Chương 57: Sinh nghi

Kiêu Tế

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giọng nói quá nhỏ, Hoắc thị không thể nghe rõ, nhưng nhìn vẻ mặt Thái Hòa đế thì bà ta có thể hiểu được ông ta đang nói gì.

Người một nhà... đoàn tụ...

Sắc mặt Hoắc thị khẽ biến, nhưng rất nhanh, trên mặt lại hiện lên mộtnụ cười khác thường.

Tiêu Lan lôi người một đường đến chủ viện phía đông, vào cửa liền ném Thái Hòa đế lên mặt đất, trong mắt đã dâng lên một cỗ sát khí, Thái Hòa đế cảm giác được, ông ta ngay lập tức bò qua bên cạnh hai bước, vừa ho vừa thở gấp: "A Lan! Ngươi không thể giết ta! Ngươikhông thể giết ta A Lan!"

Tiêu Lan ngoảnh mặt làm ngơ, quay đầu nhìn Diên Mi bên cạnh, trái tay dùng sức nắm lấy nàng tay, một cái lập tức buông ra, hắn hít sâumột hơi, khuôn mặt nghiêm túc, hướng về phía chính đường trầm giọng nói: "Phụ thân, hôm nay hài nhi đã mang người đến."

Hoắc thị cũng biết đây là nơi nào, - - đúng là từ đường đặt bài vị của Đoan Vương Tiêu Đạo Thành.

"Liên cô! Liên cô!" Bà ta đột nhiên khẩn trương, ôm chầm lấy cánh tay Tiêu Lan, hoảng loạn nói: "Nhị lang, đợi đã, chờ một chút." Đốt ngón tay bà ta trắng bệch khẽ run rẩy, giọng nói cũng vì căng thẳng mà có chút hỗn loạn.

"Có mang theo gương đồng không?" Bà ta hỏi Liên cô đang đứng bên cạnh.

Liên cô nhìn thấy bộ dạng bà ta như vậy thì lau khóe mắt, gật đầu mộtcái, từ bên trong túi tùy thân bên hông lấy ra một cái gương đồng nhỏ. Hoắc thị vội vàng soi gương để sửa tóc mai, lại hoang mang rối loạnnói: "Liên cô, bộ dạng ta như vậy được chưa? Ngươi nhìn một chút, xiêm y cả một ngày không đổi, đầu tóc cũng loạn! Cần phải rửa mặtmột phen đã hẵng trở lại. Phải rồi, nhị lang, ngươi sai người chuẩn bị nước, trước để mẫu thân sửa soạn một chút, bộ dạng trước mắt này, bộ dạng này..." Trong mắt bà ta mơ hồ tầng hơi nước, hiện ra loại hoảng loạn và nhu nhược Tiêu Lan chưa bao giờ thấy qua, "Ta sợ... chàng sẽ không nhận ra ta."

Tiêu Lan rõ ràng cảm giác được thân thể bà ta nghiêng xuống, một tay vịn chặt lấy, khuyên nhủ: "Ta cho người đưa mẫu thân đi nghỉ ngơi trước."

"không không không", Hoắc thị lại lắc đầu, hoảng hốt thấp giọng nói: "Mẫu thân muốn nhìn chàng, còn có A Doãn, A anh nữa."

"Được", giọng của Tiêu Lan cũng thoáng run, để Liên cô đỡ bà, mộttay lấy huyền kiếm bên hông mình xuống, kéo Thái Hòa đế qua, tiến đến bậc thang trên hành lang.

Từ đường này Diên Mi đã quen thuộc, vào ngày tết vừa rồi, nàng và Tiêu Lan đã đến dâng hương dập đầu, bây giờ nàng liền đi trước vài bước, đẩy của ra.

Bên trong quét dọn sạch sẽ, bên trong chính đường rất lớn, chỗ bài vị được xếp đặt nhiều tầng, nhưng thực ra chỉ đặt ba khối bài vị, ở giữatrên cao nhất, chữ khải - - tiên phụ Đoan Vương Tiêu Đạo Thành.

Hoắc thị hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, nhất thời lại không thể dời bước, lẩm bẩm một tiếng gọi bài vị: "Vương gia."

Kiếm Tiêu Lan chưa ra khỏi vỏ, đè nặng trên lưng Thái Hòa đế khiến cho ông ta quỳ mọp người xuống. "Phụ thân, hài nhi hôm nay mang người đến, để hắn dập đầu nhận sai với người."

Thái Hòa đế nằm quỳ sấp trên mặt đất, phát ra âm thanh như khóc như cười, con mắt tận lực nhìn lên phía trước, khàn cả giọng gọi: "Tứ đệ..., hoàng huynh tới thăm ngươi a! Ngươi so với hoàng huynh thậtlợi hại, ha ha ha, đem nhi tử của ta dưỡng thành nhi tử của mình! Ha ha ha ha..."

Ông ta còn chưa cười xong, Hoắc thị đã xay người lại, trở tay tát cho ông ta hai bạt tai, quát lên: "Nằm mơ! hắn là nhi tử của Đoan Vương Tiêu Đạo Thành! Vẫn luôn là vậy! Lúc trước nói như vậy, bất quá là vì bảo vệ cho hắn một mạng, chính hắn cũng biết rõ, A Lan, có phải haykhông?!"

Mặt Tiêu Lan trầm như nước, rút kiếm ra, đặt lên cổ Thái Hòa đế. hắnkhông đáp lại lời Hoắc thị nói, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Hòa đế, "Mau dập đầu nhận sai với cha ta."

Mũi kiếm lạnh lẽo như băng làm Thái Hòa đế rùng mình một cái, ông ta lao lực nhìn Tiêu Lan, thấy sóng mắt hắn một chút phập phồng cũngkhông có, hẳn là không tin lời nói của mình.

"A Lan", Thái Hòa đế nước mắt đầy mặt, khóc ròng nói: "Ngươi thật..."

Mũi kiếm Tiêu Lan đưa lên trước, cổ Thái Hòa đế lập tức bị vạch ramột vết máu, ông ta run lẩy bẩy, biết rõ ở trước linh vị Tiêu Đạo Thành, Tiêu Lan thật sự có thể giết mình.

Hai mắt ông ta nhắm lại, trán dập xuống đất, cuối cùng nói: "Tứ đệ, hoàng huynh xin lỗi ngươi!"

Tay nắm chuôi kiếm của Tiêu Lan căng thẳng, cơ hồ sẽ đưa về phía trước, Diên Mi lại kéo ống tay áo hắn lại, mũi kiếm lui về phía sau mộttấc, Hoắc thị thấy thế đẩy Tiêu Lan một phen, "Chẳng lẽ ngươi lại tin chuyện xằng bậy mà hắn nói? Năm đó, trước khi phụ thân ngươi tiến cung một ngày, không phải là đã cùng ngươi nghiệm qua? Ngươi là nhi tử của Tiêu Đạo Thành không thể nghi ngờ gì! Hôm nay phải dùng máu của cẩu tặc này để tế linh đài phụ thân ngươi!"

nói xong thì cầm lấy kiếm trong tay Tiêu Lan chém về Thái Hòa đế, Thái Hòa đế liền lăn một vòng, mơ hồ không rõ nói: "Song Song, ngươi quá độc ác."

Xưng hô này kích thích đến Hoắc thị, bà ta giống như nổi điên lên vung kiếm lung tung, hận không thể lập tức loạn đao chém chết Thái Hòa đế.

Lúc này hận ý của Tiêu Lan đã thoáng hòa hoãn lại, nửa dìu lấy Hoắc thị nói: "Nếu mẫu thân không muốn phụ thân nhìn thấy bộ dáng này của mình thì hãy nghỉ ngơi trước một chút. Ông ta sẽ phải chết, chỉ là bây giờ còn có chút tác dụng."

Hoắc thị nghe thấy nửa câu đầu của Tiêu Lan thì thân thể cứng đờ, bỗng nhiên "A!" một tiếng, xoay người chạy về phía nội viện.

Tiêu Lan kéo Diên Mi xuống dập đầu, xong lôi Thái Hòa đế ra ngoài, gọi Hàn Lâm: "Sai người canh giữ."

Lúc này Thái Hòa đế lại riết lấy cánh tay Tiêu Lan, nhỏ giọng nói: "A Lan, ngươi không thể giết ta, ta thật sự là cha ruột của ngươi."

Tiêu Lan giận quá hóa cười, hắn nửa ngồi xổm xuống, cũng nhỏ giọngnói với ông ta: "Từ khi còn nhỏ ta đã luôn nghe thấy những lời điên ngôn loạn ngữ này, nhưng một câu ta cũng không tin."

"Nhưng, nhưng..." Thái Hòa đế vội vàng nói: "Có biện pháp có thể kiểm tra."

"Ta đã kiểm tra rồi ", giọng Tiêu Lan nhẹ nhàng, "Lúc ngươi còn chưa diệt cả nhà Đoan Vương phủ, ta nhưng đã kiểm tra rồi." hắn vừa nóivừa gỡ tay Thái Hòa đế ra, đứng thẳng dậy.

Thái Hòa đế lắc mạnh đầu: "không, không, vậy nhất định là biện phápkhông đúng!"

Hàn Lâm đã kéo người ra ngoài, Thái Hòa đế vẫn ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Lan, vẻ mặt kia có chút giống với Đoan Vương Tiêu Đạo Thành nhiều năm trước, Tiêu Lan nhíu nhíu mày, lại nghe thấy Liên cô ở sau lưng thét lên một tiếng kinh hãi, xoay người lại thì thấy Hoắc thị mặt như giấy trắng, đã cắm đầu ngã quỵ trên mặt đất.

Bọn họ vừa trở về, nô bộc trong phủ còn chưa hiểu rõ là chuyện gì, Cảnh nương tử canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy gọi nàng thì vội đivào, thấy Tiêu Lan đang ấn huyệt nhân trung cho Hoắc thị thì lập tức sai người đi gọi đại phu.

Hoắc thị thở hừ ra một hơi, Tiêu Lan mới dám gọi người di chuyển bà, chờ nâng về phòng, bận rộn một trận, Mẫn Hành cũng đã đến.

Vội bước tới trước giường xem bệnh, Tiêu Lan chỉ nhìn không nói lời nào, trong đầu cũng đã thất thần, hắn bỗng nhiên nhớ tới tình hình ngày đó.

Cũng là một ngày mùa thu, hôm đó hắn đang nghỉ trưa nửa canh giờthì phụ thân sai người gọi hắn qua.

Nếu nói mẫu thân gọi hắn tới luôn là trách móc nặng nề, thì so sánh với bà, Tiêu Đạo Thành tuyệt đối là từ phụ, chỉ cần trong phủ rảnh rỗithì ông sẽ bồi tiểu nhi tử luyện kiếm, viết chữ, có lúc còn mang hắncùng với Tiêu anh thi đấu cưỡi ngựa, cho nên so với mẫu thân Tiêu Lan đối với phụ thân thân mật hơn nhiều, nghe vậy, lập tức chạy nhưmột làn khói đến ngoài thư phòng Tiêu Đạo Thành.

Nhưng hôm đó, hắn vừa vào cửa liền cảm giác bầu không khí khôngđúng lắm.

Tiêu Đạo Thành ngồi ở sau án, lông mày vặn chặt, trước mặt bày mộtthanh kiếm, một chén nước.

Thấy hắn vào, nếp nhăn giữa lông mày sâu hơn, im lặng không tiếng động kiếm rút ra, Tiêu Lan nhìn ông, tiến lên phía trước hỏi: "Phụ thân sao vậy ạ?"

Tiêu Đạo Thành không nói lời nào, nhìn kỹ mặt mày Tiêu Lan một lúc lâu, cúi thấp người hỏi: "A Lan, con đã nghe qua lấy máu nhận thân bao giờ chưa?"

Tiêu Lan đã nghe qua, bởi vì ở trong trường thái học, có kẻ ngầm vụng trộm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói mẫu thân hắn bất trinh, Tiêu Lan vì thế mà thường xuyên đánh nhau với người khác, có lần có kẻ thần thần bí bí nói phương pháp này cho hắn nghe, còn cố ý khuyến khích hắn thử xem.

Tiêu Lan đã tẩn cho tên béo kia một trận nên nhớ rất kỹ.

Nhưng hắn một chút cũng không muốn thử, hắn biết mình là nhi tử của Đoan vương, cũng chỉ muốn làm nhi tử của Tiêu Đạo Thành.

Giờ phút này, thấy tư thế phụ thân, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, hắn theo bản năng chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: "Hài nhi khôngbiết, nghe cũng chưa từng nghe qua."

Trong mắt Tiêu Đạo Thành lóe lên khổ sở, đứng thẳng dậy, cắt ngón tay của mình, giọt máu nhỏ vào trong chén, nhìn hắn: "A Lan, con cũng tới thử xem."

Lúc này Tiêu Lan cảm thấy ngực mình nhảy thình thịch, cuối mùa thu,trên lưng hắn lại ra một tầng mô hôi, dùng sức lắc đầu, lui về phía sau, thối lui đến góc tường chân hắn đã mềm nhũn, cố gắng kìm nén run rẩy: "Phụ thân đang hoài nghi điều gì?!"

Môi Tiêu Đạo Thành phát run, hốc mắt dần dần đỏ lên, phụ tử hai người nhìn nhau, trong mắt Tiêu Lan tràn đầy sợ hãi, trong mắt Tiêu Đạo Thành nhưng đều là khổ sở, một hồi lâu, nước mắt ông trào ra.

"Mà thôi", ông ngửa đầu lên, đưa tay vung chén nước kia xuống đất, nghẹn giọng nói: "Vi phụ thương con nhiều năm như thế, vô luận như thế nào, con đều là con trai của Tiêu Đạo Thành ta."

Ngực Tiêu Lan phập phồng, nhìn vào thanh kiếm kia, hỏi: "Phụ thân là muốn giết con sao?"

Tiêu Đạo Thành ôm hắn vào trong lòng, nhắm mắt nói: "Làm chakhông thể xuống tay như thế được."

Tiêu Lan ngước cổ lên nhìn ông, có thể đã bị câu nói kia làm lay động,nói ra ngoài: "đi lấy một chén nước đến!"

Tiêu Đạo Thành lắc đầu: "không cần."

trên trán Tiêu Lan tất cả đều là mồ hôi lạnh, lại cố chấp nói: "Cần!"

không bao lâu, nước được lấy tới, lần này Tiêu Lan cắt ngón tay mình trước, nhỏ vào trong chén, hắn sợ mình qua lúc này rồi sẽ không còn dũng khí nữa, thế nên nắm lấy ngón tay Tiêu Đạo Thành, cắt nhỏ mộtgiọt máu vào.

Bây giờ Tiêu Lan đã biết biện pháp này thực ra là dã soạn, chưa chắc có thể làm chuẩn, nhưng trong một khắc kia, Tiêu Lan đem tất cả hy vọng đều ký thác vào biện pháp mơ hồ này.

Trong phòng có thể nghe thấy tiếng châm rơi.

Giọt máu lan rộng, tan ra hòa vào nhau.

Trong nháy mắt trước mắt Tiêu Lan sáng lên, Tiêu Đạo Thành dùng sức vỗ vỗ lưng hắn, "Con ta!"

Giờ ngọ trong một khắc ngắn ngủi này, phụ tử hai người giống như đa trải qua mấy kiếp.

Sau đó, Tiêu Đạo Thành nắm chặt lấy tay Tiêu Lan, dặn dò hắn: "Chuyện hôm nay không được nói với mẫu thân con."

Tiêu Lan mím môi, lộ ra một tia lãnh ý, hắn bởi vì chuyện này mà nghĩ đến có lẽ Hoắc thị đã thật sự làm chuyện có lỗi với phụ thân, Tiêu Đạo Thành lại vỗ vỗ hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "không thể âm thầm chửi mắng mẫu thân của mình, chuyện cũng không phải như tin đồn ngoài kia, con là con trai ta, mặc kệ phát sinh chuyện gì, vẫn phải bảo hộ cho mẫu thân và tỷ tỷ."

Đêm đó, Tiêu Đạo Thành tiến cung, mấy câu nói đó cũng thành lời cuối cùng mà phụ tử hai người nói chuyện với nhau.

Tiêu Lan thở ra, cảm giác được Diên Mi đang lắc lư tay mình thì từ trong suy nghĩ sâu xa mới định thần lại, - - Hoắc thị đã tỉnh lại.

Tiêu Lan nhìn bà, trong đầu lại đang nghĩ lại, chuyện buổi trưa hôm đó, về sau Tiêu Lan chưa từng đề cập qua với ai, Tiêu Đạo Thành chắc chắn cũng không có nói cho Hoắc thị, nhưng nghe lời bà đã thốt ra lúc chiều thì rõ ràng là - - bà biết rõ.

Đoan vương