Chương 158: An tĩnh

Chương 158: An tĩnh

Post on: 12 tháng ago

.

Thời điểm trước khi trời sáng là thời điểm tối nhất trong ngày, mặt biển vừa đen vừa tối, thuyền Xích Mã bị mấy chiến thuyền vây quanh.

Bạch Tố Sơn cùng Huyên Hải Đường đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía mấy con thuyền đang vây bọn họ, bên cạnh là một đống người đeo bội đao mà đứng, trầm mặc cảnh giới.

Huyên Hải Đường nói: “Là Phi Vân, Hoành Hải, Phá Tinh, ba chiếc thuyền chiến, đều là những chiếc chúng ta hỗ trợ đào tạo trước đó, vô cùng kiên cố, hơn nữa công năng đầy đủ hết, thủy quân cũng là chúng ta hỗ trợ huấn luyện. Nếu không ngoài ý muốn thì Phi Vân chắc là do Thạch Đầu mang theo đội, ấn theo quy hoạch binh lực phía trước thì mỗi chiếc thuyền hẳn là có một ngàn binh lực trở lên. Hải đồ cũng là chúng ta cung cấp cho, cho nên bọn họ tìm được chúng ta cũng không kỳ quái.”

Nhưng những người đã từng như huynh đệ mà trò chuyện, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau ra biển bao vây diệt trừ hải tặc mà hiện nay lại bày ra tư thái đối chiến với lão sư kiêm bằng hữu thì đúng là không dễ chịu. Trêи mặt biển trong đêm đen, những con thuyền kia nghiêm trang mà trầm mặc vây kín, giống như những con cá lớn, tùy thời xuất động.

Bạch Tố Sơn nói: “Chẳng lẽ Lục Hữu Dung cư nhiên là người của Thôi thị cùng Thái Tử sao?”

Huyên Hải Đường nói: “Không có khả năng, nếu thế thì sao lại muốn chúng ta giết người của Liên Sơn chứ?”

Bạch Tố Sơn nói: “Vậy thì chỉ có thể là bọn họ hướng Triệu tiên sinh tới. Lúc trước Lục Hữu Dung đối với Triệu tiên sinh cũng khác người thường, ta lúc đó đã cảm thấy có chút kỳ quái.”

Huyên Hải Đường nói: “Đối phương đang đánh tín hiệu cờ.”

Bạch Tố Sơn nhìn đối diện quả nhiên ở boong tàu có người đang giơ cây đuốc hừng hực, sau đó có người vẫy cờ ra tín hiệu.

“Không có ác ý, thỉnh cầu được lên thuyền.”

Huyên Hải Đường nhìn về phía Bạch Tố Sơn, mà Bạch Tố Sơn lại thả lỏng cả khuôn mặt đang căng chặt: “Đồng ý đi thôi. Nếu đã chịu lên thuyền thì đúng là không có ác ý, nếu không thì bọn họ đã trực tiếp đánh lên, chúng ta sẽ không tránh được một hồi huyết chiến, cho dù phải đập nồi dìm thuyền cũng không cho đối phương được như ý.”

Huyên Hải Đường lại nhìn về phía bên kia, không biết Công Tôn Nhận đã đứng ở đó từ bao giờ. Hắn đẩy xe lăn của Công Tôn Ngạc. Bạch Tố Sơn quay đầu nhìn Công Tôn Nhận, cười nói: “Lại quấy nhiễu giấc ngủ của Công Tôn tiên sinh.”

Công Tôn tiên sinh lại cười nói: “Bạch lão bản không cần quá mức lo lắng, đối phương không có ác ý.”

Phi Vân chậm rãi đến gần, đặt ván gỗ sang, Lục Hữu Dung cùng một đám hắc y nhân bưu hãn vây quanh một nam tử trẻ tuổi lên thuyền Xích Mã.

Hộ vệ hai bên đều trầm mặc như núi, đao thương san sát, mà nam tử kia chậm rãi từ giữa đi qua, một thân huyền y, không chút nào co quắp, lúc ngước mắt nhìn về hướng Bạch Tố Sơn thì đôi mắt bình tĩnh phẳng lặng.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên Bạch Tố Sơn nhìn thấy người kia thì liền nhớ tới lời phu nhân nhà mình: “Cái loại thần thái tôn quý này, giống như khiến ngươi phải hành lễ, ngươi không sao gánh nổi, cùng ngươi nói chuyện đã là vinh hạnh lớn lao của ngươi…… Ở trước mặt hắn, nói chuyện cao giọng giống như đang khinh nhờ hắn vậy.”

Phu nhân nhà mình quả nhiên có trực giác kinh ngạc trong việc nhận người. Vị này chính là trượng phu của Triệu tiên sinh, phụ thân của đứa nhỏ rồi.

Đêm lạnh ra biển, lại bày ra trận thế này thì mọi việc đã rõ như ban ngày. Chỉ là ông ta trăm triệu lần không nghĩ tới, hóa ra người sau lưng Lục Hữu Dung lại là hắn.

Nam tử lúc này đã đứng yên, nhìn về phía bọn họ, Lục Hữu Dung cười meo meo từ phía sau đi ra đằng trước, vừa muốn giới thiệu thì Bạch Tố Sơn đã thở dài tiến lên hành lễ: “Thảo dân Bạch Tố Sơn bái kiến Tần Vương điện hạ.”

Lý Tri Mân hơi hơi có chút ngoài ý muốn: “Ngươi nhận ra cô vương?”

Bạch Tố Sơn nói: “Lúc trước thảo dân vẫn đoán phía sau Lục thứ sử hẳn là hoàng tử, chỉ là lúc trước thảo dân nghĩ là Tấn Vương, hiện giờ nhìn thấy phong độ dung nhan của Vương gia thì đúng là phong độ của đại tướng, bình tĩnh nhàn tản trong thiên quân vạn mã, nếu không phải Tần Vương điện hạ từng đánh lui Đột Quyết thì còn có thể là ai?” Tuy rằng mọi người đều nói Tần Vương đã không nhìn thấy, nhưng hai tròng mắt người này lại lạnh băng tối tăm, lúc nhìn người khác, phảng phất như nhìn thấu nhân tâm, không hề giống bị mù. Có điều ông ta lại cực lực khẳng định vị Nhị hoàng tử Tấn Vương vẫn luôn dưỡng ở Thịnh Kinh sẽ không có được khí độ như người này.

Lý Tri Mân ôn hòa nói: “Mấy năm nay ngươi đã giúp đỡ rất nhiều, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng, chỉ là thân phận có hạn, không thể thản nhiên gặp nhau, Bạch tiên sinh chớ trách. Có điều phẩm hạnh và năng lực của Bạch tiên sinh thì cô vẫn luôn thập phần thưởng thức.”

Bạch Tố Sơn nói: “Thảo dân cảm tạ ơn tri ngộ của Vương gia, mấy năm nay được lọt vào mắt xanh của ngài mà thảo dân cũng được Lục đại nhân hỗ trợ không ít, thu lợi cũng nhiều, vì thế không dám tranh công.”

Lý Tri Mân lại nhìn ông ta một cái: “Đều nói ngươi là người trong thô lỗ có tinh tế, thập phần thích mạo hiểm, cô thấy gnươi đúng là có thể nói, dám mạo hiểm mang theo phi tử và tiểu thế tử của cô ra biển, lá gan cũng đủ lớn.”

Bạch Tố Sơn cúi đầu thở dài một hơi: “Vương gia thứ tội, nếu thảo dân biết đó là nương nương cùng tiểu thế tử thì quyết không dám đồng ý.” Ai biết phu thê các người nháo cái gì, đang êm đẹp làm nương nương trong vương phủ lại tự nhiên bỏ ra ngoài mang theo cả tiểu thế tử. Vương gia rõ ràng biết, lại cũng ngồi xem, kết quả nháo ra tình huống kinh thiên động địa này, ông ta chỉ cần nghĩ đến vị nương nương này suýt thì chết trong tay Thôi thị vì cứu Bạch Anh còn có tiểu thế tử quý giá kia thì mồ hôi tuôn như mưa.

Lý Tri Mân nói: “Thôi cũng đành, coi như ngươi có công cứu giúp, ta thứ tội cho ngươi, mau trở về điểm xuất phát. Thôi thị bên kia, không cần lo lắng, cô sẽ tự nghĩ cách giữ được cơ nghiệp của các ngươi bất bại, người nhà không việc gì. Ngươi chỉ cần trung tâm đi theo cô thì cô sẽ không bạc đãi.”

Bạch Tố Sơn lại đột nhiên hỏi một câu: “Đa tạ Vương gia che chở, chỉ là thảo dân còn có một chuyện muốn hỏi cho rõ ràng, sau này cũng dễ làm việc.” Lục Hữu Dung cùng ông ta là tương giao nhiều năm, lúc này lại sợ ông ta phạm vào kiêng kị nên vội ngắt lời nói: “Nương nương cùng tiểu thế tử ở nơi nào? Vương gia cũng mệt nhọc một ngày rồi, không bằng vào trong khoang nghỉ ngơi một chút chứ?” Sau đó ông ta dẫn Lý Tri Mân đi đến khoang thuyền, lại làm ánh mắt ra hiệu cho Bạch Tố Sơn còn đang quỳ trêи đất để ông ta dẫn đường.

Bạch Tố Sơn lại không đứng dậy mà chỉ tiếp tục hỏi: “Bạch mỗ muốn biết người mình nguyện trung thành là người đang ngồi trêи ngai vàng hiện tại hay Vương gia?”

Sắc mặt Lục Hữu Dung tái nhợt, nhưng Lý Tri Mân lại dừng bước, tinh tế mà nhìn ông ta một cái, trêи mặt không lộ hỉ nộ gì, chỉ nói: “Là ta.”

Bạch Tố Sơn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy nói: “Thảo dân mạo phạm, thỉnh Vương gia đi bên này.”

Trong khoang phi vô cùng yên lặng, Triệu Phác Chân an tĩnh mà nằm trong chăn ấm mềm mại, thân mình hơi hơi nghiêng, một cánh tay lộ ra bên ngoài chăn, hiển nhiên là một tư thế cực kỳ không thoải mái. Nhưng nàng làm thế để hài tử trong ngực mình được thoải mái. Thất Cân rúc vào trong ngực mẫu thân mà thoải mái dễ chịu ngủ say, chăn đắp kín mít.

Tất cả mọi người không dám tiến vào, chỉ có Lý Tri Mân một mình chậm rãi đi vào, nhìn thấy mẫu tử hai người thì một sợi dây căng chặt mấy ngày nay mới chậm rãi thả lỏng xuống. Hắn nhẹ nhàng đi qua, duỗi tay sờ sờ cánh tay lộ ra ngoài chăn, nhíu nhíu mày, cánh tay nàng lạnh ngắt. Nàng vì sao lại kiên trì muốn tự mình chăm sóc hài tử mà không để cho bà иɦũ ɦσα chứ? Đám quý phụ nhân không có ai nguyện ý để con mình bυ" sữa của mình, chứ đừng nói với mang theo hài tử cùng ngủ. Việc này quá vất vả, chỉ có nha đầu ngoan cố này mới……

Tiểu anh hài mới vừa qua trăm ngày hơi hơi giương miệng khò khè mà thở, hoàn toàn không biết mình đã gặp phải tình huống nguy hiểm thế nào. Nếu không phải mẫu thân hắn trí tuệ lại dũng cảm thì hắn đã sớm bị sát thủ của Thôi thị thuận tay giết chết, sẽ không ai biết đến một cái tiểu hoàng tôn duy nhất này.

Lý Tri Mân duỗi tay đem cánh tay nàng kéo vào trong chăn, cúi đầu nghe tiếng thở của đứa nhỏ, mũi ngửi được mùi sữa khiến hắn muốn cười, lại cảm thấy mắt chua xót. Giờ khắc này an tĩnh nảy lên trong lòng, hắn bỗng nhiên thấy buồn ngủ và mệt mỏi cực kỳ. Vì thế hắn cởi áo khoác ra, cởi giày, nằm nghiên xuống, ôm theo mẫu tử hài người, chỉ chốc lát đã nặng nề ngủ luôn.

Lúc Triệu Phác Chân tỉnh lại thì ánh mắt đầu tiên đã thấy được sườn mặt tuấn tú của Lý Tri Mân, sống mũi cao thẳng, lông mi thật dài, môi mỏng không mím chặt như trước, mà thả lỏng, thậm chí còn mang theo ý cười. Bên môi có mang theo một tầng râu mới mọc.

Cô cơ hồ nghĩ mình đang ở trong mộng, quay đầu lại nhìn thấy một bên kia là Thất Cân vẫn đang ngủ say sưa. Đứa nhỏ này thực dễ nuôi, lúc rạng sáng nàng từng cho hắn bυ" một lần, sau đó hắn liền lăn ra ngủ đến bây giờ, mấy ngón tay nhỏ bụ bẫm thế mà lại đang nắm lấy ngón tay cái của Lý Tri Mân.

Nàng sợ đánh thức hài tử nên tuy khϊế͙p͙ sợ vạn phần nhưng nàng vẫn nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, vượt qua Lý Tri Mân còn đang ngủ say, nhìn áo khoác đen tùy ý vắt trêи ghế của hắn, sau đó mặc thêm áo vào, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trời đã sáng choang, đây là một ngày đẹp trời, tuy rằng gió trêи biển vẫn rất mạnh. Cao Linh Quân đứng bên ngoài canh gác, dáng người thẳng tắp, lúc nhìn thấy Triệu Phác Chân đi ra thì sắc mặt hắn có chút căng thẳng, vội thi lễ nói: “Triệu nương tử, Vương gia còn chưa tỉnh sao?”

Triệu Phác Chân nhìn Cao Linh Quân, lại nhìn nhìn trêи boong tàu thượng là rất nhiều thị vệ, trong lòng nàng vẫn nghĩ đây là năm mơ chăng?

Cao Linh Quân nói: “Vương gia biết nương tử bị bắt thì vội vã từ Trường An cưỡi ngựa chạy tới, ngày đêm không thôi, thật vất vả mới đuổi kịp nương tử, nhất định là mệt muốn chết rồi. Cứ để ngài ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, thuyền còn phải đi một ngày nữa mới trở lại cảng, nương tử muốn ăn gì không? Ta sẽ để Hoàn nhi đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài và Vương gia.”

Triệu Phác Chân nhìn Cao Linh Quân, nửa ngày nói không ra lời, cách hồi lâu mới phảng phất nghĩ thông suốt mọi viẹc: “Cho nên, Vương gia đã sớm biết ta ở Quảng Châu sao? Công Tôn huynh đệ, cũng là Vương gia phái lại đây sao?”

Tự nàng rời khỏi Liên Sơn, mở nữ học, sinh hài tử, mọi việc vốn dĩ đã nằm trong tầm tay hắn sao? Đây đều là kế hoạch sao? Cha mẹ kia của mình, đến tột cùng có phải cha mẹ ruột của mình không? Còn có…… Hắn biết hài tử là của hắn sao? Một đêm trời xui đất khiến kia…… Hắn biết chính mình bò giường sao?

Giờ khắc này nàng thấy kinh hãi, hoài nghi tất cả mọi việc.

Cao Linh Quân vô cùng xấu hổ, khụ khụ cười gượng hai tiếng: “Cũng không phải, nương tử bỗng nhiên rời khỏi Liên Sơn và mất tích, Ứng Vô Cữu hồi phủ báo tin, nói ngài đã mất tích nên Vương gia đã phái người đi tìm ngài khắp nơi, sau đó lúc tìm được lại bởi vì…… Ngài có thai trong người, cũng không nên bôn ba quá mức thế nên Vương gia mới để Công Tôn tiên sinh đến đây chiếu ứng cho ngài. Không nghĩ tới nhất thời lại có biến, ngài cư nhiên lại bị Thôi gia bắt đi. Điều này khiến Vương gia sợ hãi, mấy ngày nay không ăn không ngủ……”

Trong khoang thuyền bỗng nhiên truyền đến tiếng trẻ sơ sinh khóc vang dội, nỉ nong, đánh gãy lời của Cao Linh Quân. Triệu Phác Chân vội vàng xoay người đi vào trong khoang.

Lý Tri Mân ôm Thất Cân đang quơ chân múa tay gào khóc, chân tay luống cuống, ống tay áo đã ướt một tảng lớn nước tiểu của con hắn.