Đăng vào: 12 tháng trước
"Bởi vì chỉ có làm việc, tôi mới cảm thấy mình còn sống.”
Lời nói của anh rất nhẹ, không có một điểm gợn sóng, bên tai Dương Yến đều là lá cây xào xạc, cũng không nghe rõ được câu nói kia, liền hỏi: "Phương tổng, anh vừa nói cái gì?"
Cô muốn vào gần để nghe rõ hơn, chân bước vướng vào sợi dây leo, đầu và vào trên lưng Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị như cảm nhận được điều đó, nhanh chóng quay người lại, vững vàng đỡ được cô.
"Cô Dương, đường này không dễ đi." Phương Tinh Nghị có chút bất đắc dĩ, có đôi khi anh cảm thấy nữ nhân này rất thông minh, có đôi khi lại cảm thấy cô quá ngu ngốc.
Tay anh cầm lấy cổ tay cô, vừa chặt cành cây hai bên đường, vừa tiến về phía trước.
Dương Yến nhìn cánh tay bị hắn nắm, trái tim đập thình thịch, vành tai cũng nóng lên.
Khoảng mười phút sau, hai người cuối cùng cũng đi ra ngoài, thấy quần thể kiến trúc xung quanh, cổ kính nhưng rất kiên cố, xung quanh trồng các loại rau quả, rất sống động.
"Chờ một chút." Dương Yến gọi Phương Tinh Nghị lại, sau đó lấy bùn đất bôi lên mặt, lên cánh tay, sau đó xoa cho hắn, lông mày Phương Tinh Nghị xoắn lại.
Dương Yến nói: "Chúng ta cứ như vậy đi vào cũng không tốt, coi như bị lạc đường đi."
"..."
"Phương tổng, có người đến." Thấy có người vác cuốc đi đến, dường như muốn đi đến trang trại làm việc, cô hướng Phương Tinh Nghị nói một câu: "Tùy cơ ứng biến", sau đó nằm dưới đất, giả vờ ngất.
"..."
Thấy người đàn ông hướng phía này đi tới, Phương Tinh Nghị tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống, ôm Dương Yến mặt mũi đầy bùn đất, như đang chạy trốn, đáy mắt anh nhàn nhạt ý cười.
Người phụ nữ này, lại để cho hắn mở rộng tầm mắt một lần nữa.
Người đàn ông kia rất nhanh liền chạy đến, lúc đầu hắn rất cảnh giác, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Phương Tinh Nghị và Dương Yến rất chật vật, cảm giác đề phòng mới hạ xuống, suýt xoa không biết nói gì.
Phương Tinh Nghị nghe không hiểu, nhưng thấy ngón tay người đàn ông chỉ về hướng thôn trang, liền nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng bế Dương Yến trong ngực, đi theo người đàn ông tiến vào trong thôn, ở trong một gian phòng.
Một lát sau, một người phụ nữ đầu chùm khăn tiến đến, trên tay bưng một bát nước.
Chén nước trong vắt thấy đáy, giống như là nước ngọt.
Phương Tinh Nghị cầm lấy cái bát, làm như mình đang rất khát uống luôn mấy ngụm, xác định nước không có vấn đề gì sau đó mới đưa cho Dương Yến uống.
Dương Yến hé miệng uống hai ngụm, sau đó chậm rãi mở to mắt.
"Trời ạ, chúng ta không chết sao?" Dương Yến vui mừng chảy nước mắt, nhào tới ôm Phương Tinh Nghị.
"..." Lông mày Phương Tinh Nghị nhảy lên.
Đâu chỉ Tưởng Song Kỳ biết diễn kịch, hắn cảm thấy người phụ nữa này diễn kịch cũng rất giỏi a.
Dương Yến không ôm quá lâu, rất nhanh bỏ Phương Tinh Nghị ra, cô lau lau nước mắt, lúc này mới quay ra nhìn người phụ nữ kia, hiếu kỳ dùng ngôn ngữ Ô Khắc Bá hỏi: "Xin hỏi, đây là nơi nào?"
"Cô, cô vậy mà lại biết nói ngôn ngữ của chúng ta?" Nữ nhân rất khiếp sợ nhìn Dương Yến, cũng có chút kích động: "Tôi còn tưởng rằng chỉ người trong thôn chúng tôi mới biết ngôn ngữ này.”
Bởi vì thứ ngôn ngữ Ô Khắc Bá này gần như đã tuyệt chủng, mà bởi vì bọn họ không hiểu ngôn ngữ người ngoài nói gì, nên chỉ dựa vào săn bắn mà sinh tồn.
Dương Yến nói: "Ông của tôi dạy, ông nói phía bắc là nơi chôn nhau cắt rốn của ông, dù cho có đi đâu cũng sẽ không quên cố hương, đáng tiếc...Ông đã sớm qua đời.”
"Xin ông trời phù hộ cô." Người phụ nữa chen vào gần Phương Tinh Nghị, cầm tay Dương Yến, giống một người mẹ già đang nhìn con gái của mình: "Cô nhất định rất vất vả a.”
Dương Yến gật gật đầu, nước mắt lã chã: "Cha tôi ghét bỏ Sara nghèo, lại là người câm, muốn đem tôi gả cho một người đàn ông đã sáu mươi tuổi. Nhưng tôi cùng Sara thật tâm yêu nhau, vì anh ấy, tôi cái gì cũng đồng ý."
Người phụ nữ kia nhìn Phương Tinh Nghị một chút, hỏi Dương Yến: "Sara chính là cậu ấy? Hai người là vợ chồng?"
"Ừm, dì cũng nhìn thấy, anh ấy rất thương tôi, tôi cùng anh ấy bỏ trốn. Không nghĩ tới cha ta thẹn quá hoá giận, khắp nơi chèn ép việc buôn bán của chúng tôi. Chúng tôi ở Lima không được, liền mang theo hàng hóa tới đây muốn đem bán, để cho bọn trẻ có cuộc sống tốt một chút, ai ngờ lạc đường, hàng hóa cũng mất luôn."
"Vậy con của cô đâu?"
"Tôi mới có thai không lâu." Dương Yến sờ lên bụng, biểu lộ càng đáng thương: "Cha có oán trách tôi cũng không sao, đây là con của tôi cùng Sara, tôi muốn cho nó cuộc sống thật tốt.”
Nói một hồi làm cho người phụ nữ kia xúc động, ôm lấy Dương Yến, vỗ lưng cô an ủi: "Con của cô thật sự đáng thương, tôi cũng đã làm mẹ, mang thai thực sự rất vất vả.”
"Cô nếu là không ghét bỏ, đêm nay liền cùng chồng cô ở nơi này của tôi đi."
"Cái này quá phiền toái." Dương Yến nói: "Làm phiền dì cho tôi mấy cái bánh là được rồi, chúng tôi không thể làm phiền dì mãi được."
"Không phiền một chút nào?" Người phụ nữ không hề để ý, nhìn vào bụng của cô: "Cô lại còn đang mang thai, không thể quá vất vả, liền nghỉ ngơi ở đây đi.”
Dương Yến không từ chối nữa: "Dì thật tốt, làm phiền dì rồi."
Một tiếng “dì” ngọt ngào này, ngọt đến tận trong lòng người phụ nữa kia, bà cười không ngậm được mồm, nhẹ nhàng đắp chăn cho Dương Yến xong mới đứng dậy rời đi.
Lúc rời đi, ánh mắt có chút tán thưởng nhưng lại có chút thương tiếc nhìn Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị chau mày, sau khi đóng cửa lại, mới quay đầu nhìn Dương Yến, phát hiện khuôn mặt cô vẫn còn nước mắt, môi mỏng hất lên: "Cô Dương, diễn xuất không tệ a."
"Phương tổng, anh ít nói chuyện thôi." Dương Yến ra hiệu với anh, giọng nói đè xuống: "Tôi nói với người phụ nữ kia, chúng ta là vợ chồng, làm buôn bán nhỏ, anh bị câm."
"... Vì cái gì tôi phải là người câm?" Phương Tinh Nghị khóe miệng co quắp động, anh không thể hiểu được.
"Đương nhiên là lấy được sự đồng tình." Dương Yến ngoắc tay, chờ anh tiến tới, nói: "Chúng ta hiện tại tạm ở nơi này, ngày mai đi tìm xem tình hình một chút. Đúng rồi, tôi còn không biết thứ trị giá một tỷ đó là vật gì a."
Phương Tinh Nghị lấy từ trong túi quần ra một cái túi nhựa, mở từng lớp giấy ra, bên trong là một cái cây khô héo, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Dương Yến chỉ vào bông hoa, khiếp sợ nhìn Phương Tinh Nghị: "Cái này? Một tỷ?"
Cô cũng không phải người ngu a.
Phương Tinh Nghị ừ một tiếng, hướng cô giải thích: "Một thành phần được chiết xuất từ loại cây này có khả năng tái tạo tế bào và trì hoãn sự lão hóa trong cơ thể con người.”
"Đây cũng phải là chuyện gì hiếm lạ a. " Dương Yến nói: " Bây giờ đội ngũ y bác sĩ trên thế giới đã nghiên cứu ra rất nhiều loại thuốc trì hoãn sự lão hóa của cơ thế, vấn đề là có mua nổi hay không thôi."
"Trên thế giới có thuốc trì hoãn sự lão hóa của cơ thể, nhưng là không thể tái tạo tế bào.” Phương Tinh Nghị nói: "Tế bào tuổi thọ rất ngắn, không thể tái tạo, nhưng nó có thể."
"Nó có thể tái tạo các tế bào trong cơ thể, với tỉ lệ thành công lên đến 60 phần trăm, có thể hỗ trợ các cơ quan khác trong cơ thể, và có tác dụng rất lớn đối với bệnh tim.”
Dương Yến nghe xong thì ngây ra như phỗng.
Cô không phải là một nhà sinh vật học, nhưng cô hiểu được những gì Phương Tinh Nghị đang nói, đồ vật trong tay hắn có thể so sánh với thuốc trường sinh bất lão, có thể khiến cho toàn bộ thế giới điên đảo.
"Cái này, không phải giá một tỷ a..." Dương Yến cầm lấy gốc thực vật kia, giọng nói run rẩy: "Những thứ có thể nghịch chuyển tuổi tác, cái này là vô giá a!”
Cô lại hỏi Phương Tinh Nghị: "Thế nhưng là Phương tổng, đồ vật quý báu như vậy tại sao lại rất ít người biết đến?”
"Cô không nhìn thấy?" Phương Tinh Nghị nâng cằm, thấp giọng nói: "Nó chỉ ở nơi này, nếu không sao ta phải đưa cô đến đây?”
"Cũng đúng." Dương Yến vỗ trán một cái, cô đúng là đồ đần.