Post on: 12 tháng ago
Bởi vì bà nội và Hà Thụy Trạch đều không sao, bọn họ quyết định quay trở về thành phố B ngay hôm sau.
Lần này đường về rất thuận lợi, không xảy ra chuyện bất trắc gì ngăn trở hành trình của họ.
Thời gian còn lại không nhiều, sắp đến Tết rồi.
Thẩm Bồi Xuyên cần trông chừng Hà Thụy Trạch, xe của hắn đi ở cuối cùng, Tô Trạm và Tần Nhã với bà nội ngồi một xe, một nhà bốn người Tông Cảnh Hạo ngồi một xe.
Phong cảnh dọc đường đi hơi tiêu điều, không có sức sống như mùa xuân, không xanh biếc như mùa hè, không có trái cây mùa thu, chỉ có gió lạnh mà thôi.
Đoạn đường này rất yên tĩnh, mới nửa ngày mà họ đã đi được nửa lộ trình, gần đây thời gian trôi nhanh hơn rất nhiều.
Giữa trưa bọn họ dừng lại nghỉ ở khu dịch vụ, xuống xe ăn cơm.
Bởi vì gần tới cuối năm, khu dịch vụ có rất nhiều người, bãi đỗ xe đậu đầy xe, khắp nơi đều là người muôn hình muôn vẻ.
Lâm Nhụy Hi muốn đi toilet, Lâm Tân Ngôn đưa cô bé đi, Tông Cảnh Hạo dẫn Lâm Hi Thần đi tới phòng ăn, Tô Trạm và Tần Nhã đỡ bà nội đi cùng.
Hà Thụy Trạch tỉnh, người bên cạnh hắn ta không thể rời đi, không phải là vì chăm sóc hắn ta mà là vì phòng ngừa hắn ta muốn tự sát hoặc đào tẩu.
Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp người trông coi hắn ta, đi toilet một chuyến rồi mới tới phòng ăn tìm mọi người. Sắc mặt bà nội hồng hào, tĩnh dưỡng không tồi, chủ yếu là tâm tình tốt, hôn sự của Tô Trạm là tâm sự của bà.
Bây giờ Tô Trạm kết hôn, bà không có tâm sự, tâm tình đương nhiên là tốt.
“Bà trẻ ra rồi.” Thẩm Bồi Xuyên ngồi nói.
“Chỉ biết dỗ bà vui thôi.” Bà nội tức giận ngoài miệng nhưng trêи mặt rất vui vẻ.
“Cháu nói sự thật mà.” Thẩm Bồi Xuyên nịnh bà thoải mái cười to.
Đồ ăn trong khu dịch vụ không ngon lắm, Thẩm Bồi Xuyên nhét một miếng rồi nói: “Cố chịu bữa này trước, trở lại thành phố B mới có thể ăn một bữa tử tế được.”
Tô Trạm đứng lên: “Anh đi mua một ít đồ, Tần Nhã em chăm sóc bà nội nhẽ.”
Tần Nhã gật đầu.
“Chú Tô Trạm, cháu thấy có bán mít, lúc nào chú vào thì mua một hộp nhé.” Lâm Hi Thần nói.
Tô Trạm quay đầu nhìn cậu bé: “Cháu thích ăn à?”
Lâm Hi Thần lắc đầu: “Em gái cháu thích ăn, nhưng mà nó không kén ăn đâu, cái gì ngon cũng ăn hết.”
Tô Trạm nói một tiếng ‘được’ rồi quay người đi ra khỏi phòng ăn, nhìn qua cửa kính thấy Thẩm Bồi Xuyên đang nói chuyện với Lâm Hi Thần, nhìn môi hình như là đang nói: “Tiểu Hi rất thương em gái đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên không chú ý đến hắn, hắn thở dài một hơi, đội mũ áo lông lên đầu, đi về phía xe Hà Thụy Trạch.
Đi đến bên cạnh xe, liếc mắt nhìn hai phía, không có ai chú ý đến hắn, hắn mới đưa tay mở cửa xe, bên trong là hai người Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp trông chừng Hà Thụy Trạch.
Trông thấy là Tô Trạm, một vệ sĩ chào hỏi: “Tô luật sư.”
Tô Trạm liếc nhìn Hà Thụy Trạch, cười một tiếng: “Các cậu đi ăn cơm đi, ở đây tôi trông cho.”
“Thẩm đội trưởng không phải nói đợi lát nữa anh ấy đến thay chúng tôi sao?”
“Anh ta gọi tôi tới, sao nào, các cậu không tin tôi à?” Lông mày Tô Trạm nhướn lên, không vui.
Vệ sĩ khoát tay liên tục: “Không có, không có…”
Tô Trạm bỗng nhiên lớn tiếng ngắt lời cậu ta: “Vậy còn không mau xuống xe đi?”
Hai vệ sĩ bước xuống xe, Tô Trạm lên xe, thuận tiện dặn dò bọn họ: “Ăn nhanh lên.”
“Được rồi.”
Nhìn thấy hai vệ sĩ đi rồi, Tô Trạm đóng cửa lại, ngồi xuống, nhìn xem Hà Thụy Trạch bị trói chặt, cười rất tà ác, hắn hoạt động cổ tay một chút: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hà Thụy Trạch nhìn hắn chằm chằm, muốn động nhưng không động đậy được, tay chân đều bị trói chặt, một mặt là sợ hắn ta chạy mất, một mặt là sợ hắn ta tự sát nên ngay cả trong miệng cũng nhét chặt, khiến hắn không có cơ hội cắn lưỡi tự sát. Thẩm Bồi Xuyên nói, muốn chết cũng phải chờ trở lại thành phố B phán quyết mới có thể để cho hắn ta chết.
Đến lúc đó hắn ta không muốn chết, Thẩm Bồi Xuyên sẽ khiến hắn ta không dễ chịu.
“Sao lại không động đậy được thế?” Tô Trạm cố ý cười hỏi.
Hà Thụy Trạch biết mình hiện tại còn không có khả năng để chết, chính là cá nằm trêи thớt, chỉ có thể mặc người chém giết.
Hắn ta dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn Tô Trạm.
“A.” Tô Trạm cười lạnh một tiếng, hắn lấy điện thoại di động ra, cố ý ấn vào ứng dụng chụp ảnh: “Mày nói xem, nếu tao chụp cho mày hai tấm ảnh nude, làm thành băng rôn lớn, treo trước cửa công ty và biệt thự nhà họ Hà thì có thú vị không?”
Hà Thụy Trạch mở choàng mắt, nhìn chằm chằm hắn. Nếu như bây giờ hắn ta có thể động đậy được, nhất định sẽ liều mạng với Tô Trạm, hắn ta chết thì chết, nhưng liên lụy đến gia tộc là tội lỗi của hắn ta.
“Ha ha.” Thân thể Tô Trạm khom xuống nhìn hắn ta: “Sao thế, mày cũng biết sợ à? Lúc uy hϊế͙p͙ tao sao không ngẫm lại một ngày mình cũng sẽ như vậy? Hả?”
Hà Thụy Trạch nắm chặt hai nắm tay, khóe mắt giật giật, có thể thấy được giờ phút này hắn ta cũng đang phẫn nộ.
Tô Trạm bóp mặt của hắn ta, vỗ vỗ, vang lên tiếng bộp bộp, chậc chậc hai tiếng: “Khuôn mặt này sao thô như ʍôиɠ chó thế nhỉ?”
Ngũ quan của Hà Thụy Trạch đều vặn vẹo, trông rất dữ tợn.
Nhìn thấy hắn ta phẫn nộ, Tô Trạm vui vẻ, thân thể hắn càng cúi xuống thấp hơn: “Đánh bà nội ta hả?”
‘Bốp!’
Bộp một tiếng, cửa kính xe rung lên, khuôn mặt Hà Thụy Trạch sưng phồng lên trong nháy mắt, khóe miệng lấm thấm tơ máu.
Tô Trạm lắc lắc tay, cổ tay tê tê: “Mẹ nó, dùng tay đánh mày cũng thua thiệt, người như mày không xứng đáng có liêm sỉ!”
Thân thể Hà Thụy Trạch không ngừng co quắp vì quá tức giận.
“Cảm giác mặc người chém giết dễ chịu không?” Tô Trạm cố ý bóp khuôn mặt sưng đỏ của hắn ta.
Hà Thụy Trạch đau đến mức kêu ra thành tiếng.
Thùng thùng…
Bỗng nhiên cửa kính xe bị gõ vang.
Hắn quay đầu, vì cửa kính xe dán màng đen, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, bên trong cũng không nhìn thấy bên ngoài.
Hắn đưa tay quay cửa xe xuống, chỉ thấy Thẩm Bồi Xuyên tựa nửa người vào thân xe: “Nên dạy dỗ cũng đã dạy dỗ rồi, đi ăn ít cơm chứ?”
Lúc Tô Trạm nói muốn ra ngoài mua đồ, Thẩm Bồi Xuyên đã biết hắn lấy cớ đi ra ngoài là muốn làm gì, không ngăn cản hắn là bởi vì hiểu rõ hắn.
Nếu không để hắn trút giận một chút, hắn sẽ nhớ mãi.
Tô Trạm đẩy cửa xe ra, ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ: “Anh ăn xong rồi à?”
Thẩm Bồi Xuyên bĩu môi: “Ăn xong rồi, anh sợ cậu đánh chết người ta, anh không tiện trở về bàn giao.”
Hắn có thể đi lâu như vậy chính là lấy cớ truy bắt đào phạm Hà Thụy Trạch, nếu như hắn về mà không dẫn theo người về là phải bị xử phạt.
Tô Trạm hừ lạnh một tiếng: “Không chết được.” Nói xong bước nhanh rời đi. Lúc tiến vào phòng ăn, mua một quả mít ở tiệm trái cây.
Lúc đi vào phòng ăn, Lâm Hi Thần choáng váng, không phải bảo hắn mua một hộp thôi sao? Sao lại mua cả quả?
Còn lớn như thế, bóc kiểu gì?
Tô Trạm cười cười: “Cả quả mới tươi.”
Lâm Hi Thần nháy mắt hỏi: “Chú bóc vỏ nhé?”
Mặc dù cái này ăn ngon, nhưng thịt quả ít, ở giữa còn có hạt lớn, phiền nhất là bóc vỏ.
Tô Trạm hả giận trêи người Hà Thụy Trạch, lúc này tâm trạng rất tốt.
“Chú bóc thì bóc. À, ba cháu đâu?” Tô Trạm đặt quả mít to lên mặt đất, kéo ghế ra ngồi xuống.
“Chắc là đi tìm mẹ cháu rồi.”
Lâm thân ngôn đưa Lâm Nhụy Hi đi toilet, lúc này còn chưa tới, Tông Cảnh Hạo đi xem một chút.
Gần cuối năm rồi, khu dịch vụ vốn nhiều người, đi toilet còn phải xếp hàng.
Tông Cảnh Hạo từ lúc xuống xe đã nhíu mày rồi, hắn không quen với hoàn cảnh chen chúc như thế này. Hắn đứng đợi bên kia đường, chờ Lâm Tân Ngôn dẫn con gái ra khỏi toilet.
Lâm Nhụy Hi trông thấy Tông Cảnh Hạo thì buông tay Lâm Tân Ngôn, gọi: “Ba…”
Cô bé chạy quá nhanh, đụng phải một người phụ nữ đứng ven đường đang ăn mì tôm, có lẽ người phụ nữ đó không cầm chắc hộp mì trong tay, Lâm Nhụy Hi là một đứa bé, đụng phải cô ta một chút, cả bát mì tôm đều đổ hết ra, vừa hay văng hết lên người phụ nữ đó.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông dê ngắn màu trắng, đổ hết thế này, một mảng tương ớt lớn dính lên quần áo, sắc mặt cô ta thay đổi hẳn, chửi bới nói: “Mày đi đường không có mắt à?”
Lâm Tân Ngôn bước nhanh chạy tới đang muốn xin lỗi.
Lâm Nhụy Hi cũng cảm thấy mình có lỗi, nói xin lỗi: “Dì à, thật xin lỗi…”
“Bốp!”