Post on: 12 tháng ago
“Tôi có hàng ngàn phương pháp, cô có thể thử xem.” Vẻ mặt bình tĩnh nhưng kiên quyết của Tô Trạm khiến Trần Tuyết cảm thấy không chắc chắn. Ngay lúc cô ta muốn nói, lại nhớ ra Tô Trạm là luật sư, vô cùng rành rẽ luật pháp. Nếu anh ta thực sự muốn gán cho cô ta tội gì đó như trộm cắp, thật sự có thể đưa cô ta vào.
“Tôi đi cũng được, trả tiền lương tháng này cho tôi.” Trần Tuyết có chút thất vọng, cô ta muốn phát tài nhưng kết quả lại bị mất việc.
Tô Trạm lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra một xấp 100 tệ, ném xuống đất.
“Anh thế này là sỉ nhục tôi.” Khuôn mặt của Trần Tuyết đỏ bừng.
Tô Trạm chậm rãi đóng ví lại: "Cô thanh cao lắm sao?"
"Tô Trạm, Tiểu Tuyết là một đứa trẻ ngoan, cháu đuổi con bé đi, vậy bà biết phải làm thế nào?" Bà cụ nắm lấy tay Tô Trạm: "Cháu đừng làm loạn..."
Tô Trạm rút tay ra, đẩy xe lăn: "Cháu sẽ tìm hộ lý khác cho bà, người này chắc chắn không cần nữa."
"Tô Trạm..."
“Cô chọn một trong hai, để cháu về nhà hay muốn cô ta về.” Tô Trạm trực tiếp đưa cho bà cụ một câu hỏi lựa chọn.
Bà cụ vội vàng nói: "Chuyện này không thể chọn thế..."
“Nhưng bà chỉ có thể chọn một trong hai.” Thái độ của Tô Trạm rất cứng rắn: “Bà muốn giữ cô ta lại, cháu sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà đó nữa.’
Trần Tuyết quỳ xuống nhặt tiền, cô ta biết mình không thể ở trong căn nhà này được nữa nên không nói lời nào, đi ra ngoài.
“Tiểu Tuyết.” Bà cụ có chút không đành lòng, một cô gái trẻ lại có thể nói chuyện với mình, chân tay cũng nhanh nhẹn, đi mất thật đáng tiếc.
Trần Tuyết quay đầu lại nhìn bà cụ một cái, không nói lời nào, nghiêng đầu vào thang máy.
“Cháu muốn làm cái gì?” Bà cụ không biết Tô Trạm rốt cuộc có ý tứ gì.
Tô Trạm nói: "Về nhà."
Nói xong anh ta không nói nữa, đưa bà cụ về.
Sau khi vào nhà, ném hết đống đồ bà cụ mời đại thần đặt trong nhà, và treo trêи tường vào thùng rác.
“Tô Trạm.” Tim bà cụ đập rộn lên.
“Cháu không giữ lại con của mình, đã định sẵn phải đoạn tử tuyệt tôn.” Tô Trạm ném Quan Âm đang ở trong phòng ngủ vào thùng rác.
Bà cụ kinh hãi: "Tô Trạm không thể ném cái này, sẽ xui xẻo..."
Tô Trạm không để vào tai, đem đống ngổn ngang trong nhà ném sạch.
Sau đó anh ta đẩy bà cụ ra ghế sô pha, ngồi xuống, nói với bà cụ: “Đời cháu không xứng đáng có cha mẹ, không xứng có con, lại càng không xứng có người yêu thương. Vì vậy cha mẹ cháu đều chết, mà con cháu cũng chết. Bây giờ, người cháu yêu cũng muốn rời xa cháu. Cháu như ý bà, cháu buông tay, nhưng đừng hi vọng cháu kết hôn nữa, cũng đừng mong cháu có con. Cháu Tô Trạm, kiếp này định trước đoạn tử tuyệt tôn!”
"Tô Trạm..." Bà cụ thật sự bị dọa đến rối bời.
Tô Trạm rất bình tĩnh: "Cháu không nói đùa. Tần Nhã ở cạnh cháu phải ngậm đắng nuốt cay, cháu sẽ không để bà ép cô ấy nữa, Cháu để cô ấy tự do, không phải là cháu buông tay, mà là cháu không muốn cô ấy theo cháu lại chịu tổn thương. Cháu không thể bảo vệ cô ấy, đó là lỗi của cháu. Cháu không thể làm cho bà hài lòng, đó cũng là lỗi của cháu. Sau này cháu sẽ ở bên bà. Gia đình này chỉ có hai chúng ta. Chuyện con cái, bà đừng nghĩ đến việc dùng cái chết để uy hϊế͙p͙ cháu. Cháu không ngăn cản được bà, bà chết trước cháu chết sau, mọi người cũng giải thoát."
Nói xong, Tô Trạm đứng lên nói: "Cháu đã nói hết những gì nên nói. Cháu ra ngoài tìm hộ lý."
Nói xong Tô Trạm liền đi ra ngoài.
“Tô Trạm, Tô Trạm.” Bà cụ muốn ngăn Tô Trạm lại, nhưng Tô Trạm không quay đầu cũng không dừng lại, đi thẳng ra ngoài.
Bà cụ hơi sững sờ, không biết nên vào nhà hay ngồi im.
Trong biệt thự, Lâm Tân Ngôn mang theo Tần Nhã trở về, biết tâm tình Tần Nhã không tốt, vừa vào đến nhà, Lâm Tân Ngôn đã đỡ cô vào phòng.
Lâm Tân Ngôn bảo cô ấy nghỉ ngơi, Tần Nhã nắm lấy cô: "Em đã quyết định."
“Quyết định cái gì?” Lâm Tân Ngôn quay đầu lại, nhanh chóng hiểu được cô ấy đang ám chỉ điều gì, liền hỏi: “Em quyết định ly hôn với Tô Trạm?
Tần Nhã gật đầu: "Vâng."
Lâm Tân Ngôn ngồi xuống bên giường, nói: "Bất kể em quyết định thế nào, chị cũng sẽ ủng hộ em."
Tần Nhã cười với cô: "Lúc nào cũng làm sai."
“Không phải lỗi của em, là chúng ta đã đánh giá thấp sự cứng rắn và bảo thủ của bà cụ.” Lâm Tân Ngôn Nhiên an ủi cô ấy: “Ở đây cho nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tần Nhã khẽ ừ nhẹ một tiếng.
Lâm Tân Ngôn nói để cho Tần Nhã nghỉ ngơi một chút, cô ấy bây giờ rất yếu. Cô bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, dặn dò иɦũ ɦσα Vu và Trang Tử Khâm không được làm phiền Tần Nhã hoặc hỏi cô ấy những vấn đề khác.
Trang Tử Khâm và иɦũ ɦσα Vu đều là những người tinh tường, Lâm Tân Ngôn nói vậy là họ hiểu rồi.
Sau bữa tối, mọi người chỉ tiếp đãi nồng nhiệt, chuyện khác không hỏi đến.
Sau khi ăn tối, Tần Nhã trở về phòng, Lâm Tân Ngôn nhận được tin nhắn của Tô Trạm gọi cô ra ngoài, anh ta đã ở cửa.
Lâm Tân Ngôn đi ra, nhìn thấy Tô Trạm đứng ở ven đường không đi vào, cô bước tới.
“Tần Nhã thế nào rồi?” Tô Trạm hỏi.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Lâm Tân Ngôn biết mình không nên nói chuyện với Tô Trạm như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tần Nhã lúc này, cô cảm thấy rất khó chịu: “Cậu định làm gì?
Tô Trạm cúi đầu: "Nếu như bà còn sống một ngày, thì sẽ bị kẹp giữa chúng em một ngày... Em không làm được gì nhiều. Nếu như cô ấy muốn cuộc sống tự do, em sẽ đáp ứng cô ấy."
“Quyết định rồi?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
"Em nghe lời cô ấy, cô ấy muốn thế nào, em sẽ làm như thế đó", Tô Trạm nói.
"Gọi tôi ra ngoài, là muốn nói cho tôi chuyện này?"
"Không phải." Tô Trạm nói: "Em có thứ muốn nhờ chị chuyển cho Tần Nhã."