Post on: 12 tháng ago
“Cô đến đây để khám sao?” Người phụ nữ liếc nhìn bụng của cô.
Lâm Tân Ngôn lịch sự gật đầu.
“Số cô thật tốt, một đám cưới hoành tráng như vậy thật sự làm người ta ghen tị.” Cố Huệ Nguyên cười nói.
Lâm Tân Ngôn quan sát cô ta và hỏi: "Chúng ta có biết nhau không nhỉ?"
“Cô có thể không biết tôi, nhưng mà tôi biết cô.” Cố Huệ Nguyên vẫn cười.
Lâm Tân Ngôn khẽ cau mày, trong đầu nhớ lại xem, cô xác định là mình chưa nhìn thấy cô ta bao giờ.
“Tại sao cô lại biết tôi? Cô là ai?” Lâm Tân Ngôn rất cảnh giác với người lạ, cô lấy lý do lấy cái túi để rút điện thoại di động ra.
Một khi có chuyện gì, cô có thể lập tức gọi điện thoại kêu cứu.
Cố Huệ Nguyên nhìn thấy hết động tác của cô và thầm nghĩ người phụ nữ này khá cảnh giác.
"Cô đã nhận được quà cưới mà tôi tặng chưa? Có mặc cho chồng cô xem không?"
Sắc mặt Lâm Tân Ngôn lập tức thay đổi, món quà đó là của cô ta sao? Cô ta là ai? Cô ta muốn làm gì? Ngay cả Thẩm Bồi Xuyên cũng không tìm thấy được cô ta mà?
“Rốt cuộc cô là ai?” Cô nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng bất an.
Cô luôn cảm thấy rằng người phụ nữ này đã cố ý tiếp xúc với mình, và không có ý tốt.
"Cô không cần biết tôi là ai, tôi chỉ là một người bất hạnh, cô đến kiểm tra thai nhi, còn tôi thì..."
Cố Huệ Nguyên chỉ về hướng phòng mổ, "Tôi đến đây để phá thai không đau."
Cô ta đứng lên và nói: "Tôi nói thật đấy, tôi thực sự ngưỡng mộ cô, cô có một người chồng rất yêu cô, và con của cô thì được chăm sóc, mà của tôi thì không thể sinh ra."
"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì? Tại sao lại nói cho tôi chuyện này?" Lâm Tân Ngôn lạnh lùng nói.
"Không có ý gì cả, tôi chỉ muốn tìm một người để giãi bày nỗi niềm trong lòng mà thôi, Dù sao thì đứa con của tình nhân cũng không có tư cách gì để được sinh ra trêи thế giới này, hơn nữa, nó làm sao tồn tại được nếu ba nó đã có vợ con chứ? Có lẽ là người đàn ông kia chỉ nhất thời bốc đồng với tôi mà thôi…tôi nghĩ anh ấy thật sự rất yêu vợ, nếu không thì anh ấy làm sao có thể đối tốt với cô ấy như vậy?”Cô ta cố ý ám chỉ điều gì đó.
Cô ta nói xong lập tức quay lưng bỏ đi.
Lâm Tân Ngôn cau mày càng chặt, người phụ nữ này là có ý gì?
Trong lời nói của cô ta muốn ám chỉ điều gì?
Cô lấy điện thoại di động ra và gọi cho Thẩm Bồi Xuyên.
Lúc này Thẩm Bồi Xuyên đang nghe điện thoại, anh ấy cử người bám theo Cố Huệ Nguyên, cuối cùng lại bị mất dấu cô ta, bây giờ họ đang báo cáo cho Thẩm Bồi Xuyên.
"Sao lại như thế này? Làm sao lại có thể mất dấu được?" Thẩm Bồi Xuyên lớn tiếng hỏi.
"Chắc chắn là cô ta đã phát hiện, cô ta đi vệ sinh rất lâu không ra, tôi đi vào tìm thì người đã không còn trong đó nữa, tôi cũng không thể đi theo vào phòng vệ sinh nữ được cho nên là…là do tôi sơ suất."
"Tôi biết rồi, tiếp tục tìm kiếm đi" Thẩm Bồi Xuyên lo lắng, người phụ nữ này rõ ràng là có ý đồ xấu, cố tình tặng quà cưới cho Lâm Tân Ngôn, lại còn rất nhạy cảm phát hiện ra có người đang theo dõi mình và có thể thoát khỏi những người theo dõi. Rất thông minh.
Lúc này, điện thoại của anh ấy vang lên và có một cuộc gọi đến. Thẩm Bồi Xuyên nói: "Hãy cố gắng tìm được người càng sớm càng tốt."
Nói xong liền cúp điện thoại, kết nối với cuộc gọi đến, "Alô."
“Là tôi.” Lâm Tân Ngôn cầm điện thoại nhìn về phía hành lang: “Tôi biết ai đã tặng đồ cho tôi trong đám cưới rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên dừng lại một chút: "Cô, cô làm sao mà biết được?"
"Tôi đã gặp cô ta, là một người phụ nữ, và cô ta nói với tôi những điều rất kỳ lạ, anh có thể kiểm tra giúp tôi không?"
“Tôi có thể kiểm tra giúp cô, trước tiên nói cho tôi biết cô đã nhìn thấy cô ta ở đâu, Cảnh Hạo có biết không?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Bây giờ anh ấy hoàn toàn chắc chắn rằng Cố Huệ Nguyên này đang cố ý tiếp cận Lâm Tân Ngôn, về việc cô ta muốn làm gì, thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.
"Anh ấy không biết, tôi chưa nói cho anh ấy, có kết quả thì đừng quên nói cho tôi."
Thẩm Bồi Xuyên đồng ý.
Lúc này, Tông Cảnh Hạo cầm kết quả kiểm tra đi tới: "Em đang gọi cho ai à?"
Lâm Tân Ngôn cúp máy và nói đó là Thẩm Bồi Xuyên.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Tông Cảnh Hạo thấy vẻ mặt của cô không tốt lắm, lập tức đưa tay đỡ cô đứng lên.
"Em vẫn chưa nói cho anh rằng vào ngày hôn lễ em đã nhận được một món quà, em không biết là ai đã tặng, nên là em đã nhờ Thẩm Bồi Xuyên kiểm tra một chút." Cô ngẩng đầu lên và nói: "Anh đã lấy kết quả khám thai của em chưa?"
Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng rồi một tiếng, đưa cô đến phòng bệnh để cho bác sĩ xem kết quả khám của cô.
Sau khi xem xong, bác sĩ cho biết là mọi thứ vẫn bình thường và thai nhi đang phát triển rất tốt, để thai phụ giữ tâm trạng vui vẻ và đến khám đúng hẹn.
Tông Cảnh Hạo không phản đối.
Lâm Tân Ngôn có chút không tập trung, chỉ suy nghĩ về những gì người phụ nữ kia đã nói.
Sau khi lên xe, cô còn quên thắt dây an toàn, Tông Cảnh Hạo nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hỏi: "Em đang suy nghĩ gì vậy, sao trông lơ đãng thế."
Lâm Tân Ngôn nhìn vào khuôn mặt của anh và nói nhỏ: "Cảnh Hạo."
“Sao.” Anh nhướng mắt.
“Khi đối mặt với cám dỗ, anh có thể kiềm chế được bản thân mình không?” Anh đã ngoài ba mươi tuổi, là độ tuổi hấp dẫn nhất của đàn ông, chững chạc, vững vàng, đẹp trai, giàu có, chắc chắn có không ít phụ nữ sẵn sàng theo đuổi.
Cũng sẽ có những người xuất sắc.
Liệu rằng anh có bị cám dỗ hay không?
Tông Cảnh Hạo khởi động xe, vẻ mặt bình tĩnh, rõ ràng là cô hỏi câu này quá đột ngột, trước đó vẫn tốt đẹp, đột nhiên hỏi một câu như vậy, chắc chắn là có ý gì đó: "Em không tin anh, hay là không tin vào bản thân em?"
Điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra xem, trêи màn hình hiện ra một tin nhắn chưa đọc, do Thẩm Bồi Xuyên gửi, anh bấm vào xem: “Người của tôi đã mất dấu Cố Huệ Nguyên, cô ta đến gặp chị dâu và tôi cũng không biết cô ta đã nói gì với chị dâu, chị dâu đã gọi điện nhờ tôi điều tra Cố Huệ Nguyên.”
Tông Cảnh Hạo gõ nhanh một câu trả lời: “Cố Huệ Nguyên đã nói gì với cô ấy?”
Nhấn nút gửi.
“Tôi không biết, chị dậu bảo là Cố Huệ Nguyên nói gì đó rất kỳ lạ, còn kỳ lạ như thế nào thì chị dâu không nói cho tôi, lần trước thì tặng đồ lót, không biết lần này cô ta có nói điều gì quá đáng không, nếu không chị dâu cũng không gọi cho tôi để điều tra.”
Tông Cảnh Hạo trả lời: “Tôi biết rồi.”
Anh để điện thoại sang một bên, nổ máy và phóng xe đi.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta và hỏi: "Ai đã gửi tin nhắn cho anh đấy?"
Tông Cảnh Hạo nói, "Điện thoại ở ngay đó, em có thể tự xem."
Lâm Tân cũng không cầm lên mà xem, mím môi không nói, Tông Cảnh Hạo lái xe cũng không nói chuyện với cô, rất nhanh đã lái xe đến khách sạn, hai người cùng nhau xuống xe trở về phòng.
Sau khi vào phòng, Tông Cảnh Hạo ném chìa khóa xe và điện thoại di động lên bàn, chỉnh lại cổ áo rồi kéo Lâm Tân Ngôn ngồi trêи ghế sô pha.
"Người phụ nữ đã tặng quà cho em trong ngày cưới tên là Cố Huệ Nguyên, chị thứ sáu của Cố Bắc, và bây giờ Cố Bắc và ông Cố đang bị điều tra, theo như suy đoán, chắc chắn là họ đã biết là do anh làm, vì vậy cô ta mới cố tình tiếp cận em, về mục đích thì rõ ràng, nếu không phải là gây chia rẽ, cũng sẽ tìm cách làm hại em, dù sao em cũng là vợ của anh, cô ta nói với em cái gì đó? Mà lại làm cho em nghi ngờ anh?"
Lâm Tân Ngôn mở to mắt: "Cô ta là người nhà họ Cố?"
Tông Cảnh Hạo ừ nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, nói đi, cô ta đã nói gì với em?"
Lâm Tân Ngôn cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ của chính mình, cúi đầu: "Cô ta ám chỉ với em rằng anh có quan hệ với cô ta."
“Vậy em có tin không?” Tông Cảnh Hạo nhướng mày.
"Không tin." Cô ngẩng đầu lên: "Em không tin, em chỉ sợ mất anh."
Cô chủ động ôm anh, vùi mặt vào lòng anh, lần từng cúc áo của anh rồi tủi thân nói: "Anh quá xuất xắc mà bên ngoài lại có nhiều phụ nữ như vậy, còn em thì đã là bà mẹ có ba con rồi, em sợ một ngày anh không cần em nữa, các con của em cũng không có ba thì thật đáng thương."
Tông Cảnh Hạo tức giận cười, véo cằm cô và nâng đầu lên.