Chương 3: Cái gọi là bạn thân

Baba 17 Tuổi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Đệ tam chương: Cái gọi là bạn thân




Chu Nguyên cũng không phải là một đứa nhỏ hướng nội, chỉ là nàng đã quen thói không thích nói nhiều. Nhưng mà cũng không phải là hướng ngoại, nàng sẽ nói chuyện rất nhiều với người xa lạ, nhưng đối với người đã quen biết lâu hoặc bạn bè xung quanh thì chính là bộ dạng đơ cơ mặt. Hơn nữa vì nhiều vấn đề, các loại xưng hô như Quai Bảo Bảo học bá* vẫn dính theo nàng như hình với bóng.
*Quai bảo bảo = trẻ ngoan; học bá = bá vương trường học :v


Ôn Lương chính là một trong số những người hiếm hoi có thể lý giải bản tính của Chu Nguyên.


Sau khi vào thư phòng, Chu Nguyên chờ máy tính mở lên dùng điện thoại gọi điện cho đội ngũ trại hè báo bình an với đội trưởng, ân cần hỏi thăm toàn bộ đội viên xong mới bắt đầu mở khấu khấu, chuyện trò với đám bạn thân đã lâu không gặp kia.


【Về rồi.】 Nàng gõ một câu như thế, ấn nút gửi. Gần như là cùng một lúc, một đám bọt khí lặn dưới nước liền nổi lên, sau đó chính là các loại thăm hỏi. Biến mất cả tháng, đám bạn tốt bày tỏ thật là nhớ nhung, vì vậy Chu Nguyên liền trò chuyện với các nàng, một lần trò chuyện chính là cả tiếng. Ôn Lương online khấu khấu ngay lúc Chu Nguyên đang trò chuyện đến khí thế ngất trời cùng người khác.


【Chết về rồi đấy à?】 Ôn Lương pm cho nàng, giọng điệu vẫn khốc suất cuồng bá điếu tạc thiên như vậy.
*khốc = tàn bạo; suất = ngầu; cuồng = mãnh liệt; bá = bá vương; điếu tạc thiên = trên trời ◔_◔
Trời ạ...


【Ừm.】 Chỉ một âm tiết đáp lại vẫn là phong cách của Chu Nguyên.


【À nói, tôi còn tưởng mấy người té xuống vách núi rồi ấy, một tháng không gặp nhanh báo cáo tình hình của mấy người cho bố!】 Tuy vẫn là tàn bạo khoe khoang như thế, nhưng đây là phong cách quan tâm của Ôn Lương, khiến tâm người đang xem thấy ấm áp.


【Được!】 Chu Nguyên đáp.


Sau đó bắt đầu kể tình huống cho nàng nghe. Chu Nguyên không kêu một tiếng chạy đến ngọn núi lớn đó, sáng sớm hôm ấy chỉ đơn giản giải thích một chút rồi bỏ đi mất, để lại một đám bằng hữu lo lắng suông. Ở phương diện nào đó mà nói, con người nàng có điểm cố chấp. Ôn Lương luôn căm thù đến tận xương tuỷ hành vi này của nàng, nhưng mà chỉ là không có cách bức nàng sửa. Không có biện pháp, người kia là một cái hũ nút, thói quen không kêu một tiếng đi làm chuyện xấu. . .


【Ừ, cuộc sống tạm được nhỉ.】 Ôn Lương vung tay gõ một câu như thế, để tóm gọn lại. Chu Nguyên nhìn hàng chữ ngay thẳng trên màn hình thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ đê tiện* của Ôn Lương.



*Sao khi gg cái chữ đê tiện đó thì nó ra cái mặt vậy nè :))


【Ừm.】


【Sướng lắm đúng không?】 Cảm giác sao tiết tấu này càng ngày càng đê tiện a.


【Hả?】 Chu Nguyên cảm thấy nếu như nàng không ngăn cản thì chủ đề của đoạn hội thoại này sẽ càng ngày càng bất lợi, nhưng mà nàng nghĩ, dù nàng có ngăn cản thì cũng không làm nên chuyện gì.


Quả nhiên, nhìn biểu hiện của Ôn Lương trên màn hình, một luồng không khí ẩm ướt liền đập vào mặt, 【Loli nhiều như vậy, ông chú như cô nhất định rất sướng nhỉ.】


【. . .】 Cánh tay Chu Nguyên giật một cái, suy nghĩ xong vẫn là nghiêm túc đánh xuống bốn chữ, 【Quả thật rất sướng!】 Dấu chấm than biểu lộ tâm tình khó có thể nói rõ ràng của nàng.


【233333333】


Chân mày Chu Nguyên giật một cái, cái loại déjà vu Ôn Lương đang ở ngay trước mặt đắc ý cười nàng, đừng có như vậy chứ a. . .


Nói đến loli, đột nhiên nàng nhớ tới một việc, dáng vẻ đứa bé hôm qua ôm chân nàng gọi nàng là baba bỗng hiện lên trước mắt, vì vậy vừa nhớ đến lòng khẽ động, liền gõ xuống một câu như vầy.


【Nhắc mới nhớ, hôm qua lúc tớ trở về, ở trạm xe lửa có gặp phải một chuyện, ừ, vô cùng quẫn bách.】 Chu Nguyên đưa tay đặt trên bàn phím, từng chữ từng chữ gõ chậm chậm qua.


【Hả? Cái gì?】


【Hôm qua ở trạm xe lửa, lúc soát vé, có một tiểu bằng hữu đang khóc, tớ liền đi đến dỗ con bé.】


【Sau đó thì?】


【Sau đó. . .】 Tay Chu Nguyên ngừng một chút, nhưng mà vẫn duy trì tiết tấu chậm chậm gõ xong câu kế tiếp, 【Con bé nhào vào lòng tớ, sau đó khóc gọi tớ là baba.】


Bên kia yên lặng một phút đồng hồ, Chu Nguyên ngồi chờ đối phương sỉ nhục. Một phút đồng hồ sau, nàng nhận được lời mời video call của đối phương. Nàng bấm chấp nhận, quả nhiên, tiếng cười của đối phương truyền đến hết sức rõ ràng.


"Ha ha ha ha, không được không được rồi, không dừng lại được." Ôn Lương che miệng cười trông vô cùng thê thảm, nhưng mà ngự tỷ kia vẫn là có tiết tháo như vậy.


Chu Nguyên đối diện nhìn Ôn Lương, huyệt thái dương giật giật, "Ăn trúng xuân dược à? Mắc cười đến vậy sao?"


Ôn Lương xua xua tay, nghỉ ngơi một hồi, gương mặt nguyên bản trắng nõn nay nhuộm thêm màu hồng nhạt, là hậu quả của việc cười quá càn rỡ. Người con gái dáng vẻ vô cùng đẹp này ở trước mặt Chu Nguyên vẫn là không có hình tượng gì, nàng liếc liếc mắt nhìn Chu Nguyên, vẻ mặt cao quý lãnh diễm, "So với xuân dược còn kích thích hơn có được không? Tôi biết cô sẽ có một ngày như thế mà! Tới đây, nói một chút. Đối phương có phải là một tiểu loli không."


"Phải." Chu Nguyên thành thật gật đầu.


"Quả nhiên." Lại cười, "Bị một tiểu loli kêu baba rất là sướng phải không."


Chu Nguyên cứng người một giây, vẫn là mím môi yếu ớt trả lời, "Ừm."


"Ha ha ha ha. . ."


"Đừng có cười nữa." Đối phương lại càng cười tàn ác hơn, Chu Nguyên thật tình bị tổn thương. Cái người tiểu thư khuê các ở trước mặt trưởng bối được đông người khen ngợi này không thể có chút hình tượng nào ở trước mặt nàng được hả? Gương mặt xinh đẹp kia xứng với tràn cười như thế sẽ làm rụng cằm đám người theo đuổi cậu đó có biết không. Chớp mắt một cái như thế, Chu Nguyên thật tình cân nhắc xem có cần quay lại đoạn video này sau đó chia sẻ cho từng người. . . chung quy vẫn cảm thấy bộ dạng gần đây của Ôn Lương đặc biệt cần nghiêm khắc dạy bảo lại.


"Tôi biết cô sẽ có ngày hôm nay mà!!" Cười như điên.


". . ."


"Baba. . . không được rồi, chịu không nổi."


". . ."


"Một tiểu loli gọi cô là baba. . ."


". . ."


"Cái tên lolicon cô muốn loạn luân hả?"


". . ." Này này này!!! Được rồi nha chị hai!! Là lolicon cũng đâu có giết người có cần mỗi ngày đều phỉ nhổ nhau như vậy không?!


Sau khi rốt cuộc cười đã rồi, Ôn Lương mới khôi phục bộ dạng nghiêm trang từ nhỏ đã học thành khuông, nàng nhìn Chu Nguyên vẻ mặt trêu tức, "Loli gọi cô là baba, mama của con bé sẽ chém cô chết."


Baba mama. . . baba mama của đứa trẻ đó. . . Chu Nguyên cố gắng suy nghĩ một chút, nhưng mà nhớ không ra gương mặt của người phụ nữ kia, nhưng cỗ khí thế kinh người đó lại khắc vô cùng sâu sắc trong lòng nàng. Nàng hồi tưởng lại một chút phản ứng của người đó, gật đầu tán thành với Ôn Lương, "Ừ, sau đó mẹ con bé trở lại, bồng con bé rồi nhìn tớ, tựa hồ rất cảnh giác."


"Nói thừa." Ôn Lương xem thường, "Đổi lại là cha mẹ nhà khác thấy một đứa quái dị bồng tiểu loli nhà mình đều phải cảnh giác có được hay không?! Cô không biết quái thục thử* và tiểu loli thật ra là chân ái hả?!"
*Hài âm của Quái thúc thúc, chỉ đàn ông trung niên có khuynh hướng thích con nít. Nói trắng ra là ông chú lolicon


"À. . ." Gương mặt Chu Nguyên xoắn quẩy một chút, đột nhiên vặn vẹo tay mở miệng hỏi, "Ách, cái kia, tớ thực sự rất giống quái thục thử hả?"


Ôn Lương không nói, nàng thu liễm phần cuồng tiếu tùy ý kia, mặt mày đoan trang, trông như vậy thực sự có nét của tiểu thư khuê các, nàng nhìn Chu Nguyên nhếch môi cười cười, sau đó nói ra từng câu từng chữ, "Không có a, cô thuộc loại bé trai dáng vẻ ngoan ngoãn a. . ."


". . ." Chu Nguyên cảm thấy giữa ngực mình có một mũi tên, nghẹn cổ họng, máu tươi phun lên màn hình. Nàng đưa tay lau đi vệt máu tưởng tượng ở khóe miệng, sau đó mới đáp lời Ôn Lương, "Phải, tớ là bé trai. Nhưng mà trong lòng bé trai này có một bé gái. . . còn cậu là một con nhỏ giả đáng yêu, nội tâm có một ông cao to đen hôi. . ."


". . ." Ôn Lương nhìn gương mặt tê liệt của Chu Nguyên, nhất thời hết nói nổi. Nàng liếc mắt, quyết định phản kích, "Cũng đã làm baba người ta rồi, còn tính toán chi li như vậy. Vậy ba sấp nhỏ, chừng nào cô đón mẹ con người ta về nhà?"


"Cái gì ba sấp nhỏ?" Âm thanh biếng nhác mệt mỏi từ ngoài cửa truyền đến, nháy mắt khiến cho Chu Nguyên cùng Ôn Lương trên màn hình video call phải ưỡn thẳng thắt lưng. Chu Nguyên ngẩng đầu,  ánh mắt lướt qua bàn học, nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy được mama nhà mình đang mặc áo ngủ bước vào. Nàng ngẩng đầu, bắt chuyện một câu, "Chào buổi sáng, mẹ."


"Ừ." Dung Thanh mệt mỏi ngáp một cái, sau đó tiến đến gần, nhìn thấy Ôn Lương vô cùng tiểu thư khuê các ngồi trước màn hình, "Ồ, là Ôn Lương à, buổi sáng tốt lành, video call cùng con Út sao?"


"Dạ, buổi sáng tốt lành Dung tỷ tỷ." Ôn Lương ngoan ngoãn bắt chuyện cùng Dung Thanh, Chu Nguyên nghe được mặt nổi hắc tuyến. Cái con nhỏ này, không có một ngày nào không tìm cách chiếm tiện nghi tớ, rõ ràng là bạn cùng lứa, mắc gì gọi mẹ của nàng là tỷ tỷ!!!


Dung Thanh ngồi bên cạnh Chu Nguyên, mặc áo ngủ màu đỏ, tóc dài xõa xuôi, thần sắc mệt mỏi hoàn toàn không có dáng vẻ mẹ một con nào. Nàng nghe Ôn Lương xưng hô thì che miệng cười khẽ, "Miệng lưỡi của Ôn Lương vẫn ngọt như vậy. Bất quá, ba sấp nhỏ là cái gì?"


". . ."


". . ."


Chu Nguyên ở bên cạnh đề phòng con nhỏ trong màn hình, đầu đầy hắc tuyến. Quả nhiên, Ôn Lương không chút do dự bán nàng để mua vui cho mama Dung Thanh, "Là Tiểu Nguyên a. Tỷ tỷ nghe em nói này, hôm trước lúc Tiểu Nguyên về nhà, ở trạm xe lửa bị một tiểu loli ôm chân gọi baba."


Quả nhiên, giây tiếp theo, nàng nghe một tràng cười hoa chi chiêu triển* của một người phụ nữ sắp lên hàng bốn chục. Chu Nguyên nhìn trần nhà, đỡ lưng ghế tựa, lòng đầy chết tâm. Sau đó, Chu Nguyên ngồi ở bên cạnh Dung Thanh, nghe khuê mật của mình cùng mama nhà mình hùa nhau xỉ vả nàng, sâu sắc cảm thấy mình bị đâm thọt vô số, máu đào tuôn chảy. Đồng chí Ôn Lương không hổ danh là thần bổ đao, quả nhiên là sống sót được trong game nhờ vào bổ đao pháp, thật đúng là đao đao trúng đích a!
*Hoa đua nhau nở


Cái nồi, ngươi mới là bé trai cả nhà ngươi đều là bé trai! Ôn Lương thu hồi vẻ mặt đê tiện của cô đi có được hay không, cái ánh mắt đó của cô là gì. Còn nữa mẹ này, biểu tình gì đấy, ai thán đến như thế sao? Tốt xấu gì con cũng là con ruột của mẹ a. . . đương nhiên, nội tâm của Chu Nguyên không ngừng rít gào, nét mặt vẫn là bộ dạng tê liệt. Mỗi lần hai người phụ nữ này hùa nhau xỉ vả nàng, nàng hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Không có biện pháp, kẻ địch quá cường đại, bên mình quá yếu ớt, cho nên duy trì trầm mặc không nói lời nào.


Chu Nguyên cảm thấy, từ đó đến nay 17 tuổi, nàng chỉ làm hai chuyện rất sai lầm, một là mắt bị lòa nên mới bơi quá nhanh mà sinh thành con gái của người tên Dung Thanh này. Còn có một việc chính là, nàng quen biết Ôn Lương đồng thời trở thành bạn thân sau đó còn để nó chạm mặt với mẹ của mình. . . có chết hay không cơ chứ. . .


Vì vậy bị xỉ vả hơn mười phút, Chu Nguyên quyết định rời bỏ cái nơi khiến nàng tràn đầy chết tâm này. Xoay người đi vào bếp, giúp mama hâm nóng bữa sáng hôm nay.