Đăng vào: 12 tháng trước
"Vương Phương, xin chào." Lô Mạn rất lễ độ nói, "Mời ngồi."
Đối diện nàng có một chiếc ghế trống, Du Hân Niệm bước tới ngồi.
"Chuyện trước đó tôi cũng vừa mới biết, thật sự có lỗi, để cho cô ở trong khách sạn gặp phải loại chuyện này. Cũng mong cô thông cảm, các đồng nghiệp ở bộ phận an ninh đều là dựa theo nguyên tắc mà làm việc, đó là chức trách của họ. Cô có bị đối đãi không tốt chỗ nào không? Nếu có thì có thể trực tiếp nói cho tôi biết, đừng ngại, tôi sẽ xử lý tốt, cho cô một công đạo." Lô Mạn nói rất chậm, từng câu từng chữ đều đánh vào mấu chốt là trấn an Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm đương nhiên biết Lô Mạn là dạng người gì, cho dù là đối với a miêu a cẩu bên đường nàng ấy cũng đều nho nhã lịch sự.
"Không có, tôi cũng có thể thông cảm, Như Dũng bọn họ chỉ là đang làm nhiệm vụ của chính mình thôi."
Nói xong Du Hân Niệm liền cảm thấy gọi thẳng tên Như Dũng như vậy có phải là có chút kỳ quặc hay không, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt Lô Mạn có chút ý tứ tò mò nghi ngờ, nàng liền bổ sung thêm một câu: "Trưởng phòng Như rất nhã nhặn, nếu hắn muốn làm khó dễ tôi kỳ thực rất đơn giản, nhưng hắn không hề làm như vậy."
Lô Mạn cười nói: "Đồng nghiệp bộ phận an ninh ở khách sạn chúng ta trông có vẻ rất hung dữ, nhưng thực ra đều rất nhẹ nhàng từ tốn."
Du Hân Niệm gật gật đầu, nàng có chút tò mò Lô Mạn đã làm như thế nào để cái loại người như Hoàng Tiểu Kiều chủ động giao nhẫn ra, tuy rằng không tránh khỏi mấy trò dụ dỗ đe dọa, nhưng Lô Mạn đứng ra giải quyết hẳn là có một cảm giác khác......
"Chúng ta hình như trước đó gặp mặt nhau vài lần, thật đúng là trùng hợp." Lô Mạn chợt chuyển đề tài sang chính hai người các nàng, Du Hân Niệm đã biết ngay là nàng ấy tuyệt đối không chỉ vì mỗi chuyện chiếc nhẫn.
"Vâng, quả thực trùng hợp." Du Hân Niệm nói lấp lửng không tròn câu, giữ lại chờ Lô Mạn dẫn đường tiến vào đề tài nàng ấy muốn nói.
"Tôi còn nhớ chúng ta đã gặp mặt nhau năm lần, ở Quân Duyệt Đế Cảnh gặp qua một lần, trong hoa viên khách sạn gặp qua một lần, trước cổng nhà tôi một lần, trong nhà bạn tôi gặp qua một lần, sau đó cách đây mấy ngày trong tiệc sinh nhật của mẹ tôi lại một lần nữa." Lúc lấy Huyết Tâm quả nhiên Lô Mạn đã nhìn thấy rõ nàng, Lô Mạn cũng không có trực tiếp hỏi đến lần gặp mặt sau cùng, mà là quay ngược trở lại lần thứ tư, "Cô khi đó ở nhà Lưu Khả làm gì vậy? Trông giống như là đang làm việc cho nàng?".
Du Hân Niệm biết không thể nói bừa, một khi nói bừa sẽ lộ ra sơ hở lớn, chuyện Lưu Khả cùng Lô Mạn lén gặp nhau còn tồn tại điểm khả nghi, quan hệ giữa hai người không chừng còn có cái gì đó bí ẩn, đành nửa thật nửa giả nói: "Lô tổng, thật xấu hổ, tôi không muốn nói dối cô, thẳng thắn nói với cô là tôi quả thực đã làm việc cho Lưu Khả một khoảng thời gian, thật sự là do tình hình kinh tế eo hẹp, tiền thuê nhà a chi tiêu hằng ngày a đều dồn ép đến mức tôi thở không ra hơi. Lúc ấy tôi bị bệnh lao phổi nằm viện, khách sạn đã rất nghĩa khí cho tôi nghỉ phép, tôi không thể da mặt dày mà đến phòng nhân sự đòi hỏi tiền lương tháng, đành phải vừa trị bệnh vừa nghĩ cách làm thêm việc kiêm nhiệm. Tôi thấy lão bản của Giang Sơn Truyền Thông muốn tìm một trợ lý riêng, tiền lương trả rất cao, cho nên tôi mới đến xin việc."
Chuyện này vốn là sự thật, ngoại trừ chỉ có nàng và Phó Uyên Di biết được động cơ bên trong, những chuyện khác xảy ra đều là sự thật. Cho dù Lưu Khả có nói chuyện này với Lô Mạn, nàng cũng không bị xem là nói dối.
Lô Mạn mỉm cười nói: "Nhân sự hàng năm đều đưa ra yêu cầu đề nghị tập đoàn tăng lương, thực ra chúng tôi cũng đã luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn nguyện vọng của mọi người. Có điều giá cả thị trường khách sạn trong nước như thế, chúng tôi cũng chỉ có thể thích ứng với hoàn cảnh chung."
Du Hân Niệm rất hiểu chuyện mà gật đầu: "Chuyện này tôi hiểu, thật sự. Chẳng qua là bản thân tôi không có bản lĩnh, phải càng cố gắng tiến lên nữa mới được."
Loại ý tưởng hèn mọn này không phải là phong cách của Du Hân Niệm, Lô Mạn khẳng định có hoài nghi nàng, nhưng còn chưa biết là hoài nghi cái gì, tốt nhất vẫn là cùng "Du Hân Niệm đích thực" phân biệt rõ một ít giới hạn.
Ngọc Chi vội vã đuổi tới nơi, sau gáy đầy mồ hôi: "Chết tiệt, tôi tự hỏi cô đã đi đâu, sao lại bị Lô Mạn tóm rồi?".
Du Hân Niệm dùng dư quang phát hiện được nàng, nhưng ánh mắt vẫn tập trung trên người Lô Mạn.
"Đây là làm sao vậy, nàng sao lại đột nhiên tới tìm cô? Hả?" Ngọc Chi nhìn nàng, rồi lại nhìn Lô Mạn, bay tới bên cạnh Lô Mạn muốn nhìn xem nàng ấy cầm trong tay là cái gì, phát hiện là tài liệu quy hoạch năm tới của tập đoàn Lotus.
"Cô khiêm tốn rồi, kỳ thực cô rất lợi hại. Henry chỉ đích danh muốn cô đến bộ phận đặt phòng, chuyện này trong khách sạn ai cũng biết." Lô Mạn tiếp tục khơi chuyện, "Nghe nói cô tinh thông vài ngôn ngữ nước ngoài? Ở nước ngoài từ nhỏ lớn lên sao?". Động tác trong tay Lô Mạn thay đổi một chút, đem một xấp giấy khác đè lên. Ngọc Chi tập trung nhìn vào, kinh hô:
"Trả lời cẩn thận a! Trong tay nàng có tư liệu của Vương Phương! Ôi mẹ ơi, những người này đều là làm cái gì đây, từ bệnh viện Vương Phương được sinh ra cho tới trường tiểu học, năm nào gia nhập đội thiếu niên cho tới giáo viên chủ nhiệm lớp là ai, ba mẹ nàng qua đời vào năm nàng học cấp ba...... Đệt, thành tích ở bậc trung học, thành tích từng môn đều có, quào...... Còn cả chuyện với Tào Phân!"
Ngọc Chi ở chỗ đó miệng mồm quang quác, nói ra một ít chuyện mà Du Hân Niệm đã sớm dự đoán được. Lô Mạn đương nhiên sẽ điều tra Vương Phương, đổi lại là ai cũng không thể nào buông tha cho Vương Phương một người sống nhưng lại kỳ quái như vậy. Lại còn là người đã bắn một mũi tên làm cho nàng té xỉu a! Mặc dù Lô Mạn hẳn là không biết cái gì đã làm cho nàng té xỉu......
Ngọc Chi hỗ trợ không xong, ngược lại giỏi nhất là tạo bầu không khí ghê rợn.
"Không." Du Hân Niệm trấn định đáp, "Tôi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở trong nước, ngoại ngữ đều là tự học. Hồi trung học thì ham chơi, thi vào trường cao đẳng không qua được bài thi chuyên ngành, sau đó ba mẹ tôi qua đời trước khi tôi lên đại học, không có cách nào khác, tôi phải tự nuôi sống bản thân mình, lúc đó mới bắt đầu ra sức học tập. Ngoại ngữ đều là tự học."
"Nga? Tự học mà lại có thể học tốt như vậy, cô rất lợi hại." Lô Mạn nói, "Nghe Henry nói tiếng Pháp của cô phát âm rất chuẩn."
"Vâng, không sợ cô chê cười, lúc tôi học đại học vì để theo đuổi một chàng trai người Pháp mà tổn hao biết bao nhiêu tâm tư." Du Hân Niệm cũng học theo công phu miệng lưỡi của Phó Uyên Di.
Lô Mạn cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, nàng đối với chuyện đời tư của người khác vẫn luôn không có hứng thú, vì để điều tra Vương Phương cũng là phá lệ, nhưng một khi đề cập đến đề tài tình cảm cá nhân thì chính nàng sẽ xấu hổ trước, lập tức thu tay lại.
Du Hân Niệm thả lỏng tâm tư căng thẳng nãy giờ, chuyện của Vương Phương nàng không biết, tất cả đều là bịa đặt, may mà nàng không biết Vương Phương nhưng lại hiểu rõ Lô Mạn.
Không nghĩ tới cuộc đối thoại này lại đột ngột rẽ ngoặt.
"Chàng trai kia tên là gì, cô còn nhớ rõ không?" Lô Mạn bất ngờ đặt câu hỏi.
Du Hân Niệm đầu óc vang lên ong ong, chống lại ánh mắt cương quyết của Lô Mạn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lô Mạn vậy mà lại có thái độ khác thường, tiếp tục hỏi chuyện riêng tư!
Tầm mắt Du Hân Niệm kín đáo hướng về phía Ngọc Chi.
Tôi sai lầm rồi. Du Hân Niệm ở trong lòng âm thầm nhận lỗi với Ngọc Chi, cô cũng không phải là vô dụng! Mau! Giúp tôi nhìn xem bạn trai của Vương Phương tên là gì!
Ngọc Chi lúc này trái lại rất thông minh, lập tức nhìn xem, kết quả là trưng ra vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ mà nói: "Trên giấy cũng không có viết a!".
Vậy là Lô Mạn cố tình bịa đặt? Thật ra nàng ấy cũng không biết?
Du Hân Niệm sắp sửa bịa đại một cái tên nói ra miệng, bỗng nhiên ngừng lại.
Chờ một chút.
Lô Mạn có thể đã biết, chỉ là không có viết trong tư liệu mà thôi.
Ánh mắt của Lô Mạn tiếp tục đàn áp, Du Hân Niệm đột nhiên nở nụ cười:
"Lô tổng vì sao muốn biết loại chuyện này?"
Lúc này ngược lại Lô Mạn có phần cứng đờ, Ngọc Chi ở một bên hô to: "Đòn phản kích tuyệt đẹp!".
"Tò mò." Lô Mạn ném ra hai chữ này, Du Hân Niệm quả thực là quá đỗi ngạc nhiên rồi — nàng ấy từ lúc nào lại tu luyện được vẻ mặt dày không biết xấu hổ này! Cơn oán giận trở về khiến nàng đang muốn cứng rắn hơn, Lô Mạn lại bỏ qua này đề tài:
"Bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô, đều khiến cho tôi nghĩ đến bạn gái trước kia của tôi."
Du Hân Niệm trong nháy mắt bị đóng đinh ở trên ghế, Lô Mạn nói:
"Nàng tên là Du Hân Niệm. Tôi và nàng ở bên nhau mười năm, từ lúc còn rất nhỏ đã thân thiết. Đúng vậy, nàng dĩ nhiên là một cô gái. Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt thiếu chút nữa đụng vào cô đó, chính là ở nhà nàng, nói đến cũng quá trùng hợp."
Ngọc Chi nhìn thấy Du Hân Niệm vẻ mặt cứng đờ, lập tức sẽ lộ ra sơ hở mất, vội vàng bay qua quạt quạt tạo gió: "Tỉnh tỉnh đi! Bình tĩnh một chút!".
Trong đầu Du Hân Niệm một mớ hỗn loạn, Lô Mạn vậy mà lại nhắc tới nàng......
Đây rõ ràng là một đòn thăm dò nữa mà thôi, nàng không thể để bại lộ, nhưng mà Lô Mạn nói, bạn gái "trước kia", nàng đã là quá khứ rồi...... Một khi đã như vậy, tại sao lại còn đề cập! Tại sao lại tới giúp nàng?!
Du Hân Niệm cảm thấy chóp mũi chua xót, nước mắt sắp dâng trào.
Hít một hơi thật sâu, Du Hân Niệm tự nhủ với chính mình, đừng suy nghĩ đến những chuyện này nữa, nàng không phải vì tìm người yêu mới trở về, nàng trở về là để tìm ra hung thủ tế vong hồn của Du gia!
Mạnh mẽ đè nén nước mắt trở lại, Du Hân Niệm lạnh nhạt nói: "Quả thực trùng hợp, hiện tại hai cô gái yêu nhau cũng rất nhiều."
Lô Mạn tiếp tục nói: "Rất kỳ quái, tuy rằng bộ dạng của cô và nàng hoàn toàn không giống nhau, nhưng phong cách nói chuyện của các cô rất giống, có đôi khi ánh mắt cũng rất giống nhau."
Chị nói dối. Du Hân Niệm thầm nói trong lòng, chúng ta trước đây ba lần bảy lượt gặp mặt, chị liếc mắt một cái cũng không hoàn toàn nhìn tới tôi. Tôi thay đổi thân thể, chị liền nhận không ra tôi.
"Nàng cũng biết rất nhiều ngôn ngữ, tiếng Pháp cũng nói được đặc biệt tốt." Lô Mạn không nhanh không chậm nói vu vơ, tựa như đang chìm thật sâu vào trong ký ức, "Nàng giống tôi đều yêu thích lặn biển, có điều mỗi lần lặn xuống nước đều là tôi dẫn dắt nàng, kỹ thuật lặn của nàng cũng ở mức bình thường. Khi còn đi học, nàng rất giỏi các môn khoa học xã hội, điểm lúc nào cũng cao, nhưng môn toán thì rất tệ, thường xuyên không đủ điểm......"
Du Hân Niệm theo thói quen định phản bác: Xí, chị tại sao cứ luôn nhớ thành tích môn toán của tôi tệ hại? Tệ nhất là môn hóa a!
Lời nói chỉ vừa ra khỏi khóe miệng đã bị nàng nuốt trở vào. Thời điểm Lô Mạn hé ra từng chuyện riêng tư của mình, ánh mắt hoàn toàn không hề dời khỏi khuôn mặt Du Hân Niệm, sự quan sát âm thầm của nàng vẫn đang tiếp tục, có thể là cố tình nói sai, biết rõ với cá tính Du Hân Niệm nhất định sẽ nhịn không được mà phản bác.
Cứ như vậy trăm phương ngàn kế muốn vạch trần thân phận của tôi sao?
Biết được thân phận của tôi thì sao chứ? Tôi cũng chỉ là bạn gái trước kia của chị.
Du Hân Niệm cười cười: "Tôi làm gì tốt số như vậy giống bạn gái trước kia của Lô tổng. Tôi không biết lặn biển, các môn khoa học xã hội cũng không được điểm cao. Nhưng mà thật sự là môn toán rất tệ, chỉ có điều tôi biết rất nhiều cô gái đều học không tốt môn toán, cũng rất bình thường."
Lô Mạn giống như không có nghe đến lời của nàng, tiếp tục nói: "Thời gian mười năm thật sự là quá nhanh a, sau đó tôi và nàng cũng không phải là chia tay."
"Sao vậy?"
"Nàng qua đời."
Du Hân Niệm đã sớm đoán được nàng sẽ nói đến chuyện này, cố gắng giả vờ ra vẻ thoáng giật mình rồi nói: "Xin chia buồn."
Lô Mạn khẽ lắc đầu, trầm tư trong chốc lát rồi bỗng nhiên đưa ra một vấn đề: "Vương Phương, cô có tin con người chết đi còn có thể sống lại không?".
"Sống lại?" Du Hân Niệm nói, "Nghĩa là sao? Lô tổng, bạn gái trước kia của cô sống lại?" Cố ý nhấn mạnh hơn hai chữ "trước kia".
Ngọc Chi đánh giá: "Ngây thơ."
Lô Mạn từ phía tay trái lấy ra một phần văn kiện, đưa cho Du Hân Niệm: "Cô có biết tập đoàn chúng ta có hệ thống mạng nội bộ không? Là nơi chuyên biệt để phát thông báo các tin tức của tập đoàn."
Du Hân Niệm cầm lấy văn kiện kia: "Biết."
Hệ thống này cũng không phải tuyệt đối bí mật, rất nhiều người đều biết, đặc biệt có một vài người ở trong tập đoàn cũng đã được mời gia nhập hệ thống này. Nếu nàng đã xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của mẹ Lô Mạn, theo lý luận thì chứng tỏ nàng cũng không phải người đơn giản, lúc này giả ngu là không sáng suốt.
"Nhưng mà có chuyện cô hẳn là không biết." Lô Mạn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười giảo hoạt, "Hệ thống này có thể tra được IP."
Động tác của Du Hân Niệm đột nhiên đình trệ, địa chỉ IP được in ra trên văn kiện vừa được nàng xem tới.
"Khoảng hơn một tháng nay tài khoản của nàng được đăng nhập mấy lần, địa chỉ IP hiện ra tập trung ở hai địa điểm. Một là ở tiểu khu Tây Thủy Câu, một là tòa nhà Quốc Thái Kim Điển. Vương Phương, cô trước kia đã từng ở khu Tây Thủy Câu?" Lô Mạn đứng lên, đi đến bên người nàng, bắt lấy cổ tay nàng, kề sát và nói, "Tôi rất ngạc nhiên, cô làm sao biết được tài khoản và mật khẩu của nàng? Đăng nhập vào tài khoản của nàng lại là vì cái gì? Cô tốt nhất nói cho tôi biết sự thật, đừng cố gắng giấu diếm."
Du Hân Niệm trả lời không được, lúc này nàng một chữ đều nói không được.
Nàng làm sao có thể nghĩ đến Lô Mạn lại ẩn giấu một chiêu lớn như vậy vào phút cuối cùng?
Địa chỉ IP là bằng chứng xác thực, nàng hết đường chối cãi.