Post on: 11 tháng ago
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Vừa uống xe, người đầu tiên Quý Mạc và Cố Viễn Sâm nhìn thấy không phải là Hàn Dương, mà là Lý thôn trưởng và bà nội của Hàn Dương đang đợi họ trong sân nhà.
Lão nhân đang ngồi đan giỏ tre ở cửa, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, bà cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lấy cây gậy ở cạnh ghế gõ mạnh mấy cái vào cánh cửa phía sau.
Ngay lập tức, Hàn Vĩnh Niên mặc áo khoác, từ trong bước ra.
"Ồ, Quý tiên sinh và Cố tiên sinh đến rồi.
Hai ngày trước tôi có nghe điện thoại của hai vị đây, tôi đã biết là khách quý! Khách quý! Con trai tôi đi theo các ngài, nhất định ăn ngon uống đã, tốt hơn đi theo tôi!" "
Gã niềm nở mời họ vào nhà, căn nhà gỗ dột nát, ánh sáng hắt vào, tích đầy tro bụi.
Hàn Vĩnh Niên chỉ rót hai cốc nước lạnh, căn bản không quan tâm đến Lý trưởng thôn.
Gã thậm chí còn lười nói lời khách sáo: "Chuyện này...có mang tiền tôi yêu cầu không?"
Cố Viễn Sâm ra hiệu cho vệ sĩ phía sau mang chiếc vali đến, "Đây là hai mươi vạn mà anh yêu cầu.
Hôm nay chúng tôi sẽ đưa Hàn Dương đi."
"Không thành vấn đề!" Hàn Vĩnh Niên rút ra một xấp tiền và bắt đầu đếm, như thể trước đây gã chưa từng nhìn thấy tiền bao giờ.
Là một người lớn lên ở một nơi nghèo khó và chưa từng thấy thứ gì trên đời, hai mươi vạn là một gia tài kếch sù đối với Hàn Vĩnh Niên.
Chỉ một Hàn Dương mà "bán" được nhiều tiền như vậy, thực sự khiến gã bất ngờ.
Quý Mạc chán ghét nhìn đi chỗ khác, cũng không muốn ở chỗ này nữa, "Hàn Dương đâu?"
Hàn Vĩnh Niên hét lớn một tiếng, "Mẹ, thằng tiểu súc sinh kia đâu?!"
Lão nhân bên ngoài một câu cũng không trả lời.
Hàn Vĩnh Niên mắng một câu chửi thề, quay đầu lại cười rồi nhấn mạnh không sót một chữ, "Ồ, tôi nhớ rồi.
Nó đang đi học, dù sao cũng là con trai của tôi, tôi còn phải nhờ cậy nó để sau này dưỡng lão, phải cho nó đi học chứ!"
Quý Mạc có lẽ biết trường học ở đâu, trên đường đến đây y đã nhìn thấy, toàn trường chỉ có hai phòng học.
Nếu biết Hàn Dương ở trong đó, Quý Mạc chắc chắn sẽ đến đón cậu trước tiên.
Lý trưởng thôn ở bên cạnh nhanh chóng nói: "Tôi vừa nhờ vợ tôi đi gọi người về, chắc sẽ đến ngay thôi." Trưởng thôn hàm hậu tốt bụng, không thể chịu nổi Hàn Vĩnh Niên tra tấn Hàn Dương, hiện nay có người sẵn sàng giúp đỡ Hàn Dương, Lý trưởng thôn ước gì có thể nhanh chóng đưa đứa nhỏ đáng thương rời đi sớm một chút.
Luật sư đứng sau Cố Viễn Sâm là một người thông minh, anh ta ngay lập tức nói với Lý trưởng thôn, "Xin lỗi, phiền ngài làm nhân chứng."
Trưởng thôn Lý gật đầu, "Ai, được."
Luật sư lấy bản thỏa thuận ra và đưa cho Hàn Vĩnh Niên.
"Hàn tiên sinh, đây là bản thỏa thuận cần được ký tên và cam kết.
Mỗi bên giữ một phần."
Nội dung thỏa thuận ngay từ đầu đã nói rõ trong điện thoại, hai mươi vạn chỉ là số tiền Cố gia trợ cấp sinh hoạt cho nhà họ Hàn, không phải mua bán nhân khẩu, Hàn Vĩnh Niên sẽ đồng ý để Cố gia mang Hàn Dương đi trong khoảng thời gian cậu còn đang đi học, để nhận được một nền giáo dục tốt hơn ở đây.
Trước khi Hàn Dương đến tuổi trưởng thành, Hàn Vĩnh Niên không được phép quấy rối đến cậu.
Hiện tại hai mươi vạn đã ở trước mặt, Hàn Vĩnh Niên nghĩ cũng không nghĩ, liền ký tên.
Gã sợ nếu mình ký chậm một chút, bên kia sẽ hối hận.
Trong mắt gã, Hàn Dương chẳng qua là một món đồ vật trong nhà.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chờ khi làm xong mọi thủ tục, Hàn Dương được dì Vương - vợ của Lý thôn trưởng - giữ chặt tay, vội vàng bước vào sân.
"Lại đây, nhóc con!" Dì Vương lo lắng kéo cậu, "Cậu cũng sắp rời khỏi đây rồi.
Đây là chuyện tốt, sao lại không hiểu chuyện như vậy."
Nhưng Hàn Dương không muốn bước vào sân.
Quý Mạc chủ động đi ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Hàn Dương y lập tức phát hiện vết bầm trên khóe miệng của cậu.
Hàn Dương nấp sau lưng dì Vương, không muốn để Quý Mạc nhìn thấy mình.
"Hàn Dương." Quý Mạc gọi cậu, sợ cậu cự tuyệt mình nên không tiến lên ngay lập tức.
Hàn Dương không dám nhìn lên, cặp sách và quần áo đều đã sờn rách, không biết giải thích thế nào về những thứ mà Hàn Vĩnh Niên đã đem đi bán.
Vì vậy, khi nhìn thấy Hàn Vĩnh Niên cầm xấp tiền trên tay bước ra túm lấy mình, Hàn Dương quả thật xấu hổ đến mức cậu muốn giết chết Hàn Vĩnh Niên.
"Không cho...Không cho hắn tiền!"
Cậu hoảng sợ giật lấy tiền trên tay của Hàn Vĩnh Niên, không muốn Hàn Vĩnh Niên được nếm trái ngọt.
Giống như Vương Thịnh đã nói, Hàn Vĩnh Niên chính là chúa tể phiền phức, không được để gã biết sự tồn tại của Cố gia, cũng như không thể để gã biết đến được sự tồn tại của Cố Noãn!
Vào lúc này, Hàn Dương lại nghĩ tới Cố Noãn.
Hàn Dương liều mạng cướp đi, Hàn Vĩnh Niên đấm lên mặt cậu một cái.
Ngay sau đó, hai vệ sĩ đã nhanh chóng áp chế Hàn Vĩnh Niên.
Tiền trong tay vung vãi khắp sàn nhà, Hàn Dương đi tới nhặt nhạnh như điên.
Dì Vương không biết làm sao, hoảng sợ lùi lại hai bước, "A, đứa nhỏ này sao lại..."
Hai tay Hàn Dương dính đầy bùn đất, sắc mặt tái nhợt, bò trên mặt đất nhặt từng tờ tiền.
Bên tai cậu chính là những câu chửi thề của Hàn Vĩnh Niên, nhưng Hàn Dương hoàn toàn không nghe thấy, cậu chỉ liên tục hét lên, "Không thể cho hắn tiền! Không thể cho hắn tiền! Hắn là kẻ xấu! Hắn là kẻ xấu!"
Cậu dường như đã mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể la hét, lấy ra hành vi bản năng mới có thể biểu đạt ý tứ của chính mình
Toàn thân Hàn Dương run lên, mới tối hôm qua, Hàn Vĩnh Niên còn ấn đầu của cậu vào bồn nước trong sân.
Dòng nước đọng lạnh lẽo khiến cậu quên đi khát vọng sống, cậu chỉ là ngọn lửa đã bị dập tắt.
Lý Lệ và Hàn Vĩnh Niên đã cho cậu sự sống, nhưng chính tay họ đã đẩy cậu vào tuyệt vọng.
Cậu luôn cô đơn, cậu luôn bị người khác ghét bỏ, và lúc nào cậu cũng như đang đi trên băng mỏng.
Trái tim cậu là một mảnh đất hoang vắng và cằn cỗi, không một mầm mống nào sẵn sàng gieo xuống cho cậu một gia đình.
Cho đến khi Quý Mạc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cậu và ngăn cậu lại.
Hàn Dương từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đau lòng của Quý Mạc hiện rõ trong con ngươi sâu thẳm của cậu.
"Đừng sợ, chú đến mang cháu đi."
Giọng của Quý Mạc rất nhẹ nhàng, Hàn Dương nghe xong cả người chấn động, không một tiếng động mà rơi nước mắt.
Hàn Dương không nhớ nổi mình đã theo Quý Mạc lên xe như thế nào, chỉ nhớ trên tay còn cầm mấy tờ tiền giấy, cứng đờ không thể thả lỏng.
Cậu không mang theo hành lý, không mang theo bất cứ thứ gì.
Biểu cảm ghê tởm của Hàn Vĩnh Niên đã in sâu vào tâm trí cậu, chậm chạp không mất đi.
Thật lâu sau, Hàn Dương mới dần dần buông tay ra.
Tiền giấy rơi trên xe, Quý Mạc nhẹ nhàng lau nước mắt và nói với tài xế bật máy sưởi trong xe, "Để chú xem vết thương của cháu."
Hàn Dương ngoan ngoãn cởi áo ra, thân thể gầy yếu của Hàn Dương đầy vết bầm tím trông rất dọa người.
Đây không chỉ là kiệt tác của Hàn Vĩnh Niên, mà còn có công của Vương Thịnh trong đó.
Cái mới cái cũ đều cực kỳ chói mắt.
Quý Mạc chỉ đơn giản bôi thuốc cho cậu, không để Hàn Dương mặc lại bộ quần áo sờn cũ đó.
Họ đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo mùa đông mới trên xe, màu sắc tươi sáng xua tan mùa đông khắc nghiệt, hướng đến mùa xuân ấm áp.
Quý Mạc lấy ra một cây kẹo mút hương dâu đưa cho Hàn Dương, "Ở đây xa quá, Tiểu Noãn không thể theo tới, nên thằng bé nhờ chú mang cái này cho cháu."
Thân thể Hàn Dương chấn động.
"Hàn Dương, đừng kìm chế tin tức tố của chính mình." Quý Mạc cố gắng nói gì đó vui vẻ, "Cháu có biết không? Tiểu Noãn mua rất nhiều kẹo mút, nhưng thằng bé không nỡ ăn dù chỉ một cái, còn nói sẽ chờ cháu trở lại để hai đứa cùng ăn."
Hàn Dương siết chặt cây kẹo trong tay.
Phong cảnh dọc đường thật nhàm chán, cả người cậu căng cứng, trước sau cũng không thể mở lòng.
Cậu không nỡ ăn cây kẹo mút trên tay, cẩn thận cất vào túi.
Tương lai của cậu có hình dạng ra sao, chính cậu cũng không rõ.
Quý Mạc không nói thêm gì nữa, y muốn cho Hàn Dương một khoảng thời gian đệm.
Hành trình đến sân bay quá dài, bởi vì quá mức uể oải, Hàn Dương nhanh chóng dựa vào chỗ ngồi, ngủ không yên giấc.
Không đến hai mươi phút, cậu đột nhiên tỉnh lại.
Trong giấc mơ, đầu cậu chìm trong vại nước lạnh băng, không thể hô hấp, cậu nhiều lần kêu cứu nhưng xung quanh chỉ có hàng xóm đứng nhìn trò vui.
Nếu không có Lý trưởng thôn vội vã chạy đến, có lẽ đêm qua cậu đã chết rồi.
Có những bậc cha mẹ yêu con tha thiết, nhưng cũng sẽ có những người cha mẹ ghét hận con mình sâu sắc.
Nước mắt cậu như mưa, kìm nén cảm xúc cùng tin tức tố của chính mình, bên tai không ngừng vang lên câu nói của Hàn Vĩnh Niên: "Đừng để lão tử ngửi thấy mùi tin tức tố giống Lý Lệ!"
Hàn Dương không thể biết được câu nói đó cậu đã nghe từ trước năm cậu bảy tuổi hay chỉ mới trong vài ngày qua.
Ý thức của cậu hoảng hốt, trong tiềm thức chán ghét bản thân không thể kiểm soát tin tức tố của mình, cậu cũng sợ bóng dáng không ngừng tới gần của Hàn Vĩnh Niên.
Vì vậy, khi mở mắt ra nhìn thấy Quý Mạc đã đến cứu mình, cậu bỗng gào khóc như một đứa trẻ.
Cậu bị trầm cảm.
Nhận ra điều này, tâm tình của Quý Mạc phức tạp, y không thể gửi một đứa trẻ đang bị bệnh đến trường nội trú.
Nếu để Hàn Dương ở một mình, trạng thái như thế này sẽ không cách nào thay đổi.
Y muốn nói gì đó với Cố Viễn Sâm nhưng rồi lại thôi, nhưng cuối cùng Cố Viễn Sâm đã trấn an y, "Chuyện này em quyết định là được rồi."
Tác giả có điều muốn nói:
Chương tiếp theo sẽ trở lại dòng thời gian khi (nhân vật chính) trưởng thành..