Chương 743: Chúng ta đi đăng kí đi

Mê Vợ Không Lối Về

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Anh xuất hiện đột ngột và lặng lẽ đến nỗi khiến Tang Du giật mình, rớt cả quần áo.

Đứng trần trụi như vậy trước mặt Thẩm Bồi Xuyên, Tang Du mấy giây sau mới phản ứng lại được, nhặt quần áo lên che chắn.

Lo lắng đến mức lắp bắp nói: "Anh… Sao anh lại về rồi?”

Thẩm Bồi Xuyên nói: "Đây là nhà của anh mà."

Anh trở về nhà, thấy căn nhà đã trở nên sạch sẽ, còn đang băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy tiếng động trong phòng, anh bước vào và nhìn thấy Tang Du.

“Anh… anh có thấy gì không vậy?” Tang Du hỏi, tự lừa mình dối người.

Thẩm Bồi Xuyên cho nhau một đường lui, nói: "Không hề."

Tang Du cúi đầu: "Em có thể tắm ở đây được không?”

Chìa khóa là do Thẩm Bồi Xuyên đưa cho cô, để cô đến chỗ anh nếu ký túc xá ồn ào quá, ban ngày anh rất ít ở nhà, trong nhà rất yên tĩnh.

Sau khi Tang Du rời khỏi biệt thự và đến ký túc xá của trường, đây là lần thứ hai cô đến nhà Thẩm Bồi Xuyên, trước khi cô đến ký túc xá, Thẩm Bồi Xuyên đã đưa cô đến đây để cô biết nhà, sợ sau này cô không tìm thấy.

Thẩm Bồi Xuyên nói: "Được chứ.”

Tang Du cúi đầu chạy vào phòng tắm.

Đóng cửa phòng tắm, tim cô vẫn đập loạn xạ như muốn bay ra khỏi lồng ngực, hai má nóng bừng.

Nghĩ đến vừa rồi mình để lộ thân thể trước mặt anh, cô xấu hổ che mặt.

Thẩm Bồi Xuyên ngồi trêи sô pha, uống hết nửa ly nước trêи bàn vẫn cảm thấy khát, khô nóng như bị lửa nướng chín.

Anh đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh và thấy bên trong có rất nhiều thứ, bao gồm trứng, cà chua, thịt lợn, cần tây, khoai tây, cà rốt, bánh mì, sữa và các loại trái cây như mít, nho, dưa hấu.

Anh lấy ra một chai nước lạnh, mở nắp, uống một hơi hết nửa chai. Yết hầu nhấp nhô mất một lúc, cuối cùng mới trở nên bình tĩnh.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa tủ lạnh lại và nhìn quanh nhà, ban công đầy ắp đồ.

Mặc dù đồ đạc không xê dịch gì, chỉ thêm vào một số vật dụng nhỏ, mang lại cảm giác ấm áp cho ngôi nhà quạnh quẽ trước đây.

Anh sống một mình ở thành phố này đã lâu, trong lòng anh luôn khao khát sự ấm áp của gia đình.

Một mình cũng lâu rồi, cũng muốn có người bầu bạn.

Anh bước đến phòng khách, uống hết nửa ly nước, đặt lên bàn.

Nước lạnh làm nhiệt độ máu anh hạ xuống nhiều.

Một lúc sau, cửa phòng tắm vang lên.

Tang Du mặc một chiếc áo phông của Thẩm Bồi Xuyên, Thẩm Bồi Xuyên cao, quần áo anh lớn, Tang Du mặc mỗi thế thôi đã che phủ được đùi.

Cô đứng trong phòng khách: "Anh ăn tối chưa?"

Thẩm Bồi Xuyên nói: "Vẫn chưa."

Vốn là định đặt cơm hộp.


Tang Du cười cười: "Vậy anh chờ một chút, em đi nấu.”

Nói xong cô đi về phía nhà bếp.

Cô lấy khoai tây từ ngăn giữ tươi trong tủ lạnh ra, lấy thịt bò từ ngăn đá, chuẩn bị làm món thịt bò hầm khoai tây.

Thẩm Bồi Xuyên ngồi trêи ghế sô pha, nhìn bóng lưng bận rộn kia, cả người từ từ thả lỏng, tựa cả lưng vào ghế sô pha.

Anh muốn tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh như vậy.

Nếu là trước kia, giờ này nếu anh không ăn ngoài thì cũng đang ăn cơm hộp.

Khoảng một tiếng sau, Tang Du làm xong đồ ăn, bưng lên bàn và gọi anh: "Đến ăn cơm.”

Cô nấu hai món và dọn hai chén cơm.

“Anh nếm thử đi, đây là lần đầu tiên em nấu món này.” Tang Du gắp một miếng thịt bò hầm bỏ vào bát anh.

Thẩm Bồi Xuyên gắp lên và cho vào miệng, Tang Du hầm thịt bò trong bốn mươi phút, đã rất mềm rồi, hơn nữa còn rất ngon, ăn rất ngon miệng.

“Ngon lắm.” Thẩm Bồi Xuyên nói, gắp một miếng bỏ vào bát Tang Du: “Em cũng ăn đi.”

Tang Du làm nũng với anh: "Anh đút cho em đi.”

Thẩm Bồi Xuyên gắp miếng thịt bò trong bát cô, Tang Du phối hợp, mở miệng, Thẩm Bồi Xuyên đút cho cô miếng thịt bò, hỏi: "Ăn ngon không?"

Tang Du vẫn đang nhai, không có thời gian để trả lời anh, đợi cho đến khi nuốt miếng thịt bò xuống rồi mới nói: "Em đúng là thiên tài. Lần đầu tiên làm mà đã làm ngon như vậy, anh nói xem em có nên mở nhà hàng không?”

Thẩm Bồi Xuyên gắp đồ ăn cho cô: "Học hành cho thật tốt đi."

Tang Du cười, bưng bát cơm lên ăn.

Thẩm Bồi Xuyên do dự một chút rồi hỏi: "Thứ hai em có rảnh ra ngoài một lát không?"

Tang Du suy nghĩ một lúc, chắc là rảnh, sáng thứ hai không có tiết.

“Sáng thì em rảnh, làm gì?”

“Chúng ta đi đăng kí đi.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô và nói: “Nếu em còn muốn suy nghĩ thì chờ một thời gian…”

“Không cần chờ.” Tang Du vội vàng ngắt lời anh, cô tình nguyện gả cho anh.

"Lễ cưới..."

“Chờ em tốt nghiệp, tổ chức chung với lễ tốt nghiệp, được không?” Tang Du nghĩ rằng đó là một ngày tốt để làm kỷ niệm.

Thẩm Bồi Xuyên nói: "Được."

Tang Du hỏi:"Tại sao lại muốn đăng ký kết hôn với em?”

Thật ra, cô muốn nghe Thẩm Bồi Xuyên nói anh thích cô.

Muốn để anh ấy thổ lộ tình cảm không phải chuyện đơn giản, nên mới cố tình hỏi anh.


“Quan hệ giữa chúng ta như thế này, nếu không hợp pháp hóa, người khác sẽ nói ra nói vào, không tốt cho em.” Thẩm Bồi Xuyên nghĩ cho cô, dù sao thì cô vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học.

Sự mong đợi của Tang Du đã tan thành mây khói, cô giả vờ tức giận: "Anh kết hôn không phải là vì thích em mà là vì sợ người ta đàm tiếu?”

Thẩm Bồi Xuyên vội vàng giải thích: "Không phải, anh thích em, cho nên không muốn em bị người ta đàm tiếu.”

Tang Du biết, nhưng cố tình trêu chọc anh.

Tang Du ở lại cho đến khi cơm nước xong xuôi, dọn dẹp nhà bếp trước khi Thẩm Bồi Xuyên đưa cô về.

Trước khi kết hôn, Thẩm Bồi Xuyên không phải là người biết làm những chuyện “đàn ông”, mặc dù anh có những cảm xúc mà những người đàn ông khác có, nhưng anh đều cố gắng kìm nén, tuy rằng điều đó rất khó khăn.

Thẩm Bồi Xuyên hôm nay xử lý xong chuyện khách sạn thì lập tức trở về văn phòng, buổi trưa, đang ăn cơm ở nhà ăn thì bị một đồng nghiệp vô tình làm đổ thức ăn lên người, quần áo đều dính dầu, rất không thoải mái nên anh phải quay về nhà thay quần áo.

Mở cửa ra, thấy Tang Du ở đó.

Cô ấy đang làm bánh bao.

Thịt lợn và cần tây. Hôm nay không có tiết, buổi sáng đi học ngoài giờ với các bạn, buổi chiều quay về nhà, bây giờ, đây là nhà của cô.

Tang Du nhìn thấy anh, cười: "Về rồi à?”

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, hỏi: "Hôm nay em không lên lớp à?"

Tang Du nói: "Em đi học ngoại khóa buổi sáng, buổi chiều không có tiết nên em về, nhớ là những thứ mua lần trước vẫn để trong tủ lạnh, chuẩn bị làm một ít bánh bao, cất vào tủ lạnh. Khi em đi vắng, anh có thể tự nấu ăn.”

Trong lúc nói chuyện, cô chú ý thấy vết dầu trêи quần áo của Thẩm Bồi Xuyên, liền đứng dậy, rửa tay, vào phòng lấy một bộ quần áo sạch sẽ.

Cô đã dọn dẹp nhà cửa, biết quần áo của Thẩm Bồi Xuyên để ở đâu.

Cô đưa quần áo cho Thẩm Bồi Xuyên và hỏi: "Sao mà để đổ lên người thế?”

Thẩm Bồi Xuyên nói: "Không cẩn thận làm đổ.”

Anh ta cầm quần áo chuẩn bị đi vào phòng, Tang Du nhìn anh: "Lảng tránh em thế sao?”

Không đợi Thẩm Bồi Xuyên lên tiếng, cô lại nói: "Bây giờ chúng ta hợp pháp rồi."

Thẩm Bồi Xuyên mím môi, không chỉ áo sơ mi mà cả quần của anh cũng cần phải thay, không phải là anh cố ý tránh Tang Du, mà là anh cảm thấy để Tang Du nhìn thấy cơ thể của mình sẽ rất khó xử.

"Sao thế? Dáng người không đẹp sao? Cách một lớp quần áo nhìn cũng ổn. Em thích cơ bắp, anh có không?" Tang Du cười hỏi.

Tất nhiên là Thẩm Bồi Xuyên có.

“Em không tin, anh cởi ra cho em xem đi.” Tang Du giật quần áo anh, giả vờ trêu đùa: “Em cởi cho.”

Thẩm Bồi Xuyên đột ngột ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong vòng tay mình, cơ thể Tang Du áp sát vào người anh, hai thân thể nóng bỏng, càng ngày càng nóng.

Thẩm Bồi Xuyên khàn giọng, nói: "Tang Du, em mà cứ như thế thì anh sẽ không kiềm chế được bản thân đâu.”

Tang Du ngẩng đầu nhìn anh, nhìn anh rõ ràng là rất muốn, nhưng lại tự kiềm chế, nói: "Em tình nguyện.”

Thẩm Bồi Xuyên ôm chặt lấy cô, anh hôn lên thái dương cô: "Em vẫn còn nhỏ tuổi."

Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, lỡ như không cẩn thận để có thai thì việc học của cô sẽ ra sao? Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ rất nhiều, chủ yếu là nghĩ cho Tang Du.