Post on: 12 tháng ago
Sau đó ông ấy lại nói: “Đoán đi cháu.”
Lâm Nhụy Hi bối rối, cảm thấy câu đố rất khó.
“Ông Thiệu Vân, ông ra câu đố dễ thôi để cháu đoán với, cháu chưa đoán đúng câu nào.” Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng.
“Câu này rất đơn giản mà.” Thiệu Vân sờ đỉnh đầu: “Cháu dùng cái đầu của mình suy nghĩ đi.”
“Em ấy là óc heo, không biết suy nghĩ, chỉ biết ăn thôi.” Lâm Hi Thần thêm dầu vào lửa.
Lâm Nhụy Hi đột nhiên tức giận: “Anh là lợn, cả gia đình anh là lợn!”
“…”
Phòng khách yên lặng một hồi, đột nhiên vang lên tiếng cười, Thiệu Vân và Trình ɖu͙ƈ Ôn cười vui vẻ nhất.
Bởi vì trong cả căn phòng này chỉ có bọn họ không phải người nhà họ Tông.
Lâm Hi Thần lắc đầu thở dài, em gái đã ngốc nghếch đến mức hết thuốc chữa rồi.
Lâm Nhụy Hi bị Lâm Hi Thần chọc giận thì buột miệng, nói xong thì hối hận, nhìn vẻ mặt của mọi người, cô bé cảm thấy xấu hổ nên chui vào vòng tay Tông Cảnh Hạo trốn đi.
Tông Cảnh Hạo vỗ nhẹ vào lưng con gái và an ủi: “Không sao đâu.”
Cô bé vẫn vùi đầu không nói gì.
Tông Cảnh Hạo dỗ dành cô bé và nói: “Bố có thể giúp con đoán câu đố?”
Lâm Nhụy Hi lập tức ngẩng đầu lên và hỏi: “Thật không ạ?”
Thái độ của cô bé này thay đổi quá nhanh, chưa đầy một giây đã trở mặt.
Anh cười bất lực nói: “Đúng.”
“Vậy thì nói cho con biết: có huyền, sao nặng thế - Bỏ huyền thêm hỏi, dùng may áo quần- Giúp cha, giúp mẹ đỡ đần - Ví thêm nặng, phải lãnh phần trông em – Là chữ gì?” Lâm Nhụy Hi nhấn mạnh hơn một chút, muốn đoán đúng một lần.
Tông Cảnh Hạo phân tích cho cô bé, dạy cô bé cách tư duy: “Người ta thường nói nặng như cái gì nào?”
“Con biết nó là gì rồi.” Ngay khi Tông Cảnh Hạo nhắc nhở, Lâm Hi Thần đã nghĩ ra: “Là chữ “chì”, “chỉ”, “chị”.”
Cậu bé cười giải thích: ““Chì” rất nặng, bỏ huyền thêm hỏi sẽ là “chỉ”, thêm nặng sẽ là “chị”.”
Lâm Nhụy Hi mở to mắt nhìn anh trai: “Thật đáng ghét!”
Lúc nào cũng cướp công của cô bé.
“Ông Thiệu Vân, ông ra thêm câu hỏi đi.” Nói xong, cô bé dựa vào vai Tông Cảnh Hạo nói nhỏ vào tai anh: “Bố, bố phải giúp con, con nhất định phải thắng anh trai một lần.”
Tông Cảnh Hạo cười bất lực, con gái anh đã yêu cầu thì anh có thể làm gì?
Chỉ có thể đồng ý.
Thiệu Vân hiểu suy nghĩ của Lâm Nhụy Hi, để dỗ đứa cháu gái nghịch ngợm này, ông ấy lại nghĩ thêm một câu “Tên tôi giống một loài hoa, mỗi khi may áo người ta vẫn dùng - Là cái gì?”
“Đoán đi cháu.”
Lâm Nhụy Hi chớp mắt, không nghĩ ra nổi.
Cô bé vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra, đây là câu đố gì vậy?
Chẳng dễ đoán chút nào.
“Bố, cúc áo của bố cứa vào con rồi.”
Tông Cảnh Hạo ôm chặt con gái, cô ý để những chiếc cúc áo sơ cứa vào người cô bé, nhưng cô bé rất chậm chạp, bây giờ mới phát hiện ra.
Lâm Hi Thần chớp mắt và nhìn biểu cảm của Tông Cảnh Hạo, thử nói: “Là cúc áo đúng không ông?”
Ông ấy nhanh chóng xác nhận đó là câu trả lời đúng: “Đúng vậy, chính là cúc áo, cháu lại đoán đúng rồi.”
Lâm Nhụy Hi hung hăng nhìn chằm chằm cậu bé: “Làm sao có thể là cúc áo được chứ?”
Thiệu Vân tạt cô bé một gáo nước lạnh, nói: “Là cúc áo đấy, em thử nghĩ mà xem, cúc áo dùng để may áo, còn có một loài hoa là hoa cúc nữa.”
Ngay khi thấy đây đúng là câu trả lời đúng, Lâm Nhụy Hi nói ngay: “Là em nói cúc áo trước, là em đoán đúng.”
“Nhưng em không nói đó là câu trả lời.” Lâm Hi Thần nói.
“Là em đoán đúng, em nói trước mà.” Lâm Nhụy Hi lớn tiếng nói, như thể ai nói lớn hơn sẽ có lý hơn.
Trình ɖu͙ƈ Ôn nói với Thiệu Vân đang ngồi bên cạnh: “Tính cách Nhụy Hi vốn như vậy, rất nóng tính.”
Thiệu Vân cũng cười.
Lâm Tân Ngôn bước ra và gọi họ đi ăn.
Lâm Nhụy Hi thoát khỏi vòng tay của Tông Cảnh Hạo và chạy đến chỗ Lâm Tân Ngôn, buồn bã nói: “Mẹ ơi, anh trai luôn bắt nạt con.”
Lâm Tân Ngôn sờ đầu của cô bé: “Anh trai bắt nạt con như thế nào?”
“Được rồi, là em đoán đúng, được chưa? Đừng động tí là mách mẹ như thế. Sắp lên tiểu học rồi, sao vẫn nhõng nhẽo như thế.” Lâm Hi Thần bước đến phòng ăn, ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng.
“Con cũng là một đứa trẻ, đừng chỉ nói em gái của con.” Lâm Tân Ngôn liếc nhìn con trai mình, có tí tuổi mà ngày nào cũng như ông cụ non.
“Hihi.” Khi Lâm Nhụy Hi nghe Lâm Tân Ngôn quở trách anh trai thì rất vui, quên mất chuyện không vui vừa rồi, lúc này cô bé cũng không tức giận nữa, bước tới ngồi bên cạnh anh trai mình.
“Anh trai, anh cũng đâu có lớn hơn em bao nhiêu đâu, chỉ là mấy phút thôi mà.”
Lâm Hi Thần liếc nhìn em gái: “Mấy phút vẫn tính là lớn hơn em, cả đời này em phải gọi anh là anh trai.”
“Em thà là em gái còn hơn. Anh là anh trai phải nhường cho em, có hiểu không? Nếu không nhường nhịn em thì là không hiểu chuyện, là tranh phần của em đó biết không?” Điều này cô bé học được khi học được ở trường mầm non thành phố C.
Bây giờ cô bé lấy nó ra để chặn họng Lâm Hi Thần, cô bé vẫn là rất thông minh.
Bữa tối hôm nay rất phong phú, Tần Nhã cũng đang phụ giúp việc bếp núc, Lâm Tân Ngôn vào bếp nhìn thấy cô ấy đang giúp rửa bát và rửa rau.
Lâm Tân Ngôn biết tâm trạng của mình hôm nay không tốt lắm, mặc dù đã điều chỉnh lại nhưng không thể lập tức trở lại như ban đầu.
Cũng không thể trở lại ban đầu được nữa.
Đồ đã hỏng thì có sửa như thế nào cũng không thể trở lại như ban đầu được.
Lâm Tân Ngôn kêu cô ấy vào phòng nghỉ ngơi, cô nói, ở một mình nếu không làm gì thì rất dễ suy nghĩ tiêu cực.
Cô nói đúng, Lâm Tân Ngôn cũng không gọi và nhờ cô ấy giúp việc bếp núc. Mọi người nói chuyện với nhau là có thể quên đi những chuyện không vui.
Đồ ăn đã được dọn lên bàn, Lâm Tân Ngôn đi lấy rượu.
Đối với một dịp như hôm nay, nhất định phải uống rượu.
Lâm Tân Ngôn uống rượu vang đỏ, mặc dù tửu lượng của cô khá tốt, nhưng uống loại màu trắng thì dễ say, còn loại màu đỏ thì ngon hơn.
Chủ yếu là bầu không khí.
Chiếc cốc cũng đã được dọn sạch sẽ, cô mở rượu đặt lên bàn.
Tông Khải Phong đột nhiên nói: “Đám cưới sẽ được tổ chức ở Dinh thự thế kỷ.”
Dinh thự thế kỷ là một công trình mang tính bước ngoặt của thành phố B. Nó có một trăm linh tám tầng và hơn năm trăm mét, đứng trêи tầng một trăm linh tám, có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố B.
Bên cạnh là một khách sạn bảy sao.
Có tổng cộng bảy khách sạn bảy sao ở Trung Quốc, nằm ở bốn thành phố phồn hoa nhất.
Và thành phố B cũng là một trong bốn thành phố phồn hoa này, hơn nữa Dinh thự này còn rất nổi tiếng.
“Cái này không phải quá khoa trương sao?” Lâm Tân Ngôn cảm thấy cái này quá lãng phí, tốn bao nhiêu tiền?
Những đồ trang sức đó là rất nhiều tiền.
“Cháu định kết hôn bao nhiêu lần?” Thiệu Vân hỏi.
Lâm Tân Ngôn trả lời không do dự: “Đương nhiên là một lần.”
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn lần thứ hai.
Tông Cảnh Hạo nhìn cô với một nụ cười nhẹ trêи môi.
Có vẻ rất thích lời nói này của cô.
Cả đời này đều là người của anh.
“Chuyện chỉ có một lần trong đời như thế này tại sao lại không làm hoành tráng một chút?” Thiệu Vân cảm thấy chuyện này không có gì không ổn, không được thì để ông ấy trả tiền, dù sao tiền cũng là do ba cô để lại.
Ông ấy cảm thấy Lâm Tân Ngôn là con duy nhất của anh trai mình, chuyện hôn nhân đại sự phải làm long trọng một chút.
Không có lý do.
Tông Khải Phong thấy rất tiếc nuối cho Trình ɖu͙ƈ Tú, giờ con trai ông đã kết hôn, ông không muốn con trai mình để lại những điều tiếc nuối, vì vậy ông cũng muốn làm hoành tráng, như một món đồ để gửi những tiếc nuối của ông lên con trai.
“Cháu có thể yên tâm nuôi dưỡng thai nhi, còn để cho chú xử lý.” Trình ɖu͙ƈ Ôn cũng nói.
Ông đã đến xem địa điểm tổ chức đám cưới với Tông Khải Phong, ông biết ý định của Tông Khải Phong, Tông Cảnh Hạo là cháu trai duy nhất của ông.
Ông đương nhiên muốn nó trở nên sôi nổi, bản thân Tông Cảnh Hạo đã nói rằng anh muốn tổ chức một hôn lễ thật long trọng.
“Em cũng đừng lo lắng nhiều, nhiều bề trêи đến giúp chúng ta như thế này, em nên vui vẻ mới đúng.” Tông Cảnh Hạo nắm tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Mặc dù vắng mặt nhiều người nhưng sự có mặt của những người lớn tuổi này cũng là một điều may mắn.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh, gật đầu và hiểu ý anh.
Ngày càng đến gần ngày cưới, công việc chuẩn bị vẫn chưa dừng lại, Thiệu Vân vốn dĩ đã đến đám cưới, nhưng cuối cùng lại đụng phải đội chuẩn bị.
Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn không quan tâm đến bất cứ điều gì, tất cả đều do ba bề trêи của họ xử lý.
Thời gian thấp thoáng như thoi đưa.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày cưới.