Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil
Happy Birthday to you... Happy Birthday to you...
Giọng hát truyền đến trong điện thoại kia chính là màn biểu diễn của em trai trong nhà, thông qua điện thoại truyền đạt tới Dương Dương, vì cô hôm nay không trở về nhà.
Bữa tiệc sinh nhật của Dương Noãn Noãn được tổ chức trong một khách sạn, người trong nhà hào phóng tặng cho Dương gia tiểu công chúa một hộp quà mừng sinh nhật.
Dương Dương lão yêu bà này lại còn tránh xa cái tình cảnh như muốn làm người lệ rơi đầy mặt kia, một mình trốn ở thành phố lạnh lẽo này trong bụng quả thực có chút cô đơn.
Ý tứ câu chữ phát ra từ miệng em trai thật khiến cô muốn nổi điên.
Cái thằng cố tình không sợ chết lại còn bày tỏ niềm yêu thương dào dạt với chị hai kính yêu, quyết định bắt cả gia đình cùng nhau ca hát cho cô nghe. Giọng nói oang oang của em trai cộng thêm âm thanh của các tiểu đệ, tiểu muội làm cho Dương Dương dở khóc dở cười.
Giọng nói Noãn Noãn yếu ớt truyền đến: Dì ơi, bà muốn cháu hỏi dì, chừng nào thì mang dượng về nhà...
Dương Dương vắt trán nhíu mày, nói: "Cháu cứ nói với bà nội, dì muốn giải cứu thế giới nên không có thời gian tìm dượng."
Quả nhiên, tiểu công chúa thuần khiết đem nguyên văn nói với bà nội.
Mẹ nàng tức tối liền giựt lấy di động: "Tôi thế nào lại sinh ra đứa con gái bất hiếu như cô!"
"Không biết, mẹ hỏi chính mình đi." Dương Dương mặt không đỏ tâm không khiêu* nói ra lời đại nghịch bất đạo**.
*mặt không đỏ tim không đập, ý ám chỉ không lo lắng.
*đại nghịch bất đạo: hỗn láo, mất dạy.
Cuộc đối thoại nhanh chóng chấm dứt, tiểu công chúa ở bên kia bị người nhà vây quanh, nhận lời chúc phúc của mọi người.
Bên này lão yêu bà ở trước gương đánh lên môi màu son diễm lệ, nàng cầm lấy túi xách nhỏ màu đen, mang thắt lưng chạm trổ tinh xảo, liếc mắt nhìn chính mình trong gương, khóe miệng giương lên một nụ cười quyến rũ: "Tìm một cái sinh nhật tươi đẹp thôi."
Cô thong dong bước ra khỏi nhà, trước cửa tiểu khu bắt một chiếc taxi, báo địa điểm muốn đi đêm nay: "Đến quán bar Lữ khách."
Con phố này có ít nhất hàng trăm quán bar, số quán bar hàng năm đóng cửa cũng như khai trương là nhiều vô số kể.
Có hai gian quán bar giằng co gần mười năm mưa gió không ngã, mở cách nhau một con đường nhỏ, một gian gọi là Lữ khách, một gian gọi là Người về.
Có lẽ đáp lời cái tên này, trong Người Về nơi nơi đều là tình nhân, còn trong Lữ khách thì toàn là khách qua đường thân đơn bóng chiếc, tịch mịch đau thương mà khát khao bất lực...
Ở đây đều là người cô đơn, tất cả đến đây đều mang theo mục đích, tìm kiếm con mồi hoặc là dự định trở thành con mồi của người khác.
Dương cô nương đích thị là kẻ đi săn, đêm tối không thể ngăn được ánh mắt sáng rực, tầm mắt giống như bắn ra tia X quang xuyên thấu vách tường, cùng với đó phát ra khí tức câu dẫn.
Cô ngồi trên chiếc ghế cao trong suốt ở quầy bar, người pha chế hỏi cô muốn uống rượu gì, Dương Dương nói: "Tôi chưa quyết định, anh có gì hay để giới thiệu không?"
"Cô muốn một kết quả như thế nào?"
"Mơ mơ màng màng."
Đẩy tới trước mặt nàng một ly thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt, Dương Dương cầm lấy uống một ngụm, mày nhăn lại: "Sặc, cái này rõ ràng là rượu pha."
Người pha chế mỉm cười nghịch ngợm, một bên má hiện lên lúm đồng tiền rất sâu, nói: "Tôi chỉ là một người làm công, không thể mời cô uống rượu đắt tiền."
Dương Dương lập tức nhìn ra ý tứ của người này, nói: "Rượu này tôi nhận."
Rượu vào người sầu càng thêm sầu, Dương Dương le lưỡi, rượu mạnh như thiêu đốt dạ dày cũng không thể làm khó cô, mấy năm nay vì chức vụ của mình cô uống rượu so ra còn nhiều hơn uống nước.
Cô uống hết ly này, có chút mơ mơ màng màng, trong quán bar lờ mờ đứng dậy, nổi lên dục vọng ái muội, hooc-môn kích thích tràn ngập không gian.
"Tôi không muốn đêm nay trở về một mình." Dương Dương lầm bầm, tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm cho giọng nói của nàng biến thành độc thoại.
"Đêm nay muốn tìm một người có thể làm tôi toát mồ hôi, tốt nhất là người làm cho tôi cuồng loạn một đêm." Dương mơ mơ màng màng vừa nở nụ cười vừa đứng lên.
Đêm nay, sẽ là rất dài đây.
Cô không ngừng muốn uống rượu, rượu này càng uống càng tỉnh, cũng là càng lúc càng khó hồ đồ.
Nếu bắt đầu một ngày bằng việc đau đầu đến tê tâm liệt phế còn có miệng đắng lưỡi khô, Dương Dương thà rằng cô hôn mê luôn đi chứ không cần tỉnh lại.
Ánh nắng chói chang đánh thức cô, đem cô từ giấc mơ ngọt ngào trở lại hiện thực tàn khốc.
Cô tỉnh lại chỉ mất một phút đồng hồ liền ý thức được đây không phải là ở nhà mình, một căn phòng xa lạ kèm theo hương vị xa lạ.
Cô nằm trên một chiếc giường lớn, màu trắng thuần khiết, phía dưới là nệm cực kì mềm mại , tóc tai không có rối loạn, quần áo cũng không bẩn, sạch sẽ khó tin.
Cô vặn vẹo cổ, bên trái, bên phải...
Sau đó tầm mắt dừng lại phía chân giường.
Một người con gái đưa lưng về phía cô mặc quần áo, tóc dài rối tung có chút uốn cong, trên người của nàng mặc đồng phục màu xám, cái loại nhan sắc này làm cô thấy quen thuộc, chẳng qua... đó là đồng phục mùa hè của công ty cô, mà người nọ...
Thử hỏi trên đời này có ai có thắt lưng tinh tế như vậy a... Nhan Hâm !
Dương Dương xoay người nằm úp sấp ở trên giường, nghĩ đem đầu mình chôn dưới gối chết luôn cho xong, cô nghĩ thà rằng lúc này tỉnh lại là ở trong phòng của lão tổng cũng tuyệt đối không thể là tại giường của Nhan Hâm mà tỉnh, dù cho quần áo vẫn còn chỉnh tề.
Thân thể của cô cực kì ê ẩm, dù có mặc quần áo hay không thì chuyện này vẫn có thể cảm giác được. Duy nhất không nắm rõ chính là ngày hôm qua có phát sinh chuyện gì hay không, là ai chủ động, hay là hai người đều có chủ động.
Để cô chết đi, chết triệt để một chút, tốt nhất là bốc hơi luôn đi.
Nhan Hâm thong thả cài nút áo sơmi, nàng làm bộ như không biết chuyện người nọ trên giường đã tỉnh lại, cũng làm bộ như không có nhìn thấy biểu tình hối hận ở gương mặt đang được phóng to trong gương lớn.
Nàng giống như ngày bình thường, mặc quần áo tử tế rồi đi vào phòng tắm.
Chỉ là hôm nay có thêm một trình tự.
Nàng mở ngăn tủ lấy ra bộ đồ mà hôm qua người kia đã cởi đặt ngay ngắn ở chân giường, trước khi bước tới cửa nói với người kia, "Cô có thể ngủ thêm một chút."
Người nọ nằm trên giường biểu tình như bị điện giật.
Dương Dương ngồi dậy, nói: "Tôi một khắc cũng ngốc không nổi nữa." Cô ngồi dậy, ôm lấy quần áo, luống cuống tay chân mặc vào. Bra? Miễn, quần lót, không mặc sao được, thế nhưng mặc như thế nào đây ...
Lúc Nhan Hâm đem cất bàn chải đánh răng, Dương Dương đã mặc quần áo vào thân thể gợi cảm nóng bỏng, giờ phút này đầu tóc cô rối bời, như người đàn bà đanh đá nửa đêm chạy như điên.
Cô đứng ở sau lưng Nhan Hâm, vẻ mặt tức giận, nói: "Mặc kệ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đều không có nghĩa gì hết biết không?"
Nhan Hâm không tỏ thái độ, nàng đoán rằng ý của Dương Dương là muốn nàng hoàn toàn mất trí nhớ, nếu là như thế này, nàng chỉ có thể phối hợp mà thôi.
Hết Chương 4