Chương 428: Anh thích em rồi

Mê Vợ Không Lối Về

Post on: 12 tháng ago

.

Lâm Tân Ngôn nuốt nước bọt, áp chế suy nghĩ, dường như bị anh quyến rũ, toàn thân bứt rứt, mặt của cô đỏ lên.

Dường như Tông Cảnh Hạo nhận ra cô hơi sợ hãi, ngón tay luồn vào trong váy ngủ thăm dò lên trêи, đôi tay linh hoạt của anh được giao phó một loại ma pháp có thể khơi dậy ɖu͙ƈ vọng của con người, những nơi anh dạo chơi qua, khiến cô thấy run rẩy, đôi môi cô bất giác khẽ mở ra, thở hổn hển……

Quần áo bị anh vén ra, Lâm Tân Ngôn luôn ở trong phòng bệnh, hôm nay cô tắm rồi, bên trong không mặc nội y, bây giờ tháng vẫn còn nhỏ, chưa thay đổi màu sắc, có màu hồng phấn.

Anh khàn giọng khỏi: “Sẽ thay đổi sao?”

Lâm Tân quay đầu nhìn anh, giơ tay vuốt ve khuôn mặt của anh, khẽ nói: “Sẽ trở nên rất xấu.”

Lúc cô mang thai Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi, đến mấy tháng sau thay đổi rất nhanh, sẽ biến thành màu xám đậm.

“Thay đổi thế nào anh cũng sẽ không vứt bỏ.”

Tông Cảnh Hạo bắt lấy đôi tay mà cô đang sờ vào mặt mình, nắm lấy lòng bàn tay của cô ấn trêи gối, anh ngậm quả anh đào hồng phấn đó.

Bộ phận này của người phụ nữ rất mẫn cảm, cơ thể của cô bất giác cong lên đón lấy anh.

Lý tính còn sót lại nói cho cô biết, bọn họ không thể……tiếp tục sẽ càng khó chịu hơn.

Cô khàn giọng nói: “Bác sĩ nói không được……”

Tông Cảnh Hạo từ phía ngực của cô ngẩng đầu lên, hôn đôi môi cô, khàn giọng nói: “Em không biết, anh muốn em thoải biết nhường nào.”

Nhu cầu của cơ thể không giảm đi, mà ngày càng mãnh liệt, cô quay đầu: “Anh tránh xa em một chút.”

Hai người ôm nhau như thế, hoàn toàn không thể nào dập tắt ngọn lửa đó, tiếp tục thế này, nói không chừng sẽ không thể kiềm chế nổi mà làm ra chuyện……

Tông Cảnh Hạo cũng đang cố gắng nhẫn nại, kéo váy cô xuống, quay người nằm ngay thẳng trêи giường, hai người không nói gì, cứ yên lặng nằm như thế.

Đồng hồ treo trêи tường không dừng chuyển động, thời dan cứ thế trôi đi.

Tầm hơn mười phút trôi qua, Lâm Tân Ngôn phá tan bầu không khí yên lặng: “Giải quyết xong chưa?”

Cô có ý nói chủ đề này vì muốn bầu không khí đó được dập tắt hoàn toàn.

“Anh có từng oán hận em không? Nếu em không tiếp cận Trình ɖu͙ƈ Tú thì sẽ không gây ra rắc rối lớn như thế.” Nghe Trình ɖu͙ƈ Tú nói những chuyện trước đây, Lâm tân Ngôn biết tình cảm giữa Văn Khuynh và Văn Nhà rất sâu đậm, chỉ là cô không ngờ, Văn Khuynh có thể điên cuồng đến nước này.

“Chưa từng oán hận, bắt đầu không hiểu, có điều anh biết, em có suy nghĩ riêng của mình.” Giọng nói của Tông Cảnh Hạo bình tĩnh trở lại, không khàn giọng như trước nữa.

Lâm Tân Ngôn quay người qua, vùi đầu vào khuỷu tay của anh: “Anh biết không? Em thích anh rồi, tôi muốn……thay anh chăm sóc những người mà anh không thể chăm sóc.”

Tông Cảnh Hạo kiềm chế sự vui mừng trong lòng: “Em đang tỏ tình với anh sao?”

Lâm Tân Ngôn: “Cho là vậy đi.”

Anh quay người, nâng đầu cô ra khỏi lồng ngực của mình, nhìn khuôn mặt cô.

Lâm Tân Ngôn chớp mắt: “Vẫn chưa giải quyết sao?”

Tông Cảnh Hạo hôn trán cô, kéo người cô vào trong lòng: “Nhanh thôi, em cứ yên tâm nghỉ ngươi, không cần lo chuyện bên ngoài, nghe được chuyện gì cũng đừng để trong lòng, những chuyện đó có thể đều là kế tạm thời, em chỉ cần tin một mình anh thôi.”

Lời anh nói chắc chắn phía sau sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng là chuyện gì thì cô không biết.

“Em tin anh.”

Tông Cảnh Hạo cảm thấy buồn cười, cố ý muốn làm dịu bớt bầu không khí, không ngờ nói như thế lại khiến cô lo lắng: “Tin anh như thế, không sợ anh bỏ đi với người phụ nữ khác sao.”

Lâm Tân Ngôn véo thịt ở eo anh: “Anh dám chạy, em đánh gãy chân anh.”


Lâm Tân Ngôn ra tay nặng, Tông Cảnh Hạo đau đến mức nhíu mày lại: “Tàn phế rồi, em nuôi anh nhé.”

“Ừm, em nuôi anh, em không thể để con em không có ba được.”

Thực sự có ngày hôm đó, nói không chừng cô sẽ làm như thế, cho dù chỉ có thể nằm trêи giường, đó cũng là ba của các con cô.

Một gia đình trọn vẹn.

Tông Cảnh Hạo ôm lấy cánh tay cô: “Đừng chạy, cả đời này chỉ cần em, lúc sống thì cùng nằm trêи một chiếc giường, sau khi chết nằm cùng một cái quan tài, anh lớn tuổi hơn em, chắc chắn sẽ chết trước, đến lúc đó đừng quên nói với bọn trẻ, để anh và em nằm cùng nhau.”

Lâm Tân Ngôn quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Chỉ nói mấy câu đen đủi,nếu anh muốn chết trước, em sẽ đi tìm ông chồng đẹp trai……”

Tông Cảnh Hạo không thèm để ý: “Em không tìm được ông chồng nào đẹp trai hơn anh đâu.”

“Vậy thì xấu một chút cũng được.” Lâm Tân Ngôn đành hạ tiêu chuẩn xuống.

“Ai dám cần em, anh sẽ kéo anh ta xuống địa ngục cùng anh.” Tông Cảnh Hạo dữ dằn nói.

Lâm Tân Ngôn: “……”

Dường như chuyện này nói hơn xa, hai người không nhắc đến chuyện đó nữa, buổi tối иɦũ ɦσα Vu đem hộp đồ ăn đến gõ cửa, Tông Cảnh Hạo bước ra khỏi giường, mở cửa ra, иɦũ ɦσα Vu cười bước vào trong: “Chắc đói rồi đúng không?”

Lâm Tân Ngôn thực sực cảm thấy đói, cô dựa vào đầu giường: “Hôm nay ăn gì thế ạ?”

Đồ ăn mỗi ngày của cô đều không giống nhau, ngày nào ngóng chờ đồ ăn, cả ngày cô chỉ ở trong phòng bệnh, giống như cách biệt với thế giới bên ngoài, ăn cơm rồi lại ngủ.

иɦũ ɦσα Vu cười híp mắt đặt hộp cơm trêи bàn, tự tin nói: “Chắc chắn hợp khẩu vị của cô.” Theo đề xuất của bác sĩ, làm theo sách dạy nấu ăn, Lâm Tân Ngôn thực sự không nôn nữa mà ngày càng ăn ngon hơn.

Đồ ăn chay lần này có bắp cải xào, lòng đỏ trứng xào bí đỏ, rau chân vịt xào, canh cá hoa vàng, đậu phụ trắng đều được đựng trong những chiếc đĩa nhỏ rất tinh tế.

иɦũ ɦσα Vu quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo đang đứng ở đầu giường: “Tôi nghe nói phụ nữ manng thai nhìn thấy đồ ăn mỹ hảo, đứa trẻ xinh ra cũng sẽ xinh đẹp, nên tôi đặc biệt đi mua lọa đĩa nhỏ này.” Đũa thìa đều là một bộ, hoa văn bên trêи được thợ chạm khắc lên trêи, men cũng được nung bởi kỹ thuật đặc biệt.

Tông Cảnh Hạo hai tay đúy túi, chiếc áo sơ mi trêи người có nếp nhăn, anh nhìn Lâm Tân Ngôn nói: “Phải chú ý một chút, không được làm theo ý cô ấy, nói không chừng sẽ xấu thành ra bộ dàng nào chứ.”

иɦũ ɦσα Vu biết Tông Cảnh Hạo đùa, liền bật cười.

Lâm Tân Ngôn trừng mắt, anh mới xấu.

иɦũ ɦσα Vu đặt thức ăn lên bàn: “Rửa tay đi rồi ăn cơm.”

Tông Cảnh Hạo bước đến bế Lâm Tân Ngôn vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó đặt cô ngồi lên ghế, anh ngồi đối diện cô, múc canh cho cô: “Ăn canh trước đi.”

Ăn canh khai vị trước khi ăn cơm.

Lâm Tân Ngôn dừng thìa múc một miếng, đồ cô ăn hoàn toàn không cho gia vị, đều là mùi vị nguyên chất, rất nhạt, canh cá vừa đậm đặc, rất tanh.

иɦũ ɦσα Vu ăn rồi mới đến, dỡ khăn trải giường, đổi một cái mới, vỏ chăn trêи giường ngày nào cũng phải thay, thời tiết có chút nóng, cơ thể Lâm Tân Ngôn không thể bị cảm lạnh, điều hòa không bật, có lúc cô sẽ đổ ít mồ hôi, иɦũ ɦσα Vu sợ cô không thoải mái, nên ngày nào bà cũng thay.

Bà dọn dẹp giường chiếu ngăn nắp, rồi đem ga giường cũ đi, lúc vào trong thì Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo đã ăn xong cơ, bà dọn bát đũa đặt vào trong hộp cơm: “Hôm nay tôi về sáng ngày mai qua?”

Tông Cảnh Hạo ở đây, chắc buổi đối bà không cần đến.

“Ừm.” Anh ừm một tiếng, cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.

иɦũ ɦσα Vu xách hộp cơ, thấy anh đi tắm, bà lại đặt hộp cơm xuống: “Tôi dọn dẹp xong phòng tắm rồi đi, phòng tắm không thể có nước, nếu không buổi tối vào nhà vệ sinh dễ bị trượt chân.”

Phòng tắm ở đây không tách biệt khô ráo, ẩm ướt, иɦũ ɦσα Vu rất lo lắng, cho dù phòng tắm có hệ thống chống trượt nhưng bà vẫn lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tông Cảnh Hạo biết иɦũ ɦσα Vu đang lo lắng điều gì, anh nói: “Để tôi làm.”

иɦũ ɦσα Vu ngạc nhiên nhìn anh: “Từ khi nào cậu biết làm mấy chuyện này làm vậy? Hơn nữa chắc chắn cậu làm không tốt.”


Tông Cảnh Hạo cảm thấy иɦũ ɦσα Vu quá coi thường anh, chỉ là lau khô sàn nhà thôi mà, có gì khó chứ.

“иɦũ ɦσα Vu, иɦũ ɦσα về nghỉ ngơi đi, cứ để anh ấy lau.” Lâm Tân Ngôn muốn xem Tông Cảnh Hạo lau sàn nhà thế nào.

Cô cũng rất mong chờ.

иɦũ ɦσα Vu thấy hai người này ngày càng giống vợ chồng, cười nói: “Được, vậy tôi đi trước đây.” Bà xách hộp cơm rồi rời đi.

Tông Cảnh Hạo liếc nhìn cô, dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì: “Anh biết nhiều kỹ năng lắm đấy, sau này em sẽ từ từ phát hiện ra.”

Lâm Tân Ngôn chỉ cười không nói gì.

Tông Cảnh Hạo đi tắm, tầm nửa tiếng sau tiếng nước chảy ngừng lại, anh mặc áo choàng tắm, lau mái tóc ướt sũng bước ra, Lâm Tân Ngôn nằm trêи giường, ngước nhìn anh.

Anh bước đến nhéo má cô: “Lén nhìn anh tắm sao?”

Lâm Tân Ngôn không đáp lại anh, nhắc nhở anh: “Phải lau sạch nước bên trong.”

Tông Cảnh Hạo cảm thấy Lâm Tân Ngôn đang coi thường anh, cũng nghĩ rằng anh làm không tốt như иɦũ ɦσα Vu, anh đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn, toàn nói đến những hạng mục trị giá hàng trăm, hàng tỷ, bây giờ lại dám coi thường anh?

Anh nắm chiếc khăn lau đầu trêи bàn, sau đó vào trong nhà nắm, nhìn chung quanh một vòng, hoàn toàn không có cây lau nhà, bên dưới treo vài cái khăn, anh nhíu mày lại, cho dù là ở công ty hay ở nhà, lúc quét dọn người giúp việc đều dùng cây lau nhà để lau sàn, sao chỗ này không có, lẽ nào dùng khăn?

Anh cầm một chiếc khăn nắm trêи mặt đất, lau một lúc, nước không thấm vào khăn, lau mấy lần nước vẫn như thế, không ít đi.

Lâm Tân Ngôn không thể chịu được liền cười: “Khăn ướt, vắt khôi đi rồi lau thì sẽ thấm nước, không biết làm là không biết làm, còn cố khoe khoang.”

Tông Cảnh Hạo: “......”

Anh đứng dậy, dứt khoát không lau nữa, trải mấy chiếc khăn lên sàn, như thế sẽ không trơn nữa.

Lâm Tân Ngôn: “......”

Người đàn ông này đúng là tùy hứng.

Tông Cảnh Hạo lên giường ôm lấy cô: “Ngủ đi, đừng có từ sáng đến tối chỉ cười nhạo anh.”

Lâm Tân Ngôn yên tâm cuộn tròn trong lòng anh, trong lòng nghĩ mỗi người đều có những lĩnh vực không phải sở trường của bản thân, anh không biết làm việc nhà là điều rất bình thường, sở trường của anh có lẽ là làm sao để tiền rơi vào túi anh.

Đêm nay Lâm Tân Ngôn ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy, Tông Cảnh Hạo đã dậy rồi, cửa nhà vệ sinh mở ra, anh đứng trước giương, khâu nút áo vest lại.

Lâm Tân Ngôn che mắt, trong phòng có ánh nắng, vừa tỉnh dậy chưa thích ứng với ánh sáng như thế.

Sau khi dịu lại cô mới mở mắt ra một cách bình thường.

Tông Cảnh Hạo bước đến: “Tỉnh rồi à? Có đói không? Chắc иɦũ ɦσα Vu sắp đến rồi.”

“Bây giờ anh đi sao?” Lâm Tân Ngôn nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề.

“Đợi иɦũ ɦσα Vu đến rồi anh mới đi.” Chỗ này không thể không có người.

Lâm Tân Ngôn cử động cơ thể muốn đứng dậy, Tông Cảnh Hạo ôm lấy cô, lúc này bên ngoài cửa có tiếng động.

“Các người không thể vào.”

Có rất nhiều tiếng bước chân, hơn nữa ngày càng gần.

Rầm một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra

Người đứng canh giữ ở cửa cúi đầu: “Chúng tôi không ngăn cản được.”