Chương 27: Chuyện video call

Baba 17 Tuổi

Đăng vào: 12 tháng trước

.





Đệ nhị thập thất chương: Chuyện video call




Mấy ngày nay Chu Nguyên mệt rụng rời. Ban ngày, xếp hàng, nhìn người. Tối, xách đồ, nhìn người! Dù lộ trình nàng sắp xếp một chút cũng không chật nít, thế nhưng không chịu nổi mỗi ngày đều ngăn cản mama mua vé chơi những trò chơi nguy hiểm cao a, coi chừng tài chính a, cơ thể cứ bị dằn vặt thảm hại như vậy. Thật vất vả chịu đựng tới ngày có thể về nhà, Chu Nguyên quả thật phải thở phào một hơi.


Có lẽ vì biết sắp được về nhà, tối trước hôm ra về bạn Đường Văn Nhuận có vẻ vô cùng ồn ào. Ồn ào như như vậy thể hiện ra ngay lúc Chu Nguyên gọi điện thoại cho Lạc Lạc. Quậy quậy đầu Chu Nguyên, rống lớn bên điện thoại các loại, ầm ĩ như thế hơn 10 phút, vậy mà lại kỳ tích nói chuyện được với Lạc Lạc, chờ Chu Nguyên đem loa ngoài mở lên, giao điện thoại cho Nhuận Nhuận mái tóc vốn thẳng thốn của nàng đã trở thành đầu tổ quạ.


Bất đắc dĩ đưa tay vuốt lại mái tóc, Chu Nguyên ôm ipad ngồi một bên bắt đầu viết tiếp du ký của mình, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra, lúc tiểu xấu xa này phát rồ sẽ làm tóc nàng thành tổ quạ.


"Hôm nay tiểu di mua cho tui một viên ngọc, đẹp lắm nha, nhỏ nhỏ. Tiểu di dùng sợi dây cột nó lên tay tui a, rất là đẹp~ " Nhuận Nhuận ghé lên giường, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại cùng Lạc Lạc. Chu Nguyên nghe vậy quay đầu qua nhìn, thấy nó đá đá cái chân béo mập lên không trung, uốn a uốn éo cái mông nhỏ, khóe mắt giật giật. Thì ra con bé muốn nói chuyện điện thoại với Lạc Lạc là để khoe khoang mình có cái gì à. . . mà nhá Nhuận Nhuận, con khoe khoang ân ái như thế thật sự không có sao chứ hả? Nếu trở về bị Lạc Lạc giận dì cũng bó tay nha.


Chu Nguyên ôm ipad ở một bên gõ gõ đánh đánh, âm thanh Nhuận Nhuận chít chít meo meo hoàn toàn bị nàng coi như là tiếng cười. Lúc nàng đang chăm chú đối phó đoạn cuối của mình, tư thế tiếp điện thoại của bạn Đường Văn Nhuận đã từ nằm úp sấp thành nhún nhảy. Cũng không biết qua bao lâu, nguyên bản còn nhún nhảy bên giường, Nhuận Nhuận bật người tới bên chân Chu Nguyên, dùng cơ thể mỏng manh của nó gắt gao ôm lấy bắp đùi nàng. Trọng lượng của tiểu mập mạp này thoáng cái liền hấp dẫn Chu Nguyên ban nãy còn đang chăm chú với văn bản, dời ánh mắt qua người nó.


Chu Nguyên quay đầu, nhìn tiểu mập mạp đang ôm đùi mình, vẻ mặt nghi hoặc. Nhuận Nhuận lại dùng ánh mắt manh đát đát của mình nhìn Chu Nguyên, chớp chớp. Bốn mắt nhìn nhau, tiểu mập mạp nói, "Tiểu di tiểu di, con muốn video call với Lạc Lạc. Em ấy nói viên đá của con chắc chắn rất xấu, con muốn cho em ấy xem! Tiểu di tiểu di, để con video call với Lạc Lạc có được không?"


". . ." Con bé này, lại bắt đầu ra vẻ rồi. Nhìn Nhuận Nhuận mở to hai mắt nhìn nàng, bàn tay Chu Nguyên đặt trên ipad giật giật một cái. Này này, khoe khoang đến đó đủ rồi nha cháu gái, còn khoe nữa phỏng chừng Lạc Lạc lại muốn ghen tị đó! Nhưng mà, video call. . . Chu Nguyên nhìn lướt qua màn hình, chưa tới 10 giờ, hơn nữa, dường như cũng lâu rồi mình chưa nhìn thấy con bé, nếu video call, cũng không tệ a.


Nàng nhướng mày, vẫy vẫy tay với Nhuận Nhuận đang ngồi trên đùi mình, "Lấy điện thoại cho dì." Vừa nghe nàng yêu cầu Nhuận Nhuận bĩu môi, lòng không cam tình không nguyện đưa di động cho Chu Nguyên, "Ừa."


Tạm thời Chu Nguyên không thể chiếu cố tiểu tâm tình* đó của nó, con gấu này tối nay quá kiêu ngạo rồi, có lẽ là do mấy ngày nay giỡn quá hăng, phải trừng trị. Lập tức nhận điện thoại, nói với Lạc Lạc ở đầu dây bên kia, "Lạc Lạc, em có muốn gặp Nhuận Nhuận không?"
*Kiểu nhỏ nhen


"Con hổng cần, con chỉ muốn gặp lão sư!" Lời của nàng vừa mới nói ra, giọng điệu trẻ con ngây thơ liền truyền tới rõ ràng từ trong loa điện thoại, Chu Nguyên vừa nghe liền hiểu rõ ý của nó, nhịn không được cười khẽ một tiếng, "Ừ, được. Vậy bây giờ Lạc Lạc có thể đưa điện thoại cho mẹ em không?" Video call vẫn phải làm phiền Tô lão sư một chút, dù sao dưới tình huống có wifi mà còn lãng phí cước điện thoại thì quá là dư tiền rồi.


Kỳ thực lúc trước Chu Nguyên cũng muốn video call với Lạc Lạc, thế nhưng điện thoại đập đá của Lạc Lạc chỉ có thể gọi điện, mà Tô Mộc Nhiễm lại bận, từ miệng của con bé Chu Nguyên cảm thấy mình không nên làm phiền đến nàng, cho nên suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu liền bị Chu Nguyên đá bay đi. Nhưng mà hôm nay không giống, nãy gọi điện cho Lạc Lạc con bé vui vẻ nói hôm nay mama đưa nó đi công viên trò chơi, ăn thật nhiều món ngon chơi rất nhiều trò, hơn nữa Tô Mộc Nhiễm đang ở nhà, có lẽ, chắc cũng rảnh.


Chu Nguyên tắt app ghi chú, mở giao diện trò chuyện trên khấu khấu, thấy khung thoại "Tô Mộc Nhiễm", nắm điện thoại suy nghĩ, có lẽ Tô lão sư đang rảnh, để mình video call với Lạc Lạc, chắc là được đúng không. . .


"Dạ được. Mẹ ở trong thư phòng, lão sư chờ một chút nha, bây giờ Lạc Lạc đi tìm mẹ." Lạc Lạc ngồi trên giường vừa nghe Chu Nguyên nói, liền nhảy xuống chạy về phía thư phòng. Ai da, Chu Nguyên lão sư muốn tìm mẹ a, nhanh lên một chút đưa điện thoại cho mẹ.


Đứa trẻ nho nhỏ chạy đến thư phòng thì thấy bóng lưng Tô Mộc Nhiễm mặc váy ngủ màu tím, cột mái tóc dài, ngồi trên bàn làm việc. Nó nắm điện thoại, nhảy đến bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, nhẹ giọng gọi một câu, "Mẹ~ "


Giọng nói mềm mại đáng yêu của con bé đem tầm nhìn Tô Mộc Nhiễm kéo trở về, nàng liếc mắt, sợi tóc dài vốn lỏng lẻo liền từ thái dương lướt qua gọng kính đen buông xuống dưới, gương mặt tinh xảo xinh đẹp kia tại lúc sợi tóc dài buông xuống càng thêm vẻ động nhân. Nàng cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngửa lên nhìn mình, dịu dàng cười khẽ, "Sao vậy? Lạc Lạc."


Lạc Lạc ngửa đầu nhìn mẹ, đưa tay giơ điện thoại qua, bộ dạng ngây ngô ngoan ngoãn, "Đây mẹ, Chu lão sư nói muốn tìm mẹ. . ."


Tô Mộc Nhiễm ngây ra một lúc, "Ừm, được." Dùng ngón trỏ tay phải câu sợi tóc buông trước kính mắt ra sau tai, thuận tiện nhận điện thoại từ Lạc Lạc, "Alo, Chu Nguyên?"


"Vâng, chào buổi tối Tô lão sư." Người ở đầu dây bên kia nói thẳng vấn đề, "Hiện tại Tô lão sư có rảnh không ạ? Em muốn video call với Lạc Lạc, nên cần, khấu khấu của cô."


Vô thức Tô Mộc Nhiễm nhìn thoáng qua Lạc Lạc, thấy con bé trông mong nhìn mình, liền gật đầu. Nàng ấn thoát tư liệu đang xem, bấm vào con chim cánh cụt nhỏ trên màn hình, "Ừm, được. Em chờ một chút, cô đăng nhập vào."


"Vâng."


"Cúp điện thoại trước, lát nói sau."


"Vâng, tạm biệt lão sư."


"Bái bai."


Đối phương đã cúp máy, Chu Nguyên thu điện thoại về cúi đầu nhìn Nhuận Nhuận vẫn ngó mình không chuyển mắt, nhướng mày, "Được rồi, chờ một lát nữa con sẽ thấy Lạc Lạc, có vui không?"


Vừa nghe vậy hào quang trong mắt Nhuận Nhuận từ từ sáng lên, nó phốc một cái nhào về phía Chu Nguyên, chụt một cái hôn lên mặt Chu Nguyên, "Vui! Tiểu di thiệt cừ!" Trên ngực có một tiểu mập mạp, nặng đến Chu Nguyên sắp thở không nổi, gấu con nhào tới a làm hại thiếu chút nữa Chu Nguyên quăng cái ipad trong tay, thật là, thoạt nhìn con bé không có nhiều thịt, sao lại nặng như vậy a, thảo nào tỷ tỷ nàng nói con bé này là một tiểu mập mạp!


Ôm Nhuận Nhuận vào lòng cho nó yên lại một chỗ, Chu Nguyên đưa tay sờ sờ chiếc đầu nhỏ của nó, "Được rồi, chờ một lát, đừng quậy."


Đứa trẻ trong lòng điên cuồng gật đầu, nhìn chằm chằm chiếc ipad không chuyển mắt. Chu Nguyên thấy nó hưng phấn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng gõ một câu cho Tô Mộc Nhiễm, muốn thử xem đối phương có login hay chưa, "Tô lão sư?" Kết quả chưa tới 30 giây đã nhận được lời mời video call của đối phương, đương nhiên là Chu Nguyên ấn chấp nhận, vì vậy hai gương mặt một lớn một nhỏ tinh xảo xinh đẹp giống như nhau xuất hiện trên màn hình.


Đương nhiên là Lạc Lạc rất vui, nó ngồi trước người Tô Mộc Nhiễm, gương mặt nhỏ nhắn kích động quơ quơ cánh tay bé nhỏ chào hỏi với Chu Nguyên, "Chu Nguyên lão sư!" Nhiều ngày không gặp mặt bỗng nhiên được nhìn thấy người mình nhớ nhung, đứa trẻ nho nhỏ nào không kích động cơ chứ.


Chu Nguyên một tay ôm Nhuận Nhuận, một tay nâng ipad, híp mắt cười, "Ừm, chào buổi tối Lạc Lạc." Nàng nhìn đến Tô Mộc Nhiễm phía sau Lạc Lạc, cũng nhẹ giọng bắt chuyện, "Tô lão sư, đã lâu không gặp."


Tô Mộc Nhiễm gật đầu, "Đã lâu không gặp." Nàng cười, lộ vẻ ôn nhu động lòng người.


Nhuận Nhuận trong lòng Chu Nguyên đợi mọi người bắt chuyện xong thì vội vàng giơ cánh tay nhỏ nhắn của mình lên trước camera, "Lạc Lạc, nhìn nè, mau nhìn nè nha, đây là viên đá tiểu di mua cho tui, thế nào, đẹp đúng không. Tui đã nói là đẹp, mấy người không chịu tin."


Chu Nguyên nhìn động tác của nó, vẻ mặt hắc tuyến, cánh tay giơ trước màn hình còn lắc lắc mấy cái. Con nhóc này. . .


Lạc Lạc thấy ngọc thạch trong suốt được dùng dây đỏ xỏ qua, nhẹ hừ một tiếng, "Của cậu không có đẹp." Nói là nói vậy nhưng lại nhịn không được nhìn thêm một chút, hơi nghiêng cơ thể của mình về phía trước, dường như làm vậy có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.


Chu Nguyên thấy cơ thể của con bé phóng đại trước màn hình, dở khóc dở cười, liền an ủi, "Lạc Lạc cũng có, chờ chị trở về thì đưa cho em có được không?" Cũng may nàng cơ trí, lúc trước ở Cổ Trấn mua một đôi chứ không phải một cái, không thôi hai đứa trẻ này lại 'tranh giành tình nhân' nàng không biết nên giúp bên nào. Mặc dù Nhuận Nhuận là cháu gái ruột vị trí cao hơn một chút, nhưng mà thấy Nhuận Nhuận bắt nạt Lạc Lạc như thế nàng cũng không đành lòng.


"Thật ạ?!" Vẻ mặt buồn bã của nó nháy mắt biến mất, nó nhìn Chu Nguyên đầy phấn khích.


"Ừ, thật." Chu Nguyên nhìn nó, tiếu ý từ đáy mắt lan tràn ra.


Tô Mộc Nhiễm vẫn ở cạnh nhìn một lớn hai nhỏ tương tác với nhau, cảm thấy rất thú vị, Chu Nguyên có bao nhiêu yêu thương Lạc Lạc nàng cũng đã nhìn ra. Liền sờ sờ gò má Lạc Lạc, nở nụ cười nhẹ giọng bảo, "Lạc Lạc còn không mau cám ơn lão sư."


Nghe mẹ nói vậy Lạc Lạc lập tức nghiêm trang gật đầu, quay qua màn hình nói với Chu Nguyên, "Cám ơn lão sư!"


Với việc này Chu Nguyên cảm thấy không biết nói sao, nàng xua xua tay ý bảo không cần phải vậy, nàng còn chưa tặng a, cám ơn cái gì. Hơn nữa, đối với nàng mà nói đem thứ tốt nhất tặng cho người mình yêu thương, kỳ thực là một việc phi thường vui vẻ a.


Nhưng mà Nhuận Nhuận không có vui, tiểu di là tiểu di của nó, không phải của Lạc Lạc, tại sao em ấy cũng có quà, "Tiểu di, tại sao Lạc Lạc cũng có a, rõ ràng tiểu di là tiểu di của con."


"Bởi vì lão sư là lão sư của Lạc Lạc chứ sao." Không đợi Chu Nguyên trả lời một vạn câu hỏi vì sao của Nhuận Nhuận, Lạc Lạc liền bĩu môi manh đát đát trả lời. Dường như tâm tình tốt Lạc Lạc lại có sức chiến đấu, bắt đầu phản đòn lại chít chít meo meo Nhuận Nhuận.


Chu Nguyên nhìn Lạc Lạc trên màn hình thiệt vui vẻ tranh cãi với Nhuận Nhuận, bất lực ôm trán. Sao lại thành ra như vậy a, rõ ràng trước đây đâu có, chẳng lẽ đây là số mệnh sau khi quen thân sẽ yêu nhau lắm cắn nhau đau? Nàng nghiêng đầu đi, quyết định im lặng không ngăn cản hai tiểu quỷ đang vui vẻ ầm ĩ, tầm nhìn lại lơ đãng rơi lên người Tô Mộc Nhiễm ở phía sau.


Tô Mộc Nhiễm ngồi sau lưng Lạc Lạc, vì tầm nhìn có hạn, Chu Nguyên chỉ nhìn thấy mái tóc dài buông bên tai cùng gương mặt tinh xảo của nàng, cùng với, chiếc cổ trắng nõn, còn có xương quai xanh như ẩn như hiện phía sau mớ tóc. Nàng nhìn Tô Mộc Nhiễm, vô thức chăm chú nhìn biểu tình của nàng đối với cuộc thi biện luận của hai đứa nhỏ, phát hiện khóe môi của nàng luôn nhoẻn lên, như đang mỉm cười.


Chu Nguyên rảnh rỗi nhìn chằm chằm người trong màn hình hồi lâu, rốt cuộc cũng cho ra một kết luận, đó chính là hàng lông mi dài của Lạc Lạc thì ra được di truyền từ mẹ, đôi mắt to lông mi dài đừng có càng thêm giống a, muốn xỉu! Tô lão sư trong chiếc camera phân giải không tốt, Chu Nguyên thấy rõ hàng lông mi nàng che sau chiếc mắt kính, thật sự là, rất dài a. . . lông mi vừa dài lại vừa cong, cũng sắp chạm vào mắt kính rồi nhỉ, Chu Nguyên nghĩ.


Chu Nguyên vẫn một mực quan sát video call, bị tiếng kêu của con bé gọi trở về, dưới cảm giác mềm mại ươn ướt nàng nghe được đứa trẻ trong lòng nói, "Tui có thể hun tiểu di, mấy người hun được hả?"


Nhuận Nhuận nhìn vẻ mặt khiêu khích của đối phương, thế nào, tui vừa hun tiểu di đó, không phục thì tới đánh tui a. Lạc Lạc nhìn Đường Văn Nhuận kiêu ngạo, lại nhìn chiếc cằm Chu Nguyên trong màn hình, ấm ức cắn răng, sau đó quay đầu, chụt một cái hôn lên mặt Tô Mộc Nhiễm, quay đầu lại làm mặt quỷ với Nhuận Nhuận, "Thế nào, tớ có thể hôn mẹ, cậu có thể hôn mẹ mình được hả?"


Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm đều bị hành động này mà ngây ngẩn cả người, cái này. . . cái này cũng quá nhẫn tâm nha. Vô thức, Chu Nguyên siết cánh tay, ôm Nhuận Nhuận vào lòng chặt hơn.


Đường Văn Nhuận cũng trợn tròn mắt, nhìn Lạc Lạc, lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp phía sau Lạc Lạc, ngốc ra một hồi. Mếu cái mỏ vịt, sau đó oa một tiếng, khóc. Lạc Lạc hiếp người, khi dễ nó không được hun mama, xấu xa!


"Mama, mama!" Tiểu Nhuận Nhuận chưa từng nhớ mẹ đến như thế, ở trong lòng Chu Nguyên khóc tu tu nói muốn mẹ, "Con muốn mama, tiểu di, con muốn mama."


Chớp mắt một cái Chu Nguyên 囧, mama con bây giờ đang ở bên kia thế giới, làm sao mà tìm. Luống cuống tay chân ôm con bé vào lòng, cẩn thận dỗ dành, ipad trong tay cầm cũng không vững nữa.


Lạc Lạc bên kia cũng mở to mắt, nó cũng không biết Đường Văn Nhuận sẽ khóc a, sau khi thấy Chu Nguyên bồng Nhuận Nhuận màn hình liền trắng bóc, nó càng thêm không hiểu gì, cũng liền mếu miệng, nghe tiếng khóc bên kia màn hình, oa một tiếng, khóc theo. . .


Lần này, đến lượt Tô Mộc Nhiễm luống cuống tay chân.


Cách mấy nghìn km, hai tiểu quỷ quay qua màn hình khóc khàn cả giọng, đọ coi ai lớn tiếng hơn, nghe tới hai người lớn cũng thấy 囧 囧. . .


Trẻ con thời buổi này, thật quá vô nghĩa. . .








===
😂