Đăng vào: 12 tháng trước
“Đây cũng là một cách hay.” Trong tình cảnh này không còn cách nào khác.
Một khi Văn Khuynh và Trần Thanh hợp lực thì sẽ rất tàn nhẫn, chúng cũng sẽ kéo Lâm Tân Ngôn vào dù cô đang mang thai.
Lúc này, Trang Tử Khâm được nhân viên y tế dìu bước vào.
Thẩm Bồi Xuyên vội vàng đi qua đỡ Trang Tử Khâm.
Tông Cảnh Hạo hỏi bác sĩ đi theo Trang Tử Khâm: “Tình hình của bà ấy thế nào?”
“Đã kiểm tra hoàn tất, đợi đến khi có kết quả mới có thể vạch ra phương án điều trị.” Bác sĩ đáp. Ông ấy muốn nói lại thôi, như thể kiêng dè Trang Tử Khâm đang ở đây: “Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi.”
Trang Tử Khâm im lặng ngồi trêи giường, bà biết tình hình của mình.
Tông Cảnh Hạo theo bác sĩ ra ngoài. Sau khi xác định Trang Tử Khâm không nghe thấy, bác sĩ mới lên tiếng: “Tình hình của người bệnh không được lạc quan. Nếu bà ấy có khát vọng sống sót khá mạnh thì hiện tại có một số loại thuốc có thể điều trị, quá trình này sẽ kéo dài, nhưng không gây tổn thương quá lớn đối với cơ thể người bệnh, sống vài năm cũng không thành vấn đề. Nếu bà ấy... Tôi thấy thái độ của bà ấy khá tiêu cực.”
Bác sĩ không sợ người bệnh có bệnh tình nặng, chỉ sợ bản thân người bệnh từ bỏ, không muốn sống tiếp.
“Cảm ơn, tôi đã biết, việc điều trị cho bà ấy phải làm phiền anh rồi.” Tông Cảnh Hạo chậm rãi nói. Có lẽ Trang Tử Khâm có thái độ như vậy là vì nhìn thấy Lâm Quốc An chết, thế nên bà đã buông bỏ lòng thù hận, khát vọng sống cũng không cao.
Bác sĩ này còn rất trẻ, đã từng đi du học nâng cao ở nước ngoài nhiều năm và chuyên về bệnh nan y, nhìn trẻ tuổi nhưng rất giỏi. Anh ta đẩy kính: “Đây là việc bác sĩ phải làm, hơn nữa bên phía viện trưởng còn đặc biệt dặn dò, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”
Anh ta dừng một hồi: “Tôi còn bệnh nhân khác, đi trước đây.”
Tông Cảnh Hạo gật đầu. Sau khi bác sĩ rời đi, anh không về phòng mà cúi đầu đứng trêи hành lang xoa ấn đường. Thái độ của Trang Tử Khâm khiến anh không được thoải mái lắm.
Con trai bà ấy đã chết, bây giờ giết chết Lâm Quốc An để báo thù, nhưng bà ấy không nghĩ đến Lâm Tân Ngôn sao?
Lâm Tân Ngôn cũng là con gái bà ấy, cô đã theo bà ấy trải qua rất nhiều khó khăn, có bao giờ bà ấy nghĩ Lâm Tân Ngôn sẽ như thế nào khi bà ấy muốn giải thoát cho bản thân mình không?
Tông Cảnh Hạo cảm thấy Trang Tử Khâm quá ích kỷ, chỉ lo cho bản thân, không nghĩ cho con gái của mình.
Anh thở dài một hơi rồi xoay người đi vào phòng bệnh.
Mặt Trang Tử Khâm vàng vọt, dáng người gầy gò, hai mắt trũng sâu, xám xịt vô thần. Khi thấy Tông Cảnh Hạo vào phòng, bà nở nụ cười: “Cảm ơn con vì đã không để Ngôn Ngôn biết.”
Tông Cảnh Hạo nhìn bà ấy: “Mẹ còn quan tâm đến cô ấy ư?”
Trang Tử Khâm ngẩn người như thể không ngờ Tông Cảnh Hạo sẽ đột nhiên nói một câu như vậy: “Con bé... là con gái của mẹ, tất nhiên mẹ phải quan tâm rồi.”
Mặc dù Tông Cảnh Hạo bất mãn với thái độ tiêu cực của Trang Tử Khâm, nhưng nể tình bà ấy là mẹ của Lâm Tân Ngôn, anh cũng không thể không tôn trọng: “Nếu còn quan tâm cô ấy, mẹ hãy hợp tác với bác sĩ để điều trị và ở bên cô ấy thêm vài năm nữa, đừng làm cô ấy đau lòng.”
“Con bé hiện đang sống rất tốt...”
“Nếu mẹ cô ấy đã mất, cô ấy còn có thể tốt như vậy không?” Tông Cảnh Hạo ngắt lời, hỏi ngược lại bà ấy.
Trang Tử Khâm há to miệng, nuốt xuống lời nói suýt bật thốt ra ngoài.
“Con mong mẹ có thể sống thật tốt vì cô ấy.” Tông Cảnh Hạo nói xong thì xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn bóng lưng của Tông Cảnh Hạo và cũng biết đại khái bác sĩ đã nói gì với anh. Anh ấy an ủi Trang Tử Khâm: “Dạo gần đây anh ấy khá bận, công việc rất nhiều, bác đừng để ý. Có điều anh ấy nói rất đúng, bác hãy tích cực hợp tác điều trị vì con gái mình để ở bên cô ấy thêm vài năm, cháu nghĩ bác gái cũng nghĩ như vậy, có đúng không?”
Trang Tử Khâm không đáp. Quả thực bây giờ bà cảm thấy mình sống hay chết đều không sao cả, bà đã trả thù cho con trai của mình.
Còn Lâm Tân Ngôn thì đã theo bà chịu nhiều cực khổ trước đây, nhưng hiện tại Tông Cảnh Hạo rất tốt với con bé, chắc hẳn sau này cũng sống khá tốt, bà không còn gì tiếc nuối.
“Mẹ mệt rồi.” Trang Tử Khâm cũng không muốn nhiều lời.
Thẩm Bồi Xuyên tự nhiên biết bà ấy đang ra lệnh đuổi khách. Một người ngoài như anh ấy cũng không tiện nói gì, chỉ có thể đi trước.
Bên đây có thuê hộ lý, Trang Tử Khâm có người chăm sóc nên Thẩm Bồi Xuyên đi rất dứt khoát.
Tông Cảnh Hạo rời bệnh viên đi đến công ty. Sau khi dừng xe thì nhận được cuộc gọi từ Tô Trạm.
Video về việc Lâm Tân Ngôn giết người lan truyền trêи mạng đã được kiểm soát, những phương tiện truyền thông đăng video này đã bị truy cứu trách nhiệm, cảnh sát cũng không đưa ra bằng chứng, trước hết họ kết luận là cấu thành trách nhiệm dân sự vì đã bịa đặt tin đồn, những người đã tấn công tin nhắn của Lâm Tân Ngôn cũng bị kiện ra tòa.
“Hôm nay sẽ có kết quả.” Tô Trạm thề thốt.
Tông Cảnh Hạo rất hài lòng với tốc độ này, anh bước vào đại sảnh: “Nhất định phải yêu cầu họ xin lỗi trước mặt mọi người, đồng thời phát biểu thanh minh.”
“Tôi đã biết, phiên tòa sắp bắt đầu rồi, tôi cúp máy trước đây.” Giọng Tô Trạm phát ra từ bên kia.
Tông Cảnh Hạo vừa thả tay cầm điện thoại xuống thì Quan Kình vội vã đi tới.
“Văn Khuynh và Trần Thanh đã đến.”
Tông Cảnh Hạo không có vẻ gì là ngạc nhiên, anh bình tĩnh bước vào thang máy, Quan Kình cũng đi theo vào đứng cạnh anh: “Bây giờ họ đang ở trong phòng tiếp tân, anh có muốn gặp họ không?”
Tông Cảnh Hạo nhếch môi cười khẩy, hỏi ngược lại: “Tại sao phải không gặp?”