trường kích đánh xuống, không gian dường như đã xảy ra đứt gãy vô hình.
Bất tử điểu toàn thân liệt hỏa thiêu đốt đột nhiên từ trong hắc động vỗ cánh mà ra, chớp mắt xông đến gần.
Mỏ chim cùng mũi kích mạnh mẽ chạm vào nhau kèm theo tiếng rít khủng bố đến cực điểm.
Nó đột nhiên hóa thành một đám lửa hừng hực, đem toàn bộ thân thể Mộ Tàn Thanh bao trùm!
Tiêu Ngạo Sênh đã đem Huyền Vi kiếm đâm xuống đất, Vô Vi kiếm vực đột nhiên mở ra, đem lưỡi kiếm phân hoá thành ngàn vạn tứ tán, tựa như trụ trời mạnh mẽ chống đỡ kết giới bốn phương.
Hỏa diễm tàn phá bừa bãi lọt vào trong màn sương trắng, đốt sương mù thành một vùng màu đỏ.
Mặt đất mơ hồ rạn nứt, tựa như dung nham sắp phun trào, lại bị linh quang màu xanh lam ngăn chặn, như mâu cùng thuẫn, hai bên cùng đấu sức.
Tựa như rất lâu, kỳ thực chỉ trong khoảng khắc.
Sau một chớp mắt, liền nghe một tiếng vang sắc bén, trên đoàn hỏa diễm ngưng tụ thành kén kia lóe ra một chút bạch quang.
Ngay sau đó tựa như xé vải, Ẩm Tuyết kích từ giữa phá ra, thuận thế bổ xuống dưới.
Tiếng rít sắc nhọn đến cực điểm đột nhiên vang lên, Chu Tước pháp tướng một lần nữa hoá hình bị chém thành hai khúc, ngay chớp mắt sắp rơi xuống đất đã khôi phục như cũ, vỗ đôi cánh lửa, lần thứ hai hướng Mộ Tàn Thanh nhào tới cắn giết!
Mộ Tàn Thanh chờ đợi chính là thời khắc này!
Chín cái đuôi hồ ly ở phía sau tuôn ra, yêu hồ lớn như núi cao hung hãn hiện thế, há cái miệng lớn đem toàn bộ Bất tử điểu nuốt vào trong bụng: y không vào được Chu Tước môn, thế nhưng Chu Tước pháp tướng có thể!
Cơ hồ ngay chớp mắt nuốt Chu Tước pháp tướng vào bụng, Bạch Hổ pháp ấn đột nhiên bạo khởi, hai nguồn sức mạnh hành hỏa cùng hành kim dùng thân thể yêu hồ làm chiến trường chém giết không ngớt.
Nếu không phải Hạo Hư công chân khí vững vàng bảo vệ tâm mạch, bản thân lại là binh khí sống được "Tam thần kiếm chú pháp" thêm địa cốt rèn đúc mà thành, Mộ Tàn Thanh không nghi ngờ chút nào bản thân mình sẽ chết đến mức rất khó coi.
Một kích thành công, Mộ Tàn Thanh nửa điểm không chậm trễ, hóa thành nguyên hình nhảy xuống.
Lần này y không bị đầm nước cự tuyệt nữa, mà thông suốt rơi vào trong hắc động.
Trong khoảng khắc mắt y tối sầm lại, thiên quang thủy ảnh đều biến mất, chỉ còn dư lại hàn ý tận xương xoay quanh người.
Bên trong Chu Tước môn ...!tại sao lại lạnh đến như vậy?
Mộ Tàn Thanh hơi kinh ngạc, nỗ lực đè nén hai luồng sức mạnh không ngừng bạo động trong cơ thể, thuận theo hướng hàn ý kéo tới sờ soạng đi qua, kết quả đụng phải một cánh cửa.
Y phun ra một đoàn hồ hỏa nho nhỏ, phát hiện cánh cửa này rất lớn, ở vào cuối lối đi, phía trên khảm một mặt gương hình tròn, cách mặt đất ba thước, không nhìn ra bằng chất liệu gì.
Trên mặt gương có chín viên tinh thạch kỳ quái rạng ngời rực rỡ, thoáng nhìn tựa như những vì sao.
Mặt gương không phản chiếu thân ảnh Mộ Tàn Thanh, lại mơ hồ hiện ra sâm la vạn tượng.
"Cái này là..."
Trí nhớ Mộ Tàn Thanh rất tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra tấm gương này cực kỳ giống Cự luân mà y ở trong Giới tử cảnh gặp qua mười năm trước.
Theo bản năng, y đưa tay đẩy ra, lại như lấy trứng chọi đá, căn bản không thể di chuyển mảy may.
Điều làm cho y cảm thấy khó chịu chính là, mặt gương phản chiếu ánh lửa cùng thông đạo, nhưng lại không có bản thân mình, tựa như trong chiếc gương này, căn bản y không tồn tại.
Đương lúc Mộ Tàn Thanh do dự muốn cưỡng ép phá cửa hay không, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ phía bên kia.
Y theo bản năng mà căng thẳng toàn thân, ánh lửa lại chiếu ra một gương mặt quen thuộc.
"Khanh Âm!"
"...!Là ngươi?!"
Hai thanh âm trùng điệp với nhau.
Cầm Di Âm vốn là đang thất thần đẩy cửa ra, không ngờ tới phía sau cửa chính là Mộ Tàn Thanh.
Hắn còn chưa kịp thu thập xong tâm tình, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ ngạc nhiên cùng kinh hoảng.
Cho dù biểu tình đó chỉ trong nháy mắt, vẫn bị Mộ Tàn Thanh bắt được.
"Ngươi...!sao thế?" Ánh mắt quét qua, Mộ Tàn Thanh liền nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc bên chân mình "Thanh Mộc cùng Bắc Đẩu thế nào?"
"Không chết, yên tâm đi!" Cầm Di Âm đem hai người bọn họ ném qua, tựa như vô ý mà đóng cửa lại "Chỉ là không chịu được sức mạnh xung kích, tạm thời đã hôn mê."
Mộ Tàn Thanh cúi đầu kiểm tra một hồi, xác định Bắc Đẩu cùng Thanh Mộc đều không có gì đáng ngại, nghe vậy liền căng thẳng trong lòng: "Vậy ngươi..."
"Ta không sao." Cầm Di Âm cúi đầu nhìn y "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
"Ta đã hứa sẽ ở bên ngươi." Mộ Tàn Thanh vốn định cho hắn một gương mặt tươi cười, đáng tiếc hai sức mạnh dây dưa trong cơ thể kia thực sự không yên tĩnh, lần này trong kinh mạch như thiêu như đốt, đau đến sắc mặt y nhăn nhó.
Cầm Di Âm phát hiện không đúng, một tay bóp lấy uyển mạch y, lông mày rất nhanh nhăn thành dây chão.
"Ngươi...!quả thực xằng bậy!" Sau khi phát hiện sức mạnh của Chu Tước, hắn lập tức nổi trận lôi đình với Mộ Tàn Thanh, tức giận đến viền mắt đỏ cả lên.
Bởi vì nỗ lực kìm nén lửa giận, cho nên lưng bàn tay gân xanh cũng đều lộ ra.
Hắn hận đến cơ hồ cắn nát răng: "Hỏa khắc kim, đạo lý đơn giản như vậy ngươi không hiểu sao? Cưỡng ép nuốt Chu Tước pháp tướng, ngươi là ăn gan hùm mật gấu, hay là không muốn sống nữa?!"
Quen biết lâu như vậy, Cầm Di Âm cho dù tức giận cũng hiếm khi biểu hiện ra trên mặt, chớ nói chi là sinh khí lớn như vậy.
Mộ Tàn Thanh bị dọa đến sửng sốt, ngồi chồm hỗm trên mặt đất ngơ ngác nhìn hắn.
Thực ra, Cầm Di Âm lời nói vừa ra khỏi miệng liền hối hận rồi.
Hắn một lần nữa trở nên trầm mặc, bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra, trong lòng bàn tay đã có vài vết máu hình trăng lưỡi liềm.
Mộ Tàn Thanh đứng lên, cẩn cẩn thận thận xích lại gần: "Ta không sao, đợi đi ra ngoài liền đem nó thả ra.
Ngươi...!ngươi đến cùng làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Y vừa nói, vừa vụng về vỗ nhẹ sống lưng Cầm Di Âm như đang dỗ hài tử.
Nếu như là trước đây, Cầm Di Âm sẽ biết thời biết thế vòi y một cái hôn.
Thế nhưng Tâm Ma hiện tại lại như đứng thẳng bất động như cọc gỗ ở chỗ cũ, trầm mặc nhìn y, nhìn đến mức Mộ Tàn Thanh cả người không dễ chịu.
Mãi đến tận lúc Mộ Tàn Thanh sắp bị hắn nhìn đến xù lông, Cầm Di Âm mới đưa tay ra, đầu ngón tay chạm lên cổ họng Mộ Tàn Thanh.
Người sau không tự chủ được mở miệng, hỏa diễm đỏ rực hóa thành một đạo khí lưu vọt ra, tựa như một tấm khăn lụa đỏ, sau khi quấn quanh vài vòng trên tay Cầm Di Âm mới biến mất.
Thấy thế, Mộ Tàn Thanh liền vui vẻ: "Ngươi thành công?"
"...!Không có." Cầm Di Âm rũ mắt xuống "Nó chỉ là thân cận ta, đuổi hàn khí Huyền Vũ cho ta, thế nhưng không thừa nhận ta."
Tình huống này không nằm trong dự liệu của Mộ Tàn Thanh lúc trước, so với kết quả xấu nhất đã tốt hơn quá nhiều.
Y hơi kinh ngạc, không nhịn được truy hỏi: "Tại sao?"
Cầm Di Âm không hề trả lời y, hai tay nhấc Bắc Đẩu cùng Thanh Mộc lên, đi về hướng cửa ra.
Mộ Tàn Thanh thấy thế nào cũng cảm thấy bóng lưng kia lộ ra mấy phần chật vật.
Y theo bản năng liếc nhìn cánh cửa kỳ quái kia.
Trong gương chiếu ra thân ảnh ba người Cầm Di Âm, lại không thấy mặt mình.
Nhưng mà, trước mắt không có thời gian để cho y ở đây suy nghĩ, sau khi sức mạnh Chu Tước rời khỏi cơ thể, không gian này đột nhiên gia tăng bài xích Mộ Tàn Thanh một cách mạnh mẽ.
Y không thể không nhanh bước đuổi theo Cầm Di Âm, phải rời khỏi nơi đây trước khi thông đạo bị đóng lại.
Tiêu Ngạo Sênh đã chờ đợi đến mức sắp không chịu nổi.
Trước khi hắn vắt cạn kiên nhẫn, đầm nước đã khôi phục phẳng lặng đột nhiên nổi sóng, bốn cái đầu lần lượt nhô lên.
Thấy rõ người tới, Tiêu Ngạo Sênh liền vội vàng tiến đến tiếp nhận Thanh Mộc cùng Bắc Đẩu, phát hiện trên người bọn họ cũng không có ngoại thương, chỉ hôn mê không tỉnh, cũng may khí tức vững vàng, hẳn là không quá đáng lo.
Trong lòng hắn nhẹ nhõm, lúc này mới đưa ánh mắt về phía Cầm Di Âm, bàn tay nắm chặt cán kiếm.
"Chu Tước pháp ấn còn ở phía dưới." Mộ Tàn Thanh chắn ở giữa hai người, đón nhận biểu tình đông lạnh của Tiêu Ngạo Sênh "Sư huynh, ngươi không cần phải lo lắng."
Tiêu Ngạo Sênh không hề bị lay động: "Lần này thất bại, hắn liền chịu bỏ cuộc sao?"
Mộ Tàn Thanh đang muốn trả lời, liền nghe Cầm Di Âm nói: "Phải."
Lần này, Mộ Tàn Thanh triệt để ngây ngẩn cả người.
Y biết bế tắc giữa Cầm Di Âm cùng Đạo Diễn thần quân ở đâu, cũng biết Chu Tước pháp ấn đối với Cầm Di Âm có ý nghĩa như thế nào.
Y nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, bao gồm cả truyền thừa thất bại, chỉ không ngờ đến Cầm Di Âm sẽ từ bỏ.
"Chu Tước pháp ấn không có duyên với ta." Cầm Di Âm đè vai Mộ Tàn Thanh lại "Chủ nhân mà nó muốn, ta vĩnh viễn không làm được."
Bàn tay Tiêu Ngạo Sênh cầm kiếm hết xiết chặt lại thả ra: "Ngươi có ý gì?"
"Ta sẽ không tham dự chiến tranh sắp tới." Cầm Di Âm lạnh lùng nói "Các ngươi nên vui mừng vì thiếu đi địch thủ như ta."
Mộ Tàn Thanh không nhịn được mở miệng: "Ngươi..."
Lời còn chưa dứt, tay y liền bị Cầm Di Âm gắt gao nắm lấy, không tự chủ được lui về phía sau.
Cùng lúc đó Tiêu Ngạo Sênh rút kiếm ra khỏi vỏ, Huyền Vi đâm về hướng ấn đường Cầm Di Âm, lại tại thời khắc sống còn bị một đóa hoa mặt người đột nhiên xuất hiện ngăn trở.
Chỉ nháy mắt này, Tiêu Ngạo Sênh lỡ mất cơ hội kéo Mộ Tàn Thanh trở về, trơ mắt nhìn thấy một kẽ nứt đen kịt mở ra phía sau lưng Cầm Di Âm, sau khi nuốt chửng hai thân ảnh kia liền lập tức biến mất, đương trường chỉ còn dư lại một đóa hoa tàn.
Mũi kiếm nâng cánh hoa lên, Tiêu Ngạo Sênh ngửi được một mùi vị kỳ quái, không thơm không thối, chỉ lạnh lẽo đến cực điểm, chớp mặt xộc vào xoang mũi như mang theo cặn băng vô hình, lạnh đến cả người tê dại.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Mộ Tàn Thanh không ngờ mình chỉ thất thần chốc lát, liền bị Cầm Di Âm trực tiếp cướp đi, trong nháy mắt đã đến Bà Sa thiên.
Y theo bản năng muốn tránh thoát ra, lại phát hiện Cầm Di Âm dùng sức rất lớn, cơ hồ muốn đem xương ngón tay mình bóp nát, lại có từng trận run rẩy khó phát giác truyền đến, tựa như cảm xúc chập chùng bất định của chủ nhân giờ khắc này.
Nhận ra được điểm ấy, Mộ Tàn Thanh chuẩn bị tránh tay hắn ra liền dừng lại, không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt nhìn bốn phía.
Đại khái là do Huyền Vũ hàn khí đã tiêu giải, Bà Sa thiên đã khôi phục dáng dấp ngày xưa, hoang dã không biên giới, tâm hải như gương, vô số Huyền Minh mộc đếm mãi không hết sinh trưởng nơi đây, sương trắng mông lung nhạt nhòa như lụa bao phủ chúng, khiến mỗi một đóa hoa mặt người hiện ra thần bí khó lường.
Những khuôn mặt đó hội tụ chúng sinh bách thái, sướng vui đau buồn, nam nữ già trẻ đều có đủ, chỉ là chẳng biết vì sao, tất cả bọn chúng đều nhắm hai mắt lại, dường như Tâm Ma chấp chưởng thế giới này không cho phép chúng dò xét.
Trực giác nói cho Mộ Tàn Thanh, trong ba ngày này nhất định đã xảy ra chuyện gì không bình thường, hiện tại tuyệt đối không thể kích động Cầm Di Âm.
Vì thế y dịu giọng ôn thanh nói: "Khanh Âm, ta ở ngoài Chu Tước môn đợi ba ngày không thấy ngươi đi ra.
Ta cho là...!Ta đã đáp ứng sẽ không để ngươi cô độc, cho nên ta đi tìm ngươi."
"..."
"Ngươi thường nói ta ngu xuẩn mất khôn, thế nhưng chính ngươi cũng y như vậy.
Chuyện chọc trời khuấy nước ta đều dám cùng làm với ngươi, còn không nghe được một câu nói thật của ngươi sao?"
"..."
"Ta liền ở đây.
Chừng nào ngươi muốn nói cũng được!"
Cầm Di Âm rốt cuộc xoay người lại.
Khiến Mộ Tàn Thanh kinh ngạc chính là viền mắt hắn đỏ hoe chẳng biết từ lúc nào.
Nếu không phải trong mắt không có nước, quả thực giống như là muốn khóc.
Toàn bộ ý nghĩ vào giờ khắc này bị quăng lên chín tầng mây, Mộ Tàn Thanh sợ đến giật nảy mình, lời còn lại cũng không dám hỏi.
Y tránh tay Cầm Di Âm, bước nhanh về phía trước đem người ôm vào lòng, nhón chân lên vuốt ve đầu hắn.
Cầm Di Âm ôm ngược lại y, cánh tay mạnh mẽ ghìm đến xương cốt đau đớn, tựa như người sắp chết chìm ôm chặt khúc gỗ trôi sông.
Mộ Tàn Thanh không dám giãy dụa, chỉ có thể kiên nhẫn chậm rãi mà vuốt giận cho hắn.
Hồi lâu sau, một thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên: "Ngươi còn nhớ Cơ Khinh Lan không?"
"Cơ...!Khinh...!Lan..." Mộ Tàn Thanh ngơ ngác một chút, đến nửa ngày mới nhớ ra người kia là ai.
Tất cả những thứ trong đầu liên quan tới đối phương tựa như bị một con dao vô hình lặng yên đẽo gọt, ngay cả hồi ức đều bị lãng quên.
Nếu như không phải bản thân y có ấn tượng quá mức sâu sắc đối với Cơ Khinh Lan, sợ là đã hoàn toàn quên mất.
Nói ra, y tại Nam Hoang cảnh đợi gần mười ngày, cũng không nghe được những người khác nhắc đến việc liên quan Cơ Khinh Lan một chút, đại biểu loại lãng quên này không phải chỉ tác dụng với ký ức của y, mà xảy ra với tất cả mọi người.
Cơ Khinh Lan lại như ngọn đèn hắn cầm trong tay kia.
Người chết như đèn tắt, khói tan thành hư không.
Cổ họng Mộ Tàn Thanh lăn lộn mấy lần: "Ta nghĩ ra rồi."
Là "nghĩ ra" mà không phải "nhớ ra", ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Đồng tử Cầm Di Âm nhanh chóng xẹt qua một tia ám quang.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa tay ôm lấy vai Mộ Tàn Thanh: "Như vậy, mấy câu Cơ Khinh Lan trước khi chết nói với ngươi, ngươi còn có thể nhớ ra không?"
Mộ Tàn Thanh khổ sở suy nghĩ, đại thể đều còn nhớ, chỉ là có chút chi tiết nhỏ đã mơ hồ không rõ.
Trong lúc y đang cố gắng hồi ức, liền nghe Cầm Di Âm thấp giọng nói: "Hắn kêu ngươi đi tìm khối tàn phế cốt này.
Ta hiện tại cho ngươi."
Bởi vì mảnh phế cốt này, trước đây không lâu hai người bọn họ còn phát sinh tranh cãi, Mộ Tàn Thanh đối với chuyện này canh cánh trong lòng, nghe vậy không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy Cầm Di Âm móc từ trong cổ ra một sợi dây đỏ, đem một mảnh xương cốt nhỏ treo trên đó nhẹ nhàng đặt vào bàn tay y.
Mộ Tàn Thanh theo bản năng nắm chặt năm ngón tay, cảm giác như là bị thứ gì cứa một cái, lòng bàn tay rõ ràng không có thương tổn, đau đớn lại xộc thẳng vào xương tủy, mang theo một loại lạnh lẽo xuyên thấu linh hồn.
Mười năm trước y còn không biết rõ, hiện tại rốt cuộc nhận ra được: sức mạnh lưu lại trên mảnh xương cốt, thuộc về Bạch Hổ pháp ấn cùng Huyền Võ pháp ấn.
Trong lòng có nơi nào đó giật thót, Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên.
Đương lúc y còn muốn hỏi, lại bị Cầm Di Âm lần thứ hai ôm chặt vào trong lòng, tiếng nói nhỏ vụn vang lên bên tai như mê sảng: "Xin lỗi...!ta...!là ta...!là ta phá huỷ tất cả..."
"Ngươi...!đến tột cùng là đang nói cái gì?" Mộ Tàn Thanh luống cuống ôm lấy hắn, tay phải nắm mảnh phế cốt lại cứng ngắc thành băng thạch, hàn ý cùng đau đớn hóa thành hai lưỡi dao đâm bừa bãi trong đại não, khiến đầu y đau như búa bổ.
"Cơ Khinh Lan đến từ tương lai.
Hắn không tiếc thay thế quá khứ của chính bản thân mình, chỉ vì muốn thay đổi một phần vận mệnh.
Đặc biệt là...!vận mệnh của ngươi." Cầm Di Âm nắm lấy một lọn tóc bạc của yêu hồ, lẩm bẩm nói "Trong tương lai mà hắn biết, Phi Thiên Tôn tìm được ta sớm hơn ngươi.
Ta chưa trở mặt đối địch với hắn, mà là tiếp tục kế hoạch ngàn năm trước, giúp hắn quét dọn chướng ngại, bố trí công cuộc diệt thần..."
Một cái tay khác của Mộ Tàn Thanh chậm rãi nắm chặt.
"Ta giúp Dục Diễm Cơ thúc đẩy Hủy thần quân đọa Thần thành Ma, để cho hắn cùng Hắc xà hòa làm một thể, trở thành túi da phục sinh La Già Tôn ...!Ta tại Hàn Phách thành bố trí cạm bẫy, mượn tay Ngự Phi Hồng giết chết Tiêu Ngạo Sênh, để cho nàng dùng thân phận của ái nhân sống sót, trở thành Kiếm Tà...!Ta trợ giúp Phi Thiên Tôn giăng bẫy Phượng Vân Ca, khiến Hồi Thiên thánh thủ biến thành ma tướng Minh Giáng, khiến Đàm cốc bị hủy dưới thiên phạt..." Cầm Di Âm đứt quãng nói "Ta mượn việc Kiếm Tà tận lực tiếp cận ngươi, cùng ngươi dây dưa trên dưới một trăm năm, khiến ngươi đối với ta vừa yêu lại vừa hận, muốn đưa ngươi vào ma đạo biến thành binh khí đối phó Đạo Diễn, không tiếc tính kế tình cảm ngươi ..."
"Đừng nói nữa!" Trong cổ họng Mộ Tàn Thanh như có thứ gì chặn lấy, vừa đắng chát vừa đau đớn.
"Ta có lỗi với ngươi." Thân thể Cầm Di Âm run rẩy không ngừng "Ta phá huỷ tất cả của ngươi, ngay cả cái chết của ngươi..
là ta tin lầm Phi Thiên Tôn, cũng là ta đưa ngươi uống chén rượu có thuốc ức chế vận dụng chân nguyên.
Là ta...!hại chết ngươi!"
Từng câu từng chữ đều như lôi đình ở trong đầu Mộ Tàn Thanh nổ tung.
Những sự tình có liên quan đến Cơ Khinh Lan bị lãng quên cũng theo mảnh xương tàn phế nơi tay mà được đào bới lên một lần nữa.
Những hình ảnh cùng những lời này liên kết, tựa như một bức tranh dài dằng dặc mà tàn khốc chậm rãi bày ra trong đầu.
Một nỗi bi thống từ nơi sâu xa đáy lòng vọt lên.
Mộ Tàn Thanh nhắm mắt lại mới nỗ lực nuốt nước mắt trở về, lực khí toàn thân trong khoảng khắc như bị rút khô.
Mãi đến tận lúc Cầm Di Âm nói xong một chữ cuối cùng, y mới tìm lại được thanh âm của mình, tối nghĩa nói: "Ngươi tại sao...!vào ngày hôm nay nói ra điều đó?"
"Đây chính là thứ mà ta nhìn thấy trong Chu Tước môn." Cầm Di Âm ôm y ngã xuống bãi cỏ, dùng tư thái yếu thế ngước nhìn y nhẹ giọng nói "Trước khi Cơ Khinh Lan chết, ta cũng có dự cảm đối với tương lai mà hắn nói đến.
Trực giác khiến ta lựa chọn che giấu, không muốn bởi vì sự tình chưa từng xảy ra khiến giữa ta và ngươi sinh rạn nứt.
Vì vậy ta không chịu đưa cho ngươi mảnh xương này...!Thế nhưng, lúc ta mang theo nó cùng rơi vào Chu Tước môn, ta liền trở về thời điểm mười năm trước chưa gặp ngươi, đồng thời quên mất tất cả những gì chúng ta đã phát sinh qua."
Trong lòng Mộ Tàn Thanh bỗng nhiên nảy một cái, tựa như từ trên vách núi rơi xuống.
"Ngươi nói ở ngoài Chu Tước môn đợi ba ngày, nhưng đối với ta mà nói...!đó là hơn 200 năm." Cầm Di Âm đưa tay vuốt ve khuôn mặt y, trong mắt là vẻ yếu đuối chưa bao giờ có "Ta biến thành một «chính mình» khác mà Cơ Khinh Lan đã nói, đi sai đường hết lần này đến lần khác, cuối cùng nhận phải cái kết cục tàn nhẫn bất kham kia...!Ta thậm chí không nhận rõ, đó đến cùng là một giấc chiêm bao, hay là ta thật sự vượt qua thời không, qua nhân sinh lần thứ hai?"
"..."
"Cơ Khinh Lan căm hận «ta» kia, kẻ khiến cho ngươi không có cách nào buông bỏ, kẻ hại chết ngươi, kẻ đến lúc động tâm liền chết, bị Đạo Diễn thu phục dung hợp ...!Thế nhưng đó có phải vẫn luôn là ta hay không?" Cầm Di Âm mê man nhìn y, thanh âm run rẩy "Ngươi biết ta ở trong giấc mộng kia, cuối cùng nhìn thấy gì không?"
Mộ Tàn Thanh ngơ ngác lắc đầu.
"Ta thấy Chu Tước hỏa dực rơi vào trên vách băng, chiếu sáng ngươi chôn thây phía dưới.
Mà Đạo Diễn đang từ phía sau ta chậm rãi đến gần..." Trên khóe mắt Cầm Di Âm hiện ra bệnh thái ửng đỏ, bên môi chậm rãi nở một nụ cười "Cứu ngươi, hoặc là cứu chính bản thân mình, Bất tử điểu chỉ cho ta chọn một cái.
Ngươi nói...!ta nên chọn thế nào?"
"...!Đây chính là nguyên nhân ngươi truyền thừa thất bại?" Mộ Tàn Thanh trầm thấp nói "Ngươi chọn ta."
"Đúng, mặc dù ta biết đó là giả." Đôi môi Cầm Di Âm run rẩy "Chu Tước không cần loại chủ nhân tự tìm đường chết, mà ta chỉ muốn có ngươi."
Một giọt nước mắt theo gương mặt Mộ Tàn Thanh chảy xuống, rơi vào khóe mắt Cầm Di Âm.
"Ta thất bại, nhưng ta không hối hận." Cầm Di Âm vươn người liếm đôi mắt y "Trái tim này vì ngươi mà sinh, vì ngươi mà chết.
Loại ác mộng này mơ một lần là đủ.
Nếu như muốn sau khi mất đi tất cả mới biết mình đã từng nắm giữ những gì, ta thà rằng mình vĩnh viễn là Tâm Ma, có một bộ nhân thân này cùng ngươi ấm lạnh, trải qua sinh lão bệnh tử là đã đủ.
Cho dù một đời ngắn ngủi tựa như phù du cũng hơn ngàn vạn lần ở trên cửu thiên không biết chân tình."
Dừng một chút, hắn khàn khàn nở nụ cười: "Cứ xem như là...!tiện nghi cho Đạo Diễn đi.
Ta chỉ muốn làm phàm phu tục tử trăm năm một đời, chết rồi đem sức mạnh thần hồn này đều cho hắn thì làm sao chứ? Tóm lại, ta được thực sự «sống» so với hắn."
"...!Cho nên, ngươi vừa mới nói muốn rời khỏi chiến cuộc?" Mộ Tàn Thanh chăm chú nhìn hắn "Vì giấc mộng này?"
"Đối với ta mà nói, mỗi một giấc mộng đều là một đoạn nhân sinh, mà ta không muốn giẫm lên vết xe đổ." Cầm Di Âm đưa tay lau qua khóe mắt y "Ngươi theo ta cùng ẩn cư, không quan tâm đến cuộc chiến Ma Đạo, chính tà gì nữa, có được hay không?"
Mộ Tàn Thanh liếc mắt nhìn hắn thật sâu: "Ngươi thật vất vả mới kéo đổ Phi Thiên Tôn, bức tử Dục Diễm Cơ, La Già Tôn không có cách nào uy hiếp ngươi.
Chỉ cần ngươi nguyện ý, Quy Khư ma tộc liền ở trong lòng bàn tay.
Ngươi buông bỏ tất cả những thứ mà ngươi đã tỉ mỉ bố trí, sắp đạt được thành công sao?"
"Rất khó." Cầm Di Âm nhìn thẳng vào đôi mắt y "Cho nên, đây là điều kiện: ngươi tác thành ta, ta liền đáp ứng ngươi."
Tư thái yếu đuối ngắn ngủi vừa rồi bị quét sạch sành sanh, ma vật một lần nữa lộ ra răng nanh uy nghiêm đáng sợ.
Cổ họng Mộ Tàn Thanh nghẹn lại, chỉ cảm thấy trái tim cuồn cuộn chao đảo như sóng lớn.
"Cứ xem như ta đáp ứng ngươi..." Mộ Tàn Thanh hít sâu một hơi "Đạo Diễn thần quân cùng Thiên pháp sư sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Bế tắc giữa Cầm Di Âm cùng Đạo Diễn thần quân, cũng không phải là một bên buông xuống là có thể tiêu giải.
Cái này cũng là nguyên nhân Mộ Tàn Thanh ủng hộ Cầm Di Âm, y không bao giờ phủ nhận tư tâm của mình.
"Nếu như hắn không bỏ qua, Bà Sa thiên cũng sẽ không giải phong nhanh như vậy." Cầm Di Âm lạnh lùng nói "Phàm nhân ở trong mắt thần linh thấp kém như giun dế, dù cho tiêu hao hết một đời cũng bất quá trong nháy mắt.
Thay vì cùng ta liều cá chết lưới rách, không bằng tác thành ta lần này.
Mà ngươi thân là mệnh trời sát tinh lại là chủ nhân Bạch Hổ, sắp trở thành thanh kiếm hai lưỡi giữa ta và hắn.
Cho dù ai phá hủy thỏa thuận đều sẽ phải nghênh đón mũi nhọn của ngươi."
"Nguyên lai các ngươi ở trong Chu Tước môn đã gặp qua." Mộ Tàn Thanh lau nước mắt, lý trí rốt cuộc quay trở lại, quả thực tức đến bật cười "Ngươi là cùng Đạo Diễn thần quân thông đồng xong xuôi, mới đến cùng ta tiền trảm hậu tấu."
Cầm Di Âm nhấn mạnh từng chữ hỏi: "Ngươi nguyện ý tác thành ta không?"
Ngón tay Mộ Tàn Thanh run lên tựa như bị thiêu đốt.
Y nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn xuống một miếng thịt từ cái tên khốn này, cuối cùng đem đè hắn xuống đất, thô lỗ hôn môi.
Cầm Di Âm ôm y, đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trên.
Cảnh tượng ánh sáng và bóng tối đan xen hiện lên trong đầu hắn, lặp đi lặp lại những bí mật chỉ mình hắn biết...
Cái gọi là Cửu Diệu, chính là cửu lực nguyên thủy, bao gồm Ngũ hành linh nguyên: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ; Tam đại pháp tắc tinh nguyên Thiên-Địa-Nhân cùng với Hỗn nguyên lực của thần linh viễn cổ.
Đạo Diễn thần quân tay nâng xác Oa xác, chính là Huyền Oa thời điểm viễn cổ hỗn độn gánh chịu thế giới Huyền La, cũng là căn cơ hoá hình của nhân giới.
Chỉ cần tập hợp sức mạnh của Ngũ cảnh pháp ấn truyền vào Oa xác, nó có thể đột phá ràng buộc của thiên địa, đánh vỡ Vấn Đạo đài giam cầm thần linh, khiến Đạo Diễn thần quân thực sự trở thành Tôn chủ vô thượng chưởng khống tam giới, đem Oa xác luyện hóa thành Cửu Diệu luân gánh chịu vạn tượng.
Nhưng mà muốn Cửu Diệu luân hoạt động, không thể thiếu Hỗn nguyên lực.
Đạo Diễn thần quân vốn là một trong năm mươi vị thần linh viễn cổ.
Thế nhưng thời đại thần linh đã sớm trở thành quá khứ.
Thường Niệm vì để đánh thức hắn tỉnh lại, không thể không đưa hắn đi đầu thai chuyển hóa thành người để được Thiên đạo thừa nhận, sau đó dùng thân phận Thẩm Vấn Tâm một lần nữa chứng đạo thành thần.
Theo lý mà nói đó là một kế hoạch hoàn hảo không tỳ vết chút nào.
Nhưng không ngờ Tâm Ma sinh ra dưới thần kiếp, lấy đi một nửa hồn phách cùng sức mạnh của Đạo Diễn thần quân.
Bởi vậy ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, ranh giới rõ ràng.
Nếu muốn khôi phục Hỗn nguyên lực, nhất định phải để Đạo Diễn thần quân cùng Cầm Di Âm lần nữa dung hợp thành một thể.
Cầm Di Âm tuy rằng cừu hận Phi Thiên Tôn, không có nghĩa hắn sẽ vì người này trợ giúp Đạo Diễn thần quân.
Nhưng mà Đạo Diễn lại đưa ra cho Tâm Ma điều kiện không có cách nào từ chối: để cho Cầm Di Âm lại một lần nữa nhìn thấy Mộ Tàn Thanh!
Mộ Tàn Thanh chết ở chiến trường Hàn Phách thành, hồn tế Bạch Hổ pháp ấn, thi thể cũng không biết thất lạc đến đâu.
Y đã không còn tồn tại ở bất luận nơi nào trên thế gian, chỉ lưu lại trong trí nhớ của Cầm Di Âm.
Đạo Diễn thần quân có thể lợi dụng Cửu Diệu luân thu lấy linh hồn chúng sinh tam giới làm căn cơ, xây dựng một mộng cảnh làm thế giới thứ tư không khác gì thế giới chân thực, đồng thời chiết xuất ký ức của hồn phách, khóa chặt thất tình lục dục, sau đó quay lại thời gian và không gian của thế giới thứ tư, dùng cuộc chiến Ma Đạo lần thứ nhất để mở đầu, và kết thúc bằng thế giới chân thật rơi vào vĩnh viễn kiếp họa.
Chúng sinh sẽ quay vòng nhân quả của từng người, xuất hiện ở tuyến thời gian đối ứng.
Tất cả những ký ức trước khi phong ấn bắt đầu trở lại, những ký ức đã biến mất từ lâu cũng được tái hiện trong giấc mộng này.
Chỉ cần người đang mơ trong thế giới chân thật chưa từng lãng quên bọn họ, thì những người và sự việc được mơ thấy sẽ tồn tại cho đến cuối cùng.
Giả sử có người đánh vỡ quy tắc sớm tỉnh lại, sẽ kẹt ở giữa chân thực cùng ảo mộng, một bước lên trời một bước vực sâu.
Người càng quyến luyến với mọi thứ trong mộng, thì càng thống khổ bất kham, tỷ như Yêu hoàng Huyền Lẫm cùng với Thanh Mộc và Bắc Đẩu hiện tại;
Nếu có người ở trong thế giới chân thật biến mất, được tái hiện, thức tỉnh trong thế giới thứ tư, thì sẽ bị Cửu Diệu luân khóa chặt.
Người đó sẽ nhận được một cơ hội thay đổi số phận, cái giá phải trả giá chính là mệnh quỹ bản thân tiêu vong, tỷ như Cơ Khinh Lan.
Cơ Khinh Lan là hài tử ngốc.
Hắn cho rằng Cửu Diệu luân thật sự có thể khiến thế nhân trọng sinh, nghịch chuyển vận mệnh.
Vì vậy, hắn không tiếc xé bỏ cái kén đào nguyên mà Phi Thiên Tôn cẩn thận đan dệt, đối mặt với hiện thực tàn khốc, thậm chí trước khi Cửu Diệu luân khởi động, liều mình xông vào Vấn Đạo đài, trở thành vật hy sinh đầu tiên dưới sự nghiền ép của Cửu Diệu luân, do đó tránh được việc ký ức bị phong ấn, trực tiếp thay thế chính mình trong quá khứ, tính toán dùng điều này cứu vãn tất cả, vì thế hồn phi phách tán.
Nhưng hắn không biết, Cửu Diệu luân là cái bẫy do thần linh giăng sẵn, dùng để thu lấy linh hồn chúng sinh cùng sức mạnh của tín ngưỡng khiến Đạo Diễn thần quân đột phá bình cảnh, tránh khỏi sự trói buộc của pháp tắc tam giới, biến thành Sáng Thế thần của tân thế giới.
Cái gọi là trọng sinh chỉ là một giấc mộng.
Mộng đẹp chung quy cũng không thể trở thành sự thật.
Cầm Di Âm tận mắt nhìn thấy, Cửu Diệu luân chỉ kém một đoạn ngắn cuối cùng nữa là có thể đi tới điểm kết thúc.
Lúc đó toàn bộ nguồn năng lượng trong thế giới chân thật sẽ cạn kiệt, triệt để tan thành mây khói.
Thế giới thứ tư được thành lập trên cơ sở này cũng sẽ theo đó hóa thành hư không.
Cơ hồ tất cả mọi người cam tâm chết đi trong giấc mộng lừa mình dối người, mà rất hiếm kẻ tỉnh táo chịu đánh mất đi cơ hội hưởng thụ hạnh phúc cuối cùng, từng ngày từng ngày đếm ngược.
Hắn không phải là không từng thử đem Cửu Diệu luân đẩy lại quỹ đạo, thế nhưng cho dù hắn chiếm được thân thể đó, nắm giữ Hỗn nguyên lực tam giới vô song, chung quy vẫn không có cách nào lay động Cửu Diệu luân.
Ngay tại lúc hắn tuyệt vọng, thanh âm của Đạo Diễn vang lên bên trong thân thể hắn: "Ta nói rồi ...!Ngươi không có cách nào để cho mộng cảnh trở thành sự thật, nhưng ngươi có thể lựa chọn một giấc mộng không tỉnh."
"..."
"Y chỉ tồn tại trong mộng của ngươi.
Mà ngươi cùng ta hòa làm một thể, chỉ cần ta còn trường tồn hậu thế, ngươi vẫn có thể luôn ở trong giấc mộng."
"..."
"Ngươi có thể lựa chọn ở trong giấc mộng đó tiếp tục đối địch với ta.
Bởi vì cho dù ngươi làm cái gì, đều không thể thay đổi kết cục.
Ngươi không thể cứu lại được bất kỳ người nào đã chết, cũng không thể bù đắp cho bất kỳ sai lầm nào."
"..."
"Cầm Di Âm, ngươi rốt cuộc là kẻ ích kỷ."
Tiếng cười khẽ như có như không biến mất ở bên tai.
[Lời mỗ : twist quá phải không ạ? Bởi vậy mới nói, một tiểu thuyết quá dài, quá nhiều chương mà đọc lại bị ngắt quãng, mỗ e rằng mọi người sẽ quên mất những tiểu tiết ban đầu.
Đó chính là lý do ngay từ đầu mỗ đã thân ái «đuổi» mọi người đi đọc truyện khác, trong lúc chờ mỗ từ từ bò lết :).
Đến chương này có thể « thỉnh » mọi người quay trở lại rồi! Còn khoảng 20 chương nữa thôi á!
Như vậy, toàn bộ những gì xảy ra từ đầu sách đến giờ là thuộc về thế giới thứ tư, là thế giới sáng tạo từ «mộng» của Cầm Di Âm.
Trong thế giới đó, chỉ có vài người lưu giữ được ký ức của thế giới chân thật, một trong số đó là Khinh Lan.].