Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Thái Nhật đột nhiên chất vấn khiến những người đang ngồi hoàn toàn bất ngờ.
Ngoại trừ một người… Dương Hồng.
Lúc mời Trần Thái Nhật đến thành phố Minh Dương, Dương Hồng đã đưa ra yêu cầu của mình.
Nhất định phải khiến hung thủ đã sai khiến bắt cóc Lôi Lôi phải trả giá!
Trải qua nhiều hướng điều tra, cuối cùng Dương Hồng cũng đã xác định được mục tiêu, tìm được chứng cứ, nhà họ Phó tỉnh Nam Hồ đứng sau mọi chuyện!
Nhà họ Lâu tỉnh Đông Bình dẫn đầu có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với nhà họ Phó tỉnh Nam Hồ và nhà họ Hoàng tỉnh Lâm Giang, cả ba ông trùm đều có cùng một mục đích khiến nhà họ Dương lộ bộ mặt thật, co đầu rút cổ trong thành phố Minh Dương.
Nhưng trên thực tế, thủ đoạn của ba gia tộc này không giống nhau.
Nhà họ Lâu tỉnh Đông Bình chiếm địa bàn ở thành phố lớn thứ hai trong cả nước - thành phố Đông Hải, thực lực mạnh nhất, dùng cách đơn giản mà thô bạo nhất để cạnh tranh thương mại, tiến hành thâu tóm sản nghiệp bên ngoài của nhà họ Dương trên phương diện chiếm đoạt sản nghiệp và nhân viên.
Nhà họ Hoàng vững vàng như núi Thái Sơn, áp dụng biện pháp cạnh tranh cốt lõi nhất trong các gia tộc giàu có, “cướp người”! Đưa ra điều kiện ưu đãi gấp ba khiến toàn bộ người ưu tú bên ngoài của nhà họ Dương phản bội và đầu quân cho nhà họ Hoàng!
Còn nhà họ Phó ở tỉnh Nam Hồ lại chọn cách cực đoan nhất, nhưng cũng là cách có sức uy hiếp cao nhất - uy hiếp người thân.
Hễ là con cháu đang làm việc bên ngoài của nhà họ Dương, những thành viên khác trong gia tộc hay bạn bè thì sự an toàn tính mạng và tài sản của họ đều bị uy hiếp ở mọi mặt.
Trẻ con có thể sẽ bị đánh, thậm chí có thể bị bắt cóc.
Vợ có thể sẽ bị người khác quấy rối, hơn nữa sẽ không để lại chứng cứ.
Họ ra ngoài đi làm, có thể sẽ vô duyên vô cớ bị người khác trùm vải đen đánh đập tàn bạo!
Cách tránh né duy nhất là rời khỏi sản nghiệp nhà họ Dương, trở lại thành phố Minh Dương.
Cứ như vậy, đám con cháu nhà họ Dương, hầu như không có ai muốn bị cử ra ngoài thành phố để làm việc, thậm chí ngay cả khi ở trong thành phố Minh Dương cũng không dám ra khỏi cửa.
Hành động này của nhà họ Phó có thể nói là thủ đoạn cạnh tranh ác liệt nhất, đối với người nhà họ Dương, đặc biệt là Dương Hồng đã sống ở thành phố An Thành hai ba mươi năm thì đúng là một nỗi sợ hãi lớn.
Nỗi sợ hãi bao trùm cả một gia đình hạnh phúc vốn dĩ đang không phải lo cơm ăn áo mặc này.
Từ sau khi cô bé Lôi Lôi bị bắt cóc, hai vợ chồng Dương Hồng và Tân Minh Lệ mất ăn mất ngủ, mặc dù con gái cuối cùng cũng đã an toàn trở về, nhưng để xoa dịu và an ủi cô bé, cũng khiến họ hao tổn tâm trí.
Vì thế, Dương Hồng mới hạ quyết tâm, dù bỏ ra hơn một nửa sản nghiệp của mình ở thành phố Minh Dương cho Trần Thái Nhật, cũng nhất định phải giải quyết mối uy hiếp từ nhà họ Phó.
Tuy nhiên Dương Hồng không ngờ rằng, Trần Thái Nhật lại dùng cách dứt khoát như vậy để ra mặt giúp mình.
Bỗng chốc, máu nóng sôi sục, ánh mắt Dương Hồng nhìn Trần Thái Nhật, ngoại trừ sùng bái, còn lại là sự tin tưởng và biết ơn.
Lúc này, cho dù bảo Dương Hồng quỳ xuống dập đầu một trăm cái thì anh ta cũng sẽ không chút do dự làm theo, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Trần Thái Nhật thẳng thừng ra tay, dùng đũa khiến Phó Vân Đào bị thương, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng.
Bản thân anh cũng có một cô con gái, anh có thể hiểu được tâm trạng của Dương Hồng vì thế không hề do dự liền thẳng thừng ra tay.
Đám gia chủ giàu có khác có mặt ở đó bị hành động tàn nhẫn của Trần Thái Nhật dọa sợ chết khiếp.
Phó Vân Đào ôm tay bị đâm, máu chảy ròng ròng, đau đến mức hàm răng va lập cập.
“Mấy người còn ngây ra đấy làm gì? Mau bắt thằng ranh kia lại rồi treo lên cho tôi, tôi phải lột từng lớp da thịt trên người cậu ta xuống!”
Ông ta vừa ra lệnh, đám người tỉnh Nam Hồ trong căn phòng xa hoa sang trọng đều đứng bật dậy.
Mười mấy người này thoạt nhìn đều không phải người tốt.
Nhà họ Phó tỉnh Nam Hồ, có sở trường dùng bạo lực và thủ đoạn nham hiểm, con cháu và đàn em của nhà họ Phó đều có võ, là đám người hung tợn hiểu rõ nhất việc đánh đấm trên giang hồ!
Trong nháy mắt bầu không khí liền trở nên căng thẳng!
Bên phía Trần Thái Nhật chỉ có một mình Phùng Linh Nguyệt lẻ loi đứng phía sau.
Còn bên tỉnh Nam Hồ đã có mười mấy gã đàn ông vạm vỡ thoạt nhìn có vẻ giỏi chém giết chậm rãi bước tới gần.
Dương Vệ Đông là chủ nhà, vội vàng đứng lên giảng hòa.
“Gia chủ Phó! Ông bình tĩnh, đừng chấp nhặt với tiểu bối! Việc cấp bách trước mắt là băng bó vết thương!”
Cụ ta không nói câu này thì còn tốt, vừa nói xong thì vẻ mặt của Phó Vân Đào càng tối sầm lại, ánh mắt dần trở nên hung ác.
“Gia chủ Dương, tôi nể mặt ông, hôm nay chỉ nhắm vào một mình Trần Thái Nhật, người của ông đừng tham dự vào, nếu không đừng trách tôi tập trung toàn bộ tỉnh lực tuyên chiến với nhà họ Dương!”
Ông ta nói xong, trên mặt Dương Vệ Đông liền hiện lên vẻ do dự.
“Thùng thuốc nổ” này đã bị Trần Thái Nhật làm nổ tung rồi!
Bây giờ nhà họ Dương đang bị người của ba tỉnh vây đánh, vốn dĩ đã bốn phía đều có kẻ thù, nếu vì Trần Thái Nhật mà khiến nhà họ Phó xung đột với nhà họ Dương...
Thì dường như nhà họ Dương đã rơi vào đường cùng!
Dương Vệ Đông suy nghĩ một lát, nhìn thấy ánh mắt nóng như lửa đốt của Dương Hồng bên này, lại liếc nhìn bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã của Trần Thái Nhật, cuối cùng cụ ta cũng không nói tiếp nữa.
Người của nhà họ Dương đã án binh bất động.
Người của ba tỉnh kia càng không muốn dính vào việc này.
Bây giờ cuộc đối chọi gay gắt nhất là Trần Thái Nhật và nhà họ Phó tỉnh Nam Hồ.
Rõ ràng Phó Vân Đào rất căm hận Trần Thái Nhật.
Ông ta tốt xấu gì cũng là ông trùm đứng đầu của một tỉnh, nhà họ Phó tỉnh Nam Hồ nổi danh ở cả nước.
Cho dù Trần Thái Nhật thành tích chói lọi, danh tiếng lớn mạnh hơn thì cũng chỉ là một tiểu bối vừa ra mắt được mấy ngày ở thành phố nhỏ.
Nếu là người bình thường, nhìn thấy ông ta sẽ không nói nhiều mà quỳ xuống ôm đùi ông ta luôn, ít nhất cũng phải e sợ vì chọc phải rắc rối.
Nhưng Trần Thái Nhật đã làm gì,vừa gặp đã dùng đũa đâm thủng tay ông ta.
Nếu thù này mà không trả được thì danh tiếng của nhà họ Phó tỉnh Nam Hồ cũng hoàn toàn bị hủy hoại!
Sau khi bảo đàn em băng bó vết thương, Phó Vân Đào đau đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên súc sinh, nếu hôm nay mày có gan thì ngồi đó, tao chặt một bàn tay của mày trước xem mày còn có thể kiêu ngạo được nữa hay không!”
Mười mấy tên đàn em tỉnh Nam Hồ, mỗi người đều rút vũ khí mang theo bên mình, bao tay sắt, dao găm, côn, côn điện, ánh mắt nhìn về phía Trần Thái Nhật cứ như bầy sói nhìn thấy thỏ hoang.
Mười mấy người bước đến càng lúc càng gần, những người khác mặt không biến sắc, tránh xa khỏi bàn tiệc.
Bàn tiệc lớn này tổng cộng có thể ngồi hơn hai mươi người, đường kính chừng bốn mét, còn lớn hơn phòng ngủ của gia đình bình thường!
Toàn bộ bàn được làm bằng gỗ lim cao cấp, nặng ít nhất nửa tấn, rộng rãi sang trọng.
Nhưng bây giờ, trên bàn lớn xa hoa chỉ có một mình Trần Thái Nhật ngồi với vẻ cao ngạo xa cách!
Giữa phòng tiệc hình thành một khoảng trống lớn, vây quanh Trần Thái Nhật ở giữa.
Phùng Linh Nguyệt đứng phía sau Trần Thái Nhật, nhíu mày, rút ra một con dao ngắn ở bên hông, nhưng vẫn chưa ra tay.
Là một vệ sĩ thân cận, hoặc là không ra tay, nếu ra tay thì nhất định phải giết!
Trần Thái Nhật hoàn toàn không quan tâm tới hoàn cảnh bấy giờ của mình, vẫn thong thả ung dung uống chén trà Trung Châu trong tay.
Vòng vây càng lúc càng chặt.
Trong ánh mắt của mười mấy người Nam Hồ, sát khí dần dần hiện rõ khiến những người đứng bên cạnh xem đều thầm hoảng sợ.
Cánh tay mảnh khảnh của Phùng Linh Nguyệt trở nên rắn chắc, mắt quan sát sáu hướng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giết chết kẻ nào dám xông lên đầu tiên.
Ngay lúc này, cuối cùng Trần Thái Nhật cũng uống xong ly trà trong tay, miệng không khỏi khen ngợi.
“Trà ngon”.
Nói xong, anh chậm rãi liếc nhìn mười mấy kẻ địch vây quanh, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh cũng không đứng dậy mà vươn tay phải ra, nâng chiếc bàn gỗ lim có thể ngồi hơn ba mươi người lên.
Rầm!
Mặt đất rung động.
Xoảng! Xoảng!
Âm thanh bát sứ rơi xuống đất vỡ vụn.
Trần Thái Nhật ngồi bên kia, lại có thể nâng bàn tiệc nặng đến hơn nửa tấn, nặng gấp đôi giường đôi bình thường.
Cầm trong tay vũ khí có thể so sánh với một chiếc xe, vẫy bừa vài cái liền bầu không khí trong phòng chấn động.
Bóng đen của chiếc bàn che đi ánh sáng, bao trùm cả căn phòng.
Mặt Trần Thái Nhật không chút biểu cảm, quay đầu nhìn mười mấy người tỉnh Nam Hồ.
“Các người, ai lên trước đây?”
- -------------------