Đăng vào: 12 tháng trước
Hàn Vân mặc dù đã phần nào đoán được tâm ý của Lăng Kỳ đối với Cơ Tuyết, nhưng khi nghe từ chính miệng của Lăng Kình nói ra, nàng vẫn cảm thấy có chút ngờ vực.
Con người vốn sẽ mỗi ngày mỗi thay đổi, Lăng Kỳ cũng sẽ như vậy không phải sao? Hắn dựa vào đâu có thể cho rằng bản thân mình hiểu rõ Lăng Kỳ như vậy?
Kỳ Vương phải gánh trên vai cả Hoằng Quốc, y sẽ vì nàng...!À không, vì Cơ Tuyết mà đánh đổi hay sao?
Hẳn là sẽ không!
Lăng Kình đi rồi, Hàn Vân lúc này mới buông lỏng tâm trạng.
Từ lúc hắn xuất hiện, nàng luôn ở trong tư thế thấp thỏm, sau lưng mồ hôi cứ túa ra liên tục, đến bây giờ đã thấm ướt một mảng lớn.
Nếu những tháng ngày sắp tới mà cứ phải đối mặt với hắn trong tình trạng như thế này, nàng chắc tổn thọ mất thôi.
Lăng Kỳ trên đường trở về Kỳ Vương phủ thì một ám vệ xuất hiện báo tin có người đột nhập Tuyết Viên bắt người của hắn đi rồi.
Hắn mau chóng thúc ngựa, tức tốc chạy về phủ xem xét tình hình.
Bước vào Tuyết Viên, hơn mười ám vệ được phái đến âm thầm bảo vệ "Tuyết nhi" đều bị một nhát dao cắt ngang yết hầu vô cùng dứt khoát.
Mày rậm Lăng Kỳ khẽ nhíu chặt.
Ám vệ hắn chọn ra để bảo vệ "Tuyết nhi" đều được huấn luyện kỹ càng, cũng đều là cao thủ tinh anh.
Nhìn thủ pháp ra tay của đối phương, không khó để nhận ra thực lực của chúng vô cùng mạnh, những ám vệ này chỉ e rằng còn chưa nhận biết được đối phương là ai, càng không thể biết được mình chết như thế nào nữa.
Xem ra hắn quá chủ quan, cho rằng địa bàn của mình đã được bảo vệ nghiêm ngặt.
Cũng may người ngự tại nơi này là đồ giả, nếu không hắn thật sự sẽ trở nên mất khống chế rồi.
Nếu như hắn đoán không sai, đối phương bắt người đi là có mục đích, vậy nên hiện tại, nữ nhân kia sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Mà người hắn cảm thấy đáng ngờ nhất lúc này chỉ có Kình Vương.
Y nhân lúc hắn không có ở phủ liền cho người ra tay.
Chỉ có thể nói y đã có sự chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Nếu y đã xem nữ nhân hắn mang đi là người có thể khống chế hắn, vậy thì hắn cũng nên diễn cho trọn vở kịch này, tương kế tựu kế dẫn dụ nội gián bước ra ánh sáng.
Hiện tại những người có khả năng trở thành nội gián đã được khoanh vùng nhỏ lại dần.
Không bao lâu nữa liền có thể truy ra rồi.
Vậy thì hiện tại "Tuyết nhi" đang ở Huyện phủ của nàng sẽ tương đối an toàn hơn, ít nhất sẽ không khiến Kình Vương di dời sự chú ý đến trên nàng, nàng sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác, nhất định phải phái thêm người bảo vệ nàng.
Trong tình cảnh này thì phái ai sẽ ổn thoả đây?
Lăng Kỳ còn đang chìm trong suy nghĩ thì Nam Cung Giác xuất hiện.
Lão nhìn sắc mặt trầm mặc của hắn thì khẽ cười.
Cũng may lão có tính toán, nếu người bị đưa đi là ái đồ của lão, chắc lão cũng sẽ giống như tên tiểu tử này thôi.
Đi đến trước mặt Lăng Kỳ, Nam Cung Giác giả vờ quan tâm hỏi: "Thế nào?"
Lăng Kỳ ngẩng đầu nhìn lão, lạnh nhạt nói: "Sư phụ không nhìn thấy hay sao? Đều chết cả rồi!"
"Nữ nhân ở đây thì sao?"
"Hẳn đã bị mang đi, nhưng trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng." Hắn lạnh nhạt nói.
"Ồ.
Vậy ngươi tính thế nào?" Nam Cung Giác điềm tĩnh hỏi.
Lão sớm đã đoán được sẽ có người đến đưa Hàn Vân đi, cho nên ngoài những ám vệ Lăng Kỳ điều đến bảo vệ nàng, lão cũng cho một toán ám vệ khác âm thầm mai phục vòng ngoài, cốt là để tìm được căn cứ của đối phương, cũng để tùy thời giải cứu nàng.
Hiện tại lão đã biết Hàn Vân được đưa đi nơi nào, người của lão và người của Cơ Vũ đều đã sẵn sàng, chỉ đợi đối phương đi bước tiếp theo, lão và Cơ Vũ cũng sẽ tương kế tựu kế để phối hợp, một lần dứt điểm kẹp chặt Lăng Kình khiến hắn phải bó tay chịu trói.
Lăng Kỳ suy tư một lúc mới lên tiếng: "Phải đợi đối phương muốn điều gì ở đồ nhi thì đồ nhi mới biết bản thân phải làm gì."
"Không phải ngươi nên đi cứu nàng ta về sao?" Nam Cung Giác khoé miệng nhếch lên hỏi.
"Tất nhiên phải cứu nàng ấy.
Sư phụ, người phải hiểu đồ nhi là người thế nào chứ!" Hắn tỏ ra khẩn trương nói.
Lão xua tay: "Được được, vi sư không quản nổi ngươi, ngươi muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Xem như vi sư nhìn lầm ngươi, giao ái đồ của vi sư cho ngươi khiến vi sư vô cùng hối hận."
Nam Cung Giác giận dữ bỏ đi.
Đi được vài bước, lão quay lại nhìn Lăng Kỳ lên tiếng: "Nữ nhân kia có gì tốt hơn Vương phi của ngươi? Nàng ấy làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi, ngay sau ngày đại hôn lại mang nữ nhân khác về phủ.
Ngươi đem mặt mũi vi sư để đâu, mặt mũi của Thừa tướng phủ đi đâu? Nếu ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ, đừng trách vi sư không thủ hạ lưu tình."
Nói dứt lời, Nam Cung Giác bước đi vô cùng dứt khoát, để lại Lăng Kỳ một bộ mặt xám xịt không nói nên lời.
Vài thủ vệ đi theo Lăng Kỳ ở bên ngoài đều nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người, bất giác nhìn nhau tỏ ra không hiểu.
Bọn họ đi theo Lăng Kỳ bao nhiêu năm, chưa lần nào thấy hai thầy trò này to tiếng với nhau như vậy, cho nên cũng không biết phải xử sự như thế nào cho tốt.
Một ám vệ mạnh dạn bước đến, lên tiếng hỏi: "Chủ tử, vậy tiếp theo chúng thuộc hạ phải làm gì?"
Người lên tiếng là Đỗ Văn, trong Ám Tiêu hay gọi hắn là tiểu Văn, có thân thủ khá cao trong số những người thường xuyên đi bên cạnh Lăng Kỳ.
Thấy hắn lên tiếng, Lăng Kỳ nhíu mày nhìn đánh giá, sau đó lên tiếng: "Bên ngoài đã xử lý xong chưa?"
Tiểu Văn trả lời: "Đã xử lý xong."
Hắn gật đầu: "Ừm.
Có manh mối gì hay không?"
"Dựa trên thủ pháp ra tay của đối phương, thuộc hạ có thể suy đoán đây là cách làm của Kình Vương."
Lăng Kỳ khẽ nhướn mày nhìn hắn: "Ồ, Kình Vương?"
Tiểu Văn không nhìn ra sự khác thường của Lăng Kỳ, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Vâng, chủ tử.
Cách ra tay tàn nhẫn như vậy, khiến người của chúng ta không kịp nhận biết, lại giữa thanh thiên bạch nhật mang người đi, chứng tỏ thân thủ của đối phương không tầm thường.
Kình Vương không phải đến kinh thành còn mang theo vô số cao thủ sao?"
Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Không sai.
Vậy ngươi nói xem, Kình Vương tiếp theo sẽ làm gì?"
Tiểu Văn nghĩ nghĩ một lúc sau đó nói: "Thuộc hạ suy đoán, Kình Vương hẳn sẽ gặp chủ tử bàn điều kiện."
"Ồ, ta cũng nghĩ như thế!"
Lăng Kỳ đi ra bên ngoài sân viện, sau đó lên tiếng: "Cho người đi tra xét nơi ở của Kình Vương, ta muốn trong thời gian ngắn nhất có thể đưa người về không mất một cọng tóc.
Các ngươi hiểu chứ?"
"Vâng, chủ tử."
Nói dứt lời, Lăng Kỳ cùng nhóm ám vệ trở về Ám Tiêu.
Sau khi phân phó nhiệm vụ, hắn đi vào trong gian phòng của mình, đóng cửa lại leo lên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lăng Kỳ bất ngờ mở mắt ngồi dậy, đi đến bên giá sách, chạm vào một món đồ nào đó, giá sách nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, đủ để một người đi vào.
Hắn lách người đi vào bên trong, liền sau đó giá sách lại trở về vị trí cũ hệt như chưa từng có thay đổi gì.
Bước xuống chừng trăm bậc thang trong không gian tối tăm phía sau giá sách, Lăng Kỳ dừng lại trước một bức tường.
Hắn đưa tay chạm vào một trong những hoa văn nổi lên bên trên bức tường, ấn xuống, ngay sau đó bức tường lại rẽ đôi, mở ra hệt như giá sách bên ngoài kia, chỉ khác là bên trong là không gian sáng rực.
Hắn tiếp tục bước vào, sau đó bức tường lại như cũ đóng lại, ngăn cách với không gian tối tăm bên ngoài.
Nơi này là một căn phòng bí mật của Ám Tiêu, chỉ có vài người biết sự tồn tại của nó, bao gồm những người đang có mặt ở đây.
Nam Cung Giác, Cơ Phong và Vu Minh đã đợi được một lúc, khi nhìn thấy Lăng Kỳ đến cũng không tỏ ra nóng nảy, lên tiếng chào rồi ai ngồi vị trí nấy.
Nam Cung Giác lên tiếng trước: "Thế nào rồi, ngươi rốt cuộc đang tính toán cái gì?"
Lăng Kỳ liếc nhìn lão, điềm nhiên nói: "Chẳng phải sư phụ đều đã có sự chuẩn bị rồi hay sao, bây giờ lại quay sang hỏi đồ nhi?"
"Ta có sự chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?" Nam Cung Giác ngơ ngác hỏi.
"Kỳ Vương phủ xảy ra chuyện, sư phụ không phải rất điềm tĩnh sao? Giống như đã tiên liệu trước vậy!" Hắn tựa tiếu phi tiếu nói.
Lão chột dạ: "Vậy vi sư nên tỏ ra thế nào? Mất kiểm soát giống như ngươi sao?"
Lăng Kỳ nhếch miệng cười: "Nếu như đổi lại người bị mang đi là Vương phi của ta, sư phụ, người sẽ thế nào?".