Chương 46: Thật sảng!

Dược Thần

Post on: 11 tháng ago

.

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhìn Cổ Bình cùng Lý Vượng, nghe Kiệt Sâm nói những lời khuyên nhủ, dù sao Cổ Bình cùng Lý Vượng không giống như hắn, hắn đến nơi này là vì tu luyện, mà hai người bọn họ là vì kiếm tiền, bọn họ không có chút thủ đoạn phòng ngự nào, dù có thể không xảy ra chuyện đại sự gì nhưng thân thể khó tránh phải chịu nội thương, đối với việc tu luyện linh lực ngày sau tạo thành một ít ảnh hưởng không thể vãn hồi.

- Chúng tôi đã biết, cảm ơn Kiệt Sâm sư huynh!

Hai người có chút cảm kích nhìn Kiệt Sâm, xoay người rời khỏi cạnh kỹ thất.

- Hắc, tiểu tử, ta xem ngươi có vẻ có chút thực lực, như thế nào, có hứng thú làm bia thịt cho ta không?

Một mực đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy chuyện này, hai mắt Trát Khắc tỏa sáng đi tới nói.

Kiệt Sâm cười nhẹ:

- Chỉ cần ngươi ra đủ giá tiền!

- Mười lăm linh tệ một lần, như thế nào?

Trát Khắc có chút thăm dò.

- Thấp hơn ba mươi linh tệ thì không cần bàn nữa.

Trên mặt Trát Khắc nhất thời lộ ra vẻ mặt do dự, bình thường người có Linh lực cấp bẩy cấp tám mười lăm linh tệ đã hoàn toàn đúng giá, xem như đắt hơn cũng chỉ là hai mươi linh tệ, bây giờ nghe Kiệt Sâm ra giá ba mươi, điều này làm trong lòng Trát Khắc không khỏi có chút do dự, nhưng rất nhanh tia do dự bởi vì đã lâu không tìm được bia thịt vừa ý mà bị Trát Khắc ném ra sau đầu.

- Được!

Trát Khắc thật sảng khoái đáp ứng.

- Trát Khắc, Linh lực cấp tám chỉ chừng mười lăm linh tệ mà thôi, người này thoạt nhìn chỉ cùng một cấp bậc với hai thiếu niên khi nãy, cần tới ba mươi linh tệ, giá cả có phải quá cao hay không!

Trát Khắc tựa hồ vì có người đồng ý làm tấm bia bồi luyện cho mình mà cao hứng, cười nói:

- Đắt thì có đắt một chút, nhưng bình thường Linh lực cấp bẩy cấp tám cũng không ai dám nhận lời của Trát Khắc ta, huống chi hôm nay ở đây còn có ai lợi hại hơn sao? Nếu như tìm người đến bồi luyện, thì phải chịu bỏ nhiều tiền, tìm người thực lực thấp vừa khẽ đụng liền bị thương, có được bao nhiêu hiệu quả, tăng thực lực cái rắm a!

- Hơn nữa…

Nói tới đây, trên mặt Trát Khắc mơ hồ có chút chờ mong:

- Các ngươi có khi nào chứng kiến đám người Phất Lý Tư lại bị một tiểu tử Linh lực cấp bẩy dọa cho chạy tóe khỏi như vậy không, trên người tiểu tử này tất có chỗ đặc biệt!

Mọi người nhìn quanh một vòng trong đại sảnh, quả nhiên ngoại trừ vài người có Linh lực cấp hai cấp ba, cũng chỉ còn một nhóm bình dân cường tráng, nếu bọn hắn có thể đến nơi này tìm người bồi luyện, tuy rằng cũng không đến nỗi vung tiền như rác, nhưng hơn mười linh tệ vẫn không cần để ý tới.

Trát Khắc lấy ra ba mươi linh tệ giao vào trong tay Kiệt Sâm, lập tức nhếch miệng cười:

- Tiểu tử, đây là ba mươi linh tệ, hi vọng ngươi có thể gây cho ta nỗi ngạc nhiên!

Kiệt Sâm cất kỹ ba mươi linh tệ, nhìn Trát Khắc mỉm cười:

- Ta gọi là Kiệt Sâm, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn, ân, hi vọng ngươi cũng có thể cho ta ngạc nhiên, không để cho ta thất vọng!

Dù Kiệt Sâm lấy tiền, hắn cũng không để ý tới số linh tệ này, nhưng tiền nhiều bao nhiêu thì ba mươi linh tệ cũng là do hắn tân tân khổ khổ kiếm tới, cũng không thể tùy ý lãng phí.

Trát Khắc sững sờ, lập tức cười ha ha:

- Tiểu tử thú vị, đi theo ta, để cho ta nhìn xem ngươi có đáng giá hay không!

Trát Khắc nói xong câu này dẫn đầu đi vào trong một phòng bồi luyện, mà Kiệt Sâm cũng đi theo sau.

Nhìn thấy bóng lưng Trát Khắc cùng Kiệt Sâm biến mất, dù trước đó Kiệt Sâm biểu hiện thật cường thế, nhưng trong lòng mọi người vẫn nhịn không được than thở cho thiếu niên trẻ tuổi kia.

Vài ngày trước Trát Khắc mới đánh chết một mãnh nam Linh lực cấp tám, thiếu niên kia tuy thoạt nhìn có vẻ lợi hại, nhưng tối đa cũng chỉ có Linh lực cấp tám mà thôi, nói không chừng lát nữa phải nằm khiêng ra.

Tất cả mọi người không biết, giờ phút này trong lòng Kiệt Sâm không những không hề có chút tâm lý sợ hãi, ngược lại còn tràn ngập chờ mong với cuộc bồi luyện lần này.

Ân, làm cho bão táp tới mãnh liệt thêm đi!

Trong lòng Kiệt Sâm thầm nghĩ như thế.

Bên trong phòng bồi luyện cạnh kỹ thất của Linh Sư công hội, cũng có chút tương tự như luyện võ trường của học viện Tây Tư, là một căn phòng ước chừng trăm thước vuông, bên trong tương đối trống trải, ở góc phòng chứa một ít tạp vật gì đó.

Mặt sàn dùng một loại đá hoa cương cứng rắn tạo thành, bước lên thật rắn chắc, lực ma sát của mặt sàn đủ làm cho bất cứ Linh Sư nào đều có thể khống chế tốt phương hướng cùng lực lượng mạnh yếu của mình.

Đi vào bên trong phòng bồi luyện, Trát Khắc thật tùy ý duỗi thân, cởi bỏ áo khoác, lộ ra cơ thể rắn chắc, khác với những người cường tráng bình thường, trước ngực cùng sau lưng Trát Khắc lại phủ đầy vết sẹo lớn nhỏ.

Một đạo vết thương giống như bị vũ khí sắc bén hình răng cưa chém ra, uốn lượn dài chừng 50cm sau lưng hắn, làm cho người ta cảm giác thật hung ác.

Nhìn thấy Kiệt Sâm chú ý tới vết sẹo trên người mình, Trát Khắc nhếch miệng cười, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào:

- Đây đều là những huân chương mà ta lưu lại trong cuộc chiến đấu cùng linh thú trong rừng rậm, mỗi một vết sẹo đều đại biểu cho một lần chiến đấu thảm thiết, chứng kiến vết sẹo sau lưng ta không, đó là nửa năm trước mạo hiểm đội của chúng ta cùng một đầu Liêm Sư thú tam giai cao cấp chiến đấu mà lưu lại, nếu không phải nhờ đội trưởng của chúng ta đúng lúc hạ gục đầu Liêm Sư thú kia, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ta đã để lại khu rừng rậm kia từ nửa năm trước.

Nghe Trát Khắc miêu tả, Kiệt Sâm có thể tưởng tượng ra trận chiến đó thảm thiết như thế nào, linh thú tam giai cấp cao, thực lực thường thường mạnh hơn Linh Sư tam giai cao cấp rất nhiều, với thực lực Linh Đồ nhất giai trung cấp của Trát Khắc, chỉ sợ một lần đối mặt cũng không ngăn cản nổi.

Nhưng trong đầu Kiệt Sâm cũng không khỏi nảy sinh tia nghi hoặc:

- Bình thường đi tới cạnh kỹ thất tìm người bồi luyện đều là một ít thế gia đệ tử không có kinh nghiệm thực chiến, với kinh nghiệm của ngươi tựa hồ không cần tìm người bồi luyện đi?

- Kinh nghiệm ấu đả đương nhiên là không cần tìm người bồi luyện, nhưng khi ta ở trong thời điểm chiến đấu, luôn luôn không khống chế được thực lực của chính mình, thường thường bị tiêu hao thật nhiều linh lực không cần thiết, cho nên mục đích chủ yếu mà ta tới cạnh kỹ thất chính là muốn huấn luyện làm sao khống chế được lực lượng lớn nhỏ của bản thân mình!

Nói tới đây, trên mặt Trát Khắc không khỏi lộ ra ý cười:

- Ngươi yên tâm đi, lần trước thân thể của tên có linh lực cấp tám kia không tốt, hơn nữa lúc đó ta không khống chế được, vì nhỡ tay đã đánh chết hắn, còn chọc một thân phiền toái, nhưng ngươi cứ yên tâm, bây giờ ta đã có chút tiến bộ trong việc khống chế bản thân, dù có đôi khi khó khăn, nhưng bình thường không tới nỗi xuất hiện hiện tượng đánh chết người.

Nghe xong lời này, Trát Khắc thiếu chút nữa muốn phun máu, có kiểu an ủi người như vậy sao, dù người ta vốn không sợ hãi, nhưng bị vết sẹo che kín toàn thân hắn cộng thêm ngôn ngữ của hắn, cũng sẽ bị hắn làm kinh hồn táng đảm.