Chương 145: - Lô & Du (Phiên ngoại 1)

Chuyện Ta Không Biết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sương trắng chẳng biết từ đâu ra quấn quanh bên chân Du Hân Niệm, nói thật, nàng thậm chí còn không biết chính mình hiện tại đang ở đâu.
Con đường thênh thang rộng lớn ở dưới chân thông một mạch hướng về phương xa vô tận, phía dưới con đường lớn là vực thẳm mơ hồ, sâu bên dưới vực thẳm là một mảnh hỗn độn, người nhìn thấy đều phải kinh hồn táng đảm, giống như giây phút tiếp theo sẽ có một con thú khổng lồ từ đó lao ra.
Xa xa là một tòa cao ốc sừng sững ngạo nghễ, từng tầng mây giăng phản chiếu vào vách tường bằng thủy tinh của tòa cao ốc, cả một tòa cao ốc giống như một màn ảnh thật lớn, phản ánh bầu trời âm trầm.
Du Hân Niệm đột nhiên đau đầu, nàng không nhớ rõ cho lắm bản thân mình vì sao lại ở nơi này, nàng không nhớ rõ lộ trình trong kế hoạch của nàng lại có một nơi như vậy, rồi làm thế nào mà nàng lại đi tới nơi này.
Hơn nữa ở thành phố G cũng không có một nơi như thế này...... Nàng đây là đang nằm mơ?
Du Hân Niệm nâng tay muốn véo mặt mình một chút, thử xem có đau hay không.
Nàng luôn tự mãn là có đầu óc sáng suốt, cho dù đang nằm mơ cũng có thể nhấc lên một chút suy nghĩ để nhận định, tự nhắc nhở mình đây là giấc mộng, không cần khẩn trương. Nàng véo mặt một cái, có hơi đau. Nhưng cảm giác đau này cũng không giúp nàng tỉnh lại.
Kỳ quái.
Du Hân Niệm rất rõ ràng cảm giác được có chút bất thường, mở bàn tay ra nhìn, toàn bộ hoa văn trong lòng bàn tay đều không thấy, trong lòng bàn tay hay trên mu bàn tay đều giống nhau như đúc, không có bất cứ một đường vân nào.
Nàng nhìn chằm chằm bàn tay mình, sau lưng chợt lạnh cứng, trong cổ họng chậm rãi thoáng sôi trào.
Giữa màn sương mù có hai cụ già đầu bạc đi tới, bọn họ tay nắm tay nói cười rất vui vẻ.
"Không nghĩ tới là có thể bệnh chết cùng một chỗ, cũng tốt, không cho bọn nhỏ thêm nhiều phiền toái nữa."
Hai cụ già tựa sát vào nhau chậm rãi đi về phía trước, Du Hân Niệm rõ ràng đã nghe được lời nói của bọn họ.
"A...... Thật ngại quá." Du Hân Niệm nhanh chóng bước theo sau muốn hỏi cho rõ ràng, hai cụ già dừng bước nhìn về phía nàng, vẻ mặt tiếc nuối:
"Thật sự là đáng tiếc a, cô bé còn trẻ tuổi như vậy."
Du Hân Niệm chần chừ một chút, trong lòng gần như đã có đáp án, nhưng lý trí lại nói với chính mình rằng: Làm sao có thể.
"Xin hỏi một chút, nơi này đến tột cùng là chỗ nào vậy?" Du Hân Niệm hỏi.
"Nơi này? Cô không biết sao?" Hai cụ già hiền từ nhìn nàng, thoáng nhìn nhau một chút, không nói cho nàng biết mà chỉ nói, "Vẫn là chính cô tự tìm hiểu đi." Nói xong liền bỏ đi.
"Hey? Xin đợi một chút......"
Du Hân Niệm đuổi theo vài bước, một màn sương mù dày đặc kéo đến, nàng cấp tốc xuyên qua màn sương mù, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng hai cụ già vừa nãy nữa.
Bước chân gia tốc theo bản năng càng lúc càng hỗn độn, Du Hân Niệm bị lạc mất phương hướng trên con đường rộng lớn tìm không thấy điểm tận cùng này.
Trong lòng có một âm thanh đang không ngừng nhắc nhở nàng: Đừng trốn tránh, đến đây, nói xem hiện tại cô cảm thấy tình huống có khả năng nhất là gì.
Nơi này là đâu?
Nơi này chính là thế giới kia.
Mình đã chết rồi.
Bước chân của Du Hân Niệm đột nhiên nhanh hơn, rồi chạy hướng về phía tòa cao ốc kia!
"Chờ một chút, vị vãng sinh* phía trước!"
(*vãng sinh: người đã chết, đi đầu thai)
Du Hân Niệm dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Thấy bên trong màn sương mù có một cô gái trẻ tuổi tay giơ một lá cờ nhỏ màu trắng, lưng đeo một chiếc cặp đang ngồi trên một chiếc xe máy nhỏ cũ kỹ "xịch xịch xịch" gian nan chạy đến chỗ nàng.
"Xin chào! Xin chào! Đúng rồi, chính là cô!"
Cô gái trẻ dừng xe, sửa sang lại chiếc cặp trên lưng, thở phì phò chạy hướng đến chỗ Du Hân Niệm đã dừng bước.
Cô gái trẻ sau gáy đầy mồ hôi, nói: "Cô tự mình chạy đi đâu vậy? Ba mẹ cô đang tìm cô khắp nơi kìa."
"Ba mẹ? Ba mẹ tôi? Cô thấy ba mẹ tôi?" Du Hân Niệm vội hỏi.
"Đúng vậy." Cô gái trẻ kéo tay Du Hân Niệm nói, "Cô đừng có đi lung tung nữa, lúc này mà đi lạc thì sẽ không theo kịp mất."
"Không theo kịp?" Du Hân Niệm kinh ngạc, "Nghĩa là sao?".
Cô gái trẻ trước mắt không rảnh quan tâm nàng, lấy ra một chiếc loa phóng thanh nhỏ treo ở trên xe, hướng về giữa màn sương mù hô to: "Các vị vãng sinh vô thường xin mời đi đến bên này! Đến đến đến! Nhìn thấy lá cờ trắng trong tay tôi chứ?".
Tiếng loa vừa vang lên, liền nghe thấy từ trong màn sương mù truyền đến tiếng bước chân, hơn mười người mặc y phục đồng nhất màu trắng, có nam có nữ, có già có trẻ chậm rãi đi tới.
"Tiểu Tùy, con chạy quá nhanh rồi." Một cụ bà đầu bạc trong nhóm đó đang đỡ thắt lưng, nhíu mày nói với cô gái trẻ.
"Tống a di, ngài đừng có chạy theo con a, con đây không phải là đang đuổi theo vị vãng sinh này sao? Nếu để lạc mất một người thì đừng nói là tháng này, mà thành quả ba năm của con đều sẽ tan biến." Tiểu Tùy lấy ra hai tờ giấy từ trong cặp, nhìn qua khuôn mặt của những người đối diện, cuối cùng đếm đủ, nàng cũng thả lỏng ngữ khí, tiếp tục ngồi lên xe máy dùng loa hô, "Các vị vãng sinh đều đi theo tôi a, theo sát một chút, chúng ta hiện tại phải đi đến cơ quan quản lý hộ tịch Minh phủ để cấp cho mọi người giấy chứng nhận chuyển thế."
Cơ quan quản lý hộ tịch Minh phủ?
Giấy chứng nhận chuyển thế?
Du Hân Niệm hết sức kinh ngạc.
Tiểu Tùy chỉ vào tòa cao ốc ở cuối con đường lớn kia và nói: "Nơi đó chính là tòa nhà cơ quan quản lý hộ tịch Minh phủ. Hôm nay xe buýt không đủ dùng, chúng ta đi bộ trước một đoạn đường, chốc nữa sẽ có xe buýt tới đón chúng ta a!".
Trong đám người truyền đến một tiếng ai oán: "Chết cũng đã chết, còn vất vả như vậy."
Du Hân Niệm nhìn lại nơi phát ra giọng nói đó, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đoán chừng không đến ba mươi gầy như que củi, uể oải ngáp dài, tiếng nói ai oán vừa rồi chính là từ chỗ hắn truyền đến.
Một ông lão đầu trọc đứng bên cạnh hắn vỗ vỗ lưng hắn: "Được rồi người thanh niên, chỉ một đoạn đường như vậy thì có làm sao? Cậu có dũng khí tự sát mà lại không có dũng khí đi bộ một chút sao a?".
Người đàn ông trẻ tuổi đó liếc mắt nhìn đối phương một cái, cười khẩy rồi bỏ đi.
Ông lão nhìn theo bóng dáng hắn mà lắc đầu. Từ sau lưng ông ấy có một người phụ nữ trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi bước lên, người phụ nữ hỏi ông: "Ông anh, tóc ông sao lại trọc hết vậy?".
"Hóa trị liệu a, vốn là còn được vài sợi, sau khi hóa trị liệu xong toàn bộ đều rụng hết."
"Chữa không hết?"
"Không, ung thư dạ dày, lúc phát hiện đã là giai đoạn cuối, không kéo dài được một năm đã chết." Ông lão thở dài, "Nếu sớm biết thực sự có Minh phủ nơi này, tôi sẽ không chịu đau đớn như vậy mà chữa bệnh, còn liên lụy gia đình. Ai, bà thì sao? Bà là chết như thế nào?".
"Tôi bị tai nạn giao thông. Trên đường cao tốc, một thằng nhóc say xỉn từ phía sau trực tiếp tông tới, nghiền chết tôi luôn."
Bọn họ nhìn nhau, thở dài, nhìn bóng dáng người đàn ông ba mươi tuổi kia, ông lão nói: "Tên nhãi con kia là tự sát mà chết. Bà nói xem, hắn khỏe mạnh lại trẻ tuổi, có cái gì mà phải muốn chết chứ? Tôi còn khao khát muốn nhìn cháu trai của tôi ra đời đây, kết quả chỉ còn có hai ngày......"
Du Hân Niệm nghe được rõ ràng cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Đã chết?
Nơi này thật là Minh phủ?
Trí nhớ trong nháy mắt đánh ập vào trong đại não của Du Hân Niệm, nàng nhớ tới trận lửa lớn đêm đó, nhớ là có người từ phía sau siết chặt cổ nàng, siết nàng chết tươi tại chỗ!
Nỗi sợ hãi về cảm giác nghẹt thở và tử vong khiến cho toàn thân nàng rét run, không ngừng buồn nôn, thiếu chút nữa đứng không vững.
Tiểu Tùy thấy sắc mặt nàng cổ quái, lập tức tiến lên đỡ nàng: "Cô không sao chứ, làm sao vậy a?".
"Ba mẹ tôi...... Vừa nãy cô nói đến ba mẹ tôi?" Du Hân Niệm túm chặt lấy Tiểu Tùy, "Ba mẹ tôi cũng đã chết?".
Tiểu Tùy gật gật đầu, vẻ mặt ngây thơ vô hại.
"Vậy bọn họ đâu rồi!?"
"Bọn họ đã theo đợt trước đi đến đại sảnh của cơ quan hộ tịch, lúc này hẳn là đã ký xong thỏa thuận luân hồi rồi."
Du Hân Niệm liền cất bước chạy về phía tòa cao ốc kia, Tiểu Tùy vội vàng nổ máy xe đuổi theo.
"Cô làm sao vậy a! Chạy đi đâu vậy hả!"
"Tôi muốn tìm ba mẹ tôi!"
"Tìm cái gì a, các người luân hồi rồi sẽ không còn là người một nhà nữa, tìm được thì có ích gì chứ!"
Câu nói của Tiểu Tùy khiến cho Du Hân Niệm giật mình, hai chân như nhũn ra, bất giác dừng bước lại.
Tiểu Tùy làm nhân viên hướng dẫn người vãng sinh đã nhiều năm như vậy, loại tình huống này cũng không hiếm thấy. Nàng an ủi Du Hân Niệm: "Cô hãy nghe tôi nói, đời này của cô đã chấm dứt rồi, bất luận là vui vẻ hay khổ sở thì cũng đã qua rồi, tựa như vừa đánh xong một ván cờ, toàn thắng cũng tốt hay thảm bại cũng thế, đó đều đã là chuyện quá khứ. Hiện tại chuyện cô phải làm chính là mở ra một ván cờ mới, ra sức đạt được thành tích thật tốt."
Chết?
Minh phủ?
Chuyển thế?
Du Hân Niệm lắc đầu, nàng không thể tin được.
Mình đã chết rồi sao? Mình chết như thế nào? Người giết mình là ai?!
Vừa nghĩ đến cuộc mưu sát đó, cái cổ của Du Hân Niệm liền không tự chủ mà trở nên đau đớn. Cảm giác nghẹt thở dán chặt phía sau lưng nàng, tựa như một con rắn đang thoải mái bò ở sau lưng nàng, chỉ cần nàng vừa nghĩ đến cái chết của chính mình, cảm giác nghẹt thở trong nháy mắt sẽ túm chặt lấy nàng, tái hiện toàn bộ nỗi thống khổ của tử vong ngay lúc đó.
Du Hân Niệm cũng không biết đây là thủ đoạn của Minh phủ, chính là hậu quả của việc nàng hít vào làn sương mù này.
Chỉ có làm cho vong linh sợ hãi hồi ức, bọn họ mới càng có xác suất lớn cam tâm mà đi luân hồi, giảm bớt phiền toái.
Tiểu Tùy dẫn các vong linh chậm rãi đi hướng đến cơ quan quản lý hộ tịch Minh phủ, xe buýt không có tới, khi bọn họ đi đến dưới lầu tòa nhà cơ quan hộ tịch thì đã mệt tới thở hồng hộc, trông thấy một đường hầm thật lớn đang mở miệng hướng về phía bọn họ.
Bên trong đường hầm là một mảnh tối đen, loáng thoáng có thể nghe thấy một ít thanh âm. Du Hân Niệm đang cố gắng khắc chế để bản thân mình không nhớ lại, nghe được thanh âm đó sao cứ cảm giác giống như tiếng trầm đục phát ra từ rạp chiếu phim.
"Các vị vãng sinh!" Tiểu Tùy tràn đầy sức sống cố truyền thêm sinh khí cho mọi người, "Nơi này, chính là rạp chiếu phim nhân sinh! Mọi người đến chỗ tôi lấy mũ đội xem phim 3D nha!".
Rạp chiếu phim nhân sinh?
Tiểu Tùy vừa phát mũ đội vừa nói: "Rạp chiếu phim này, các người tự mình đi vào, bên trong có rất nhiều cửa, cứ tùy ý đẩy ra bất kỳ một cánh cửa nào đi vào đều được. Sau khi đi vào thì đội mũ lên, ý nghĩa như tên gọi, trong rạp chiếu phim này phát đều là phim 3D, nhân vật chính trong phim chính là bản thân các người đó. Rạp chiếu phim nhân sinh này phát ra đều là những chuyện cũ đặc sắc nhất cả đời các người, coi như là lễ vật Minh phủ tặng cho các người đi. Hửm? Cái gì? Đương nhiên chỉ có thể nhìn không sờ được nha, đã nói chỉ là phim thôi mà. Sau khi xem xong các người đi ra theo cửa B, mũ đội thì trả lại vào trong chiếc giỏ đã quy định, sau đó đi vào thang máy duy nhất là có thể đi thẳng tới cơ quan quản lý hộ tịch, ở đó sẽ có sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền tiếp đón các người. Đến đến đến, từng người một, tất cả đều cầm lấy mũ đi."
Du Hân Niệm cầm chiếc mũ xem phim 3D mà Tiểu Tùy đưa cho nàng, thấy những người khác nói nói cười cười đi vào bên trong đường hầm.
Sâu bên trong bóng tối xa xôi truyền đến tiếng đẩy cửa và đóng cửa, âm thanh trầm đục của rạp chiếu phim nhân sinh lần lượt truyền vào trong lỗ tai Du Hân Niệm.
Tiểu Tùy ở phía sau hỏi nàng: "Sao cô không đi vào?".
Du Hân Niệm nói: "Tôi không muốn luân hồi."
Ngữ khí thân thiện của Tiểu Tùy trong nháy mắt liền chuyển lạnh: "Cô cảm thấy cô còn có sự lựa chọn khác sao?".
Du Hân Niệm đứng tại chỗ, nghe tiếng vang xình xịch từ chiếc xe máy của Tiểu Tùy, càng lúc càng xa.
Nàng ngẩng đầu nhìn tòa nhà cơ quan hộ tịch cao vút trong mây, mây giăng vẫn như trước, bên cạnh cũng đã không còn ai.
Đường hầm há cái miệng to lớn đáng sợ hướng về phía nàng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng nuốt chửng lấy nàng.
Du Hân Niệm nhìn lại con đường lớn, không có một bóng người.
Nàng thở ra một hơi, đi vào trong rạp chiếu phim nhân sinh......
Tiểu Tùy chạy xe máy trở lại cửa khẩu Ngọc Tuyền, đây chính là cánh cổng mà người chết từ Nhân giới đi vào Minh phủ.
Hôm nay người chết thật nhiều, đến giờ này hẳn cũng phải hơn hai vạn người tới rồi.
Khi Tiểu Tùy đi vào văn phòng Ngọc Tuyền lấy tờ danh sách mới mà nàng phải hướng dẫn, tò mò hỏi một câu: "Ai, cô có biết những thứ được phát trong rạp chiếu phim nhân sinh kia là cái gì không? Tôi đặc biệt tò mò."
Nhân viên văn phòng vừa lấy ra một xấp tờ khai vừa nói: "Có thể là cái gì được chứ, không phải là đem những chuyện khổ nhất thảm nhất trong đời người chết phát ra một lần, để cho bọn họ thể nghiệm lại một lần nữa, hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng về cuộc đời này, thống thống khoái khoái mà ký thỏa thuận, đi luân hồi sao."
"Vậy cũng được?"
"Như thế nào không được. Nhân sinh a, vì để có được một chút ngọt ngào, phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải?" Nhân viên văn phòng ngáp một cái, "Vì chút tiền lương, thức khuya dậy sớm. Vì để tìm một người bạn gái, tiền mặt biến thành giấy vệ sinh. Vì kết hôn, thuê xe thuê nhà trả nợ còng lưng. Vì chữa bệnh, táng gia bại sản. Cô nói có khổ hay không?".
Tiểu Tùy ngẫm nghĩ lời nói của đối phương một chút, không khỏi rùng mình: "May mà tôi không phải là người. Nhưng mà......" Tiểu Tùy nghĩ đến một vấn đề, "Nếu như có người từ trước đến giờ chưa từng trải qua khổ ải bi thảm thì sao?".
Nhân viên kia "ào" một tiếng kéo mấy tờ khai xuống: "Có thể sao, có người như thế?".
......
Du Hân Niệm đẩy cánh cửa rạp chiếu phim ra, rồi đi vào trong.
Bên trong rạp chiếu phim rộng lớn như sân khấu kịch chỉ có một ghế ngồi ở chính giữa, nàng chậm rãi theo những bậc thang đi xuống, ngồi vào ghế, đội mũ lên.
Giữa rạp chiếu phim lạnh cóng nhanh chóng dâng lên ấm áp, một làn hương quen thuộc bay vào trong khứu giác của nàng.
Đây là mùi nước hoa của Lô Mạn.
Lô Mạn?
Du Hân Niệm cả kinh, không biết chính mình từ lúc nào lại nằm ở trên đùi Lô Mạn, nụ hôn ngọt ngào ôn nhu của nàng vừa mới tách ra, đôi mắt ẩn tình đang nhìn về phía chính mình.
Lô Mạn 17 tuổi nâng khóe miệng mang theo ý cười như kẹo ngọt, nói với nàng:
"Như vậy, sau này chị đều nghe lời em, thế nào?"