Post on: 11 tháng ago
Cố Noãn nôn ra một cỗ nước chua, đột nhiên bất động.
Như thể đã chết.
Hàn Vĩnh Niên cau mày, bước tới vỗ vào mặt cậu hai cái, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Mẹ nó!" Lão hùng hổ nhặt lên cái lọ "tin tức tố Alpha nhân tạo" lên, lúc này lão mới nhìn thấy dòng chữ nhỏ ở dưới cùng: cấm sử dụng cho người vị thành niên, tác dụng phụ nghiêm trọng có thể gây ra tử vong.
Hàn Vĩnh Niên không nói nên lời, sợ hãi, xoay người chạy ra khỏi nhà kho.
Để mọi người không phát hiện ra "thi thể" và cho mình thời gian tẩu thoát, lão còn khóa cửa kho.
Nhưng ngay sau khi lão rời đi, Cố Noãn đột nhiên mở mắt, thở hổn hển.
Cậu vừa rồi giả vờ, vì mạng sống, cũng vì để tự cứu mình.
Khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi khiến Cố Noãn rất kiệt sức, ý thức ngày càng mơ hồ, gần như đã muốn hôn mê.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng cậu, cậu bắt đầu run lẩy bẩy.
Đèn trong nhà kho không sáng, thị lực của Cố Noãn còn chưa hoàn toàn khôi phục, cậu run rẩy sờ vào điện thoại trong túi, mới phát hiện không tìm được chỗ để cầu cứu.
Cậu không thể nhìn rõ, ấn cũng không đúng.
Cậu khó nhọc phát ra một âm thanh, nói với chức năng giọng nói của điện thoại thông minh: "Quay số..."
Gọi cho ba.
Câu nói này Cố Noãn hoàn toàn không thể nói được ra khỏi miệng, cậu bị tin tức tố kích thích không ngừng nôn khan cho đến khi không còn gì để trong bụng để nôn nữa.
Dưới sự dày vò đau đớn, ý thức còn sót lại cuối cùng của Cố Noãn biến mất, cậu hô hấp một cách yếu ớt, như thể chờ đợi cái chết.
......
Ngày mưa này, mọi thứ đều trở nên thật kinh khủng.
Chiếc bánh nếp trong tay Hàn Dương rơi xuống đất khi anh đang chạy, bị nước mưa làm ướt đẫm, bị xe cộ qua lại cán nát, dính nhớp nháp.
Hàn Dương không gọi được xe nên chạy một mạch, ngã rồi lại đứng dậy.
Anh cầu nguyện trong lòng, hi vọng Cố Noãn sẽ không gặp chuyện gì.
Nhưng khi mở cửa nhà kho, Cố Noãn vẫn xảy ra chuyện rồi.
Bác sĩ nói Cố Noãn bị tin tức tố tấn công và tuyến thể của cậu bị tổn thương ở mức độ vừa phải, nhưng cậu không bị cưỡng dâm.
Chỉ là Cố Noãn bị thương nặng, trên người có nhiều chỗ bị đánh, cả người hôn mê bất tỉnh.
Khi bác sĩ thốt ra mấy chữ "đã qua cơn nguy hiểm", Hàn Dương không nhịn được đỡ tường mà nôn mửa.
Nhưng anh không thể nôn ra bất cứ thứ gì, cả người anh hoàn toàn trống rỗng.
Cố Viễn Sâm và anh ngồi ở hành lang, trong khi Quý Mạc ở trong phòng bệnh cùng với Cố Noãn đang hôn mê.
"Cảnh sát đã liên lạc với chú, họ sẽ tới ngay.
Là Hứa Minh Hạo bạn cùng lớp với cháu báo cảnh sát.
Cậu ta hiện đang ở sở cảnh sát." Sau khi gác máy, Cố Viễn Sâm liền liếc nhìn Hàn Dương bướng bỉnh, mệt mỏi vỗ vỗ bả vai đối phương, "Đói bụng không? Chú đi mua cơm cho cháu."
Hàn Dương ngơ ngác nhìn mặt đất, bên tai anh chỉ nói đi nói lại mấy chữ "Hứa Minh Hạo" và "Sở cảnh sát".
Đột nhiên, anh chợt đứng lên.
"Là Hứa Minh Hạo, là gã hại Cố Noãn."
Gã cố ý.
Tại sao?
Chỉ vì ghét chính mình nên gã muốn làm tổn thương Cố Noãn?
Tại sao gã lại ra tay với Cố Noãn?
Cố Noãn suýt chút nữa đã chết.
Nếu Cố Noãn chết, Hàn Dương chắc chắn sẽ chết theo.
Ngoài ra, Hàn Dương sẽ giết Hứa Minh Hạo.
Anh hại Cố Noãn, chính anh là người hại Cố Noãn.
Hàn Dương liên tục bị những âm thanh trong đầu đánh tới, thôi miên, anh tự lẩm bẩm, mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo của bệnh viện khiến anh ớn lạnh.
Hàn Dương đứng dậy, dứt khoát đi siêu thị bên cạnh bệnh viện mua một con dao gọt hoa quả, giấu trong túi áo khoác.
Anh gọi một chiếc xe ở ven đường, đích đến là nơi Hứa Minh Hạo đang ở.
Anh mất đi lý trí, nếu không có Cố Viễn Sâm kịp thời đuổi theo ngăn cản thì cuộc đời của Hàn Dương sẽ bị hủy hoại.
Cũng trong quá trình này, khi Hàn Dương bị Cố Viễn Sâm kéo lại, Hứa Minh Hạo đã giật lấy con dao gọt hoa quả hướng vào mặt Hàn Dương.
Những gì Hàn Vĩnh Niên làm đã đến tai Hứa Minh Hạo, việc gã phải ngồi tù là không thể tránh khỏi, cuộc đời gã đã bị hủy hoại.
Gã phát điên muốn kéo theo một người cùng xuống địa ngục cùng với gã và Hàn Dương là thích hợp nhất.
May mà có người tóm lấy Hứa Minh Hạo, mũi dao chỉ để lại một vết máu dài dưới tai trái của Hàn Dương.
Hứa Minh Hạo khóc lóc gào thét: "Không phải là ông bố súc sinh của mày làm chuyện tốt sao?! Ông ta đã hại chết tao! Hai người súc sinh bọn mày đã hại chết tao—"
"Hàn...Vĩnh Niên?"
Hàn Dương sửng sốt, sau tai không ngừng chảy máu, thân thể như đông cứng lại.
Vành mắt của anh đỏ hoe, không dám tin lặp lại, "Hàn Vĩnh Niên? Mày nói Hàn Vĩnh Niên..."
"Lão súc sinh cha mày muốn hãm hiếp Cố Noãn! Cũng chính là ông ta bắt cóc Cố Noãn, là ông ta, con mẹ nó, tất cả đều là tại ông ta!" Hứa Minh Hạo không ngừng tức giận mắng chửi, bị người cưỡng ép mang đi.
Cố Viễn Sâm lấy tay che vết thương cho Hàn Dương, cuối cùng vừa ôm vừa kéo Hàn Dương lên xe, lớn tiếng nói với tài xế Tiểu Trương bên cạnh: "Mau lái xe đến bệnh viện!"
Còn Hàn Dương như bị người ta nhét một cục đá chì vào miệng, nức nở không nuốt nổi.
——Hàn Vĩnh Niên muốn cưỡng hiếp Cố Noãn.
Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Hàn Dương, khiến anh tan xương nát thịt.
"A—" Anh gần như rên lên, nỗi đau nghiền nát anh.
Lúc này, trái tim anh như muốn nổ tung, đau đớn đến chết đi sống lại.
Con dao gọt hoa quả kia nên đâm thẳng vào tim anh.
Hàn Dương được đưa đến bệnh viện, trong thời gian đó, anh không phối hợp điều trị, dẫn đến dưới tai trái của anh có một vết sẹo.
Anh muốn dùng vết sẹo này để nhớ kỹ tội lỗi của mình, để nhớ dòng máu đang chảy trong xương cốt mình là của ai, để nhớ mình đang gánh tội nghiệt của ai trên lưng.
Chỉ cần Hàn Vĩnh Niên còn tồn tại một ngày, anh sẽ không đủ tư cách để yêu Cố Noãn.
Anh không xứng chút nào.
Vụ náo loạn trong đồn cảnh sát không hề nhỏ, để tránh cho giới truyền thông đưa tin về Cố Noãn và Hàn Dương, Cố Viễn Sâm đã thức trắng đêm.
Đồng thời, kết quả cuộc thi cũng được đưa ra.
Bởi vì bàn tay bị thương, Hàn Dương phát huy không tốt, thành tích chỉ đứng thứ hai.
Đáng tiếc chính là, Đại học C đã hủy tư cách tuyển thẳng của Hàn Dương và tuyển chọn người đứng thứ ba.
......
Bầu không khí ảm đạm ở trong nhà họ Cố rất lâu không tiêu tan, cho dù là Cố Viễn Sâm, Quý Mạc hay Hàn Dương, mỗi ngày, chỉ cần ba người họ gặp nhau, đều không nói nên lời.
Cuối cùng, một bên nhìn Cố Noãn đang dần hồi phục trong bệnh viện, một bên nhìn Hàn Dương ở nhà càng ngày càng gầy, Quý Mạc rốt cuộc không kiềm chế được ngồi ở trên sô pha không tiếng động mà khóc.
Hàn Dương thành thật nhìn Quý Mạc đang khóc, từ từ quỳ xuống trước mặt y.
"Hàn Dương?"
"......"
"Hàn Dương, đứng dậy." Quý Mạc không nhìn anh.
Hàn Dương trầm mặc không nói, Quý Mạc lau mặt, trấn định mấy phần, nắm lấy tay Hàn Dương: "Chú không phải trách cháu mới khóc, chú chưa từng trách cháu."
Hàn Dương lắc đầu.
Chỉ nửa tháng, anh đã mất bảy tám cân.
"Chú Quý." Vẻ mặt anh hoảng hốt, trạng thái tinh thần vô cùng tồi tệ, chút ánh sáng cuối cùng tụ lại trong mắt anh cũng biến mất, "Cháu muốn rời khỏi đây."
"Cháu đang nói nhảm nhí gì vậy? Năm nay cháu sắp thi tốt nghiệp, cháu nói vậy là có ý gì?" Quý Mạc sững sờ, "Cháu không muốn học đại học nữa?"
"Không học." Anh lẩm bẩm, đã khóc đến không còn một giọt nước mắt, "Cháu bây giờ...vừa nhìn thấy Cố Noãn, cháu liền oán hận chính mình.
Em ấy thành ra như vậy đều là vì cháu, cháu không có cách nào thoải mái yên tâm mà giả vờ như không phải lỗi của cháu.
Cháu thực sự muốn chết đi.
Chú Quý, cháu ước gì mình có thể chết đi..."
Anh ngẩng đầu, hai mắt rỗng tuếch, bên trong là một vòng xoáy vô tận.
Hàn Dương lại bị cuốn vào trong đó, không cách nào tự mình kiềm chế.
Anh dùng sức bưng kín mặt, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc đau đớn của mình——
"Cháu là sao chổi, cháu không nên ở lại Cố gia..."
"Cháu đã hại mẹ, cũng hại Cố Noãn..."
Hàn Dương tự nhận, từ khi vừa lọt lòng, anh đã trở thành sao chổi của Lý Lệ.
Anh đã vấy bẩn cuộc đời của Lý Lệ, trói chặt đôi chân bỏ trốn của Lý Lệ.
Trong rất nhiều năm, Hàn Dương đã phải sống trong một đầm lầy âm u, gần như bị ngạt thở.
Chính Cố Noãn đã kéo tay Hàn Dương đang sắp từ bỏ, cùng với Quý Mạc và Cố Viễn Sâm, từng chút một kéo anh ra khỏi hố đen tuyệt vọng.
Ngay lúc đó, Hàn Dương nghĩ rằng mình có thể hạnh phúc.
Nhưng thực tế không phải như thế này, Cố Noãn đã suýt mất mạng vì anh.
Như năm đó Lý Lệ đã nói: "Nếu mày đi theo tao, chúng ta sẽ không được sống tốt."
Vì vậy, anh nên tránh xa Cố Noãn..