Post on: 12 tháng ago
Lâm Tân Ngôn vỗ vỗ tay của của anh: "Anh véo em đau quá."
Tông Cảnh Hạo bật cười: "Em đang làm khổ nhục kế với anh sao?"
Lâm Tân Ngôn biết rằng mình đã sai và không nên nghi ngờ anh, điều đó thật sự không nên chút nào, giờ họ đã là vợ chồng và điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là sự tin tưởng.
Trước đây, cô cũng không tin những bức ảnh trắng trợn mà mình nhìn thấy, nhưng lần này thì khác, Cố Huệ Nguyên rất mưu mô, nói bóng nói gió, đã làm cô phải suy nghĩ rất nhiều.
Lần này cô đã sơ suất và suýt nữa bị lừa.
Là lỗi của cô, cô thừa nhận.
Cô chủ động ngồi vào lòng của Tống Cảnh Hạo, vòng tay qua cổ anh, ở trong lòng anh làm nũng: "Khổ nhục kế của em không được rồi sao?"
Tông Cảnh Hạo cụp mắt xuống, dù không vui khi bị nghi ngờ, anh cũng không đành lòng mắng mỏ khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô: "Khổ nhục kế có thể vô dụng với anh, bởi vì anh có một trái tim sắt đá, không biết thương hoa tiếc ngọc, em có thể dùng với anh mỹ nhân kế xem."
Lâm Tân Ngôn mỉm cười: "Anh cảm thấy em có được đẹp không?"
Tông Cảnh Hạo ôm cô đi vào phòng: "Không đẹp mà ngày nào anh cũng muốn ngủ với em sao?"
Lâm Tân Ngôn giãy dụa và đẩy ra: "Đang ban ngày tại sao anh lại dẫn em vào phòng ngủ làm gì?"
“Chứng minh cho anh xem sự quyễn rũ của em.” Tông Cảnh Hạo đóng cửa phòng lại.
Lâm Tân Ngôn mặc kệ: "Em không cần."
Giọng của Tông Cảnh Hạo phát ra từ bên trong cánh cửa: "Không cần cái gì?"
“Anh định làm gì?” Lâm Tân Ngôn hỏi lại.
"Anh đã bị trúng mỹ nhân kế của em, cho nên hiện tại anh là một người đàn ông đã bị mê hoặc, em nói xem anh định làm cái gì?"
“Em mệt lắm.” Lâm Tân Ngôn nói: “làm quá thường xuyên sẽ không tốt cho thai nhi”.
Anh dựa vào là “tân hôn” nên là không ngừng nghỉ, mặc dù đã nhiều tháng và cũng ổn định rồi nhưng cô cũng không chịu được anh nhiều lần như vậy.
“Vậy chỉ ôm thôi, không làm gì cả.” Tông Cảnh Hạo ôm cô vào trong lòng, một câu nói không tốt cho thai nhi, quan trọng hơn bất cứ thứ gì, lập tức không lộn xộn nữa.
Tông Cảnh Hạo hôn lên môi cô: "Sau khi sinh đứa bé này, chúng ta sẽ không sinh nữa."
Lâm Tân Ngôn hỏi: "Anh muốn thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng của bản thân, hay là anh quan tâm đến em?"
“Anh cảm thấy có lỗi với em.” Tông Cảnh Hạo ôm chặt lấy cô, khi anh đi lấy kết quả kiểm tra, đi ngang qua phòng sinh, nghe thấy những người phụ nữ đang đẻ khóc to và la hét, chắc là đau lắm, nếu không là người lớn sao có thể kêu to như vậy?
"Khi em đẻ Tiểu Nhụy và Tiểu Hi có khóc không?"
Lâm Tân Ngôn nép vào tay anh và thì thầm: "Đau rơi nước mắt, nhưng cũng không kêu to, Có một người phụ nữ mang thai bên cạnh em đã liên tục mắng chồng cô ấy, điều đó thật buồn cười."
“Chờ đến khi em đẻ mà đau quá thì cứ mắng anh.” Tông Cảnh Hạo cưng chiều nói.
Lâm Tân Ngôn mỉm cười, "Như vậy xấu hổ lắm, em không muốn."
Cô đổi chủ đề: "Nốt ngày hôm nay, ngày mai chúng ta về nhà đi."
Có người lớn tuổi trong nhà, cô và Tông Cảnh Hạo luôn sống bên ngoài cũng không hay.
Tông Cảnh Hạo nói, "trong lúc này đang hỗn loạn, chuyện của Cố Bắc và ông Cố vẫn chưa giải quyết xong, nếu không có anh bên cạnh thì em cũng hạn chế ra khỏi nhà, anh sợ bọn họ chó cùng rứt giậu."
Mặc dù anh cũng sẽ theo dõi gia đình của Cố Bắc để đề phòng xảy ra cái gì đó, anh vẫn phải cho mọi việc được giải quyết hoàn toàn thì anh mới yên tâm.
Lâm Tân Ngôn nói rằng cô đã hiểu ý của Tông Cảnh Hạo, lần này người phụ nữ Cố Huệ Nguyên kia đang chó cùng rứt giậu đấy thôi và chạy đến chỗ cô để gây chia rẽ.
Suýt chút nữa thì cô đã bị lừa, bây giờ nghĩ lại cô thấy mình thật ngốc.
Ngày hôm sau Tông Cảnh Hạo đến công ty, Lâm Tân Ngôn quay lại biệt thự, sau khi trở về biệt thự, cô đi gặp Tần Nhã đầu tiên.
Hỏi xem cô ấy và Tô Trạm thế nào rồi.
Tần Nhã cúi đầu: "Bọn chị đã quyết định bắt đầu lại từ đầu, đáng lẽ lúc đó em nên nghe lời của chị mà nói thật với anh ấy, hóa ra nói ra cũng không khó khăn đến vậy."
Lâm Tân Ngôn vỗ vai cô ấy: "Như vậy là tốt rồi."
“Chị và chú hai sẽ trở lại thành phố C vào ngày mai.” Tần Nhã nói.
Đây là cô ấy thương lượng với Thiệu Vân, Thiệu Vân cũng đang rất bận cửa hàng bên đó cũng cần người chăm sóc.
“Còn Tô Trạm thì sao?” Lâm Tân Ngôn hỏi, hai người này vừa mới hòa thuận, bây giờ lại xa nhau sao?
“Chị nói với anh ấy rồi, việc chị trở về thành phố C, anh ấy cũng biết.” Tuy rằng bây giờ cả hai quyết định làm lại từ đầu, bởi vì lần trước hai người ở bên nhau quá nhanh, lần này hai người cần một chút khó khăn, đợi đến khi thật sự nghĩ kĩ, cô ấy sẽ cùng Tô Trạm đến gặp bà.
“Anh ấy đồng ý sao?” Lâm Tân Ngôn hỏi lại.
“Ừm, anh ấy đồng ý.” Tần Nhã mím môi, bây giờ Tô Trạm rất nghe lời cô ấy, cô ấy nói gì Tô Trạm cũng đều đồng ý.
"Như vậy là tốt rồi, nếu như chị nói cho anh ấy biết sớm thì có phải đỡ khổ hơn không."
Tần Nhã cúi đầu không nói gì, bởi vì mình không muốn đối mặt, đã làm cho mọi người lo lắng.
Buổi tối Tô Trạm qua đây và đã mua rất nhiều đồ chơi cho hai đứa nhỏ, và cũng nói với mọi người rằng anh ấy và Tần Nhã quyết định làm lại từ đầu, mặt khác anh ấy muốn cảm ơn mọi người đã quan tâm đến mình trong thời gian này.
“Anh không gọi Bồi Xuyên đến sao?” Mọi người đều có mặt, nhưng lại thiếu anh ấy, Lâm Tân Ngôn nhìn Tô Trạm và hỏi.
Tô Trạm trả lời nói: "Tôi đã gọi điện cho cậu ta, cậu ta nói không rảnh, hình như bị cục trưởng Tống gọi về nhà, sếp của anh ấy thật sự rất quan tâm và yêu thích cậu ta."
Đúng vậy, cục trưởng Tống rất yêu quý Thẩm Bồi Xuyên, nếu không thì ông cũng không muốn gả con gái mình cho anh ấy.
Gọi anh ấy về nhà, nói là công việc nhưng thực chất là cố tình để anh ấy tiếp xúc với con gái mình.
Và lần này, cục trưởng Tống cũng làm rõ ràng.
Tại bàn ăn, cục trưởng Tống bỗng nhiên nói: "Bồi Xuyên à, tôi vẫn luôn coi trọng cậu, điều này chắc là cậu cũng biết đúng không?"
Thẩm Bồi Xuyên nói: "Ngài đối với tôi thật sự rất tốt."
cục trưởng Tống uống một ngụm rượu, không uống nhiều một chút ông ấy không mở lời được, không phải vợ và con gái quấy rầy ông ấy, ông ấy cũng sẽ không nói rõ ràng với Thẩm Bồi Xuyên như thế này, nhưng dù sao thì cũng vì con gái ông ấy: “Tôi không biết cậu có nhận ra không, thật ra, Nhã Hinh rất có ấn tượng tốt với cậu."
Thẩm Bồi Xuyên sững sờ một lúc, một lúc sau anh ấy mới hiểu ra những lời của cục trưởng Tống có ý gì.
"Tôi, tôi…"
“Đừng căng thẳng quá.” cục trưởng Tống cân nhắc lại một chút rồi nói: “Cậu cũng không phải người ngoài nên cứ việc nói thẳng, tính của tôi không thích vòng vo, cậu biết tình huống của Nhã Hinh rồi đấy, con bé đã ly hôn, và tôi biết nó không xứng với cậu…"
“Không phải, tôi cũng không được tốt, ly hôn không phải là khuyết điểm.” Thẩm Bồi Xuyên vội vàng nói: “Việc ly hôn là do người đàn ông kia không chịu nổi cám dỗ, không phải lỗi của Nhã Hinh.”
cục trưởng Tống thở dài: "Cậu nói như vậy tôi rất vui."
Thẩm Bồi Xuyên không trả lời, và bây giờ trong lòng anh ấy biết cục trưởng Tống đang muốn nói gì, trong lúc này anh ấy cảm thấy bối rối không biết nên làm gì cho đúng.
“Bồi Xuyên, cậu cũng trưởng thành rồi, cậu…cậu có suy nghĩ một chút không?” Mặt cục trưởng Tống đỏ bừng, là cấp trêи của Thẩm Bồi Xuyên vậy mà ông ấy lại mở miệng bảo anh ấy lấy con gái đã ly hôn của mình, thật sự là rất xấu hổ.
“Nếu cậu cảm thấy không phù hợp thì hãy coi như tôi chưa nói gì.” cục trưởng Tống nói thêm một câu.
Chuyện này quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi Thẩm Bồi Xuyên không biết từ chối như nào thế nào.
cục trưởng Tống đã quan tâm đến anh ấy rất nhiều, Tống Nhã Hinh cũng rất tốt, nhưng mà kết hôn, kể từ lúc chia tay với người cũ thì anh ấy cũng không nghĩ về việc này nữa.
“Lại uống rượu đi, coi như tôi chưa nói gì.” cục trưởng Tống rót rượu cho Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên im lặng.
cục trưởng Tống cầm chén rượu chạm chén với anh ấy: "Chúng ta uống."
Thẩm Bồi Xuyên cầm chén rượu lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này đột ngột như vậy, Tôi không biết trả lời ngài như thế nào."
“Đừng căng thẳng, dù sao thì là Nhã Hinh của nhà tôi trèo cao.” cục trưởng Tống không có ý muốn nói với Thẩm Bồi Xuyên, trong lòng ông ấy cảm thấy rằng một người lấy một người vợ đã ly hôn thật sự không hay, bởi vì suy nghĩ của ông ấy vẫn còn cổ hủ, thậm chí là của con gái mình, ông ấy cũng nghĩ vậy.
Thẩm Bồi Xuyên chưa bao giờ kết hôn, và anh ấy là người rất ngay thẳng, ông ấy rất trân trọng điều đó.
Nếu không phải vì con gái ruột, ông ấy sẽ không đồng ý để Thẩm Bồi Xuyên cưới một người phụ nữ đã ly hôn.
Thẩm Bồi Xuyên cũng bối rối nói: "Ngài đừng nói như vậy, quá đột ngột, để cho tôi suy nghĩ đã."