Chương 80: Vinh quang trở về

Chiến Thần Ngày Trở Lại

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Mắt Trần Thái Nhật nheo lại, giọng điệu nghi ngờ nói.

“Mau nói hết những gì ông biết ra đi”.

Takenomura biết mình không có khả năng trốn thoát, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội tháo chạy nào, nên làm liều, nói hết những gì mình biết ra.

Về độ chính xác thì không biết, Trần Thái Nhật chỉ có thể kiểm chứng sau

Vài phút sau.

Rầm!

Sau khi Takenomura nói ra tất cả mọi chuyện, Genko dùng tay đánh mạnh khiến ông ta ngất xỉu trên mặt đất.

Trần Thái Nhật nhíu mày, chậm rãi lên tiếng.

“Genko, cô thấy lời của ông ta có mấy phần là thật?”

Genko suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Đại nhân, chắc là ông ta nói đúng đấy”.

Trần Thái Nhật thở dài.

Mọi chuyện không những không rõ ràng mà còn trở nên khó hiểu hơn.

Takenomura ẩn nấp vào Hoa Hạ, mà không hề có ai dẫn vào, theo lời thú nhận của ông ta thì tổ chức có tên là Hội Đông Vinh đã giúp ông ta thu xếp thân phận và con đường lẻn vào Hoa Hạ.

Genko chưa bao giờ nghe tên của tổ chức này, có thể thấy trong vòng ba năm nay, tổ chức này đã cố tình mai danh ẩn tích.

Tổ chức của Hội Đông Vinh ở Hoa Hạ vô cùng nghiêm mật và kín kẽ.

Các thành viên trong hội không công khai tên tuổi, mà sử dụng biệt danh.

Theo lời kể của Takenomura, người làm việc trực tiếp với ông ta có biệt danh là “Thỏ vàng”.

Theo suy đoán của Trần Thái Nhật, mã hóa của biệt danh có lẽ là dùng màu sắc trời đất, cộng thêm mệnh cầm tinh.

Trần Thái Nhật cho ông ta xem bức ảnh của “Dương Hưng” giả thì ông ta đã nhận ra ngay.

Người này từng xuất hiện cùng Thỏ vàng, để đưa đồ tiếp tế cho ông ta, mật danh là “Chó đen”.

Theo lời kể, ngoại hình của Chó đen rất giống với Dương Hưng trong ảnh, đây có thể là một trong những lý do khiến hắn chọn cách giết người và giả làm Dương Hưng.

Theo Takenomura thấy, mục đích của Hội Đông Vinh là tiền bạc và lợi tích, mục tiêu cuối cùng là hoàn thành đại nghiệp lớn lao trong xã hội hỗn loạn này.

Điểm này rất giống với những tổ chức cực đoan phản xã hội thời xưa.

Đây chính là kẻ thù của xã hội.

Trần Thái Nhật ngẫm nghĩ sâu xa.

Chó đen có lẽ cũng là thành viên cốt cán quan trọng của Hội Đông Vinh.

Hắn giết Dương Hưng để diệt khẩu, thay thế vị trí của Dương Hưng trong nhà họ Dương, mục đích chắc chắn sẽ càng có lợi hơn dùng thân phận thật của mình.

Chủ nhân đằng sau của biệt danh bí ẩn mà anh đã điều tra được ở An Thành và Chó đen giả mạo Dương Hưng từng có quan hệ mật thiết.

Vậy thì cho dù muốn điều tra rõ về nội bộ của Hội Đông Vinh, hay tìm ra “cao thủ thần bí” phía sau nhà họ Lâm thì điểm mấu chốt cuối cùng vẫn nằm ở Chó đen.

Bây giờ Chó đen dùng thân phận của Dương Hưng, đang công tác ở Đông Đảo.

Còn khoảng nửa tháng nữa mới về.

Trần Thái Nhật có thể nhân lúc đối phương không cảnh giác, đến nhà họ Dương ở thành phố Minh Dương để ngăn chặn hắn.

Sau khi suy tính kỹ hành động tiếp theo, Trần Thái Nhật gọi điện cho Tề Vũ.

Tút tút tút.

“Alo, ông chủ!”

“Tề Vũ, chỗ tôi lại bắt được một con ‘chuột’ nữa rồi, cô thông báo cho người ở phía Tây tiếp ứng, đưa hắn đến trại tù binh”.

“Được, ông chủ còn dặn dò nào khác không?”

“Ngày mai tôi sẽ về An Thành”.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Tôi sẽ đợi anh về”.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Trần Thái Nhật hiếm khi mới được thả lỏng một chút.

Genko đứng sau lưng bóp vai cho Trần Thái Nhật.

Sau chuyến đi đến Minh Dương và Đại Lâm Tự, cuối cùng cũng sắp về nhà rồi.

...

An Thành, sau trận tuyết đầu tiên.

Khoảnh khắc Trần Thái Nhật bước ra khỏi sân bay.

“Đại ca!”

“Anh Trần!”

“Ông chủ!”

Lối VIP của sân bay tạm thời đã bị chặn vì có rất đông người đến đón Trần Thái Nhật.

Có gia chủ nhà họ Vi, nhà họ Hà và nhà họ Chu.

Ông chủ Ngô Bính của quán bar Dạ Yến ở An Thành.

Và đại diện các ban ngành địa phương.

Còn có Thẩm Mộng Hàm, cô em gái xinh đẹp được vây quanh như công chúa, đang cười chạy nhào về phía anh.


Một mùi hương thơm nhẹ, ấm áp nhào vào lòng.

Trần Thái Nhật mỉm cười, vỗ vai em gái mình.

“Mọi người đang nhìn đấy, em không thấy ngại à”.

Thẩm Mộng Hàm cười tinh nghịch, chu cái miệng nhỏ ra.

“Hừ! Em đến đón anh trai mình thì ai dám cười em chứ”.

Nói xong, cô ấy kéo tay anh trai, làm nũng.

Sau khi chào hỏi Phùng Linh Nguyệt, Thẩm Mộng Hàm hoài nghi nhìn về phía sau, Genko không nói một lời nào, đảo mắt liếc nhìn Trần Thái Nhật.

Tiêu Mai mặc quần áo mùa đông dày cộm trên người cũng không thể che nổi dáng người xinh đẹp quyến rũ trưởng thành, cổ quàng khăn, đầu búi tóc cẩn thận che đi vẻ mừng rỡ trên mặt, bước lên phía trước.

“Anh Trần, anh trở về rồi”.

“Ừ, ở nhà quen rồi chứ”.

Tiêu Mai còn chưa kịp tiếp lời thì Tề Vũ đứng bên cạnh đã bước tới.

“Đương nhiên là quen rồi! Cô Thẩm đối với chị ấy rất tốt, coi chị ấy như người nhà mình vậy, bây giờ cô Thẩm có tâm sự gì đều nói với chị Tiêu đầu tiên”.

Mặt Tiêu Mai hơi ửng đỏ, xấu hổ.

Trần Thái Nhật liếc nhìn những người bạn bè, đồng hương và người nhà, tâm trạng trở nên vui vẻ.

Anh không khỏi nhớ lại ngày đầu tiên đến thành phố An Thành, bình thản nói một câu.

“Xin chào An Thành, tôi trở về rồi đây”.

...

Biệt thự nhà họ Thẩm, mẹ nuôi Ngô Ngọc Vinh và bố nuôi Thẩm Đông biết được con trai sắp trở về nên đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn.

Theo quy tắc cũ, ngày đầu tiên trở về phải ăn bữa ăn gia đình.

Cho dù là việc quan trọng đến đâu thì cũng phải để đến ngày hôm sau.

Tiêu Mai và Thẩm Mộng Hàm, một trái một phải, không ngừng gắp thức ăn cho Trần Thái Nhật, bất kể anh có ăn hay không.

Phùng Linh Nguyệt và Tề Vũ ngồi một bên kể lại những gì họ đã trải qua ở thành phố Minh Dương và trong hội đấu võ thuật. Bọn họ nói chuyện vô cùng vui vẻ, thiếu chút nữa còn mô phỏng lại những chiêu thức được nhìn thấy.

Genko ngoan ngoãn đứng một bên, mẹ nuôi Ngô Ngọc Vinh thấy cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện nên gọi cô ta ngồi xuống.

Cảm xúc trên khuôn mặt của tử sĩ Đông Đảo càng lúc càng trở nên phức tạp, nhìn về phía nhà họ Thẩm, đặc biệt là nhìn biểu hiện của Trần Thái Nhật, cảm giác sợ hãi và thận trọng ban đầu dần dần giảm bớt.

Thẩm Mộng Hàm kéo cánh tay Trần Thái Nhật, nũng nịu nói.

“Anh, mấy ngày nữa là sinh nhật em rồi, anh đã chuẩn bị quà cho em chưa?”

Trần Thái Nhật mỉm cười cưng chiều trìu mến.

“Tất nhiên là có rồi, hơn nữa còn là món quà bí mật, anh còn sợ em không dám nhận”.

Thẩm Mộng Hàm ngạc nhiên.

“Thật sao? Tuyệt quá, em sẽ mời bạn học cấp ba đến cùng tổ chức sinh nhật, đến lúc đó nhất định sẽ khiến bọn họ phải ghen tị!”

Trần Thái Nhật sững sờ, vẻ mặt nghiêm túc, ra dáng anh trai.

“Chẳng phải anh từng nói bây giờ em còn nhỏ, không được để lộ thân phận của anh trước mặt người khác sao? Nếu không, e là...”

Thẩm Mộng Hàm lè lưỡi, tinh nghịch trả lời.

“Nếu không thì em không thể có người bạn chân thành nào đúng không? Ha ha, em đâu có ngốc như vậy, em sẽ dùng tiền tiêu vặt mẹ đưa để thuê một phòng trong quán bar Dạ Yến”.

Sau khi Trần Thái Nhật phụ trách An Thành, vì Ngô Bính có công lao chiến đấu nên quán bar Dạ Yến của Ngô Bính đã thu được một nguồn tài nguyên to lớn, chỉ riêng việc bán rượu bình thường cũng đã kiếm được rất nhiều tiền.

Bây giờ quán bar Dạ Yến đã trở thành địa điểm hàng đầu để tổ chức tụ tập cho dân văn phòng và học sinh sinh viên.

Phong cách trang trí cũng rất mới lạ, càng phù hợp hơn với khẩu vị của thanh niên trẻ, bên trong cũng vô cùng sạch sẽ.

Trần Thái Nhật nghĩ Ngô Bính biết Thẩm Mộng Hàm là em gái của anh, tổ chức sinh nhật ở quán bar Dạ Yến có lẽ cũng tương đối an toàn.

Vì thế gật đầu.

“Vậy thì được, thời gian tổ chức là khi nào? Đến lúc đó anh sẽ mang quà đến tặng em”.

Thẩm Mộng Hàm vui mừng vỗ tay.

“Bảy giờ tối mai, anh nhất định phải đến sớm đấy, em sẽ đợi món quà bí ẩn của anh!”

Trần Thái Nhật nhìn Thẩm Mộng Hàm cười tươi như hoa vì chuyện vặt vãnh này, liền đưa tay xoa khuôn mặt đáng yêu của em gái.

Cả nhà vô cùng hạnh phúc.

Bố mẹ yêu thương, anh em tình cảm, tiếng cười trên bàn ăn vang khắp biệt thự nhà họ Thẩm.

Trần Thái Nhật thoải mái uống hết mười chai rượu.

Rượu không say người người tự say, Tiêu Mai thấy Trần Thái Nhật vui vẻ, sợ anh uống nhiều nên làm theo ý kiến của mọi người, đỡ Trần Thái Nhật về phòng.

Về mặt thể chất, Trần Thái Nhật không hề say.

Nhưng nhẹ nhàng dựa vào bờ vai mềm mại của Tiêu Mai, không biết vì sao, anh không muốn tỉnh táo nữa.

Về đến phòng, Tiêu Mai nhẹ nhàng đặt Trần Thái Nhật xuống giường, đứng bên giường một lúc, sau đó chậm rãi đóng cửa rời đi.

Trần Thái Nhật từ từ mở mặt, cảm thấy không thoải mái khi nằm trên chiếc giường sang trọng của mình.

Reng reng reng.

Chuông điện thoại vang lên.

Là cuộc gọi của Vân Vũ Phi.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp, có khí chất và mang theo chút ngây thơ của cô gái đó, Trần Thái Nhật không khỏi mỉm cười.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói dịu dàng đem theo chút ngượng ngùng vang lên.

“Nghe nói... Anh về An Thành rồi, anh đã ngủ chưa? Tôi không quấy rầy anh chứ?”

“Vẫn chưa, tôi vừa nằm xuống giường, vẫn chưa ngủ”.

“Ngày mai... Tôi muốn gặp anh, tôi muốn báo cáo với cổ đông lớn là anh về chuyện làm ăn của tập đoàn Vân Thị, không biết anh có thời gian không? Chúng ta hẹn nhau rồi nói chuyện”.

Nghe giọng nói không ngừng cố gắng tìm một cái cớ hợp lý trong điện thoại, Trần Thái Nhật liền bật cười.

“Được, cô nói thời gian địa điểm đi, chúng ta gặp rồi nói”.

Tiếng hô hấp ở đầu dây bên kia đột nhiên nhanh hơn bình thường, dừng lại một giây, sau đó từ từ nói.

“Vậy bảy giờ tối mai ở quán bar Dạ Yến, tôi đã đặt chỗ rồi”.