Đăng vào: 12 tháng trước
Đệ tứ thập lục chương: Sinh nhật và này nọ
Vì sinh nhật sớm nên hôm nay Lương Hiểu Thần có mang theo quà cho Chu Nguyên, một bộ 《Kiến》 của Bernard Weber bản nguyên văn. Chu Nguyên ôm ba cục gạch dày cộm đó có chút dở khóc dở cười nói với đối phương, cậu muốn tớ vừa đọc vừa nhìn từ điển sao? Nhưng Lương Hiểu Thần lại cười ha ha, với trình độ học bá của Chu Nguyên thì hai năm nữa không cần từ điển cũng có thể đọc, trả lời như vậy Chu Nguyên cũng chỉ có thể cười trừ.
Mà quà của Huyên Minh Thụy thì hết chỗ nói nổi, cái mặt nạ quái đản đó là có ý gì, nguyên họng máu như thế thật sự không dọa các tiểu bằng hữu hả? Thật đúng là vẫn 18+ trước sau như một, Chu Nguyên nhìn hộp quà đã mở trên bàn, yên lặng phỉ nhổ.
"Đang mở quà à?" Dung Thanh đứng sau lưng Chu Nguyên, nhìn hộp quà đã được mở ra trên bàn học trước mặt nàng.
"Éc. . . dạ." Nghe được giọng của Dung Thanh, Chu Nguyên vội vàng quay đầu lại, cúi đầu thấy ly sữa đối phương cầm, liền hỏi, "Có việc gì hả mẹ?" Dung Thanh rất ít khi đến phòng nàng, bởi vì vừa dọn đến thì một mình nàng ở phòng xép trên lầu, cha mẹ cũng rất ít khi lên đây cho nên vào phòng Chu Nguyên không phải là thói quen thường xuyên, dần dà vợ chồng hai người đều rất ít đến, bây giờ Chu Nguyên đã dọn xuống đây ở thì cũng như vậy, cho nên Chu Nguyên cảm thấy ngạc nhiên.
"Ừ, cho con." Dung Thanh nhét ly sữa vào tay Chu Nguyên, biểu tình vẫn cao quý lãnh diễm trước sau như một, "Uống đi."
"Ừm. . ." Nghe lời nhận ly sữa, uống một hơi cạn sạch.
Dung Thanh nhìn thoáng qua vết sữa dính bên mép môi nàng, bình tĩnh dời ánh mắt đi, nàng lướt qua gò má Chu Nguyên đánh giá gian phòng chưa từng tỉ mỉ nhìn qua.
Phòng Chu Nguyên rất sạch sẽ, bên phải là chiếc cửa sổ sát đất thật to, bây giờ rèm cửa sổ đang được mở ra. Bên trái là tủ quần áo, bên cạnh tủ là cửa phòng tắm. Giường nằm cạnh tủ, đối mặt với giường là bàn học, bên cạnh bàn học là giá sách nhỏ. Mà mặt tường gần bàn học dán một bản đồ thế giới vô cùng lớn, phía trên mặt bản đồ thì có vài chỗ đặc biệt, còn dán ảnh chụp lên trên.
Dung Thanh nhìn lướt qua gian phòng được nàng sử dụng rất tốt, quay đầu lại chỉ vào tấm bản đồ trên tường, "Con dọn xuống à?" Nàng nhớ lúc dọn dẹp giúp Chu Nguyên, phòng của Chu Nguyên cũng có một bức tường như thế, khi đó nàng cũng rất chấn động khi thấy bức báo tường này, cũng nhìn ra Chu Nguyên rất quan tâm đến nó, cho nên lúc đó nàng không dọn dẹp mà chỉ ước định với người thuê phòng khóa kỹ nó ở trong phòng mà thôi, không nghĩ Chu Nguyên lại lấy nó đem xuống. Nàng còn tưởng Chu Nguyên sẽ vẫn dán ở trên kia, chờ hết hạn thuê thì dọn phòng lên.
"Vâng, vài ngày trước con hỏi baba chìa khóa, lên lấy đem xuống." Đưa tay đặt ly xuống bàn, Chu Nguyên nhẹ giọng trả lời. Ngày đó thấy tường ảnh ở nhà Tô Mộc Nhiễm thì nàng đã muốn dọn báo tường của mình xuống đây, nghĩ chỉ còn một năm nữa thì xuất ngoại cũng không định dọn trở lên lầu, đơn giản đem xuống hết cũng tốt.
"Ừ, con đi qua thật nhiều nơi." Dung Thanh liếc mắt, đã từng quan tâm tới mỗi lần Chu Nguyên vắng nhà này, nhưng rồi không thể nào mở miệng bình luận gì, nhìn về phía Chu Nguyên, "Hôm nay con ăn cơm cùng mấy đứa Tiểu Lương à?"
Ế, bị phát hiện rồi. Chu Nguyên mím môi, cảm thấy có chút ngại ngùng, "Ừm, bọn họ nói chúc sinh nhật sớm cho con, mẹ cũng thấy hả?"
Dung Thanh cũng không vạch trần nàng, chỉ gật đầu, "Ừ, hôm nay qua đó ăn cơm với Mộc Nhiễm, đúng lúc thấy mấy đứa. Vốn định gọi, nhưng thấy mấy đứa ăn xong rồi nên không gọi."
"À, vậy à." Chu Nguyên giật giật khóe miệng, bày tỏ bất lực.
"Cho nên đây là quà sinh nhật năm nay?" Dung Thanh chỉ chỉ chiếc mặt nạ quái dị trên bàn, còn có chồng sách chưa xé tem, nhướng mày hỏi.
"Ừm." Chu Nguyên gật đầu.
Dung Thanh nghe được câu trả lời thỏa mãn, nàng nhìn Chu Nguyên nhíu mày hỏi, "Sinh nhật năm nay định thế nào?"
Chu Nguyên kinh ngạc nhìn nàng một lúc, Dung Thanh có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu đi, "Không phải 18 tuổi rồi sao, cha con nói định như năm ngoái đến nhà đại bá tổ chức, nhưng nếu không muốn thì tùy." Nàng nói rất bình tĩnh nhưng Chu Nguyên nhìn thế nào cũng cảm thấy mẹ đang ngạo kiều và không được tự nhiên, cho nên, đây là muốn hỏi ý nàng? Vậy trực tiếp một chút là được rồi, có cần, không được tự nhiên như vậy sao?
Không biết tại sao, nhìn mẹ như vậy Chu Nguyên cảm thấy buồn cười.
Nàng nghiêng đầu tự hỏi một chút, 18 tuổi à. . . ở quốc gia này là tuổi vị thành niên, từ nay về sau bị luật pháp của quốc gia cho phép trưởng thành, cần phải gánh vác trách nhiệm, đảm nhận vài nghĩa vụ, có được vài quyền lợi? Nghĩ đến tình cảnh sinh nhật năm ngoái mặc váy đi theo cha kính rượu cả buổi tối, thế nào cũng không muốn trải qua lần nữa. Huống chi nàng muốn sinh nhật cuối cùng ở quốc gia này, có thể hoàn thành một nguyện vọng. . .
"Vậy ở nhà làm đơn giản. . ." Chu Nguyên nhìn Dung Thanh, thử nói dò biểu hiện.
"Ừ." Dung Thanh gật đầu, "Vậy làm ở nhà, cho cha con xuống bếp, đặt một cái bánh kem là được rồi." Rất hiển nhiên Dung Thanh vô cùng hài lòng với câu trả lời của Chu Nguyên.
Tín hiệu hài lòng trên người mẹ toát ra làm Chu Nguyên thở phào một hơi, còn chưa gật đầu nói cứ như vậy thì Dung Thanh lại mở miệng, "Hôm đó gọi Tiểu Lương và mấy đứa kia đến đi, đúng rồi, nhà Lạc Lạc không phải rất gần đây sao, bảo con bé cũng đến đi, cũng lâu rồi không gặp nó, hôm nay còn bàn với Mộc Nhiễm tìm một ngày nào đó hai gia đình tụ hội."
"Vâng." Chu Nguyên chưa phản ứng được, nhưng mà vẫn gật đầu rất nhanh.
"Ừ cứ như vậy, làm gì làm đi mẹ ra xem TV với cha con." Dung Thanh lấy cái ly trên bàn, ra khỏi phòng. Chu Nguyên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao gầy mảnh khảnh của mẹ, có chút thộn ra. . .
Thế, mẹ của nàng và Tô Mộc Nhiễm từ lúc nào lại thân thiết như vậy, tại sao nàng cái gì cũng không biết hết a. . .
Những ngày đến trường luôn trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã đến sinh nhật Chu Nguyên. Chu Nguyên là người sinh vào ngày 10 tháng 11, chòm sao khiến người khác cảm thấy vô cùng đau trứng - Thiên Yết. Lúc Ôn Lương biết được sinh nhật nàng thì cười đến không thở nổi, thẳng thắn nói sao cô không sinh trễ hơn một chút a, trễ hơn một chút thì 1111 rồi, ngày thật tốt a, độc nhất vô nhị a Chu Nguyên! Biết đối phương cười ở điểm nào Chu Nguyên bày tỏ mình không muốn nói tiếp, chỉ ha ha cười liền mặc kệ đối phương phỉ nhổ chuyện ngày sinh của mình.
Từ trước lúc sinh nhật Chu Nguyên đã nhận được quà năm nay Trình Dĩnh tặng, là năm quyển Trò Chơi Vương Quyền nguyên bản tiếng Anh, vừa đúng lúc Chu Nguyên thiếu bộ này, đến giờ vẫn chưa mua, không ngờ đối phương còn nhớ, cảm giác rất là cảm động. Vì cám ơn, Chu Nguyên bày tỏ mình sẽ cố gắng đi làm thêm kiếm tiền trả nợ, đối phương đành cười bất đắc dĩ.
Bạn thân tặng quà là chuyện nằm trong dự liệu, chỉ là quà sinh nhật của tiểu học muội Kiều Vũ Vi khiến Chu Nguyên có chút ngoài ý muốn, cũng không biết bạn Tiểu Kiều từ nơi nào mò được sinh nhật của Chu Nguyên, vì vậy chiều ngày 10 Chu Nguyên về nhà, bạn Tiểu Kiều ngăn Chu Nguyên tại cửa phòng học, đem quà sinh nhật đưa cho Chu Nguyên. Lúc đó lớp của nàng đang học chuyên ngành, người vẫn chưa về hết, vì vậy lúc Tiểu Kiều xuất hiện trong lớp liền nháo nhào. Trải qua việc lần trước, dựa theo tần suất bạn Tiểu Kiều chạy đến lớp Chu Nguyên, những người thích nhiều chuyện cũng nhìn ra không ít manh mối. Trong lớp có người ôm trong lòng 'Tiểu hoa khôi theo đuổi Chu Nguyên' mà xem kịch, đối với tiết mục đẹp mắt như thế các học sinh vẫn dễ dàng tiếp thu. Dù sao thời đại này đã bị Team Trạch Hủ* dẫn dắt cục diện thành "Đoạn bối sơn hạ, bách hợp nở hoa"* không phải sao.
*Trạch chỉ những người ở suốt trong nhà; Hủ của hủ nữ/nam
**Vế đầu là chỉ phim Brokeback, vế sau thì không cần phải giải thích rồi
Đối với học muội đã bị mình từ chối một lần còn cố gắng tiếp tục Chu Nguyên bày tỏ mình rất bất đắc dĩ. Rốt cuộc nàng cũng hiểu ra tâm tình của cái câu, ngươi thích ta chỗ nào, ta sửa có được không? Nhưng mà chuyện này không phải loại có thể ép buộc, người khác thích mình nàng cũng không thể ngăn cản, có thể không ép buộc mình đáp lại, cho nên việc có thể làm chính là dịu dàng từ chối.
Vốn không có muốn nhận, nhưng lúc đối phương cười cười nói đây là quà sinh nhật nếu không nhận quá không cho em mặt mũi, thì đành nhận lấy. Có một câu nói rất đúng, đôi khi đối phương quấn quít lấy ngươi tạo thành một trạng thái không rõ ràng, kỳ thực, rất khó giải quyết. . .
Bất quá sau khi về đến nhà giúp cha làm cơm tối, rất nhanh Chu Nguyên liền đem chuyện vô cùng đau trứng này để ra sau đầu.
Lúc Huyên Minh Thụy và Ôn Lương đến Chu Nguyên đang phụ bếp, cho nên vừa vào cửa hai người họ liền nói chuyện phiếm cùng Dung Thanh nằm trên sofa và Nhuận Nhuận. Chỉ là nói một hồi thì Dung Thanh từ phòng khách đi vào bếp. . .
"Con ra ngoài tiếp hai đứa nó đi, mẹ phụ bếp cho." Nói xong đưa tay định lấy tạp dề của Chu Nguyên.
Chu Nguyên khó hiểu nhìn Dung Thanh chưa bao giờ vào bếp, nhưng Chu baba luôn hiểu ý người bạn già của mình đã mở miệng, "Con ra ngoài đi, ở đây có cha và mẹ là được rồi."
Chu Nguyên nhìn cha lại nhìn thoáng qua mớ nguyên liệu mờ ám kia, bày tỏ thật đáng lo. Dựa vào tính tình sớm nắng chiều mưa của mẹ, không chừng dở chứng lên cho các nàng ăn thứ kỳ lạ nào đó, vậy bữa cơm tối nay phải cực khổ rồi a.
Nhìn ra con gái đang do dự, Chu Hoàn ôn nhu cười cười, "Không cần lo lắng, cũng không thể để khách đợi ở bên ngoài mà, hơn nữa, hai đứa nó làm sao trò chuyện với mẹ con được bao nhiêu. Mấy đứa đều là thanh niên, dễ nói chuyện hơn."
Dung Thanh ở bên cạnh nghe như thế hung hăng trừng mắt nhìn bạn già, Chu Hoàn thấy dáng vẻ của vợ đáng yêu như thời còn trẻ tuổi, nụ cười lại càng dịu dàng, "Đi ra ngoài đi, đừng quên Tiểu Thụy sợ mẹ của con, lại để mẹ ở ngoài đó có lẽ con bé không ăn nổi cơm."
Nói đến đây lơ mơ như Chu Nguyên cũng đã hiểu được. Nghĩ đến phản ứng như chuột gặp phải mèo của đứa bạn thân với mẹ của mình, cũng không thể nhịn cười. Nàng buông đồ đang cầm, đưa tay ra sau cởi tạp dề đưa cho Dung Thanh, khẽ cười nói, "Được rồi, con ra ngoài trước, có việc gì cứ gọi con."
"Ừ, để ý chuông cửa, có lẽ một lát người ta sẽ giao bánh kem." Chu Hoàn nhìn dáng người cao gầy của con gái, cẩn thận căn dặn.
"Vâng." Chu Nguyên gật đầu, xoay người đi ra bếp.
Thấy Chu Nguyên đi ra, hai đứa đang trò chuyện vô cùng vui vẻ với Nhuận Nhuận liền ngẩng đầu chào hỏi nàng. Chu Nguyên thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, liền không khỏi lắc đầu, trẻ con như thế này đâu cần đợi đến nàng xuất hiện, không cần nàng chăm ăn chăm nói chăm chơi, hai đứa già đầu nhưng không lớn tuổi này vẫn có thể cười đùa vui vẻ.
Vừa định ngồi xuống nghỉ mệt một chút, chợt Chu Nguyên nghe tiếng chuông cửa vang lên. Huyên Minh Thụy ôm Nhuận Nhuận nhìn ra cửa, vẻ mặt nghi hoặc, "Hôm nay nhà ngươi còn mời người khác nữa sao?" Đừng a, nghe Chu Nguyên nói đêm nay chỉ có bọn họ cùng nhau ăn mà thôi, nhìn tình huống này thì chỉ có hai người các nàng đến chúc sinh nhật, chẳng lẽ còn thân thích khác?
Chu Nguyên cười cười, bước ra cửa, "Có lẽ giao bánh kem." Một bên nói với Huyên Minh Thụy một bên vặn chốt mở cửa, nháy mắt cánh cửa rộng mở, nàng ngây người. . .
"Tô. . . lão sư. . ." Gió lạnh từ ngoài cửa chui vào cổ, Chu Nguyên cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt nở nụ cười ôn nhu như nước, lẩm bẩm nói. . .
Sao cô ấy lại, đến thật?
===
Chương kế tiếp: Nụ hôn đầu