Chương 112: - Mọi người khi đứng trước tình yêu, đều ích kỷ như vậy

Chuyện Ta Không Biết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trời càng về đêm càng lạnh, Lô Mạn càng chạy càng xa.
Tương Tranh Thanh trước sau cũng không có xuống xe, Du Hân Niệm nhìn đuôi chiếc xe Bentley của Lô Mạn, nhìn thấy hình dáng mơ hồ của hai người trong xe, giống như cảnh tượng trong một bộ phim điện ảnh phi thực tế, làm cho một màn hồi ức năm xưa chợt dâng lên, một đao đâm vào trong lòng nàng.
Con đường này dẫn lên núi Phúc Minh, Du Hân Niệm dĩ nhiên biết. Núi Phúc Minh vào đêm đông vô cùng hoang vắng, các nàng đi đến đó làm cái gì?
Du Hân Niệm bỗng nhớ lại chuyện nàng đã từng theo dõi Trần Xu đến đỉnh núi, bị đánh ngất mà không hiểu tại sao. Hay là Lô Mạn và chuyện đó có liên quan với nhau?
Tinh thần của Du Hân Niệm chợt dao động, toàn bộ những hồi ức kỳ quái đều tuôn ra khỏi đầu óc.
Nàng nhớ Phó Uyên Di có nói qua, nàng ấy cùng Lâm Cung đã từng liên thủ tìm kiếm tiểu quỷ ở hiện trường vụ án năm đó, nhưng lại không có kết quả. Mà trong lúc một loạt sự kiện này diễn ra vẫn luôn có một đôi mắt ẩn nấp ở phía sau theo dõi nhất cử nhất động của các nàng. Chẳng lẽ người đứng sau bức màn này có liên quan với Lô Mạn?
Du Hân Niệm nổi gai ốc khắp người, nàng không thể tưởng tượng được Lô Mạn lại có thể nắm được những nội tình này, không thể tưởng tượng được người mà mình đã dành mười năm quý giá nhất của cuộc đời để ở bên cạnh đến tột cùng là cái dạng người gì.
Du Hân Niệm lặng lẽ theo sau, tim nảy đập thình thịch. Nàng cố hết sức cách thật xa xe của Lô Mạn để tránh bị phát hiện.
Lô Mạn đã có bản lĩnh giết nàng một lần, sẽ còn có bản lĩnh giết nàng lần thứ hai.
Sau khi chạy qua dãy biệt thự yên tĩnh trên sườn núi Phúc Minh, Du Hân Niệm gần như tìm không thấy xe của Lô Mạn đâu nữa. Nàng chạy thẳng lên đỉnh núi, nhìn xung quanh hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe, bỗng nhiên nghĩ đến khả năng Lô Mạn có thể không chạy lên đỉnh núi, mà là dừng lại bên đài quan sát nào đó ở sườn núi.
Nàng lập tức quay đầu xe chạy trở xuống, giảm tốc độ xe tới mức thấp nhất, lái chậm đến mức ngay cả thanh âm bánh xe nghiền trên mặt đất cũng có thể bị che giấu.
Cuối cùng, nàng thật sự tìm được chiếc xe Bentley của Lô Mạn tại một đài quan sát thanh vắng.
Du Hân Niệm tắt máy xe, dừng ở phía sau bụi cỏ, mở to hai mắt nhìn về hướng trong xe của Lô Mạn.
Trên đài quan sát vốn dĩ chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng cho người đi ngang qua, xe của Lô Mạn không biết là trùng hợp hay là cố ý, dừng ở vị trí cách đèn đường có hơi xa. Đầu xe hướng về phía ngọn đèn sáng rực kế tiếp bên sườn núi, mà chút ánh sáng mỏng manh từ ngọn đèn đường miễn cưỡng có thể chiếu vào thân xe.
Lô Mạn đang ở trong xe sao? Du Hân Niệm cố gắng nhìn xem, nhìn hồi lâu cũng không thấy được cái gì. Khoảng cách giữa hai xe quá xa, ánh sáng quá mờ, cũng không có đủ điều kiện để quan sát.
Du Hân Niệm do dự một chút, xuống xe.
Nàng cảm thấy Lô Mạn không có ở trong xe, nàng ấy nếu tới chỗ này thì nhất định là vì gặp ai đó. Nếu như ánh đèn lờ mờ kia có thể che giấu được hành tung của nàng ấy, thì giống như vậy, thân ảnh của Du Hân Niệm cũng sẽ được che giấu.
Nàng cởi giày để ở trong xe, lặng lẽ xuống xe, thậm chí cả cửa xe cũng không đóng, chỉ sợ tạo ra tiếng vang sẽ bị phát hiện. Nàng lén đi dọc theo bụi cây cỏ chậm rãi tới gần xe của Lô Mạn.
Xung quanh đây ngoại trừ nàng, cũng chỉ có mỗi chiếc xe của Lô Mạn đậu ở đây. Người hẹn gặp Lô Mạn còn chưa tới? Hay là người nọ cẩn thận đến mức không chạy xe tới? Không có khả năng, muốn lên núi Phúc Minh mà không đi xe thì chắc phải đi đến gãy chân. Đợi đã, nếu như người nọ chính là ở ngay tại sườn núi thì sao? Liễu Khôn Nghi không phải là ở đây sao? Từ sườn núi đi bộ đến đây hẳn cũng không mất bao lâu......
Ý nghĩ trong đầu Du Hân Niệm bỗng nhiên bị cắt ngang, ngay tại đây trong nháy mắt, nàng nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong xe.
Hai thân thể trần trụi đang ôm nhau, quấn lấy nhau ở bên trong xe.
Bờ vai mềm nhẵn áp lên trên mặt kính cửa sổ, lau đi hơi nước đọng, làm cho cảnh tượng bên trong xe càng thêm rõ ràng đập vào trong tầm mắt Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm sững sờ tại chỗ, giống như bị ai đó điểm huyệt không thể động đậy.
Trong xe mỗi lần lay động, mỗi lần cúi đầu thở dốc cùng với gương mặt quen thuộc như ẩn như hiện kia đều giống như những bánh xe của một đoàn tàu hỏa đang chạy, nghiền qua tim nàng.
Nàng đã suy nghĩ đến trăm nghìn loại tình huống, suy nghĩ xem Lô Mạn vì sao lại đến chỗ này, nàng ấy đi gặp ai, đó là một âm mưu như thế nào ...... Nàng suy nghĩ rất nhiều, rõ thật là, người ta chẳng qua là tới nơi này lãng mạn phong lưu một hồi, đến ngắm bầu trời đêm, đến ngắm cảnh đô thị phồn hoa, đến ân ái.
"Lô Mạn......"
Thanh âm mềm mại như nước của Tương Tranh Thanh tựa như một dòng chảy vào trong tai Du Hân Niệm, nhưng lại châm lên ngọn lửa trong lòng nàng!
Ả tiện nhân này.
Hai ả tiện nhân này!
Trong lòng Du Hân Niệm chấn động mạnh, một đoàn hắc khí to lớn từ trong ngũ quan của nàng phun vọt ra bên ngoài một cách mãnh liệt. Nàng vung tay lên, một cơn gió đen "Vù" một tiếng, làm bừng tỉnh toàn bộ màn đêm.
Tương Tranh Thanh đang ở thời điểm vui sướng nhất sảng khoái nhất, thân xe bỗng nhiên rung lắc dữ dội, hàng cây đại thụ bên ngoài cũng vang lên xào xạc, khiến nàng giật nảy mình.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tương Tranh Thanh toàn bộ cảm xúc đều biến mất, sợ hãi nhìn ra bên ngoài.
Lô Mạn lập tức giúp nàng phủ thêm áo, ôm chặt nàng vào lòng, cũng nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy mấy cây đại thụ phía sau đài quan sát đang rung rinh lắc lư, một ít chiếc lá khô vàng còn sót lại trên cây bị trận gió lớn quái lạ đột ngột vừa rồi thổi bay đầy đất. Những nhánh cây khô vẫn còn đang lung lay dữ dội, con đường núi tối tăm không người trong nháy mắt trở nên đáng sợ, vô cùng có khả năng biến thành hiện trường hung án.
"Tiểu Mạn, em...... Em cảm thấy chúng ta nên đi thôi." Mồ hôi nóng trên người Tương Tranh Thanh toàn bộ đều trở nên lạnh ngắt, tim đập kịch liệt.
Lô Mạn trấn an nàng: "Đừng sợ, tôi đưa em xuống."
Xe của Lô Mạn rời đi rồi, Du Hân Niệm ngồi xổm trong bóng tối, thở từng hơi hổn hển.
Trong cổ họng vẫn còn lan tràn một mùi tanh ghê tởm cổ quái, bầu không khí trở nên mỏng manh, lá bùa của Phó Uyên Di quấn ở trong vòng cổ đã bị đốt thành tro bụi, rơi xuống trước mắt nàng.
Trong nháy mắt vừa rồi Du Hân Niệm đã mất đi lý trí, nếu không phải nhờ lá bùa này, nàng chắc chắn đã đem chiếc xe của Lô Mạn đẩy xuống sườn núi, để cho hai ả tiện nhân trong xe rơi xuống tan xương nát thịt!
Du Hân Niệm nhất thời không đứng dậy được, những lời nói vô nghĩa trong đầu càng lúc càng lớn.
"Ngươi bị giết, ngươi có biết ngươi tại sao lại chết không?"
"Hung thủ đã giết chết ngươi, nhưng nàng vẫn còn đang tự do sung sướng."
"Ngươi không đáng bị như vậy a...... Ngươi không đáng bị như vậy a......"
"Giết các nàng. Báo thù! Báo thù! Báo thù!"
Du Hân Niệm nghiêng ngả lảo đảo thật vất vả mới trở lại xe, cảm giác choáng váng dữ dội, những lời nói vô nghĩa điên cuồng đang nhồi nhét vào trong toàn bộ đầu óc nàng, nàng khó có thể tự suy xét được nữa.
Nàng ngã vào trong xe, lồng ngực không ngừng phập phồng. Nàng cảm thấy nàng sắp khống chế không được rồi, có một nguồn năng lượng đang ngày càng bành trướng ở bên trong cơ thể nàng, nàng sắp biến thành ác quỷ sao?
Du Hân Niệm cắn răng kiên trì, rốt cuộc đụng được đến điện thoại di động, muốn tìm số điện thoại của Phó Uyên Di. Nhưng toàn bộ những con chữ trên màn hình đều đang lắc lư lảo đảo, gần như muốn nhảy vọt ra khỏi màn hình, hoàn toàn không thể chạm bấm được.
Hắc khí đã xông lên đến đáy mắt nàng, nàng cắn một phát thật mạnh vào cánh tay của mình, dùng hết sức lực mà cắn.
Đau đớn khiến cho toàn thân nàng tuôn đầy mồ hôi, lý trí từ giữa cơn đau đớn chậm rãi trở về.
......
Khi có ý thức trở lại, nàng phát hiện chính mình đang nằm ở trong xe, cửa xe vẫn đang mở, trên cổ tay có một vòng dấu răng bầm tím.
Hai mắt Du Hân Niệm khẽ xoay chuyển, nàng đang ở trong xe...... Đây là đâu? Vì sao nàng lại ở đây? Phải rồi...... Nàng theo dõi Lô Mạn đi lên núi Phúc Minh, sau đó......
Cảnh xuân trong xe vừa rồi chợt khuấy động bên trong đầu nàng, làm cho nàng đau nhức dữ dội, liền nhanh chóng ngồi dậy.
Những âm thanh vô nghĩa trong đầu vẫn như trước vang lên, niệm đến mức nàng vô cùng bực bội, nhưng hắc khí đã tiêu tán, lý trí của nàng vẫn còn tồn tại.
Một lần nữa khởi động xe chạy đi, Lô Mạn các nàng hẳn là đã đi rồi......
Ngay khi nàng sắp cho xe chạy ra giữa đường, đột nhiên xe của Lô Mạn chạy xẹt qua đầu xe nàng, Du Hân Niệm thoáng sửng sốt, chiếc xe kia đúng thật là của Lô Mạn, xe là chạy hướng lên đỉnh núi, nàng ấy chính là chạy xuống núi xong rồi lại quay trở lên? Nàng ấy lại chạy lên đỉnh núi làm cái gì?
Ý nghĩ này vừa nổi lên, lại có một chiếc xe chạy vụt qua, vẫn là một chiếc xe rất quen thuộc.
Du Hân Niệm thấy được, nhưng nàng cho rằng chính mình nhất định đã nhìn lầm rồi.
Đó không phải là xe của Phó Uyên Di sao?
Du Hân Niệm gần như đờ đẫn, lái xe thật chậm ra đến mặt đường, trông thấy hai chiếc xe kia một trước một sau rẽ ngoặt, biến mất trên con đường núi. Biển số của chiếc xe phía sau kia, nàng nhìn thấy rõ ràng......
Là xe của Phó Uyên Di, không sai.
Một loại cảm giác âm mưu to lớn bao phủ chặt chẽ lấy nàng từ đầu tới chân, nàng khó mà tin được chính mình hiện tại đang ở trong trạng thái thanh tỉnh.
Lô Mạn và Phó tiểu thư? Các nàng vì sao lại đi cùng nhau?
Du Hân Niệm đặt chân lên chân ga, cả buổi vẫn không động đậy.
Các nàng...... Từ đầu tới cuối cũng đã quen biết nhau? Không...... Không có khả năng, Phó tiểu thư có thể là đang theo dõi nàng ấy. Phó tiểu thư cũng nghi ngờ Lô Mạn, nhất định là như vậy.
Nhưng mà hai chiếc xe chạy ở khoảng cách gần nhau như vậy, làm sao có thể là theo dõi?! Có ai lại theo dõi như vậy sao? Ai lại ngốc như vậy a?!
Du Hân Niệm rối bời, nàng thậm chí nhất thời không biết chính mình là ai, đang làm cái gì, vì sao lại đột nhiên có chuyện cổ quái như vậy phát sinh?
Nàng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không đối mặt với tình huống tồi tệ nhất mà nàng chưa từng nghĩ tới — chuyện này từ đầu tới cuối nàng chính là một đứa ngốc bị đùa bỡn xoay như chong chóng.
Bên trong xe không khí rất loãng, nàng không thể không mở cửa sổ xe ra, để cho gió lạnh tiến vào, để cho bản thân mình bình tĩnh lại một chút.
Sẽ không như vậy, Phó tiểu thư tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.
Nàng đạp chân ga, chạy theo lên đỉnh núi.
Nàng tuyệt đối tin tưởng Phó Uyên Di, từ trước tới nay Phó Uyên Di vẫn luôn thật sự dùng cả tính mạng để che chở nàng, có vài phần thật tâm Du Hân Niệm đều nhìn thấy hết ở trong mắt. Phó Uyên Di đối với nàng dốc hết toàn tâm toàn ý, ngoài mặt trông có vẻ vân đạm phong khinh, nhưng Phó Uyên Di không thường nói lời êm tai lại đem toàn bộ sự ôn nhu của mình chôn giấu vào trong hành động. Du Hân Niệm không ngốc, nàng có thể cảm giác được rõ ràng tất cả những điều này.
Nàng tuyệt đối không tin Phó Uyên Di chính là một chiếc lưỡi hái đoạt hồn nguy hiểm nhất ở giữa vũng bùn này.
Nhưng Phó Uyên Di vì sao lại ở chỗ này?
Nhớ lại lúc trước hai người gặp nhau, Phó Uyên Di cũng đã từng rất thẳng thắn mà nói: "Trên người em có thứ tôi cảm thấy hứng thú."
Từ ban đầu, lời cảnh báo vẫn luôn treo lơ lửng ở trong lòng đó đã sớm vì nhiều lần ở chung mà bị lãng quên, lòng nàng đã dần dần chìm đắm vào trong những nụ cười của Phó Uyên Di. Chỉ cần nghĩ đến Phó Uyên Di vẫn đang chờ đợi nàng, nàng cho dù có bao nhiêu lần phải cắn đứt cánh tay cũng không thể biến thành ác quỷ, nàng phải trở về, trở về bên cạnh Phó Uyên Di.
Nhưng hiện tại, đủ loại lo lắng đã từng bị lãng quên cùng với từng màn từng màn trước kia đều quét qua trong đầu nàng, hình thành nên một cái kết mà nàng không muốn đối mặt nhất, nhưng lại là cái kết có khả năng nhất.
Phó Uyên Di và Lô Mạn đã sớm thông đồng với nhau, sự tiếp cận của Phó Uyên Di thậm chí chính là nằm trong kế hoạch của Lô Mạn.
Nàng vẫn luôn bị vây hãm ở bên trong quỷ kế của Lô Mạn, lại hoàn toàn chẳng biết gì.
Nàng không biết chính mình là như thế nào lái xe chạy đến đỉnh núi, dọc theo đường đi này nàng mất hồn mất vía, chỉ đang suy nghĩ một vấn đề — nếu như đây là sự thật thì nên làm cái gì bây giờ? Nàng phải làm như thế nào?
Nàng đã từng trải qua rất nhiều thời khắc căng thẳng tính mạng tựa như chỉ mành treo chuông, cũng đã từng trải qua những thời khắc thống khổ tựa như đất rung trời sụp, nhưng nàng là Du Hân Niệm, không có bất cứ chuyện gì có thể phá hủy được nàng. Nàng luôn có thể gặp dữ hóa lành, vượt qua tất cả những cửa ải khó khăn, cuối cùng đều nở nụ cười. Cho dù có những thời điểm hiểm nghèo đến đâu đi chăng nữa thì nàng đều có thể quyết tâm nghĩ ra bằng được biện pháp.
Chỉ có giờ khắc này, trong phút chốc này nàng hoang mang không thể tự chủ được, trong đầu trống rỗng, thấy không rõ căn nguyên, liệu không ra kết quả.
Người và chuyện trước khi chết, cùng với người và chuyện sau khi chết, toàn bộ đều quấn cuộn đan xen vào nhau, quấn ở trong đầu nàng, càng loạn càng gỡ, càng gỡ càng loạn, triệt để biến thành một nút thắt chết.
Mà khi nàng tận mắt nhìn thấy Phó Uyên Di cùng Lô Mạn mặt đối mặt đứng ở đỉnh núi, cái nút thắt kia trong nháy mắt lại bị tháo gỡ, Du Hân Niệm khôi phục lý trí.
Nàng nhìn hai người kia, đều đã từng là người thân thiết nhất với nàng, là người nàng tin tưởng nhất, đang hạ giọng nói chuyện với nhau, nói những chuyện bí mật mà nàng không thể nghe được, Phó Uyên Di thậm chí còn mỉm cười.
Tương Tranh Thanh không ở đây, vậy là vừa rồi Lô Mạn đã đưa nàng ta xuống núi sau đó quay ngược trở lên. Cuộc gặp mặt giữa nàng ấy và Phó Uyên Di là bí mật mà ngay cả Tương Tranh Thanh cũng không biết được.
Thì ra là như vậy...... Tất cả đều đã rõ ràng.
Du Hân Niệm suy sụp, một tia sức lực cuối cùng từ trong thân thể nàng bị rút đi, nàng lặng lẽ quay đầu xe lại, chạy xuống núi.
Nàng không muốn nhìn thấy hai người kia, nàng sợ nàng còn tiếp tục nhìn nữa thì sẽ ngay lập tức biến thành ác quỷ.
Thế nhưng, cho dù không biến thành ác quỷ, thì nàng có thể làm được cái gì? Nàng lại một lần nữa tứ cố vô thân.
Không, nàng vẫn luôn tứ cố vô thân.
......
Lâm Cung ghé vào đầu vai Phó Uyên Di, hơi nhíu mày nói: "Vừa rồi giống như cảm giác được một tia quỷ khí, xung quanh đây có quỷ."
Vẻ tươi cười của Phó Uyên Di đối diện Lô Mạn chợt ngưng đọng, Lâm Cung lại nói: "Trên núi có quỷ cũng là bình thường, chắc là tớ quá nhạy cảm."
"Phó tiểu thư." Lô Mạn hai tay nhét ở trong túi áo choàng dài tới cẳng chân, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn nàng nói, "Nếu cô không muốn làm việc này thì cũng nên sớm một chút nói cho tôi biết, vì sao lâu như vậy mới mở miệng?".
Phó Uyên Di cười nói: "Đích thực không phải là tôi không muốn làm việc này cho ngài, mà thật sự là vượt quá phạm vi năng lực của tôi, rất xin lỗi. Toàn bộ tiền đặt cọc tôi xin trả lại, ngoài ra tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng sẽ đồng thời chuyển vào tài khoản của ngài."
Lô Mạn cầm túi tiền vừa bị trả lại kia, một lúc lâu cũng không nói gì.
"Xin phép đi trước, tạm biệt, Lô tiểu thư."
Ngay khi Phó Uyên Di muốn lên xe, Lô Mạn đột nhiên hỏi: "Vậy thì, nàng có phải là vẫn chưa chết?".
Phó Uyên Di dừng bước.
Lô Mạn hơi chau mày, thanh âm mềm mại tựa như bông tuyết bất chợt thổi tới: "Nàng không chết, đúng không?".
Lô Mạn vừa thành khẩn lại vừa sốt ruột đang chờ đợi Phó Uyên Di cho nàng một đáp án, Phó Uyên Di trầm mặc trong chốc lát, rồi lại rất điềm tĩnh và dứt khoát mà nói:
"Đã chết."
Biểu cảm của Lô Mạn ngưng trệ.
"Như cô biết, hơn năm năm trước, nàng đã chết."
......
Xe của Phó Uyên Di chạy hướng xuống núi, dọc theo đường đi nàng đều không có nói chuyện.
Lâm Cung hỏi nàng làm sao vậy, Phó Uyên Di lắc đầu, lại buông tiếng thở dài.
"Đây là làm sao vậy a?"
Phó Uyên Di rốt cuộc mở miệng: "Mọi người khi đứng trước tình yêu, đều ích kỷ như vậy."