Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh
Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Nhậm Lộ Lộ mở túi ra, bên trong là cháo thịt nạc, còn có một ít điểm tâm ngọt.
"Đội trưởng cũng không có nói cô thích ăn gì cho nên tôi đành chọn món phổ biến nhất là cháo thịt nạc." Cô ấy vừa đưa đồ ăn tới vừa nói rõ lý do.
Thẩm Nguyên Gia là thật sự ăn không vô, vừa mới nhìn thấy thi thể đáng sợ lại buồn nôn như vậy, bây giờ còn có thể nuốt trôi mới lạ.
Có điều vẫn phải cảm ơn ý tốt của người ta.
Cô cười cười, "Cảm ơn, thật ra bây giờ tôi không thấy đói."
Nhậm Lộ Lộ thấy bộ dáng này của cô, chớp chớp mắt hỏi: "Có phải thấy được cái kia nên bây giờ ăn không vô hay không? Còn chúng tôi thì quen như vậy rồi, đi vào đó rồi cũng có thể ăn."
Lúc trước, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy thi thể, buồn nôn đến choáng váng, trực tiếp chạy vào toilet, nửa ngày mới từ bên trong đi ra.
Đâu giống với dáng vẻ này của Thẩm Nguyên Gia, nhìn qua vẫn rất bình thường.
"Ăn một chút lót dạ đi." Nhậm Lộ Lộ nói.
Thẩm Nguyên Gia lấy một cái bánh bao nhân trứng sữa, đến bây giờ cô vẫn chưa ăn gì, vị ngọt mang theo hơi nóng làm cho dạ dày ấm lên không ít.
Làm sao Giang Bạn lại biết cô chưa ăn cơm tối?
Thẩm Nguyên Gia nghĩ lại toàn bộ tình huống vừa rồi một chút, nảy ra một suy đoán, chắc là thấy cô không nôn ra được cái gì mới nghĩ đến chuyện này.
Dù sao thông thường là con gái thì đều sẽ nôn thôi.
Cô chẳng những không nôn, còn nói chuyện bình thường......
"Thật ra thì làm việc ở chỗ này không khó khăn đến như vậy." Nhậm Lộ Lộ ngồi xuống ở phía đối diện, "Đội trưởng mặc dù trông có vẻ rất nghiêm khắc, nhưng cũng chỉ trong lúc công tác mà thôi."
Thẩm Nguyên Gia hình như chưa từng thấy Giang Ban cười.
Cô tò mò hỏi: "Giang Bạn đã từng cười trước mặt mọi người chưa?"
Nhậm Lộ Lộ suy nghĩ một chút, "Có. Nhưng cũng chỉ có vài lần, chuyện làm tôi nhớ nhất vẫn là hồi năm ngoái, một vụ án giết người đặc biệt nghiêm trọng ở Đại Liên bị triệt phá, đội trưởng có cười một chút."
Lúc ấy cô nhìn thấy liền ngây người, thật sự là mỹ nhan thịnh thế (*).
(*) Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.
Cô chớp mắt vài cái với Thẩm Nguyên Gia, cười tủm tỉm nói: "Nhưng nếu như cô làm việc chung với chúng tôi, cô cũng sẽ có thể nhìn thấy."
Nhắc tới việc này, Thẩm Nguyên Gia nói với Nhậm Lộ Lộ: "Chuyện này tôi đã nói qua với anh ta rồi, tôi sẽ không làm cố vấn, công việc của tôi là người mẫu."
Nhậm Lộ Lộ kinh ngạc một chút, hóa ra cô ấy vẫn chưa đồng ý? Vậy đội trưởng nhà mình đi xin gì đó, không phải chính là tiền trảm hậu tấu sao?
Cái này cmn là tư duy của trai thẳng đây sao?
Thảo nào đội trưởng cho tới bây giờ ngay cả một người bạn gái cũng không có, với cái suy nghĩ như vậy thì...... Nhậm Lộ Lộ cảm giác mình giống như phát hiện ra được chân tướng.
Nhậm Lộ Lộ nói: "Tôi sẽ chuyển lời lại. Nhưng mà cô không thể cân nhắc thử một chút sao?"
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, tạm thời cô hoàn toàn không có cái ý nghĩ này, có lẽ sau này sẽ thay đổi, nhưng đó cũng là chuyện của sau này.
......
Vẫn chưa tra được người bị hại là ai thì camera theo dõi đã phát hiện được manh mối mới.
Lý Thần chỉ vào chỗ hình ảnh tạm dừng, nói: "Người đàn ông này, chính là hắn ta đã di chuyển nắp cống, động tác rất lén lút, cần phải gọi đến hỏi một chút."
Sau khi phát lại băng ghi hình thì phát hiện ra đoạn này.
Bởi vì là ban đêm cho nên độ phân giải của camera cũng không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ để thấy rõ một người đàn ông lén lén lút lút xuất hiện trong băng ghi hình.
Hắn nhanh chóng chạy tới, mở nắp cống ra, chẳng qua trong băng ghi hình hắn ta di chuyển được một nửa sau đó thì giống như bị khiếp sợ, lập tức chạy đi mất.
Camera cũng chỉ quay được đến đây.
Nhưng trong đoạn băng cũng đã quay được chính diện của người đàn ông, có thể tìm được người rất dễ dàng.
Giang Bạn ấn tạm dừng: "Hắn ta hẳn là người chứng kiến đầu tiên. Trước tiên đem về đây hỏi một chút."
Đã xảy ra vụ án như vậy, đương nhiên là phải làm việc suốt đêm, chẳng qua là mọi người còn phải nghỉ ngơi, chờ sau khi trời sáng Lý Thần liền đem người đàn ông trong camera đưa tới cục cảnh sát.
Người đàn ông rất hoảng sợ, sợ mình bị xem như hung thủ giết người, vội vàng nói: "Chuyện này không liên quan tới tôi, tôi không có giết người! Các người đừng bắt tôi, nhất định phải điều tra kỹ càng!"
Giang Bạn xoa xoa thái dương, "Chúng tôi chưa nói anh là hung thủ, mang anh tới vì muốn anh nói ra một chút chuyện."
Người đàn ông này là kẻ cắp chuyên nghiệp, luôn thích trộm nắp cống sau đó đem bán kiếm chút tiền tiêu vặt rồi đem đi chơi game.
Vì muốn chứng minh mình không hề liên quan tới vụ án này, hắn đem mọi chuyện nói ra không chút giấu diếm.
"...... Ngày hôm đó tôi tới chỗ đó để trộm nắp cống, nhưng mới dời cái nắp đi được hơn một nửa thì nhìn thấy bên trong có một cái chân, tôi vừa nhìn liền biết đó là chân người, lúc ấy tôi sợ tới mức bỏ chạy ngay lập tức!" Người đàn ông nói: "Sau đó tôi cũng không đi qua nơi đó nữa."
"Lúc đó anh nhìn thấy những gì?"
"Không rõ ràng lắm, bởi vì trời tối nên tôi chỉ nhìn thấy một đoạn cẳng chân ở bên ngoài, trắng bệch lại còn rất to, những cái khác đều không nhìn thấy."
Dựa theo miêu tả của anh ta, thi thể này sau khi được anh ta phát hiện cho đến lúc bọn họ nhận được báo án cũng không bị người nào di chuyển qua.
"Lúc đó xung quanh anh có người nào không?"
Người đàn ông vội vàng lắc đầu, "Không, làm sao mà có người được chứ, có người tôi còn có thể trộm nắp cống được sao."
Nếu như có người thì chẳng phải là anh ta bị bại lộ rồi sao, chỉ có điều lúc nhìn thấy chân của người nọ, cả người đều bị hù dọa đến phát ngốc, co giò bỏ chạy.
Anh ta cũng không có manh mối nào có ích.
Giang Bạn ở một bên nghe Lưu Hà Dương hỏi nửa ngày, dụi dụi khóe mắt, một đêm không ngủ, tinh thần căng thẳng, đôi mắt nhức mỏi vô cùng.
Lưu Hà Dương thấy thế, tốc độ tra hỏi nhanh hơn.
***
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Thẩm Nguyên Gia thức dậy.
Cô không nhớ lại những gì mình nhìn thấy tối hôm qua, cũng đem chuyện cố vấn quăng ra sau đầu, sau khi rửa mặt xong bắt đầu lướt Weibo xem có tin tức gì mới không.
Nhớ lần trước có một lần Weibo sửa chữa nâng cấp, một tuần cũng chưa lên xem hot search, có cảm giác mình như người tối cổ bị tách khỏi thế giới, như người già vậy.
Mỗi ngày lướt xem hot search đều đã trở thành thói quen.
Chờ đến khi nhìn thấy tin tức bên dưới, ngụm sữa bò Thẩm Nguyên Gia mới vừa uống vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài...... Có lẽ là ông trời cũng muốn để cô nhìn thấy chuyện này đây mà.
Tối hôm qua ở phía tây của con đường kia, một công nhân cầu cống đã đi xuống để sửa chữa đường ống sau đó phát hiện một vật gì đó kỳ lạ, lúc lấy ra thì thấy, là chân người!
"Đm, may mà sáng nay ông đây chưa ăn, nếu không bây giờ ngay cả cơm đêm qua cũng phải nôn ra hết, tại sao không làm mờ hình vậy hả?!"
"Ba cái tên cặn bã suốt ngày lo làm chuyện bao đồng, chuyện nên làm thì không làm, cái hình này gây chấn động lớn như vậy, tại sao không xóa hay làm mờ gì đi chứ?"
"Mẹ nó, đôi mắt của tôi khó chịu quá đi, mắc ói quá......"
"Cái này cmn rốt cuộc đã ở dưới nước bao nhiêu lâu thế, bị phân hủy đến mức này, nhìn qua thật ghê tởm!"
Thẩm Nguyên Gia trải qua sự việc tối hôm qua, hiện tại cú sốc đầu tiên qua đi, cô đã có thể vô cùng bình tĩnh mà đọc những nội dung và bình luận trên.
Nếu như cô đoán không sai, cái chân người này là của thi thể tối hôm qua.
Cô đặt ly sữa bò xuống, bên trong còn thừa nửa ly, chỉ là bây giờ cô hoàn toàn uống không nổi nữa rồi.
......
Người trộm nắp cống đương nhiên được chuyển giao qua cho đồn cảnh sát.
Tin tức này vừa được đưa ra, trong cục đương nhiên đã sớm đem chuyện này và vụ án vứt xác ở cống thoát nước đem đi đối chiếu, pháp y cũng giám định đây là bộ phận bị rơi mất của thi thể.
Người công nhân cầu cống này cũng không có manh mối gì hữu ích, anh ta cũng giống như tên trộm nắp cống, đều phát hiện ra thi thể mà thôi.
Lý Thần nói: "Đây chắc chắn là mưu sát, có ai tự tử còn đi cưa chân chứ."
"Thi thể như bây giờ, dấu vết của hung thủ cơ bản đều không tìm thấy, độ khó của vụ án tăng lên không ít, tôi thấy hung thủ đã có chuẩn bị từ trước."
Lý Thần nhìn Giang Bạn đang lật xem báo cáo ở bên cạnh, nói: "Tôi đã kiểm tra các camera ở xung quanh, không thấy có bất kỳ nhân vật khả nghi nào có hành động giống như là vứt xác, tôi nghi ngờ hung thủ không vứt xác ở đây."
Hiện trường đầu tiên của vụ án hiện tại vẫn còn chưa xác định được.
Lưu Hà Dương cũng rời khỏi máy tính, xoa xoa đôi mắt: "Tôi đã kiểm tra từ hôm qua đến hiện tại, đến bây giờ vẫn không tra được có người mất tích, cũng không có ai báo án."
Cho nên danh tính của thi thể này vẫn còn là một bí ẩn.
Giang Bạn nói: "Trước tiên cứ tiếp tục điều tra, về phía truyền thông bên kia thì liên lạc để xem có người nào nhận ra gì hay không."
Nếu là nơi khác, vậy thì sắp xếp tăng cường điều tra hơn nữa.
"Báo cáo khám nghiệm tử thi có thể sẽ làm xong trong hôm nay." Lưu Hà Dương vội vàng nói: "Tôi đã dặn bọn họ gửi đến đây càng sớm càng tốt."
Trong cục lập tức lại trở nên bận rộn.
Lưu Hà Dương nhịn không được nói: "Đội trưởng anh đã bận bịu cả đêm, hay là đi nghỉ ngơi một chút đi, vừa vặn bây giờ cũng chưa có manh mối."
Giang Bạn không trả lời, trở về phòng làm việc của mình.
Đương nhiên là anh biết chứ.
Sau khi nghỉ ngơi ở bàn làm việc khoảng một giờ thì anh tỉnh dậy, một lần nữa tập trung tinh thần vào vụ án và những việc liên quan.
Bên ngoài vẫn còn đang điều tra những người mất tích.
Giang Bạn đẩy cửa vào: "Đã có báo cáo khám nghiệm chưa?"
Lưu Hà Dương lắc đầu, "Vẫn chưa."
"Những người mất tích xung quanh khu vực có khớp với kết quả không?" Giang Ban nhíu mày nói: "Nếu như không có ai mất tích, vậy thì chuyển hướng khác xem sao."
Toàn bộ Đế Đô nhiều khu vực như vậy, nếu ở quận Giang Hải không thấy, vậy tìm ở chỗ khác.
Thi thể của người bị hại ở quận Giang Hải, hung thủ chắc là sẽ không vượt tỉnh khác tới đây để vứt xác, cho nên phạm vi hẳn là còn ở trong Đế Đô.
Nhậm Lộ Lộ thấy Giang Bạn chuyên tâm vào hồ sơ vụ án, lại nghĩ tới những lời mà Thẩm Nguyên Gia đã nói, cô ho khan một tiếng: "Đội trưởng, Thẩm tiểu thư tối hôm qua nói với tôi là cô ấy không đồng ý làm cố vấn."
Đêm qua cũng coi như là cô gần gũi nhận biết Thẩm Nguyên Gia được một chút, cũng hiểu sơ qua tính cách của cô ấy, vừa thấy thì biết là đây người có chủ kiến của riêng mình.
Cũng giống như cô, nếu như có người chưa có sự đồng ý của cô đã làm ra chuyện như vậy, nhất định sẽ đánh lên đầu người đó mấy cái.
Mặc dù cô không dám ra tay với đội trưởng.
Giang Bạn cũng không ngẩng đầu lên, "Tôi biết."
Nhậm Lộ Lộ thấy anh thờ ơ thì có chút không hiểu, nếu đã biết vậy thì còn làm đơn xin để làm gì, đây là rảnh quá nên kiếm chuyện làm hả?
Cô do dự nói: "Thứ lỗi nhưng tôi phải nói cái này, đội trưởng, sao anh không hỏi ý kiến của Thẩm tiếu thư trước chứ? Hình như cô ấy rất không thích người khác tự ý quyết định chuyện của mình."
Giang Bạn ngồi dậy, quay mặt lại.
Nhậm Lộ Lộ cảm thấy mình thân là con gái nên hiểu biết nhiều hơn một chút, lời nói cũng nhiều lên, "Đội trưởng, nếu như anh muốn theo đuổi con gái nhà người ta, vậy thì hành động này cũng quá là cợt nhả rồi...... Người bình thường cũng không chấp nhận được."
Đúng thật là thế giới của trai thẳng.
Cô nhướng mày, tiếp tục nói: "Ví dụ như tối hôm qua quan tâm người ta có ăn cơm tối hay không nè nha, cái này rất tốt, cũng rất ấm áp đó."
Giang Bạn nhíu mày: "Tôi theo đuổi cô ấy...... khi nào vậy?"
Nhậm Lộ Lộ "Hả" một tiếng.
Cô cười lúng túng vài cái, nói: "Đội trưởng, anh cứ coi như tôi cái gì cũng chưa từng nói, tôi còn có một bản báo cáo chưa đọc, tôi đi làm đây, chúc anh phá án thuận lợi!"
Giang Bạn gọi cô lại: "Nhậm Lộ Lộ."
Nhậm Lộ Lộ dừng lại, quay trở về, nghe anh nghiêm túc dò hỏi: "Nếu cô đã hiểu như vậy, vậy thì cô cảm thấy nên làm thế nào mới có thể mời được người đây?"
Giang Bạn tiếp tục nói: "Thẩm tiểu thư đối với việc phá án có trợ giúp rất lớn."