Post on: 11 tháng ago
Mà người thân cận nhất của Kiệt Sâm chính là nghịch lân của hắn, tuyệt không cho bất luận kẻ nào tổn thương.
- Đúng vậy, tựa hồ đấu vòng loại cũng không có loại quy tắc cho lĩnh đội nói nhận thua là có thể nhận thua đi? Nếu như thật sự là vậy, Kiệt Sâm kia cũng đâu có làm sai chuyện gì?
- Cái gì chứ, nếu như Linh Sư Tháp Tạp Lạc Nhĩ đại nhân đã đồng ý cho Bách Việt vương quốc nhận thua, như vậy đã có quy tắc này, Kiệt Sâm không thể ra tay với A Đức Kim Tư!
- Vị huynh đài kia, lời này của ngươi không đúng, nếu như quy tắc có thể căn cứ theo yêu thích của các cường giả tùy ý cải biến, vậy trận đấu còn tính công bình gì đáng nói, Tạp Lạc Nhĩ là cường giả song tháp, lần này làm trọng tài tuyển bạt thi đấu, bản thân càng phải tuân thủ quy tắc mới đúng!
- Vị huynh đệ này nói thật đúng quá, ta cũng cảm thấy như vậy, nếu nói không tuân theo quy định, Bách Việt vương quốc Địch Uy Nhĩ rõ ràng đã ra tay trong lúc hai gã tuyển thủ chiến đấu, như vậy càng trái với quy tắc, vì sao Tạp Lạc Nhĩ không nói Địch Uy Nhĩ làm sai đi?
- Nếu không phải Địch Uy Nhĩ không tuân theo quy định ra tay, chỉ sợ Kiệt Sâm cũng đã đánh chết A Đức Kim Tư từ sớm, Kiệt Sâm làm sao lại không tuân theo quy định đây?
- Tuy ta cực kỳ bội phục thực lực của tuyển thủ A Đức Kim Tư của Bách Việt vương quốc, nhưng nếu nói công chính, vẫn là Bách Việt vương quốc làm sai mà thôi!
- Nói tới thật cổ quái, A Đức Kim Tư ngay từ đầu cuộc thi vòng loại giống như đầu óc bị động kinh đã ra tay hạ độc thủ với Khắc Lôi Nhã cùng Kiệt Sâm của chư quốc tây bắc, nếu không phải tại hắn động sát niệm với người ta trước, chỉ sợ hắn cũng không đến nỗi chết trong cuộc thi đấu vòng loại này đi!
Lời của Kiệt Sâm lập tức khiến cho khán giả vừa hồi phục tinh thần nhao nhao nghị luận, trong lúc nhất thời toàn bộ đấu võ trường vang vọng thanh âm khán giả bàn tán xôn xao.
Trên đài chủ tịch, sắc mặt Tạp Lạc Nhĩ tái nhợt, nhưng không nói được một câu nào.
- Cuộc đấu vòng loại tiếp tục đi, ta cảm thấy Kiệt Sâm cũng không làm gì sai!
Trên đài chủ tịch, đệ nhất cao thủ Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc Tốn Phượng chậm rãi lên tiếng.
- Ta cũng cho rằng như vậy, Tạp Lạc Nhĩ, hôm nay cuộc thi đấu vòng loại còn chưa chấm dứt, ta xem hãy nhanh tiếp tục tiến hành là tốt nhất!
Ngõa Đặc đến từ Linh Dược Sư Tháp cũng lên tiếng nói.
Sắc mặt Tạp Lạc Nhĩ tái nhợt, trầm mặc hồi lâu cuối cùng chỉ đành gật đầu, hắn biết rõ nếu thật muốn tiếp tục so đo cũng sẽ không đạt được kết quả gì.
- Địch Uy Nhĩ, còn có một vị hẳn là Lôi Nặc đến từ chư quốc tây bắc đi, hai vị, mời rời khỏi bầu trời để cuộc thi đấu vòng loại có thể tiếp tục tiến hành!
Trên đài chủ tịch, Tốn Phượng đứng dậy lên tiếng nói.
Trên bầu trời, hai mắt Địch Uy Nhĩ đỏ thẫm, ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt bên trong, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn qua hai người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, phất tay, từng đạo linh lực thổ nguyên tố đem thi thể của A Đức Kim Tư trên đấu võ trường bao bọc lại, tạo thành một quan tài thổ nguyên tố, sắc mặt lạnh như băng hướng nơi đóng quân của Bách Việt vương quốc bay đi.
Tuy trong lòng hắn oán hận không thể lập tức đem Kiệt Sâm chụp chết lập tức, nhưng hắn cũng biết ở nơi này hắn cũng sẽ không làm được gì, càng không cần phải nói ở đối diện còn có một đế linh sư kim hệ thực lực khủng bố.
Trước khi rời đi, Địch Uy Nhĩ đưa mắt nhìn thật sâu vào Long Ba Đức, ngược lại làm Long Ba Đức giật mình hoảng sợ.
Nhìn thấy Địch Uy Nhĩ đã rời khỏi đấu võ trường, Lôi Nặc lập tức hóa thành một đạo kim sắc lưu quang quay về thính phòng của chư quốc tây bắc.
Cuộc thi đấu vòng loại trên sân tiếp tục bắt đầu!
Cuộc thi đấu vòng loại lại bắt đầu lần nữa, toàn bộ người xem đều đã điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục quan sát cuộc thi đấu.
Đương nhiên cũng có một ít người bị cuộc chiến giữa Kiệt Sâm cùng A Đức Kim Tư làm rung động thật sâu đến hiện tại còn chưa thể lấy lại được bình tĩnh.
Bên dưới phòng nghỉ của đấu võ trường, mười tuyển thủ đã trải qua cuộc thi vòng loại thứ nhất lấy được danh ngạch xuất sắc, hiện tại đều biểu lộ vẻ phức tạp khó xem vô cùng.
Bên trong phòng nghỉ bọn họ đều đã nhìn thấy rõ cuộc chiến giữa Kiệt Sâm cùng A Đức Kim Tư.
- So với ta mạnh hơn, cả hai người đều mạnh hơn ta, muốn đánh chết ta căn bản không cần dùng tới mười chiêu!
Đệ nhất thiên tài Vi Nhĩ của Bố Lỗ Khắc Tư vương quốc sắc mặt tái nhợt liên tục lắc đầu.
- Kiệt Sâm kia thi triển chiêu cuối cùng thật quá kinh khủng, ta ngăn không được!
Sắc mặt Thiết Mộc Chân đạm mạc, trầm thấp lên tiếng.
- Quá mạnh mẽ, sự lĩnh ngộ của A Đức Kim Tư trong kim hệ pháp tắc tuyệt đối mạnh hơn phong hệ pháp tắc mà ta lĩnh ngộ, một chiêu cuối cùng này toàn thân hắn đã hóa thành kim sắc cự kiếm, đoán chừng đã được bổn nguyên kim hệ pháp tắc thừa nhận, nhưng vẫn không cách nào ngăn trở được công kích của Kiệt Sâm!
Sắc mặt Địch Ni Toa cũng tái nhợt, trong đầu không ngừng hình dung lại cuộc chiến trước đó.
- Hai người kia…
- Kiệt Sâm thật sự chỉ là tôn linh sư lục giai thôi sao? Thật sự là khó tin, nếu để cho ta giao chiến cùng A Đức Kim Tư, có lẽ ta còn thắng được, nhưng chỉ trong tỷ lệ 5-5 mà thôi, về phần Kiệt Sâm…
Khóe môi hai người Thiết Mộc Chân cùng Địch Ni Toa đều lộ ra nụ cười khổ.
Mà trên đài chủ tịch, toàn bộ các lĩnh đội các thế lực lớn đều đang nghị luận cuộc chiến vừa rồi.
- Đã bao lâu cuộc thi đấu tuyển bạt tinh anh của đại lục tây bắc, đã bao lâu chưa từng phát sinh cuộc chiến cấp độ thế này rồi? Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Ta nhớ được là vào khoảng hơn ba trăm năm trước, đại lục tây bắc chúng ta từng có cuộc chiến giữa hai hoàng linh sư thất giai đê cấp, nhưng cuộc chiến ấy cũng không cách nào so sánh với cuộc chiến hôm nay!
- Đúng vậy, cuộc chiến ấy hai gã hoàng linh sư thất giai chỉ chiến ngang tay, mà lần này Bách Việt vương quốc A Đức Kim Tư lại bị đánh chết!
- Lĩnh ngộ của A Đức Kim Tư trong kim hệ pháp tắc thật quá kinh khủng, nếu như không bị vẫn lạc, trước bốn mươi tuổi, trong vòng mười năm muốn tấn cấp đế linh sư bát giai cũng vô cùng có khả năng, đủ trở thành đệ nhất thiên tài suốt mấy trăm năm qua của tây bắc đại lục, không nghĩ tới…
- Thiên phú của A Đức Kim Tư hoàn toàn mạnh mẽ, trước ba mươi tuổi tấn cấp hoàng linh sư thất giai đê cấp, chính là thiên tài, có thể nói là được chú ý vô cùng, lĩnh ngộ của hắn trong kim hệ pháp tắc nếu xem trong cuộc thi đấu đối chiến tinh anh đại lục hẳn cũng không được mấy người!
Đây là lời đánh giá của Tạp Lạc Nhĩ cùng Ngõa Đặc đến từ song tháp.
- Thật sự đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, nhưng Kiệt Sâm kia cũng thật quá khủng bố, mới đạt tới tôn linh sư lục giai thôi, vậy mà…
- Cũng tốt, Địch Ni Toa hưởng quá nhiều danh dự trong vương quốc, vốn cho rằng tới song tháp là cho nàng biết thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, không nghĩ tới hiện tại…để cho nàng thừa nhận thất bại một lần, đối với việc phát triển ngày sau sẽ có chỗ tốt!
Đệ nhất cao thủ Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc Tốn Phượng thầm nghĩ trong lòng.
- Vùng tây bắc chúng ta lần này đã chính thức xuất hiện cường giả tuyệt đỉnh sao?
- Chỉ cần không vẫn lạc, tiền đồ tương lai của Kiệt Sâm này không thể dự đoán a!
Tất cả mọi người kinh hãi.
Như Địch Ni Toa, Thiết Mộc Chân, A Đức Kim Tư bọn hắn chưa đầy ba mươi tuổi đã tấn cấp hoàng linh sư thất giai đê cấp, chỉ cần ngày sau không bị ngăn trở hay đả kích gì khó có thể thừa nhận, tương lai trở thành đế linh sư bát giai, trở thành đệ nhất cao thủ của các thế lực lớn hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng bình thường họ cũng chỉ dừng bước ở cấp độ này, đương nhiên, A Đức Kim Tư có lĩnh ngộ với kim hệ pháp tắc thật cao, tương lai thành tựu khả năng còn cao hơn một chút.
Nhưng người này chỉ mới đạt tới tôn linh sư lục giai là có thể đánh chết hoàng linh sư thất giai thiên tài như A Đức Kim Tư, thành tựu tương lai của Kiệt Sâm sẽ như thế nào, tất cả mọi người có mặt thật không dám xác định.
Trong mấy ngàn năm lịch sử tây bắc đại lục, còn chưa từng có qua tiền lệ như thế.
Trong lúc nhất thời, tất cả các lĩnh đội các thế lực đều có tâm tư riêng, nhìn về phía nhóm người Đế Lâm cùng Tạp Khoa Lý trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ nồng đậm.
Mà Lý Duy đồng minh Long Ba Đức toàn thân run rẩy, trong ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi, nỗi phẫn nộ cừu hận bởi vì Kiệt Sâm đánh chết mấy người Vi Tư Đặc cùng Mạc Nhĩ La hiện tại đã biến thành nỗi sợ hãi thật sâu sắc.
Đối mặt với thiên tài khủng bố như Kiệt Sâm, lần này hắn thật sự cảm thấy sợ hãi!
Trên đấu võ trường, trải qua cuộc chiến đấu của Kiệt Sâm cùng A Đức Kim Tư, vốn có gần trăm tuyển thủ giờ phút này chỉ còn lại hơn bảy mươi người.
Quỷ dị chính là Kiệt Sâm cầm hắc sắc trọng kiếm đứng nơi góc sân đấu mà chung quanh hắn ở phạm vi gần trăm thước không có một tuyển thủ nào, toàn bộ tuyển thủ đều tránh né hắn thật xa, mang theo vẻ mặt hoảng sợ.
Lúc nãy Kiệt Sâm cùng A Đức Kim Tư chiến đấu, đã sớm đem toàn bộ tuyển thủ có mặt hoảng sợ đến ngây người, tuy bọn hắn cũng là những thiên tài tinh anh đến từ các thế lực lớn, là người nổi bật trong cuộc thí luyện sinh tồn, nhưng bọn họ đều biết rõ ở trước mặt Kiệt Sâm người mạnh nhất trong bọn họ cũng không đấu qua nổi một chiêu.
- Kiệt Sâm!
Áo Tạp Tác cùng Lôi Âu đều đi tới bên người Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm gật gật đầu, ngay sau đó ánh mắt lướt qua toàn bộ các tuyển thủ có mặt, ánh mắt hắn nhìn chăm chú, hơn bảy mươi tuyển thủ còn lại đều không tự chủ được bật lui ra sau một bước, thần sắc khẩn trương.
Bị một loại yên lặng kỳ quái chấn nhiếp, trong ánh mắt của Kiệt Sâm, toàn bộ tuyển thủ chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn ra.
- Không ngờ vẫn còn tuyển thủ của Bách Việt vương quốc và Lý Duy đồng minh ở đây!
Kiệt Sâm lạnh lùng lên tiếng.
- Ta đầu hàng!
- Đầu hàng!
- Chúng ta đầu hàng!
Nghe được lời nói của Kiệt Sâm, sắc mặt toàn bộ tuyển thủ của Bách Việt vương quốc cùng Lý Duy đồng minh đều lập tức biến thành trắng bệch, trong miệng vội vàng kêu gọi đầu hàng, ngay sau đó hướng cửa ra bỏ chạy, tốc độ chẳng khác gì sau lưng có ác ma đuổi theo, dùng hết thảy khí lực của chính mình.
Nhìn theo bóng lưng những tuyển thủ kia, Kiệt Sâm cũng không truy kích, hắn cũng không phải đao phủ, cũng không có thói quen tùy ý giết người, tuyển thủ Bách Việt vương quốc cùng Lý Duy đồng minh, Kiệt Sâm cũng không muốn lấy mạng của bọn hắn, bất quá muốn chiến thắng từ trong vòng đấu loại hôm nay sao, Kiệt Sâm tự nhiên không có khả năng cho bọn hắn cơ hội này.
Bách Việt vương quốc vốn là một trong ba đại thế lực lớn nhất vùng tây bắc, trong cuộc thí luyện sinh tồn có rất nhiều tuyển thủ tiến vào danh ngạch hai trăm, mà đợt thi đấu vòng loại thứ hai ngoại trừ A Đức Kim Tư vẫn còn mười tên tuyển thủ, giờ phút này hết thảy đều phải thối lui ra khỏi trận vòng loại hoàn toàn.
Mà năm tuyển thủ của Lý Duy đồng minh cũng thối lui ra khỏi trận đấu, trong lúc nhất thời bên trong đấu võ tràng chỉ còn lại khoảng hơn sáu mươi tuyển thủ.
Nhìn ánh mắt run sợ của hơn sáu mươi tuyển thủ kia, Kiệt Sâm lại trực tiếp tìm một góc sân khoanh chân ngồi xuống.
Nhìn thấy Kiệt Sâm tựa hồ không có ý tứ muốn ra tay đối với bọn họ, hơn sáu mươi tuyển thủ thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó ánh mắt rơi lên người những tuyển thủ khác bên cạnh.
- Hưu!
- Phốc!
Vô số hào quang linh lực toát ra, một cuộc hỗn chiến tiếp tục sinh ra lần nữa, mà khi hỗn chiến các tuyển thủ đều tận lực tránh xa chỗ Kiệt Sâm, không dám tới gần hắn trong phạm vi trăm thước.
Trên đấu võ trường có tới mười vạn người xem, giờ phút này lập tức nhìn thấy được hiện tượng vô cùng quái dị: ở một bên đấu võ trường từng trận chiến đấu đang không ngừng bộc phát, toàn bộ tuyển thủ đều đang điên cuồng chiến đấu vì mười danh ngạch tiếp theo, nhưng ở một bên sân có một thiếu niên đang khoanh chân ngồi, bên cạnh hắn có hai tuyển thủ đang đứng, nhưng chung quanh lại trống rỗng, không người nào dám tiến đến gần khu vực này.
Một bên tràn ngập chiến đấu cùng giết chóc, một bên lại vô cùng yên lặng, hai bên tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng, làm cho người có cảm giác trùng kích thị giác thật lớn, nhưng lại không ai cảm thấy có điều gì không hài hòa cùng ngoài ý muốn.
Chứng kiến tình huống này, Áo Tạp Tác cùng Lôi Âu liếc nhau, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, ngay lập tức trong ánh mắt đều hiện lên một tia kiên định.
- Sưu! Sưu!
Hai người hóa thành hai đạo lưu quang rời khỏi chỗ Kiệt Sâm, ngay sau đó xông vào trong đám người đang chém giết.
Hai người bọn họ đều biết rõ chỉ cần mình đứng lại bên cạnh Kiệt Sâm sẽ không có một tuyển thủ nào dám ra tay với họ, họ nhất định có thể tiến vào trong danh ngạch mười người, nhưng hai người lại không hề nghĩ như vậy.
Hoàn toàn chính xác, được Kiệt Sâm che chở họ có thể lấy được danh ngạch cho mình, nhưng điều đó có ý nghĩa gì đây? Thực lực không đủ, chờ khi họ đi tới cuộc thi đấu tinh anh đại lục, cũng vẫn sẽ bị đào thải.
Nếu như là những tuyển thủ bị đào thải trong cuộc thi tinh anh đại lục, sau khi bị thất bại còn được tuyển thủ các thế lực khác khen ngợi, nhưng nếu hai người dựa vào Kiệt Sâm mà tiến vào cuộc thi, đến lúc đó bị loại bỏ họ sẽ không những không được ngợi khen ngược lại còn biến thành trò cười nhạo của toàn bộ thế lực vùng tây bắc.
Đây là điều mà họ không muốn nhìn thấy.
Nhưng làm cho hai người càng thêm bất đắc dĩ chính là tuy hai người kiệt lực muốn gia nhập vào trong chiến đấu, nhưng toàn bộ tuyển thủ khi nhìn thấy hai người liền bỏ chạy so với thỏ còn nhanh.
Toàn bộ các tuyển thủ có mặt đều rõ ràng nhớ được, lúc trước sở dĩ Kiệt Sâm đánh chết A Đức Kim Tư là bởi vì người kia đánh trọng thương một nữ tuyển thủ, bọn họ tránh né hai người Áo Tạp Tác còn không kịp, làm sao lại ra tay với họ, trừ phi là có người nào không muốn sống.