Post on: 12 tháng ago
Cô đi qua, thuận tiện chuyển điện thoại di động sang chế độ yên lặng, để phòng lỡ như Cố Hiềm gọi điện thoại tới.
Đi trêи đường thì quá lộ liễu, cô nấp trong đám cỏ dưới chân núi tiến lại gần chiếc xe màu đỏ.
Lúc này cô mới chú ý tới bên cạnh chiếc xe màu đỏ phía trước còn có một chiếc xe việt dã màu đen.
"Cô hẹn tôi tới nơi quái quỷ gì đây?" Người đàn ông đeo kính râm màu đen cực lớn, trong giọng nói có mấy phần không kiên nhẫn.
Lăng Vi nói: "Tôi đang cần một ít người, cho tôi mượn mấy người, anh yên tâm, tiền bạc không thành vấn đề."
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng chẳng dám cho cô mượn người nữa đâu, một năm trước, tôi cho cô mượn hai người, mất tích đến bây giờ cũng không tìm được, làm sao tôi còn dám cho cô mượn người hả?"
"Người của anh mất tích thì liên quan gì đến tôi chứ, lại nói, không phải tôi cũng đưa tiền cho anh rồi ư, làm sao, có sinh ý lại không muốn làm?" Hai tay của Lăng Vi vòng quanh ngực: "Lần này, tôi sẽ trả nhiều tiền."
Người đàn ông tháo kính râm xuống, nhìn về phía Lăng Vi: "Lần này cô lại là vì cái gì nữa đây?"
"Đây là chuyện của tôi, anh không cần phải để ý đến, anh chỉ cần cho tôi mượn người là được rồi." Cô ta mười phần tự tin nói: "Đến tôi mà anh còn phải lo lắng sao?"
Người đàn ông không đồng ý ngay lập tức, còn đang châm chước.
Chuyện một năm trước, trong lòng của anh ta vẫn luôn cảm thấy bất an, đưa hai người kia cho cô ta, sống không thấy người, chết không thấy xác, làm sao anh ta cũng không thể tìm được dấu vết để lại.
"Lần này tôi trả một triệu tệ." Lăng Vi tăng thêm tiền.
Một năm trước cũng chỉ có năm trăm nghìn tệ.
Bỗng nhiên, điện thoại của Tông Ngôn Hi đang trốn trong bụi cỏ sáng lên, Cố Hiềm đi đến địa chỉ mà cô nói, kết quả lại không nhìn thấy ai.
Tông Ngôn Hi nhìn thấy màn hình điện thoại di động lóe lên, bưng kín ngực, quá dọa người, may mắn là cô đã chuyển sang chế độ im lặng, không thì…
Cô hít một hơi thật sâu, cúp điện thoại tiếp tục quan sát bọn họ.
Người đàn ông giống như có chút xoắn xuýt, Lăng Vi đưa ra điều kiện rất mê người, nhưng lại sợ xảy ra chuyện, suy tư một lát: "Có thể, nhưng người của tôi nhất định phải trở về."
Lăng Vi đồng ý: "Được."
"Ngày mai tôi sẽ phái hai người đến cho cô sắp xếp." Nói xong anh ta mở cửa lên xe.
Lăng Vi nhìn thoáng qua trước sau, xác định không có ai đi tới, rất nhanh Tông Ngôn Hi liền nghe được âm thanh của động cơ xe hơi.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, cô mới từ trong bụi cỏ đi ra.
Cuộc nói chuyện của bọn họ cô đều nghe thấy được.
Đại khái một năm trước, người giả mạo do Giang Mạt Hàn phái tới, là Lăng Vi thông qua người đàn ông này tìm được.
Lần này, cô ta lại tìm người muốn hại ai?
Nghĩ đến đây trong lòng cô liền trở nên lạnh lẽo, trước kia tại sao cô lại không phát hiện ra? Lăng Vi lại là người lòng dạ ác độc như vậy? . truyện đam mỹ
Lúc này màn hình điện thoại di động của cô lại sáng lên, cô vội vàng tiếp nhận, bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của Cố Hiềm: "Em đâu rồi?"
"Em đến ngay." Cô nhanh chóng đi về hướng ngã tư.
Cố Hiềm đứng ở bên cạnh xe gấp gáp đi tới đi lui: "Em đã đi đâu vậy hả?"
"Em… Bị một chút chuyện làm chậm trễ."
Tông Ngôn Hi hết sức xin lỗi nói.
"Em làm anh sợ muốn chết có biết không hả?" Cố Hiềm nhìn cô: "Em không sao chứ?"
Cô lắc đầu: "Không sao."
"Anh còn tưởng em gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn cơ, em không sao thì tốt rồi, nhanh lên xe." Cố Hiềm mở cửa xe cho cô.
Tông Ngôn Hi đi đến trước mặt anh ta, chân thành nói: "Cố Hiềm, cám ơn anh."
"Bớt đi, lên xe, nơi này thật vắng vẻ." Cố Hiềm tức giận nói.
Tông Ngôn Hi biết anh ta thật sự không tức giận, khom người lên xe.
Cố Hiềm mở cửa xe hỏi: "Em một mình chạy đến nơi vắng vẻ như vậy làm gì?"
"Đi xử lý một số chuyện." Cô nhàn nhạt nói.
"Thể đã xử lý xong chưa?" Cố Hiềm hỏi.
Tông Ngôn Hi gật đầu: "Thu hoạch tương đối khá."
Cô không tìm thấy thứ mình muốn, nhưng lại tìm thấy rất nhiều thứ một cách tình cờ.
Cố Hiềm nhìn cô trong gương chiếu hậu: "Em thực sự không sao đấy chứ?"
Tông Ngôn Hi rất kỳ quái: "Em thật sự rất ổn mà."
"Vậy thì tốt rồi." Cố Hiềm cười nói.
Tông Ngôn Hi: "..."
"A, Cố Hiềm, anh có ý gì hả?"
"Không phải anh sợ em thương tâm sao. Chồng cũ của em lại đến hộp đêm tìm phụ nữ…"
"Anh ta tìm phụ nữ thì liên quan gì đến em?" Tông Ngôn Hi im lặng muốn chết, làm sao anh ta vẫn còn xoắn xuýt vấn đề này vậy?
Cố Hiềm nhìn cô từ kính chiếu hậu: "Thật sự không quan tâm?"
Tông Ngôn Hi đã mặc kệ anh ta.
Cố Hiềm cười cười: "Được rồi, là anh không nên hỏi, còn nữa, nói với em một việc, hôm nay bên ngoài tập đoàn Hằng Khang có rất nhiều phóng viên, đều muốn phỏng vấn Giang Mạt Hàn."
"Em không muốn biết chuyện của anh ta, anh có muốn cho em ăn cơm không đấy hả? Ít nói mấy chuyện làm giảm khẩu vị của em đi." Tông Ngôn Hi thật không thể nào hiểu được anh ta, tại sao cứ một mực níu lấy vấn đề này.
"Được, được, anh không nói nữa." Cố Hiềm cũng cảm thấy rất chán nản, anh ta cảm thấy, lúc trước cô gả cho Giang Mạt Hàn nhất định là rất thích, không xác định được suy nghĩ trong lòng cô bây giờ.
Tông Ngôn Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh nhanh chóng xẹt qua, bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, lấy điện thoại ra, gửi ảnh chụp người đàn ông vừa rồi cho Cố Hiềm.
"Người này, anh điều tra giúp em một chút."
Cố Hiềm nghe thấy điện thoại vang lên âm thanh, ấn mở rồi nhìn thoáng qua, lại thả điện thoại xuống, hỏi: "Điều tra người này làm gì?"
"Có quan hệ với người lúc trước hãm hại em."
"Biết rồi." Cố Hiềm chuyên tâm lái xe.
Chẳng mấy chốc xe đã tiến vào thành phố, lúc đầu nói sẽ cùng nhau ăn cơm trưa, nhưng Cố Hiềm lại nhận được điện thoại của thư ký công ty, anh ta cần quay lại có việc gấp.
"Anh cho em xuống ở chỗ này đi." Tông Ngôn Hi nghe thấy anh ta vừa mới nghe điện thoại.
"Ai, lúc đầu anh còn muốn ăn cơm trưa với em mà."
"Về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội." Tông Ngôn Hi nói.
Cố Hiềm ngẫm lại cũng đúng: "Vậy anh thả em xuống."
"Ừm, công việc quan trọng hơn mà."
Cố Hiềm dừng xe lại, Tông Ngôn Hi đẩy cửa xe đi xuống: "Anh lái xe chậm một chút."
Anh ta trả lời một tiếng rồi lái xe rời đi.
Tông Ngôn Hi đối với nơi này vẫn rất quen thuộc, phía trước hẳn là có một trạm xe buýt, mà tuyến đường này sẽ đi qua khách sạn của cô.
Cô đi dọc theo con đường.
Bỗng nhiên một chiếc màu đen xe dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống: "Cô Lâm?"
Tông Ngôn Hi quay đầu, liền nhìn thấy một gương mặt có góc cạnh rõ ràng, giờ phút này con ngươi tĩnh mịch kia đang nhìn cô.
Biết anh ta cưới mình, nói yêu mình đều chỉ là âm mưu, gặp lại anh ta, cô chỉ cảm thấy tim càng thêm đau.
Thời điểm ở trước mặt anh ta cô từng nũng nịu nói yêu anh ta, có phải trong lòng anh ta nghĩ, người phụ nữ này thật ngu xuẩn không?