Chương 48: Lần đầu gặp nhau và này nọ

Baba 17 Tuổi

Đăng vào: 12 tháng trước

.





Đệ tứ thập bát chương: Lần đầu gặp nhau và này nọ


Tiếng khóc cực đại từ truyền ra phòng khách khiến các người lớn đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm phải giật mình. Khoảnh khắc Chu Nguyên nghe thấy tiếng khóc, chưa nhận ra là ai, vô thức nhìn về phía Tô Mộc Nhiễm, quả nhiên, thấy trên gương mặt đối phương mang theo một tia lo lắng.


"Chắc Nhuận Nhuận lại nghịch ngợm rồi." Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm, mím môi nói. Nếu như là Lạc Lạc khóc. . . trời ơi, Đường Văn Nhuận cháu thật sự quá giỏi rồi. Hai bên trao đổi ánh mắt một cái, đứng dậy từ trên sofa bước nhanh về phòng ngủ. Trời ơi, nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a.


Tô Mộc Nhiễm đi theo Chu Nguyên, nhíu hàng mi xinh đẹp, bước dài bắt kịp nàng. Chu Nguyên vô cùng lo lắng chạy tới cửa, nhìn thấy một màn trước mặt kia thì, quả thật sáng mù hai con mắt. Vừa tới cửa, nàng liền thấy, Lạc Lạc ngồi trên người Nhuận Nhuận, dùng một loại tư thế đã vàng còn sáng, hung hăng, hôn Nhuận Nhuận dưới người. . .


Tiếng khóc, nín bặt. . .


Ế. . . đây là, tình huống gì? Chu Nguyên đỡ khung cửa, nhìn Tô Mộc Nhiễm kế bên, thấy khóe môi đối phương nhẹ giật giật. Ôn Lương và Huyên Minh Thụy cũng chạy theo, xuyên qua khe hỡ giữa Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm vội vàng nhìn vào bên trong, "Làm sao vậy làm sao vậy, đứa nào khóc?" Nhìn thấy hai đứa trẻ nằm chồng lên nhau thì, cũng giật mình. . .


Căn phòng rất sáng, tư thế thân mật khắng khít của hai đứa trẻ dưới ánh đèn không chỗ nào che giấu được. Chu Nguyên giật giật khóe miệng, bước nhanh tới. . .


Miệng bị người ta lấp kín, Nhuận Nhuận nằm tư thế ưỡn bụng lên trời, nghênh tiếp cái người đè mình. Bởi vì dựa vào quá gần, cái gì nó cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy sợi tóc đối phương rơi trên mặt mình nhồn nhột. Nước chảy ra từ khóe mắt, miệng bị người lấp đầy khiến nó chỉ có thể phát ra tiếng khóc không rõ ràng, nó mếu miệng lại ngậm trúng cánh môi ướt át của người nằm trên mình, ế. . . trơn trơn nhẵn nhẵn. . . vô thức, nó há miệng, mút mút lấy như là trẻ sơ sinh.


Người nằm trên vì động tác đó của nó mà rùng mình một cái rất nhỏ, khẽ động này hoàn toàn nhắc Nhuận Nhuận phản ứng trở về, lồng ngực bị đè, khó chịu! Nó thu tay về vô thức đặt lên vai đối phương, mạnh đẩy ra, đẩy ra, đẩy được người phía trên mình ra.


Nhuận Nhuận nằm dưới đất, hai tay giơ trên không trung, sau khi Lạc Lạc bị nó đẩy ra ngã ngồi kế bên đầu gối nó, ngẩng đầu một cái, cúi đầu một cái, hai đứa con nít cứ như thế đối diện với nhau, chính là lúc này Chu Nguyên chạy đến.


Nhìn Nhuận Nhuận đẩy Lạc Lạc ra, nàng vội vàng ngồi chồm hỗm bên cạnh Nhuận Nhuận, kéo con bé đứng dậy, "Nhuận Nhuận, Nhuận Nhuận, té đụng đâu rồi? Đau ở đâu?" Nàng ôm con bé vào lòng, kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới.


Con người quen thuộc đến bên cạnh, ủy khuất Nhuận Nhuận nghẹn nãy giờ liền trào ra, nó chớp chớp mắt nhìn Chu Nguyên, lại nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm đang ôm Lạc Lạc, đối phương cũng là biểu tình sợ ngây ngẩn, mếu miệng, xoay người lại ôm cổ Chu Nguyên, oa một tiếng khóc tiếp, "Oa oa oa. . . oa oa oa. . . tiểu di, em ấy bắt nạt con, tiểu di, em ấy bắt nạt con. . ." Nó ôm chặt lấy Chu Nguyên, ôm đến Chu Nguyên sắp thở không nổi, Chu Nguyên ngã ngồi xuống đất, cổ bị chiếc đầu nhỏ của nó đè lên, giọt nước mắt nóng hổi nối tiếp nhau chảy xuống.


Chu Nguyên vừa nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế này của nó liền đau lòng cực kỳ, vội vàng ôm nó, vừa kề lên đầu nó vừa dỗ, "Ừ ừ ừ, đừng khóc đừng khóc, Nhuận Nhuận đừng khóc a, con đau ở đâu nói cho tiểu di biết? Không khóc nha. . ." Xoa xoa chiếc đầu nhỏ Chu Nguyên còn không quên lại hỏi đau ở đâu. Dù sao vừa rồi thấy Lạc Lạc đè trên người nó, không chừng làm đau ở đâu.


Lạc Lạc nhìn Nhuận Nhuận ôm cổ Chu Nguyên khóc tê tâm liệt phế, cũng sợ ngẩn người ra, nó mếu miệng nhìn Chu Nguyên, nước mắt cũng ào ào đổ ra. . . "Oa oa oa oa oa oa. . ."


Tô Mộc Nhiễm đứng phía sau nhẹ nhàng ôm nó, Lạc Lạc nằm trong lòng Tô Mộc Nhiễm, xoay người chôn vào lồng ngực nàng, khóc càng lúc càng lớn, "Không. . . không phải. . . không phải con làm. . ." Lạc Lạc nói từng hồi đứt quãng. . .


"Hu hu hu. . ."


"Oa oa oa. . ."


Ôn Lương và Huyên Minh Thụy nhìn hai gấu con nằm trong lòng phụ huynh nhà mình, một đứa khóc đứa kia khóc theo, thoáng chốc thì trợn tròn mắt. . . cái này. . . cái này là trận đấu khỉ gì vậy a, so coi đứa nào khóc lớn tiếng hơn. . .


Tình huống như vậy là không thể để hai đứa chúng nó ở cùng một nơi, Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Nguyên, trong ánh mắt mang ý hỏi, thấy Chu Nguyên gật đầu nàng liền bồng Lạc Lạc ra ngoài. Tô Mộc Nhiễm bồng con ra phòng khách, Ôn Lương và Huyên Minh Thụy cũng bị Chu Nguyên đuổi đi, hai người cùng ra giúp đỡ dỗ con bé. Tô Mộc Nhiễm vỗ vỗ lưng Lạc Lạc dỗ một hồi, chờ con bé bình tĩnh lại mới nhẹ nhàng hỏi, "Lạc Lạc nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra có được không? Con đánh nhau với Nhuận Nhuận sao?"


Lạc Lạc nằm trong lòng Tô Mộc Nhiễm, tay phải cầm cánh tay Tô Mộc Nhiễm, gương mặt còn chưa khô nước mắt, con ngươi đỏ bừng, thút tha thút thít trả lời, "Không. . . không phải. . . không phải con, con. . . con không có đánh. . . tự chị ấy, tự chị ấy. . . ngã xuống giường. . ." Vì khóc cho nên chưa lấy lại hơi, nói cũng gián đoạn, lẫn lộn cả lên. Nhưng Tô Mộc Nhiễm vẫn nghe hiểu con bé nói gì, nàng cầm khăn tay lau nước mắt nước mũi cho Lạc Lạc, nhẹ nhàng nói, "Ừm, Lạc Lạc không đánh nhau, không đánh nhau là trẻ ngoan. Một lát nữa đi xin lỗi Nhuận Nhuận có được không?"


"Dạ. . ." Thấy mẹ không có ý trách cứ, cũng hiểu vừa rồi mình đè người ta dưới đất là sai, cũng ngoan ngoãn bằng lòng.


Ba người lớn lại dỗ dành Lạc Lạc một hồi, lúc này mới đỡ hơn, nhìn tình hình cũng đã tạm ổn, Tô Mộc Nhiễm liền dắt con gái, "Bây giờ chúng ta đi xin lỗi Nhuận Nhuận có được không?"


"Dạ." Tùy ý mẹ dắt mình vào phòng, Lạc Lạc dè dặt đi theo sau.


Lúc Tô Mộc Nhiễm đưa Lạc Lạc đến gõ cửa xin lỗi, Nhuận Nhuận đã sớm nín khóc. Chu Nguyên dỗ nó một hồi mới nghe nó nức nở giải thích đại khái, ngoại trừ bị Lạc Lạc đè hôn như vậy, gốc gác vấn đề không có liên quan đến Lạc Lạc. Cái con nhỏ này hơn một nửa là bị dọa sợ, ủy khuất nên mới khóc.


Bởi vì sợ ngủ say con bé sẽ lọt xuống giường cho nên giường của Chu Nguyên không cao, hơn nữa góc giường là hình tròn, mét rưỡi gần giường cũng lót thảm, vì vậy Nhuận Nhuận té cũng không đau, nhưng thật ra bị Lạc Lạc đè như thế nó thấy khó chịu.


Chu Nguyên giúp nó xoa lưng dỗ một hồi, sau đó lấy một viên kẹo trên hộp kẹo ở tủ đầu giường đút nó, con bé liền nhai kẹo đắc ý gối đầu trên đùi Chu Nguyên nghỉ ngơi.


Tô Mộc Nhiễm nhìn Chu Nguyên ngồi bên giường vuốt tóc Nhuận Nhuận đang nằm trên đùi mình, dắt Lạc Lạc đến hỏi, "Nhuận Nhuận không có việc gì chứ? Có bị thương ở đâu không?"


"Không có." Chu Nguyên lắc đầu, nhìn về phía Lạc Lạc bên cạnh nàng, "Lạc Lạc đến đây." Nàng vẫy vẫy tay ý bảo con bé đến.


Lạc Lạc dắt tay Tô Mộc Nhiễm, ngẩng đầu nhìn qua nàng, trong ánh mắt mang theo vài phần do dự, Tô Mộc Nhiễm cúi đầu nhìn nó, cười gật đầu, "Đi thôi, nói xin lỗi với Nhuận Nhuận."


Lạc Lạc lại nhìn nàng, thả lỏng tay, đi đến bên Chu Nguyên. Nó đứng trước người ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên, lại nhìn thoáng qua Nhuận Nhuận nằm trên đùi Chu Nguyên từ khi hai mẹ con Tô Mộc Nhiễm đi vào liền ngạo kiều nhắm mắt lại không muốn để ý tới ai, cố lấy dũng khí, đề cao giọng nói, "Nhuận Nhuận, em xin lỗi."


Chu Nguyên nghe vậy đưa tay xoa xoa đầu Lạc Lạc, cười với nó. Sau đó đưa tay nhéo nhéo chóp mũi Nhuận Nhuận, "Được rồi, em ấy cũng nói xin lỗi rồi, Nhuận Nhuận nhanh đứng lên."


Nhuận Nhuận lắc lắc người, mặc kệ Chu Nguyên, Chu Nguyên liền véo mũi nó xoa má nó, khiến nó cố sức lấy tay Chu Nguyên ra, nhưng thất bại lần lược. Rốt cuộc cũng làm tiểu tổ tông này xù lông, sau đó cuối cùng cũng chịu mở mắt.


Nhuận Nhuận bật ngồi dậy, nhìn thoáng qua Lạc Lạc, hừ một tiếng, "Không sao. . . tui tha thứ cho mấy người!" Thái độ ngạo kiều này thật ra làm cho Chu Nguyên vui vẻ, nàng đưa tay bồng Lạc Lạc đứng bên cạnh lên, ôm vào lòng, đối mặt với Nhuận Nhuận nói, "Hê, còn dám nói a, thân là tỷ tỷ mà khóc thành cái dạng này, xấu hổ xấu hổ." Đưa tay nhéo nhéo gò má nó, Chu Nguyên chế nhạo, "Tới đây Lạc Lạc, chúng ta xấu hổ xấu hổ nó! Xấu hổ xấu hổ, Đường Văn Nhuận là ma khóc nhè, xấu hổ xấu hổ." Nàng nắm cánh tay của Lạc Lạc, mỗi một lần nói xấu hổ xấu hổ thì đưa ngón trỏ của nó lướt qua gò má từ trên xuống dưới, làm bộ dạng chế nhạo. . .


"Dì mới ma khóc nhè, em mới ma khóc nhè!" Gương mặt của gấu con Nhuận Nhuận đỏ lên, giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía Chu Nguyên.


Chu Nguyên ôm Lạc Lạc, linh hoạt tránh khỏi nanh vuốt của nó, lần qua lượt lại như vậy Lạc Lạc cũng khì một tiếng, bật cười. . .


Tô Mộc Nhiễm đứng bên ngoài tấm thảm, nhìn ba người quậy ở trên giường, nhẹ nhoẻn khóe môi. . . nhìn gương mặt trắng nõn lộ ra dưới những sợi tóc rối, nhìn hai đứa trẻ so với cơ thể thon dài của nàng thì quá mức nhỏ bé, Tô Mộc Nhiễm lại đột nhiên cảm thấy ba người thật giống nhau.


Khi ở bên cạnh trẻ con, em ấy chính là một đứa trẻ cùng tuổi, thảo nào hai đứa này lại thích em ấy như vậy. . .


Thật vất vả chọc hai đứa trẻ đều cười khanh khách, Chu Nguyên liền lấy một bộ lắp ghép trong hộc bàn ra, bỏ xuống giường cho hai đứa nó chơi, nghịch một hồi hai đứa liền nghiện, tỉ mỉ tìm khối ghép chúng lại với nhau, hoàn toàn vứt Chu Nguyên ra sau đầu.


Nhìn thoáng qua hai đứa con nít chơi đến quên trời đất, rốt cuộc Chu Nguyên cũng thở phào một hơi. Vừa ngẩng đầu nhìn, gặp Tô Mộc Nhiễm đang ôm cánh tay đứng trước bàn học nhìn ảnh chụp trên vách tường, đáy mắt hiện lên tiếu ý bản thân nàng cũng không hiểu được. Bỏ chân leo xuống giường, đi đến sau lưng Tô Mộc Nhiễm cúi đầu giải thích, "Đó là tập ảnh du lịch, mỗi một nơi em đi qua đều giữ lại ảnh, dán lên đó."


Tô Mộc Nhiễm nghe tiếng quay đầu lại, một đôi mắt sáng như thu thủy mang theo vài phần ngạc nhiên, "Em nói, những nơi này em đều đi qua sao?" Chu Nguyên chỉ mới 18 tuổi mà thôi, vậy mà lại đã đi khắp khu tây nam, thật đúng là, không thể tin được.


"Ừm." Chu Nguyên gật đầu, thấy nỗi ngạc nhiên trong đáy mắt đối phương, nàng hiếm khi có cảm giác tự hào như thế.


"Em lợi hại thật." Tô Mộc Nhiễm nhìn những tấm ảnh chi chít dưới góc phải bản đồ, lầm bầm khen ngợi.


"Hehe, bình thường thôi, chỉ là em khá thích, không có gì lợi hại, hơn nữa những nơi này đều là các thành phố phồn hoa ổn định." Gương mặt nong nóng, Chu Nguyên nắm hai tay lại, ngón cái không yên phận quấy lẫn nhau, mùi hương thơm ngát dị thường rõ ràng trên người Tô Mộc Nhiễm truyền đến, nàng cúi đầu nhìn mái tóc như thác nước cùng chiếc cằm nhỏ bị tóc đen che mất vài phần, vô thức liếm môi.


Thơm ghê. . .


"Thành phố H, ở đây, em cũng từng đến sao?" Tô Mộc Nhiễm chỉ vào một chỗ, hỏi Chu Nguyên. Chỗ này gần nơi nàng lớn lên, nhưng vì không phải nơi nổi tiếng gì, hơn nữa kinh tế cũng không phát triển, khách du lịch không hay đến đây, sao ngay cả chỗ như vậy Chu Nguyên cũng đến? Nơi đó, có lẽ không có chỗ nào đáng để đi đúng không. . .


"Ừm, nghỉ hè năm nay em đến vùng núi bên đó làm tình nguyện viên trại hè, cho nên có đến." Nói tới đây nàng ngừng trong giây lát.


Bởi vì nàng nhớ đến mùa hè năm nay, ở trạm xe lửa thành phố N gặp phải một chuyện ô long. Cười cười, nàng cố gắng để giọng điệu mình thoải mái hơn, "Bởi vì địa điểm là thành phố H, cho nên lúc trở về vì muốn đi xe lửa tốc hành, em chạy đến gần thành phố N để ngồi xe. Nhắc đến đúng là duyên phận, chính ở nơi đó em. . ." Nàng cúi đầu, nhìn đôi đồng tử vì kinh ngạc mà hơi phóng to của đối phương, nhẹ giọng nói, "Lần đầu tiên gặp được cô."


Tô Mộc Nhiễm nhìn gương mặt híp mắt cười của đối phương, nghĩ đến lần đầu tiên gặp được đứa trẻ này, nàng giật mình, ngại ngùng cúi đầu, cong hàng mi như lá liễu, nhoẻn khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng như làn gió xuân. . .


"Cô còn nhớ khi đó tóc của em chưa có dài như vậy, mặc áo leo núi, một thân phong trần mệt mỏi, lưng đeo một chiếc túi du lịch rất to, giống như một cậu con trai." Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, không chút nào che giấu nụ cười của mình, nói với Chu Nguyên.


Nụ cười này giống như gió xuân xua tan giá lạnh tháng hai, nhẹ nhàng thổi qua, mang sức sống đến cho những đóa hoa hai bên bờ sông. Chu Nguyên cúi đầu, nhìn nụ cười của người phụ nữ trước mặt mình, nheo mắt lại nhẹ nhàng nhoẻn khóe môi. . .


Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, người phụ nữ cười ôn nhu như nước ở trước mặt nàng hôm nay, dùng một loại ánh mắt đề phòng lại hung ác như thế nào để nhìn mình, ánh mắt đó giống như một con sói mẹ bảo vệ sói con trước họng súng của thợ săn, sắc bén tận xương.


Nhưng mà người phụ nữ thoạt nhìn kiên cường bất khuất như vậy thực tế lại dịu dàng, dịu dàng như là nước. . .


Hoặc là, lần gặp đầu tiên đó, mới đúng là dáng vẻ của cô?


Nàng nhìn Tô Mộc Nhiễm, nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp nhau, suy nghĩ nổi lên trong đầu khiến nàng có chút xót xa. . .


Nếu thật sự là như vậy, nụ cười của người phụ nữ này, chứa đựng bao nhiêu kiên cường a. . .








——-——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình (Chương trước): Nhìn Lạc Lạc làm sao xác định cả đời bạn nối khố* của mình, lại nhìn nụ hôn vi diệu hồi 5 tuổi. . .
*Lại là cái ý kia đó :v ý kia kia đó :v
Sát thủ nụ hôn đầu Tô Lạc Đồng đã trình diện 23333333
Ai da, mẹ ơi
P/s: Hôm qua ta nói chuyện với nữ thần, ta nói hình như ta viết lão hóa con bé rồi, bọn họ nói con nít không nên trưởng thành sớm như vậy a. Nàng liền nói: Những kẻ nói lời này chắc chắn chưa từng tiếp xúc với trẻ con rồi, trẻ con thời nay như quỷ, 4-5 tuổi đã như tiểu đại nhân, bọn họ tưởng con nít bây giờ vẫn giống như hồi của chúng ta 4-5 tuổi chỉ biết chảy nước mũi à bla bla bla. . . (Không biết tại sao vấn đề này lại chọc nàng nổi máu, nàng nói quá trời. . . ta nghĩ có lẽ vì trước đây chúng ta đến cửa hàng, nàng bị một đứa bé trợn mắt, đúng, nhất định là như vậy. Người này trời sinh đã bất hòa với trẻ con, không giống ta, được tụi nó thích.)




——-——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cha mẹ Chu gia cũng đúng là say, tụi nhỏ khóc tới vậy mà cũng không ra nhìn. . .
Còn có. . . ta muốn phỉ nhổ! Chu Nguyên ngươi nha vứt hai đứa trẻ lăn lộn trên giường còn ngươi đi dụ dỗ mẹ của nó ngó coi có được không!
Chu Nguyên bày tỏ ta còn chưa có lăn lộn trên giường với người khác mà để cho couple loli của ngươi lăn ngươi đã vừa lòng chưa!




===
Được rồi, hai đứa nhỏ còn phát triển nhanh hơn cả hai người lớn, haha
Nhưng yên tâm đi, tình tiết này có lẽ như chất xúc tác thôi, chỉ mới được một nửa chặng đường mà yêu đương nhanh quá mình chán đó 😂 
P/s: Nhuận đã ngạo kiều còn tạc mao, chuẩn thụ rồi, nhưng mà Lạc con ơi đừng thê nô. . .
P/s2: Hôm qua mình edit 3 chương, nhưng lại không muốn post chương nào cả, có những ngày như vậy nữa đó 😂