Post on: 12 tháng ago
Mặt Lâm Hi Thần sưng rồi như phồng lên vì tức, khác hoàn toàn với bên má trái.
Bây giờ cậu không nghĩ nhiều mà chỉ muốn bà ngoại và em gái chạy trước.
Một mình cậu bị khống chế còn hơn cả nhà đều bị chú ta bắt được.
Lúc này Trang Tử Khâm đã chạy xa rồi.
Hà Thụy Lâm lại gọi điện thoại tới giục: “Có chuyện gì với anh vậy? Lâu như vậy còn chưa tới, vừa nãy xảy ra chuyện gì?”
Trong điện thoại, Hà Thụy Trạch cũng nói không rõ, chỉ nói anh lập tức tới ngay rồi cúp máy.
Anh không định đuổi theo Trang Tử Khâm nữa mà lỡ mất thời giờ, có một người trong tay cũng đủ để uy hϊế͙p͙ Lâm Tân Ngôn rồi.
Anh lo lắng Lâm Hi Thần lại giở trò gì nên kéo tóc cậu đập vào cửa xe khiến Lâm Hi Thần cảm thấy rất đau.
Máu nóng chảy từ trêи trán xuống.
Trước mặt cậu tối lại rồi dần mất đi ý thức hôn mê lúc nào không hay.
Hà Thụy Trạch vứt cậu vào ghế sau rồi ngồi vào buồng lái, lái xe đi.
Hà Thụy Trạch vừa đi được một lúc thì một chiếc xe khác đã đi tới. Vừa nãy Quan Kình gửi cho anh kết quả điều tra, gần Đinh Kiều có một ngôi làng, anh đã khóa chặt mục tiêu trong ngôi làng này.
Ngoài chỗ này ra không còn chỗ nào có thể giấu người được.
Quan Kình dẫn người theo sau.
“Đừng lo lắng quá, con trai cô thông minh như vậy sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lúc Quan Kình gọi điện thoại tới, Lâm Tân Ngôn nhấn tự động nghe, biết được Hà Thụy Trạch đã bắt cóc Trang Tử Khâm và hai đứa bé.
Sau đó, cô luôn căng thẳng, một câu cũng không nói về Tông Cảnh Hạo.
“Thông minh?” Hai mắt Lâm Tân Ngôn đỏ hoe: “Nó chỉ là một đứa bé năm tuổi, sao có thể đối phó được một người lớn?”
Cô biết mình đang giận cá chém thớt nhưng cô lại không thể kiềm chế được.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
“Đều là lỗi của tôi, tôi không nên không ở nhà, không nên để chúng ở nhà không hỏi han nên mới xảy ra chuyện này.” Cô tự trách móc.
Cô chưa từng nghĩ, Hà Thụy Trạch đột nhiên lại biến thành như vậy.
Cô đã quen Hà Thụy Trạch mười năm rồi.
Sao anh lại đi bắt cóc con cô?
Lòng người thực sự có thể thay đổi như vậy sao?
Trái tim cô đau lắm, đau như thể bị cưa xé nát.
Tông Cảnh Hạo hiểu tâm trạng của cô, nên nắm lấy tay cô, siết chặt lấy trong lòng bàn tay.
Anh không dùng lời nói để an ủi cô vì sợ rằng bây giờ cô cũng không nghe được câu an ủi nào.
Trang Tử Khâm không hề chạy liên tục mà ôm Lâm Nhụy Hi trốn đi.
Nhìn thấy có xe chạy qua, bà mới dang tay ra cản lại.
Quan Kình lái xe, nhìn thấy bóng người từ xa, đến khi tới gần, nhìn rõ người đứng bên đường là ai mới tăng tốc lái xe dừng bên cạnh Trang Tử Khâm.
“Xin anh giúp tôi, tôi gặp phải kẻ xấu, anh có thể…” Lời cầu cứu của Trang Tử Khâm còn chưa nói hết đã nhìn rõ mặt của anh.
Mặc dù mới chỉ gặp qua mấy lần nhưng Trang Tử Khâm nhận ra anh là người bên cạnh cậu chủ nhà họ Tông đó.
Quan Kình xuống xe, mở cửa: “Mau lên xe đi.”
“Cảm ơn.” Quan Kình ôm Lâm Nhụy Hi lên xe.
Cô bé rất ngoan vì Trang Tử Khâm nói với cô bé, có người xấu muốn bắt họ, cô bé không được lên tiếng vì vậy khi họ trốn đi, Lâm Nhụy Hi vẫn luôn mím chặt môi không nói gì, rất ngoan ngoãn.
“Tiểu Hi bị bắt đi rồi, có thể báo cảnh sát giúp tôi không?” Trang Tử Khâm xác định mình đã an toàn mới hỏi Quan Kình.
“Yên tâm, đã đưa người tới rồi.”
Quan Kình ra hiểu bảo bà nhìn về phía sau, vì bà quá lo lắng nên không chú ý tới đằng sau đã có mấy chiếc xe và cả cảnh sát dừng ở đó.
Trang Tử Khâm đã không không thể nghĩ gì tới việc tại sao Quan Kình lại biết họ đang gặp nguy hiểm mà chỉ muốn anh nhanh chóng đi cứu Lâm Hi Thần.
Nó mới chỉ là một đứa bé năm tuổi, còn rất nhỏ.
Mặc dù có lúc cũng thông mình nhưng trong mắt bà, cậu cũng chỉ là một đứa bé.
“Yên tâm đi, tổng giám đốc Tông và cô Lâm đã đi trước và chắc chắn sẽ cứu được Tiểu Hi. Tôi sẽ đưa bà đến nơi an toàn trước.” Quan Kình quay đầu lại và lái xe sang một bên xe của đội trưởng Thẩm và hạ kính xuống. Kính cửa sổ hạ xuống, anh nói đội trưởng Thẩm ngồi đối diện với chiếc xe ở vị trí ghế lái, đang nhìn vào bản đồ: “Các anh đi trước đi, tôi có chút việc phải làm.”
Thẩm đội trưởng nhìn anh: “Anh đi trước đi, chỗ này giao cho tôi.”
Anh đã khóa chặt được địa điểm.
“Ừm.” Quan Kình khởi động xe và gọi điện thoại cho Tông Cảnh Hạo để nói cho Lâm Tân Ngôn biết mẹ và con gái cô đã an toàn, mong tâm trạng cô dễ chịu hơn một chút, không cần lo lắng như vậy.
“Vậy Tiểu Hi?” Họ đã thoát được, vậy còn Tiểu Hi?
“Cậu bé đã bị Hà Thụy Trạch bắt đi. Có lẽ mẹ cô đã phát hiện ra ý định của Hà Thụy Trạch. Bà ấy không thể mang cả hai đứa bé đi.” Đây là phỏng đoán của Quan Kình vì hai đứa bé năm tuổi không chạy nhanh, Hà Thụy Trạch lại là đàn ông trai tráng, bắt được họ không phải dễ như trở bàn tay sao?
Trang Tử Khâm có thể chạy thoát đã là điều anh không thể ngờ rồi.
Mặc dù Trang Tử Khâm không hẳn là già nhưng sức lực chắc chắn không thể bằng Hà Thụy Trạch mà bà còn ôm một đứa bé.
Có thể chạy thoát thực sự không dễ dàng.
“Làm phiền anh giúp tôi chăm sóc tốt cho họ.” Lâm Tân Ngôn cầm chặt điện thoại, tâm trạng không tốt hơn chút nào.
“Để họ tới biệt thự đi.” Lời này là do Tông Cảnh Hạo nói.
Nơi họ ở không hề an toàn.
Biệt thự của anh không có ai dám xâm nhập hơn nữa hệ thống chống trộm, an ninh là hàng đầu, lúc đó anh có thể sắp xếp người để bảo vệ sự an toàn của họ trong biệt thự.
Lâm Tân Ngôn nghĩ bây giờ cô và Hà Thụy Trạch đã hoàn toàn trở mặt rồi, nhà họ Hà không phải gia đình bình thường nên trở về nơi ở cũ không yên tâm.
“Đưa họ tới biệt thự đi.” Lâm Tân Ngôn nói.
“Được.” Quan Kình trả lời.
Lúc này xe của họ đã vào làng, Lâm Tân Ngôn cúp điện thoại, nhưng không đặt nó xuống, mà nắm chặt trong tay giống như chỉ cần tay cầm cái gì đó, trong lòng mới không quá lo lắng.
Xe chạy qua làng, đường không bằng phẳng và gập ghềnh.
Đột nhiên Lâm Tân Ngôn nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, kϊƈɦ động nói: “Đó là xe của Hà Thụy Trạch.”
Cô thúc giục: “Nhanh lên.”
“Ừm.” Tông Cảnh Hạo rất kiên nhẫn.
Anh biết cô nôn nóng nên cho dù đã lái với tốc độ nhanh nhất rồi nhưng vẫn nhận lời cô.
Xe của Hà Thụy Trạch dừng ở trong một căn nhà.
Bức tường gạch trước cửa nhà gỗ rất thấp, vì nhiều năm không có người chăm non nên khá cũ nát.
Trong sân.
Thấy Hà Thụy Trạch chỉ mang một người qua, Hà Thụy Lâm rất tức giận: “Không phải anh có quan hệ rất tốt với họ à? Tại sao chỉ có một người?”
“Bị họ phát hiện rồi.”
“Sao lại bị phát hiện?” Hà Thụy Lâm hét lên: “Em không cho phép có sự cố nhưng anh lại năm lần bảy lượt thất bại. Nếu như lần trước anh thành công thì chúng ta còn cần như vậy sao?”
Cô sụp đổ: “Anh à, anh thực sự vì xảy ra sự cố hay không muốn ra tay với họ?”
Bây giờ Hà Thụy Lâm nghi ngờ ý chí của anh không kiên định.
“Anh đã cố hết sức rồi!” Lần đầu tiên Hà Thụy Trạch nói lớn tiếng với em gái: “Vì chuyện này mà anh và Ngôn Ngôn thực sự đã chấm hết rồi.”
Ngay cả khi anh dùng đứa bé uy hϊế͙p͙ cô kết hôn với mình, cô cũng sẽ không đối xử với anh như trước, cho dù trước đó cô không yêu anh, nhưng cô cũng bằng lòng thân thiết với anh, coi anh là người thân.
Bây giờ có lẽ chỉ có thể thành kẻ thù.
“Đừng nghĩ rằng anh đang hy sinh, anh vốn rất ích kỷ, đừng quên, trước khi anh chưa nhận ra em là em gái, anh che giấu sự thật bạn điều tra được với cô ta!” Thật ra, Hà Thụy Lâm đã nhìn ra Hà Thụy Trạch thực ra giống như cô.
Anh chỉ đang giả lương thiện.
Bây giờ chẳng qua chỉ đang lộ ra bản tính.