Post on: 11 tháng ago
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Khi họ trở về biệt thự, chiếc bàn dài trong phòng ăn đã bày đầy những món ăn yêu thích của Hàn Dương, trong đó có rất nhiều món do Quý Mạc tự tay làm.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Cố Noãn đang cùng Quý Mạc sắp xếp bát đũa.
"Hai người đã về rồi!" Cố Noãn vui vẻ chạy tới, nắm lấy tay Hàn Dương nói: "Chúng ta đi rửa tay, lập tức có thể ăn cơm rồi."
Cố Viễn Sâm lên lầu thay quần áo rồi gọi Quý Mạc cùng lên, muốn nói chuyện riêng.
Hàn Dương và Cố Noãn bước đến bồn rửa tay.
Mưa ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi, Cố Noãn cúi đầu mở vòi nước, tiếng nước và tiếng mưa hòa vào nhau khiến không gian trở nên ồn ào.
Cậu ấn hai lần nước rửa tay, theo thói quen kéo lòng bàn tay Hàn Dương sang chia qua một nửa, vừa xoa vừa rửa sạch.
Cố Noãn thấp hơn Hàn Dương rất nhiều, bước chân ra hiệu với Hàn Dương, "Anh ơi, anh lại cao hơn à?"
"Không có."
"Chính là gầy hơn, gầy cũng khiến người ta trông cao hơn." Cố Noãn lấy ra hai tờ khăn giấy lau khô tay, sau đó lấy thêm hai cái đưa cho Hàn Dương.
Hai người nói gì đó rồi đi tới bàn ăn, cơ hồ là Cố Noãn nói và Hàn Dương nghe.
Tiểu Mạnh đang bày món ăn cuối cùng ra, cô có thể nghỉ ngơi sau khi hoàn thành những món này.
Cố Noãn bước tới giúp đặt miếng đệm nhiệt, nhân tiện hỏi Hàn Dương: "Anh có giảm cân không?"
"Công việc người mẫu bán thời gian đòi hỏi phải giữ dáng.
Anh không cố ý giảm cân, nhưng anh sẽ ăn uống cẩn thận hơn." Hàn Dương hỏi: "Còn em, có vẻ như em gầy đi rất nhiều.
"
Cố Noãn ngồi xuống và nói nhỏ: "Em vốn không có mập mà."
Kết quả là Tiểu Mạnh không nhận ra, nói: "Tiểu thiếu gia chỉ là chưa quen với loại thuốc mới, nên gần đây cậu mới chán ăn.
Chị Từ vì muốn để cậu ăn nhiều một chút đã bỏ ra rất nhiều tâm tư." Cô vốn muốn thay dì Từ nói vài lời hay, nhưng không biết sự tình của Cố gia, lỡ miệng nói lời không nên nói.
Sắc mặt Hàn Dương đột nhiên trở nên khó coi, anh biết Cố Noãn đang uống thuốc gì.
Một Omega không có tin tức tố, nếu không dùng thuốc, rất khó để duy trì hoạt động bình thường của tuyến thể.
Một khi tuyến thể của Cố Noãn bắt đầu hôn mê, có lẽ cả đời này cậu sẽ không có lại tin tức tố.
Cố Noãn vội vàng xới một bát cơm trắng, ngắt lời Tiểu Mạnh.
"Nào có, em đói rồi! Khẩu vị của em luôn rất tốt.
Không phải vừa rồi em mới bị viêm dạ dày sao?"
Tiểu Mạnh nhận ra có điều gì đó không ổn, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào dì Từ cách đó không xa.
Dì Từ hận không thể mài sắt thành kim, lúc nãy dì đã nói với Tiểu Mạnh tám trăm lần rồi, đừng có nhanh miệng như vậy.
"Các món ăn đã chuẩn bị xong, vậy tôi đi xuống trước." Tiểu Mạnh hận không thể đào một cái hố trên mặt đất, vội vàng rời đi.
Hàn Dương ngồi im lặng, Cố Noãn xới hai bát cơm rồi dừng lại.
"Anh ơi, anh đừng tin những gì chị Tiểu Mạnh nói."
Hàn Dương giương mắt nhìn Cố Noãn, lúc này cách Cố Noãn gần như vậy, nhưng anh không cảm nhận được dấu vết của tin tức tố của đối phương.
Lúc này, trong mắt Hàn Dương tràn đầy hổ thẹn, "Có phải..."
Chỉ mới nói ra hai chữ, Cố Noãn đã vươn tay che miệng của anh, "Không phải lỗi của anh, về sau chúng ta sẽ không nhắc tới nữa."
Hai mắt của Cố Noãn sáng ngời, chớp chớp, bắt đầu bỏ rau vào bát Hàn Dương, nói sang chuyện khác: "Thịt bò xào của ba làm rất ngon."
Hàn Dương: "..."
Cố Noãn cười cười, đặt đũa xuống, đi tới cuối bàn cầm tay Hàn Dương, nhẹ nhàng quơ quơ, giống như khi còn bé, "Em nghĩ không có tin tức tố cũng tốt, sinh hoạt dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa anh không biết đâu, lên đại học có rất nhiều người theo đuổi em, nếu em không có tin tức tố, bọn họ còn theo đuổi em sao?"
Chắc là mấy người đó xếp hàng từ quốc nội sang đến nước ngoài luôn đi?
Nghĩ đến điều đó, Cố Noãn cảm thấy mình không có tin tức tố mới là vạn hạnh.
Máy nói Cố Noãn bắt đầu hoạt động trở lại, kéo hai người từ bầu không khí trầm lặng trở ra.
Cậu lải nhải với Hàn Dương về trường học của mình, vừa nói chuyện vừa gắp cho Hàn Dương một ít đồ ăn.
Cái bát trước mặt Hàn Dương suýt nữa không chứa thêm nổi.
Vì Cố Viễn Sâm và Quý Mạc vẫn chưa ngồi vào bàn nên họ chỉ có thể dừng lại ở việc gắp các món ăn.
Tâm lý Hàn Dương đè nén, trầm muộn một hồi, không thể chịu nổi khi Cố Noãn lấy lòng mình như thế này.
Anh thở dài, rút tay mình ra khỏi tay của Cố Noãn.
Cố Noãn không chịu thua lại nắm lấy tay Hàn Dương, không biết xấu hổ.
Khi Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đi xuống, nét mặt của Hàn Dương đã dịu đi rất nhiều.
Cả nhà đã lâu không được quây quần bên bữa cơm, dần dần cười nói, thậm chí Cố Noãn vốn chán ăn vẫn cứ động đũa.
Cố Noãn từ nhỏ đã nói rất nhiều, hiện tại đã hai năm không gặp Hàn Dương, vừa thấy mặt là muốn hỏi hết mọi chuyện của Hàn Dương.
"Anh ơi, anh có thấy người nổi tiếng nào khi chụp ảnh ở nước ngoài không?"
"Anh à, anh có tự chọn trang phục khi lên hình không? Em nghĩ trang phục của anh lần nào cũng hợp với anh."
"Anh ơi, lần trở lại này anh có dự định tiếp tục làm người mẫu không?"
"Anh à..."
"Anh ơi..."
Quý Mạc ngắt lời Cố Noãn, dùng bát canh gà chặn miệng của cậu lại, "Con để Hàn Dương ăn cơm cho ngon đi."
Cố Noãn ngoan ngoãn uống canh, cuối cùng cũng coi như dừng lại.
Hàn Dương gắp cho cậu một miếng sườn nhỏ vào bát, kiên nhẫn ôn thanh trả lời "Anh đã thấy những người nổi tiếng được mấy lần, nhưng em không cần quan tâm đến họ.
Trang phục khi lên hình là do nhà tạo mẫu phối hợp, bình thường sẽ theo một chủ đề nào đó.
Lần này trở về, anh dự định trước tiên sẽ tiếp tục làm người mẫu và nhân tiện sẽ đi thử vai."
"Thử vai?!" Cố Noãn nuốt một ngụm canh, "Anh muốn đóng phim sao?"
"Ừ." Hàn Dương nói, "Một vị tiền bối mà anh gặp ở nước ngoài đang tiếp cận khía cạnh này.
Hắn có giới thiệu cho anh một chút, anh dự định thử xem."
Quý Mạc có chút lo lắng, múc cho Hàn Dương một bát canh, "Tính của cháu im lìm như vậy, sao lại muốn đóng phim?"
Không đợi Hàn Dương lên tiếng, Cố Noãn đã trả lời trước, "Ba, anh có thiên phú! Lúc trước, diễn viên chính của câu lạc bộ kịch ở trường trung học của anh bị tai nạn ô tô nằm viện, là anh diễn thay đó."
Lần đó thật sự là trùng hợp, nhân vật chính tình cờ phù hợp với hình tượng của Hàn Dương, ngoại trừ nam diễn viên chính bị thương và Hàn Dương ra, trong trường học cũng không thể tìm ra được một Alpha thứ ba phù hợp như vậy.
Lúc đó, đạo diễn là đàn chị của Hàn Dương, lúc đầu không thể khuyên được Hàn Dương tham gia nên chị đã đặc biệt đến trường của Cố Noãn để hỗ trợ thuyết phục vị Phật không thích nói chuyện này.
Vốn dĩ, điều mà đàn chị muốn là Hàn Dương sẽ làm theo lời thoại quay xong cảnh của nhân vật chính là được.
Kết quả, chị không ngờ rằng Hàn Dương chỉ cần tập diễn mấy lần đã thực sự diễn không kém hơn nam diễn viên chính.
Bộ phim chiếm vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng các hoạt động kỷ niệm của trường, cũng bởi vậy mà Hàn Dương trở nên nổi tiếng.
Là người hâm mộ số một của Hàn Dương, Cố Noãn tất nhiên sẽ ủng hộ con đường diễn xuất của Hàn Dương, thậm chí còn thúc giục Hàn Dương tham gia câu lạc bộ kịch nói.
Hàn Dương đều nghe lời làm theo.
Chỉ là Quý Mạc và Cố Viễn Sâm vì bận rộn lịch trình làm việc không xem được, nên tự nhiên họ không biết Hàn Dương có thiên phú diễn xuất.
Lúc đó họ chỉ nghĩ Hàn Dương tham gia câu lạc bộ kịch hoàn toàn là vì chiều theo tính cách của Cố Noãn, bị Cố Noãn kéo vào.
Bất quá Hàn Dương sau khi tham gia câu lạc cũng không diễn xuất nhiều lắm, căn bản đều hoạt động ở hậu trường.
...!
Khi Cố Noãn nói xong vấn đề, Hàn Dương đặt đũa xuống, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để mở miệng: "Thời gian thử vai không ổn định, cháu cũng phải chuẩn bị rất nhiều.
Vì vậy, cháu đã thuê một căn nhà ở bên ngoài và muốn dọn ra đó ở."
Cố Noãn vừa gắp một miếng thịt, tay cầm đũa run lên, miếng thịt rơi trở lại đĩa.
Quý Mạc không chút do dự đưa cho Hàn Dương một đĩa rau, y ôn hòa nhã nhặn nói: "Cháu đã sớm có dự định rồi?"
"Vâng."
Vừa rồi, Cố Viễn Sâm gọi Quý Mạc lên lầu, hắn đã nói chuyện này với y.
Là một trưởng bối, Quý Mạc chắc chắn không muốn con của mình chuyển ra ngoài sớm như vậy.
Nhưng Hàn Dương là đứa trẻ do Quý Mạc nuôi lớn, Quý Mạc biết chính xác anh là người như thế nào.
Thoạt nhìn Hàn Dương không có tâm tư gì, nhưng thật ra anh là một người rất có kế hoạch.
Quý Mạc không có ý phản đối anh, "Cháu mới tốt nghiệp, gặp khó khăn là chuyện bình thường, nếu gặp phải thì phải nói với gia đình, đừng tự mình mang vác." Y đặt đũa xuống và nhẹ nhàng giữ vai Hàn Dương.
"Đừng cảm thấy xấu hổ nếu cháu thay đổi ý định và muốn làm việc trong công ty."
"Được, cháu biết rồi, chú Quý."
Họ bàn bạc xong xuôi, nhưng Cố Noãn đột nhiên cảm thấy thức ăn trên tay không còn mùi thơm nữa.
Đêm đó, Cố Noãn đau lòng nằm trên giường.
Cậu thực sự không thể hiểu được tại sao Hàn Dương lại muốn chuyển ra ngoài.
Những năm gần đây, Hàn Dương đã du học ở nước ngoài lâu như vậy, hiện tại cuối cùng cũng đã tốt nghiệp, sau khi về nước liền phải chuyển ra ngoài sống.
Cố Noãn không khỏi chua xót, trong đầu tràn ngập sự thật rằng: đứa trẻ đã lớn, không thể giữ được nữa.
Phải chăng anh đã bị thế giới phồn hoa ở nước ngoài mê hoặc?
Điện thoại di động của cậu ở đầu giường rung lên hai lần, Cố Noãn cầm lên, phát hiện đó là Tô Mộc.
Tô Mộc: [Cuối tuần này cậu không đi xem phim thiệt hả?]
Cố Noãn trả lời một cách yếu ớt: [Không đi.]
Tô Mộc: [Vậy tớ đến nhà cậu chơi nhé?]
Cố Noãn: [Anh của tớ đang ở nhà, cậu có muốn gặp anh ấy không?]
Tô Mộc: [Chậc, cậu nghĩ tớ muốn đến à.
Mẹ tớ vừa biết tin Hàn Dương đã về, còn ước gì tớ mang quà đến nhà cậu để ba người chúng ta vui vẻ đó.]
Cố Noãn: [Tùy cậu.
]
Bố mẹ của Tô Mộc đều làm việc trong công ty của Cố gia.
Cho dù là thân thích, ở mọi phương diện họ cũng rất nịnh Cố gia.
Bình thường gió vừa thổi, cỏ vừa lay họ liền đến nhà quan tâm.
Cố Noãn trả lời chậm, Tô Mộc đã gọi điện thoại đến, "Tớ nói này, sao cậu lại thế, Hàn Dương trở lại cậu liền lãnh đạm với tớ như vậy đó hả?"
Cố Noãn ủ rủ nói: "Anh ấy chuẩn bị dọn ra ngoài, có phải anh ấy..."
Anh ấy không thích ở bên tớ đúng không?
Nửa câu sau, Cố Noãn không nói ra.
Cậu thích Hàn Dương, từ khi cậu học sơ trung đã bắt đầu thích, nhưng không ai biết.
Mọi người đều cho rằng cậu coi Hàn Dương như anh trai của mình, nhưng bản thân Cố Noãn lại không có ý đó..