Chương 520: Để giữ chồng mình

Mê Vợ Không Lối Về

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi về tắm rửa Tông Cảnh Hạo nhận được tin nhắn của Tần Nhã, nói hôm sau Lâm Tân Ngôn đi khám sức khỏe sinh sản, hơn nữa còn gửi kèm địa chỉ và tên bệnh viện.

Có đi hay không thì tùy, dù sao cô cũng đã thông báo cho anh rồi.

Sau khi Thẩm Bồi Xuyên đưa số cho cô, cô lập tức gửi tin nhắn cho Tông Cảnh Hạo, bảo anh không được nói cho Tô Trạm biết thân phận của mình, Tông Cảnh Hạo đồng ý, nhưng cũng đưa ra một điều kiện, bất cứ lúc nào cũng phải báo cho anh biết tình tình của Lâm Tân Ngôn.

Để anh biết được mỗi ngày cô làm gì.

Tần Nhã đương nhiên đồng ý rồi, một mặt vì không muốn Tông Cảnh Hạo nói ra thân phận của mình cho Tô Trạm biết, mặt khác là nghĩ cho mối duyên nợ của Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn, hy vọng hai người mau chóng gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, quay trở về bên nhau.

Vợ đi khám sức khỏa sinh sản, Tông Cảnh Hạo chắc chắn phải đi rồi, hơn nữa Tần Nhã đã nói trước để anh có thời gian chuẩn bị.

Lần này đi, anh định ở lại vài ngày, còn mang theo quần áo để thay, sẽ không đi lại vội vội vàng vàng như lần trước nữa.

Hôm Lâm Tân Ngôn đi khám sức khỏe sinh sản, anh đã sắp xếp mọi thứ, người có tiền có quan hệ nên muốn làm chút chuyện nhỏ là điều vô cùng đơn giản.

Hai đứa trẻ đi học, Tần Nhã đi cùng Lâm Tân Ngôn đến bệnh viện.

Sau khi cô đến thành phố C, lúc nào cũng đến bệnh viện này, hơn nữa còn có bác sĩ cố định khám.

Bác sĩ trong phòng khám kê vài phiếu kiểm tra cho Lâm Tân Ngôn, vì đã mang thai bốn tuần rồi, lần trước tới khám, bác sĩ đã nói với Lâm Tân Ngôn, được bốn tháng là phải thực hiện sàng lọc hội chứng Down, dặn cô lúc đến phải nhịn ăn, vì cần lấy máu, còn phải siêu âm 4D, giai đoạn này cơ bản là đang loại bỏ thai nhi dị dạng.

Bác sĩ đã xem qua bệnh lý của Lâm tân Ngôn nên cũng hiểu rõ về tình hình của cô, bác sĩ này cũng là chuyên gia trong lĩnh vực, rất nhiều người khen tay nghề của cô ấy.

Lâm Tân Ngôn rất tin tưởng cô.

“Cô đã mang thai bốn tuần rồi, hơn ốm yếu, chú ý nghỉ ngơi, phải cân bằng dinh dưỡng.”

Bác sĩ căn dặn.

Lâm Tân Ngôn cười nói: “Thể lực của tôi chỉ như thế này, không béo lên được.”

Bác sĩ cười: “Đây là mơ ước của biết bao cô gái.”

Bây giờ cho dù là nam hay nữ đều giảm cân tập thể ɖu͙ƈ vì muốn có một cơ thể đẹp, tạng người ăn không béo là thể chất mà biết bao cô gái mong muốn có được.

Bác sĩ nhanh chóng chuyển chủ đề, cười nói với Lâm Tân Ngôn: “Đây là lần đầu tiên cô đi xét nghiệm máu, chắc không biết bộ phận lấy máu ở đâu, để tôi bảo ‘bác sĩ thực tập’ đưa cô đi.

Hả?

Lâm Tân Ngôn hơi bất ngờ, bệnh viện còn có dịch vụ này sao?

“Có người đi cùng tôi rồi không cần phiền phức đâu.” Lâm Tân Ngôn cười rồi nói, cảm thấy làm phiền người khác quá.


Hơn nữa cô chưa từng thấy bệnh viện nào có dịch vụ như thế này.

“Sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, còn là nam sinh nữa, chưa có kinh nghiệm thực tiễn, bảo cậu ta đi cũng là để rèn luyện.” Bác sĩ vẫn cười, tóm lại là đang thuyết phục Lâm Tân Ngôn nhất dịnh phải chấp nhận.

Bác sĩ đã nói như thế rồi, Lâm Tân Ngôn cũng ngại từ chối, chỉ có thể đồng ý: “Vậy thì làm phiền rồi.”

Bác sĩ xua tay: “Không phiền, là cô giúp tôi đấy.”

Lâm Tân Ngôn chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Giúp cô? Giúp cô cái gì chứ?”

Tần Nhã đứng phía sau Lâm Tân Ngôn, lập tức nhìn chằm chằm vào ‘bác sĩ thực tập’ cao to ở phía sau bác sĩ.

Anh ta khoác chiến áo blue, đầu đội mũ chuyên dụng màu xanh của bác sĩ, đeo khẩu trang, ngay cả mắt cũng đeo kính nên toàn bộ khuôn mặt được che kín.

Nếu như không phải cô biết Tông Cảnh Hạo biết hôm nay Lâm Tân Ngôn đến bệnh viện, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến anh.

Nhưng kết hợp với lời bác sĩ nói, khiến cô không thể nào không nghĩ đến anh.

Nhìn dáng người, cách ăn mặc…..Cô nghĩ thầm trong bụng, may mà khuôn mặt được che kín, nếu không, thực sự sẽ không bị nhận ra sao?

Bác sĩ vội giải thích: “Đúng vậy, cô đang giúp tôi đấy, bây giờ hiếm có người con trai nào chịu làm bác sĩ khoa sản, cô xem, mới bắt đầu nên thấy xấu hổ, che kín mặt mũi vì không dám gặp người khác, tôi muốn để cậu ta rèn luyện nhiều hơn.”

Lâm Tân Ngôn có để ý hôm nay phòng khám có thêm một người, lúc vào cũng chỉ liếc nhìn một cái chứ không bận tâm.

Tần Nhã cầm đơn bác sĩ kê, dìu Lâm Tân Ngôn: “Được rồi, chị đừng hỏi nữa, bác sĩ người ta cũng đâu thể lừa chị, xem chị cẩn thận hỏi nhiều chưa kìa.”

Lâm Tân Ngôn: “……”

Cô hỏi nhiều sao?

Cô cạn lời nhìn Tần Nhã: “Chị hỏi nhiều sao?”

“Không nhiều, em chỉ không muốn lãng phí thời gian, chị còn chưa ăn sáng mà, chúng ta mau đi kiểm tra, xong rồi chị đi ăn chút đồ.” Tần Nhã vừa giải thích, vừa dìu cô ra ngoài, đến bên ngoài cô giao Lâm Tân Ngôn cho ‘bác sĩ thực tập’: “Anh đưa cô ấy đi kiểm tra đi, tôi đi nộp viện phí.”

Nói xong Tần Nhã cầm phiếu rồi đi.

Lâm Tân Ngôn muốn gọi cô lại, kết quả là Tần Nhã đi nhanh quá, chẳng thấy người đâu nữa, cô đành phải làm phiền ‘bác sĩ thực tập’.

“Làm phiền rồi.” Cô lịch sự nói.

‘Bác sĩ thực tập’ không nói gì, làm động tác mời cô, Lâm Tân Ngôn tưởng anh giống như lời bác sĩ nói, vì làm bác sĩ khoa sản nên lúc đầu thấy hơi ngại ngùng, vì thế mới không nói chuyện, cho nên cô cũng chẳng để ý, đi theo anh ta vào trong.

Có thể cảm thấy đối phương là nam giới, vì thế Lâm Tân Ngôn cũng không để ý nhiều đến anh ta.

Chỉ im lặng đi theo sau.


Bộ phận lấy máu ở tầng một, phòng khám ở tầng hai, vì thế phải xuống tầng một, thang máy giữa tầng một vài tầng hai chỉ dành cho bệnh nhân không thể đi đứng được, thang máy trượt hai bên đã lâu không dùng, chủ yếu toàn đi bằng thang bộ ở giữa, có cầu thang nối thẳng giữa tầng một và tầng hai, không vòng vèo nên cũng tiện.

Đến bậc thang, ‘bác sĩ thực tập’ dơ tay dìu cô theo bản năng, Lâm Tân Ngôn liền liếc nhìn, đồng thời lập tức giải thích, sợ tổn thương lòng tự trọng của người ta: “Tôi có thể tự đi đươc, không cần dìu đâu.”

Thực ra cô cảm thấy hơi kì kì, dù sao cũng làm nam giới, hơn nữa cô thực sự có thể tự đi được.

‘Bác sĩ thực tập’ lập tức dừng tay lại, nhanh chóng ý thức được bản thân hơi lỗ mãng, vội vàng thu tay về.

Chỉ cẩn thận đi theo sau, sợ rằng cô bất cẩn trượt chân thì anh có thể kịp thời đỡ lấy cô.

Lâm Tân Ngôn khó chịu, nhấn vào tay vịn cầu thang rồi bước xuống.

Sau khi bước xuống cầu thang, ‘bác sĩ thực tập’ lại chủ động đi lên trước dẫn đường.

Lâm Tân Ngôn cảm thấy bác sĩ thực tập này cẩn thận quá, đi bên cạnh anh ta không được thoải mái cho lắm.

Cô nhìn phía sau, hy vọng Tần Nhã mau về, nhưng chẳng lấy bóng dáng người đâu, cô đành thu lại tầm mắt tiếp tục đi theo bác sĩ thực tập.

Bác sĩ thực tập nhanh chóng dẫn Lâm Tân Ngôn đến nơi lấy máu, người lấy máu rất nhiều, phải xếp hàng đợi gọi số.

Chủ yếu là do Tần Nhã vẫn chưa nộp phí về, phải đưa biên lai cho y tá xếp số, sau đó mới có thể đợi gọi số.

Dường như Tần Nhã cũng nhớ đến điều này, vì thế vốn dĩ định tìm một nơi yên tĩnh đợi ‘bác sĩ thực tập’ dẫn Lâm Tân Ngôn kiểm tra xong hết rồi mới đến, ai ngờ nhớ ra điều này nên lại đến trước.

Lúc Lâm Tân Ngôn chuẩn bị gọi điện cho Tần Nhà thì cô chạy đến, đưa biên lai nộp viện phí và phiếu vẫn cần phải kiểm tra cho ‘bác sĩ thực tập’: “Nếu anh đến để thực tập, vậy thì giao hết cho anh, cũng để anh xem thêm.”

Cô nhấn mạnh mấy chữ cũng để anh xem thêm.

Giống như đang nhắc nhở anh, phụ nữ mang thai tuần thứ mười không hề đơn giản.

Bác sĩ thực tập ngẩng đầu nhìn cô, giơ tay lấy những phiếu khám đó, Lâm Tân Ngôn giơ tay định cản lại, vô tình chạm vào tay của bác sĩ thực tập, cô giống như bị điện giật vậy, vội rụt tay lại, cô trừng mắt nhìn Tần Nhã: “Em dẫn chị đi khám mà em lại đưa hết đồ cho người ta, em làm gì vậy?”

Cô không thoải mái khi ở cùng ‘bác sĩ thực tập’ này.

“Chị chưa ăn cơm, em ra ngoài xem có gì ngon không để mua cho chị, đợi chị kiểm tra xong là có thể ăn.” Tần Nhã nói.

Lâm Tân Ngôn không hiểu, có thể đẻ tự nhiên thì sao phải mổ lấy thai chứ?

“Tại sao, không phải đẻ tự nhiên sẽ dễ hơn sao?”

“Thấy cô còn trẻ nên chắc không hiểu vấn đề này, tôi khuyên cô tối nhất nên mổ lấy thai.” Người phụ nữ ra vẻ rất am hiểu, đến ‘bác sĩ thực tập’ phía sau Lâm Tân Ngôn cũng thấy hứng thú.

Người phụ nữ ghé sát vào Lâm Tân Ngôn rồi nói: “Tôi nghe nói, người phụ nữ từng sinh, bên dưới sẽ dãn ra, để giữ chồng mình, tốt nhất là nên mổ đẻ.”