Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Ddil
Cảm tình thân thiết không phải là hai người sẽ sống chung sao? Dương Dương đem sự nhiệt tình cùng thân thể của mình kính dâng cho Nhan Hâm, mà cô cũng chiếm được hồi đáp tương tự ở nơi Nhan Hâm, khoảng thời gian hai người ở cùng một chỗ thật tốt đẹp, in sâu trong trí nhớ của Dương Dương.
Mỗi đêm, hai người giống như đứa trẻ chưa từng được tiếp xúc với tình yêu cho nên đem hết toàn lực mà yêu, mỗi ngày ở cùng một chỗ hai người cũng không ngừng khám phá lẫn nhau, dùng tình yêu để giải mã đối phương.
Dương Dương hận không thể dọn nhà mình đến đây, cùng Nhan Hâm sớm chiều ở chung tốt đẹp, Nhan Hâm trước sau vẫn luôn duy trì không gian độc lập của riêng nàng, cho phép Dương Dương đến ở tạm trong nhà nàng nhưng lại không cho phép cô dọn hẳn qua luôn.
"Dương không thấy là quá nhanh sao? Hơn nữa em vẫn chưa sẵn sàng để sống chung với Dương." Nhan Hâm nói.
"Không sao, tôi có thể cho em từ từ quen dần với sự tồn tại của tôi, một ngày lại một ngày tích luỹ dần đến lúc đó em sẽ không bỏ tôi được." Dương Dương vô cùng có niềm tin đối với chính mình. Kháng chiến chống Nhật kéo dài tám năm, Vương Bảo Xuyến (1) cũng phải chịu khổ cực suốt mười tám năm, căn cứ vào vô số tấm gương người đi trước mà nói, Dương Dương hiểu được muốn làm chuyện lớn thì nhất định phải nhẫn nại.
Nhan Hâm di chuyển vị trí của mình, thoát ra khỏi sự trói buộc của Nhan Hâm đang sắp bóp nghẹt nàng, duỗi người ở phía bên kia giường lớn.
Tình cảm của nàng đối với Dương Dương thật sự không có nửa phần giả dối, nhưng mà nàng vẫn không thể từ bỏ sự tự do, nếu một ngày nàng cho rằng Dương Dương còn hơn cả tự do, thì lúc đó nàng sẽ lựa chọn cùng chung sống với Dương Dương, nhưng không phải bây giờ.
Dương Dương có thói quen nằm sấp ngủ, hai tay ôm gối đầu, mặt nghiêng về hướng Nhan Hâm. Không chớp mắt nhìn Nhan Hâm.
"Còn không ngủ?" Ánh mắt Dương Dương nóng rực như mời gọi người không thể bỏ qua, Nhan Hâm muốn ngủ, lại bị cô làm cho ngủ không được.
Dương Dương vươn tay, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh của Nhan Hâm và cổ của nàng, nói: "Hâm Hâm, tôi rất may mắn, nếu khi đó bỏ lỡ em, bây giờ tôi một mình sẽ rất cô đơn."
"Dương từng nói Dương thích độc thân." Nhan Hâm nhớ rõ vào mấy năm trước công ty có hợp tác với một xí nghiệp, tổng giám đốc bên đó muốn theo đuổi Dương Dương, Dương Dương phát biểu tuyên ngôn độc thân dọa người ta phải rút lui.
Dương Dương cuời rộ lên: "Đó là bởi vì không biết có Nhan Hâm tốt, một khi đã biết thì sẽ không nghĩ tới sống độc thân nữa." Giọng cười của cô càng lúc càng dâm đãng đến mức chói tai.
Nhan Hâm xoay người đưa lưng về phía cô, nói: "Ngủ."
"Hôn cái ngủ ngon." Dương Dương ở ngay sau lưng Nhan hâm, tìm kiếm một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Bốp.... Nụ hôn đã không đến, một cái tát không nặng không nhẹ lại dán sát vào mặt.
Dương Dương vuốt ve hai má, thầm nghĩ chính mình ngộ nhận có chút không tốt.
——————-em là phân cách tuyến của Yan tự đề ra cho bớt rối——————-
Ánh sáng mặt trời chiếu lên giường lớn, rọi đến hai đôi chân trắng noãn, trong đó một đôi chân bị phơi nắng dần nóng lên, người nọ nỉ non vài tiếng, thụt chân vào trong chăn. Động tác của cô làm người bên cạnh có phản ứng, người bên cạnh cũng vì vậy mà thay đổi vị trí, đem người đang chôn ở trong ngực nàng đẩy ra.
Bức màn bị gió thổi bay phát ra âm thanh phần phật, nhưng đây không phải là âm thanh duy nhất trong phòng, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người ở trên giường.
Còn sớm, vẫn chưa đến giờ, nhưng rất nhanh sau đó có chuyện làm cho hai người ngủ không yên.
Tiếng chuông cửa phá vỡ không gian tĩnh lặng bên trong, âm thanh cứ vang lên rồi lại dừng trong chốc lát, người ngoài cửa thật kiên nhẫn chờ đợi, nhưng thấy cửa vẫn chưa mở, thì ấn chuông thêm lần nữa.
Nhan Hâm nghe thấy tiếng chuông cửa trước, nàng liền tỉnh dậy, tay tìm kiếm đồng hồ bên giường.
8 giờ sáng, hôm nay là chủ nhật, vốn hai người dự tính thức dậy muộn một chút... Nhan Hâm vẫn còn đang ngái ngủ, hai mắt mông lung nhìn thời gian trên màn hình hiển thị của đồng hồ thấy vẫn còn sớm để nàng phải dậy.
Hành động của nàng làm cho Dương Dương cũng tỉnh ngủ, cô mơ màng nhừa nhựa nói: "Mới sáng sớm ai tới tìm chúng ta?"
"Là mẹ em." Đầu Nhan Hâm đau như muốn vỡ ra,. Cả nàng với Dương Dương đều cùng nằm trên một chiếc giường, bên dưới chăn hai người không một mảnh vải, nếu bị mẹ nàng bắt được, không biết một người gia giáo đàng hoàng như bà sẽ có phản ứng gì.
Tóm lại nàng tuyệt đối không thể để cho mẹ nhìn thấy Dương Dương ở trong này.
Nhan Hâm đem chăn kéo xuống, cơ thể trần trụi của Dương Dương hiện ra trước mắt nàng, mông bị ánh mặt trời rọi đến trắng bóng.
Dương Dương còn chưa nghĩ tới, đã bị Nhan Hâm kéo chăn xuống, liền giả chết nói: "Hâm Hâm, em nhìn thấy đã vừa lòng chưa?"
Nhan Hâm không có tâm trạng thưởng thức sự hài hước của Dương Dương, nàng kéo Dương Dương dậy, nói: "Mau dậy, Dương nhanh đi vào phòng tắm trước, người chưa đi thì không được đi ra."
"Cái gì? Em muốn tôi đi vào phòng tắm... Chúng ta quen nhau là chuyện bình thường mà Hâm Hâm. Em tình tôi nguyện, em ly hôn còn tôi độc thân, hai chúng ta cũng không phải yêu đương vụng trộm, tại sao..."
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhan Hâm, Dương Dương không dám nói đùa thêm nữa. Đôi môi Nhan Hâm nhoẻn thành một đường thẳng, cả người tỏa ra một loại khí lực làm cho người ta không thể cưỡng lại.
"Okay. Chỉ cần em vui là tốt rồi." Dương Dương mỉm cười ra vẻ không có gì, từ trên giường bước xuống, khỏa thân đi vào phòng tắm.
Sau lưng truyền đến giọng nói của Nhan Hâm: "Xin lỗi, để Dương chịu thiệt thòi rồi." Nhan Hâm cảm thấy mình hoàn toàn triệt để là người xấu, Dương Dương giống như quả táo trong lúc hai người ngọt ngào với nhau, vậy mà nàng nỡ đem nhét vào phòng vệ sinh, nếu người bị đối xử như vậy là nàng, nàng cũng sẽ khó chịu. Nàng thật lòng xin lỗi, ôn nhu hướng về phía Dương Dương giải thích.
Dương Dương quay người lại, vẫn tươi cười: "Chúng ta đã có thói quen trốn trong tủ quần áo*, cái này chỉ là chuyện nhỏ." Dương Dương không có ẩn ý gì khác lại làm cho Nhan Hâm thở dài.
*chỉ những mối quan hệ không thể công khai, đồng tính hay ngoại tình đều trốn trong tủ quần áo cả thôi =,=
Tình cảm cho dù có hợp với lẽ thường, thì hai người con gái yêu nhau cũng khó có thể chấp nhận được, đây vốn là bi kịch không thể hoá giải được, là hai người lựa chọn con đường này thì phải chấp nhận gánh vác hậu quả.
Dương Dương ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, ôm đầu than thở, làm sao bây giờ, bóng ma nhỏ trong lòng cô sắp không thể trấn áp được nữa. Cô có suy nghĩ cùng Nhan Hâm công khai đi gặp cha mẹ nàng và cha mẹ của mình, cô không muốn mình với Nhan Hâm giống như những người lén lút yêu nhau, lúc nào ở đâu cũng phải lo lắng sợ hãi.
Cô hít sâu một hơi, đem suy nghĩ còn sót lại đó áp chế đi.
Cố Thư Nhã đón Tòng An từ Lý gia về, ở Lý gia cũng có nói chuyện với bà thông gia, gia đình họ để lộ ra một ít sơ hở, bà thông gia nói Lý gia không muốn tương lai của Nhan Hâm bị chậm trễ, hi vọng Nhan Hâm mau chóng tìm được người mới để tái hôn.
Cố Thư Nhã thuộc lại phụ nữ có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy cảm, bà cảm giác được chuyện này có liên quan tới Tòng An.
Kỳ thật tận sâu trong lòng bà cũng hi vọng Nhan Hâm có thể tìm được người mới mà tái hôn, không cần quá tốt, gia thế cũng không cần phải môn đăng hộ đối với Nhan Gia, chỉ cần Nhan Hâm thích là được rồi.
Thế nhưng Nhan Hâm từ sau khi ly hôn cũng không có bạn trai, mà biểu hiện trong khoảng thời gian gần đây lại làm bà có chút lo lắng.
Bà ôm Tòng An bấm chuông cửa một hồi lâu mới thấy Nhan Hâm ra mở cửa.
Cố Thư Nhã đi vào phòng, nhìn thấy một bình hoa Bách hợp lớn trên bàn, ngay khi cửa vừa mở ra, hương hoa đã lan toả khắp phòng.
Trên bàn có hai chai rượu đỏ, hai cái đĩa. Dấu vết của đêm qua còn lưu lại, có thể thấy được tối hôm qua ở đây đã xảy ra chuyện lãng mạn cỡ nào.
Những nơi mà Cố Thư Nhã nhìn, Nhan Hâm cũng nhìn thấy, Nhan Hâm không nghĩ mẹ nàng sẽ chú ý tới nơi này, trong lòng hốt hoảng, sợ mẹ sẽ nhận thấy được gì khác thường.
Cố Thư Nhã nhìn về phía phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, không biết bên trong có người hay không.
Dương Dương nghe tiếng cửa bị kéo ra, nhìn đến trước cửa thấy ánh mắt chăm chú tròn trĩnh của Tòng An, khi tầm mắt của cả hai giao nhau đều vô cùng ngạc nhiên.
"Mị Mi a di, dì thật sự không mặc quần áo!" Tòng An kinh ngạc nói, Dương Dương dùng khăn tắm che cơ thể của mình lại, ngón tay đặt trên môi khẽ xuỵt, Tòng An ngoan ngoãn nghe lời, lấy bàn tay nhỏ bé che miệng lại, tỏ vẻ tuyệt đối im lặng.
Hết Chương 25
(1) Trong lịch sử về các đại mỹ nhân, Vương Bảo Xuyến triều nhà Đường là vị mỹ nhân có cá tính mạnh mẽ, nàng có thể chịu được khổ nhọc, cần kiệm lại có trách nhiệm, không ngừng phấn đấu và toi luyện bản thân từ trong những khó khăn , Vương Bảo Xuyến nổi tiếng với mối tình sắc son cùng vị anh hùng Tiết Nhân Quý, nàng từ một thiên kim tiểu thư con nhà Thừa tướng, vì thẩy cầu chiêu thân chọn rể, nàng ko ngại vị hôn phu nghèo khó và sẵn sàng sống cuộc sống cơ hàn vì chồng con suốt mười tám năm.
Chương nào cũng ngắn vậy thì đỡ quá =))